Hồ Dương
Kèm theo tiếng động cơ vang lên, lôi thạch nặng trĩu, mang theo một luồng sức mạnh to lớn, hùng hổ tấn công vào tường thành Hồ Dương, phát ra tiếng kêu rền vang như súng.
Đứng trên đầu thành, Khoái Chính thậm chí có thể cảm nhận được, chân tường thành đang run rẩy.
Mặt y trắng bệch ra, khớp ngón tay càng vì dùng lực quá sức, thế cho nên chẳng còn chút máu, tim đập thình thịch, Khoái Chính khẩn trương đến nỗi sắp phát điên lên rồi.
Cũng khó trách, y chỉ là một đấng thư sinh. <!--Ambient video inpage desktop-->
Từ khi nhập sĩ đến nay, đây là lần đầu tiên trong đời y được tham gia chiến trận.
Nếu nói không hồi hộp, đó thuần túy chỉ là ăn nói hồ đồ. Ngay cả bản thân Khoái Chính cũng không rõ, rốt cuộc vào lúc này nỗi sợ hãi của y có bao lớn. Nhưng mà, Khoái Chính vẫn kiên cường đứng trên lầu thành, đối mặt với từng đợt tấn công dữ dội như thủy triều, không hề tỏ ra chút ý thối lui.
-Cung tiễn thủ, bắn!
Khoái Chính giơ bảo kiếm lên, làm ra động tác bổ chém trong không trung.
Chỉ có điều, trong giọng nói của y hơi run. Cũng may có tiếng hô giết dội lại từ trên đầu thành, cũng chưa bị quá nhiều người phát giác ra. Chỉ có lão quản gia là nhìn ra manh mối. Tuy nhiên vào lúc này, lão quản gia tuyệt đối sẽ không hé miệng. Lão thân khoác áo giáp, đứng bên cạnh Khoái Chính, quan tâm y giống y như 10 năm trước kia, chẳng qua, trong tay của lão quản gia, có thêm một thanh duyên thủ đao sắc nhọn.
Đã là ngày thứ hai rồi!
Binh mã Kinh Châu sau khi đến dưới chân thành Hồ Dương, bèn triển khai tấn công một cách hung hãn.
Cũng may Khoái Chính đã có chuẩn bị từ sớm, đồng thời sau khi bàn bạc với Lý Nghiêm, quyết định chia quân tám trăm, do Lý Nghiêm thống lĩnh, thiết lập đóng quân dựa theo địa hình ở bên ngoài thành Hồ Dương, về mặt lý luận mà nói, chia quân vào lúc này không phải là một chủ ý hay. Nếu chủ soái của đối phương thông minh, hoàn toàn có thể chẳng cần màng đến doanh trại nhỏ này. Chỉ cần phân ra một ít binh mã cảnh báo cũng đủ khiến cho sự sắp đặt này trở thành một hành động như vẽ rắn thêm chân.
Loại kế sách này, tám năm trước Tào Bằng đã từng áp dụng trong trận chiến ở Khúc Dương.
Lúc đó đối thủ của Tào Bằng chính là Trần Cung.
Mà binh mã được phái đi trú ngụ bên ngoài, ngoại trừ Cam Ninh, còn có nhân vật như Đặng Chi. Kết quả lại chẳng hề nảy sinh chút tác dụng nào, Trần Cung toàn lực công thành, ngoại trừ lần đầu tiên đánh lén kiềm hãm có công hiệu ra, tiếp sau đó bất kể Cam Ninh và Đặng Chi có hành động thế nào đi nữa, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Tuy nhiên, Lưu Hổ không phải Trần Cung!
Kế sách nhìn có vẻ nửa vời của Lý Nghiêm, vừa hay lại hoàn toàn nảy sinh tác dụng với Lưu Hổ.
Đêm khuya tập kích Đường Tử Hương thất bại, đám người Bàng Đức toàn quân tan rã, bản thân y cũng suýt chút nữa là bị Hoàng Trung giết chết. Cũng may Lý Nghiêm đến kịp lúc, giải cứu Bàng Đức ra ngoài. Nhưng dù cho là vậy, Bàng Đức thương thế trầm trọng, sau khi trở về Hồ Dương, liền mê man bất tỉnh, nhưng lại không nguy hiểmđến tính mạng.
Bàng Đức hôn mê rồi, nhưng bước chân của quân Kinh Châu vẫn chưa dừng lại.
Đêm thứ hai tập kích Đường Tử Hương, giáo úy Chương Lăng Lưu Hổ thống lĩnh đại quân, chiếm được Đường Tử Hương.
Đối mặt với chiến công kinh người, trong lòng Lưu Hổ lại không thấy vui mừng lắm, trái lại còn có cảm giác buồn bực khó tả.
Đây vốn dĩ là một trận chiến đặc sắc của mình, nhưng lại bị một lão tốt giành mất uy phong.
Hoàng Trung không phải thuộc hạ của Lưu Hổ, cho nên đối với Lưu Hổ mà nói, bất kể Hoàng Trung có xuất sắc cỡ nào, cũng không có liên quan đến gã là bao. Bởi vì, Hoàng Trung là người của Lưu Bàn! Hoàng Trung càng xuất sắc người khác sẽ càng tán thưởng, Lưu Bàn Lưu Cự Thạch tầm mắt độc đáo, có mắt nhìn người…ngươi xem, kẻ khác đều cho rằng Hoàng Trung một đấng lão tốt, không có bản lĩnh gì. Nhưng Bàn công tử tuệ nhãn tinh tường, nhìn ra Hoàng Trung không phải người thường.
Còn về Lưu Hổ ư?
Ai thèm để ý chứ!
Công lao của Hoàng Trung càng lớn, người khác sẽ càng cảm thấy rằng, Lưu Hổ là nhờ vào Hoàng Trung, hay nói cách khác là nhờ vào sự giúp đỡ của Bàn công tử, mới có được chiến công hiển hách như vậy.
Như vậy tuyệt đối không phải là kết quả mà Lưu Hổ mong đợi.
Vì thế sau khi chiếm được Đường Tử Hương, tuy Lưu Hổ nói lời khích lệ ôn tồn, nhưng trong bụng cứ như nuốt phải một con ruồi vậy, ghê tởm đến cực độ.
Trận chiến Hồ Dương, tuyệt đối không thể để Hoàng Trung lập công đầu nữa!
Sau khi Lưu Hổ hạ quyết tâm, liền giả vờ nói Hoàng Trung chinh chiến liên miên, quá ư vất vả cực nhọc, mời Hoàng Trung ở lại Đường Tử Hương, tạm thời nghỉ ngơi. Đồng thời, cũng là vì bảo đảm đường lương thực của quân Kinh Châu được thông suốt, có Hoàng Trung ở đây, chắc chắn sẽ thập mỹ thập toàn. Hoàng Trung, là một người không có lòng dã tâm. …tính tình của lão cương trực, dũng mãnh hơn người. Mặc lão một đấng nhân tài, lại tuổi qua ngũ tuần, chưa có tấc công cáng trên người.
Lưu Bàn tuy rằng xem trọng lão, nhưng lại có chút đề phòng.
Thật giống như việc luyện chim Ưng (chim ưng vừa bắt về, không để cho ngủ để dã tính tiêu tan), Lưu Bàn cũng đang luyện Hoàng Trung, bởi vì Lưu Bàn cảm thấy, con người Hoàng Trung và y vốn không cùng chí hướng, không thể xem như tâm phúc của y được.
Cũng chính vì lẽ đó, Hoàng Trung tuy lập không ít công lao, nhưng vẫn không được Lưu Biểu xem trọng.
Mặc dù Văn Sính và Vương Uy nhiều lần đề cử Hoàng Trung trước mặt Lưu Biểu, nhưng lại không hề nảy sinh bất kỳ hiệu quả nào…
Lưu Hổ để Hoàng Trung ở lại, Hoàng Trung đương nhiên không đồng ý.
Lão dùng lý tranh luận, hy vọng có thể tham chiến lần nữa, nhưng lão càng tranh luận, Lưu Hổ càng phản cảm.
Đến cuối cùng, Hoàng Trung cũng không được theo đoàn quân ra trận, mà ở lại Đường Tử Hương, tiến hành cái gọi là nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Chỉ có điều, việc tiến hành chiến sự Hồ Dương vốn không thuận lợi cho lắm.
Kế chia quân của Lý Nghiêm, khiến Lưu Hổ có chút đau đầu.
Một mặt, gã cường công Hồ Dương, mặt khác, lại phải đề phòng Lý Nghiêm tập kích bất ngờ.
Dù sao đi nữa, không phải ai cũng đều là Trần Cung, cũng không phải mỗi ai cũng có thủ đoạn và sự quyết đoán giống như Trần Cung. Mắt thấy cục diện mãi vẫn không có khởi sắc, Lưu Hổ thầm cảm thấy sốt ruột, lúc Hoàng Trung đánh Đường Tử Hương dường như chẳng phí tí công sức nào…hầu như không gặp phải quá nhiều sự chống cự, hai bàn thắng trong vòng một ngày, có thể nói là chiến tích huy hoàng. Thế nhưng bây giờ thì sao?
Binh lực của mình nhiều gấp mấy lần Hoàng Trung, địa hình của Hồ Dương cũng không trở ngại như của Đường Tử Hương, thế những mãi vẫn mở không ra cục diện được. trái lại còn hao binh tổn tướng. Điều này khiến cho Lưu Hổ, tức giận vô cùng.
Không chỉ là tức giận Khoái Chính, đồng thời càng tức giận đám người đầu heo ở Kinh Châu kia.
Gã Khoái Chính này trông cũng khá mà…tại sao chưa từng nghe qua tên của gã? ồ, hình như từng làm quan, sau đó không biết làm thế nào, lại bị bãi bỏ chức quan. Giờ thì tốt rồi, người ta đầu quân cho Tào Tháo, trái lại còn đối đầu với mình! Đám người đầu heo Kinh Châu kia, thật sự đáng ghét.
Tuy nhiên, thưởng thức hoàn thưởng thức, tức giận hoàn tức giận.
Hồ Dương này, nhất định phải đánh hạ!
Mắt thấy nhiều lần tấn công vẫn không hiệu quả, Lưu Hổ giận tím mặt, lại ra lệnh lần nữa, cường công Hồ Dương. Y lại còn đích thân dẫn theo thân binh, lên chiến trường giám sát.
Như vậy, sức tấn công của quân Kinh Châu lập tức trở nên sung mãn hơn.
Quân thủ thành trên tường thành Hồ Dương, dần dần có chút chống đỡ không nổi. Khoái Chính không ngừng chạy trên đầu thành, lớn tiếng hô hào nhưng hiệu quả không cao.
-Quân địch leo lên thành rồi!
Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, Khoái Chính đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy từng tên một lính Kinh Châu, thuận theo cầu thang trèo lên tường thành. Quân thủ trên thành lập tức thất kinh hoảng loạn, không ít người quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, nhược điểm mà Khoái Chính không khống chế được, liền biểu lộ ra ngoài.
Thân làm chủ tướng nhưng không tài nào tiên phong trước sĩ tốt, không có đủ uy vọng để ổn định lòng quân. Khoái Chính sốt ruột đến nỗi đỏ cả hai mắt, lớn tiến gầm thét rồi giơ kiếm lên xông về phía trước. Nhưng vào lúc này lão quản gia thét lên một tiếng:
-Công tử, cẩn thận.
Một tảng lôi thạch bay lên đầu thành, nhắm vào Khoái Chính mà ném.
Lão quản gia vững bước xông lên trước, một tay đẩy Khoái Chính té ngã, tảng lôi thạch kia đập lên người lão. Sức mạnh khổng lồ, đến nổi lão quản gia phun ra một ngụm máu tươi, tắt thở tại chỗ. Còn Khoái Chính kinh hãi chưa kịp hoàn hồn, ngồi bẹp trên đất, thanh bảo kiếm chẳng biết đã vứt đi đâu rồi, nửa buổi trời không thể phản ứng lại được.
Một tên lính Kinh Châu phá vỡ vòng vây của quân Tào, giơ đao lên lao về phía Khoái Chính.
Khoái Chính lúc này mới xem như đã thức tỉnh, y muốn né tránh, nhưng phát hiện hai chân không còn chút sức lực nào, trơ mắt nhìn thanh cương đạo sắc bén rớt xuống, không khỏi nhắm tịt mắt lại, yên lặng chờ đao rớt lên người. Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng dây cung vang lên, Bàng Đức dẫn theo một đám người ngựa từ chân thành xông lên đây. Y lưng vác đại đao, tay cầm đoản cung. Mắt thấy Khoái Chính đang nguy cấp, không nói lời nào, một tên bắn ra, giết chết tên lính Kinh Châu ngay tại chỗ.
-Bá Bình, chỉ huy mọi người tiếp tục chiến đấu, đừng phụ lòng kỳ vọng sâu nặng của lão quản gia.
-Quân địch trên thành, để ta đối phó.
-A….
Khoái Chính như bừng tỉnh giấc mộng, y nhìn nơi không xa, thi thể của lão quản gia, trong mắt ánh lệ xao động.
Bất chợt, y cong lưng nhặt thanh cương đao của tên lính Kinh Châu kia lên, vọt tới lỗ châu mai, nghiêm giọng quát:
-Các huynh đệ đừng hoảng loạn, nghe lệnh ta, cung tiễn thủ, bắn tên.
Trong lúc hỗn loạn, tác dụng của cột trụ lòng quân, khó mà dùng lời diễn tả.
Sự bộc phát của Khoái Chính, khiến cho quân Tào dần dần ổn định lòng quân…
Mà bên kia, Bàng Đức mang thương tích ra trận, giơ đao xông về phía những tên lính Kinh Châu trèo lên thành. Trận chiến Đường Tử Hương, Bàng Đức bị bắn trúng bả vai, tuy không bị mất mạng, nhưng thương thế rất nặng. Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc Bàng Đức thân tiên phong trước quân sĩ, đại đao trong tay, là một thanh cương đao trăm luyện bình thường.
Thanh Hổ Bào Đao mà Tào Bằng đã tặng cho y đã bị thất lạc ở Đường Tử Hương. Trong lòng Bàng Đức ngập tràn sự phẫn nộ, cơ thể tuy còn hơi yếu, nhưng vẫn cứ như một con mãnh hổ xuống núi, chỉ giết đến nỗi những tên lính Kinh Châu leo lên thành, liên tiếp thối lui. Sau một phen chiến đấu vất vả, những tên lính Kinh Châu leo lên thành, lập tức lại bị đuổi ngược xuống khỏi đầu thành Hồ Dương.
Tuy nhiên, sự tấn công của quân Kinh Châu, vốn không dừng lại ở đây. Bước trước vừa bị đuổi xuống thành, tiếp ngay sau đó liền có vô số lính Kinh Châu, tựa như thủy triều lại lần nữa phát động xung phong…từng chiếc tỉnh lan áp sát vào tường thành…cung tiễn thủ trên tỉnh lan, dần dần áp chế cung tiễn thủ của quân Tào. Hồ Dương lúc này, cứ như con thuyền nhỏ trên đợt sóng dữ, có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Bàng Đức nhanh chân chạy đến bên cạnh Khoái Chính, đưa mắt quan sát dưới chân thành.
-Bá Bình, gắng gượng thêm chút nữa,….xem ra quân Kinh Châu cũng gần được rồi.
-Liên tiếp công thành hai ngày, chỉ cần bị đánh lùi thêm lần nữa, chắc chắn sĩ khí tụt dốc, quân địch có giam chân ngoài thành, bọn họ cũng không tài nào dốc hết toàn lực được đâu.
Khoái Chính gật gật đầu, đột nhiên lắc đầu nói:
-Lệnh Minh, nếu ta tử trận, Hồ Dương sẽ do ngươi tiếp quản.
-Bá Bình…
Bàng Đức giật mình, nhìn Khoái Chính.
Những chỉ thấy gương mặt gầy guộc kia, vẻ mặt thật kiên nghị.
Có nói thêm lời đi nữa, dường như không còn thích hợp, Bàng Đức gật đầu nói:
-Bá Bình yên tâm, nếu Hồ Dương bị công phá, Đức tất đã chết rồi.
Khoái Chính cười!
Y lớn tiếng rống lên:
-Các huynh đệ, đừng vội kinh hãi.
Khoái Chính đây, chắc chắn sẽ đồng sinh cùng tử với các ngươi, quyết không rút lui…nay Hồ Dương đang lúc nguy cấp, chính là cơ hội để ta báo đáp nước nhà, báo đáp Thái Thú. Khoái Chính thề sẽ cùng tồn vong với Hồ Dương, nếu Khoái Chính tử trận, Lệnh Minh tiếp quản; Nếu Lệnh Minh tử trận, Hồ Dương ngọc nát đá tan.
Một câu nói, đã bóp nghẽn tất cả đường lui.
Tướng sĩ quân Tào nghe thấy, cũng không khỏi lòng quân sục sôi, liều chết ứng chiến.
Thế nhưng, sự chênh lệch về quân lực, dù sao cũng không phải đơn giản vài câu nói là có thể bù đắp được. Thế cục của Hồ Dương, theo thời gian trôi đi, càng lúc càng ác liệt!