Hứa Đô, phủ Tư Không.
Biện phu nhân trông rất bình tĩnh, không có chút xíu đau đớn thương con nào, nàng rất lạnh lùng.
- Đại trượng phu da ngựa bọc thây, là điều vui mừng lúc sinh thời.
Tử Hoàn nó từ nhỏ đã có chí lớn, hy vọng có thể gánh vác một phần lo âu cho Tư Không. Nay đại trượng phu đã được như mong muốn, lẽ nào không vui sao?
(Tào Phi, tên tự là Tử Hoàn).
Vừa nói, nước mắt lăn xuống gò má, lặng lẽ rơi.
Sự thấu tình đạt lý này của Biện phu nhân cũng làm cho Tào Tháo càng cảm kích và xấu hổ.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Trong trận chiến Uyển Thành, y đau đớn mất đi đứa con trưởng Tào Ngang, vì thế đã sinh ra khoảng cách với Đinh phu nhân, cuối cùng lao đầu vào chính sự. Vốn tưởng rằng sau khi trở về, Biện phu nhân cũng sẽ giống như Đinh phu nhân, nhưng không ngờ, Biện phu nhân lại thông tình đạt lý như thế.
Tào Tháo trầm giọng nói:
- Phu nhân có thể sáng suốt hiểu lí lẽ như thế, thật là may mắn!
Nỗi đau mất con sau khi được trút vào cuộc tắm máu ở Nghiệp Thành, dường như đã được xoa dịu đi rất nhiều.
Tào Tháo nói xong liền thở dài, không nói thêm gì nữa.
Hoàn phu nhân ở bên cạnh giật mình, lén nhìn sang Biện phu nhân, thầm kính nể không thôi. Biện phu nhân xuất thân không cao quý nhưng lại có tầm nhìn xa trông rộng và sự điềm tĩnh đáng sợ hơn nhiều so với Đinh phu nhân trước đây.
Trong thời điểm này, nàng còn có thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, thể hiện đúng chừng mực, nỗi đau khổ của nàng càng khiến cho Tào Tháo thêm vài phần yêu thương.
Hữu Học nói không sai!
Kẻ địch lớn nhất của Thương Thư trong tương lai không phải là ai khác, mà là vị Biện phu nhân trước mặt.
Từ sau khi nghe lời cảnh tỉnh của Tào Bằng, Hoàn phu nhân càng đặc biệt lưu ý. Nàng chẳng những bí mật gọi Vương Song tới để bảo vệ Tào Xung, mà càng tăng cường giám sát và giữ an toàn cho Tào Xung. Biện phu nhân không bộc lộ bất kỳ ý thù địch gì với Tào Xung, thậm chí trở nên cực kỳ hiền lành. Nàng thường xuyên sai người đưa chút điểm tâm, nói là Tào Xung đọc sách vất vả, nên giữ gìn sức khỏe.
Nhưng càng như thế, Hoàn phu nhân càng cảm thấy sợ hãi.
Một người phụ nữ bình tĩnh càng đáng sợ hơn…
Mặc dù Hoàn phu nhân âm thầm đề phòng nhưng vẫn có thể cảm thấy được, Tào Xung từ thông cảm chuyển sang ngưỡng mộ hơn với Biện phu nhân.
Đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt!
Có câu không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ đến.
Biện phu nhân càng như vậy, Hoàn phu nhân lại càng cảm thấy, núp sau vẻ hiền lành kia là sát ý…
Thế nhưng nàng không thể từ chối ý tốt của Biện phu nhân, Tào Xung dù sao vẫn còn nhỏ. Dù nó thông minh cỡ nào thì suy cho cùng cũng khó có thể phân biệt được cái gì là thiện chí thật, cái gì là thiện chí giả. Cũng may Tào Xung nghe lời, còn Hoàn phu nhân sau khi được Tào Bằng chỉ bảo cũng không giậu đổ bìm leo. Trái lại, khi Biện phu nhân tỏ ra thân thiện, Hoàn phu nhân cũng thể hiện đủ sự quan tâm và lịch thiệp. Phủ Tư Không vốn bị bao phủ bởi đau thương cũng vì thế trở nên êm ái hơn.
Trong mắt người ngoài sẽ khen ngợi thái độ của Biện phu nhân, tán thưởng vẻ lịch thiệp của Hoàn phu nhân.
Nhưng trên thực tế, cuộc chiến âm thầm giữa hai người đã tới mức đỉnh điểm.
Thấy Biện phu nhân ra vẻ ta đây, Hoàn phu nhân đảo mắt, đột nhiên nói:
- Tư Không, mọi người nói trong bát đạt Tư Mã, Trọng Đạt tốt nhất. Gã luôn đi theo Tử Hoàn, sao không nhắc nhở tí nào? Không biết Tư Không đã từng xử trí tên Tư Mã Trọng Đạt này chưa?
Tư Mã Ý là do Biện phu nhân tiến cử.
Quả nhiên, Hoàn phu nhân cảm thấy Biện phu nhân đột nhiên nắm chặt bàn tay lại.
Tuy nhiên nàng vẫn nhịn được, không hề mở lời.
Tào Tháo nhíu mày:
- Nhưng Tư Mã Ý đến nay vẫn không biết ở đâu, chiến trường Trung Khâu cũng không tìm được xác của gã.
Ta từng sai người chất vấn Bá Đạt, nhưng dường như gã cũng không rõ lắm. Tình hình hiện giờ của Bá Đạt không tốt lắm. Hắn sống cực kỳ đơn giản trong quân đội, khiến cho sức khỏe có vẻ không tốt. Trước đây, hắn dâng thư chào từ giã, nhưng lại kiến nghị phát triển Tỉnh Điền…, cách này dù không phải thượng sách nhưng có thiện tâm, ta cũng không muốn trách cứ hắn nữa.
Tư Mã Trọng Đạt là Tư Mã Trọng Đạt, đừng làm liên luỵ người khác.
- Đúng thế!
Biện phu nhân cất lời:
- Sức khỏe của Bá Đạt đã không tốt, sao không để hắn ở Hứa Đô nghỉ ngơi?
Nay Trương Trọng Cảnh và Hoa Nguyên Hóa đều ở Hứa Đô, có thể bảo bọn họ trông nom Bá Đạt… Tử Kiến giờ cũng đã mười bốn tuổi, ngày thường chơi cùng đám Dương Tu, đàm luận thơ văn, mọi chuyện mặc dù tốt nhưng không tránh khỏi sai lầm, không phải là kế lâu dài. Thiếp thấy Bá Đạt trưởng thành, hơn nữa tài học hơn người, cho dù Tư Mã Trọng Đạt cũng rất tài giỏi… thiếp xin Tư Không hãy để Bá Đạt nhắc nhở Tử Kiến nhiều hơn nữa. Chỉ có như thế, Tử Kiến mới không lầm đường lạc lối…
Dứt lời, Biện phu nhân nhẹ nhàng cúi đầu, nói hết tình cảm của một mẫu thân nghiêm khắc.
Quả nhiên!
Hoàn phu nhân lại run rẩy trong lòng.
Hữu Học đoán không sai, Biện phu nhân bắt đầu trù tính cho Tử Kiến. Trước kia, Tào Phi còn sống, Biện phu nhân một lòng đặt hy vọng lên Tào Phi, mong có thể trợ giúp Tào Phi gây dựng sự nghiệp; Nay Tào Phi không còn nữa, tâm huyết đó của Biện phu nhân tất sẽ chuyển sang người khác. Tào Thực, nàng muốn kéo Tào Thực lên. Vì thế mới lôi kéo tên Tư Mã Lãng đó.
- Tư Không, giờ Tử Hoàn đã mất, Tử Kiến còn chưa trưởng thành.
Thiếp nghĩ, chi bằng để Tử Văn trở về, cũng có thể an ủi tỷ tỷ… Hơn nữa, Tử Văn cũng đến lúc tính chuyện hôn sự đó.
Ngươi muốn Tào Chương lãnh binh bên ngoài, sau này trợ giúp Tào Thực sao?
Ta sẽ không để ngươi được như ý...
Tào Tháo lại không hề cảm thấy được cuộc đấu đá nhau giữa hai vị phu nhân, ngược lại vô cùng vui mừng.
- Tử Văn mới lập công, chỉ sợ chưa chắc đã chịu quay về.
Tuy nhiên, tuổi của nó quả thật không còn nhỏ, hôn sự với Tôn thị nữ cũng phải quyết định. Tôn thị nữ đó dù xuất thân từ Tôn thị ở Đông Ngô nhưng cũng rất có tri thức và hiểu lễ nghĩa. Hai năm nay, nàng hiền thục ở quý phủ, dù sao vẫn không thể cứ trì hoãn mãi được.
Tôn Trọng Mưu...
Ha ha!
Tào Tháo đột nhiên cười nhạt, không nói thêm lời nào.
Tôn Quyền lệnh cho Thái Sử Từ đe dọa Hợp Phì, dã tâm đó rất rõ.
Tào Tháo đã sớm biết rõ tên Tôn Quyền kia không phải là kẻ đầu đường xó chợ, cho nên cũng vẫn luôn đề phòng.
Lần này Tôn Quyền đe dọa Hợp Phì, thà rằng nói đó là một lần thăm dò còn hơn nói là cuộc thử thách. Hắn đang thăm dò lòng dạ Tào Tháo, còn Tào Tháo càng hiểu rõ hơn những điều trong lòng hắn. Tôn Quyền đánh chiếm Giang Hạ, cũng đang lo lắng thái độ cuối cùng của Tào Tháo.
Mưu đồ của người này quá lớn, cần phải đề phòng trước.
Nhưng mà đề phòng như thế nào?
Tào Tháo có chút do dự.
Hợp Phì, cần phải có người ra trấn át, nhưng ai mới là người đấu lại với Hợp Phì, hắn từ trước đến nay không có đối thủ.
Hà Hầu Uyên? Hạ Hầu Đôn? Hoặc là Tào Hồng Hưu, Tào Nhân…..
Dường như đều có thể!
Nhưng hình như không thích hợp cho lắm.
Tâm tư của Tào Tháo cũng theo đó mà thay đổi.
Hoàn phu nhân chớp mắt, cười nói:
- Đã vậy, sao không để Tôn thị nữ ghìm cương như trước?
- Không thể!
Biện phu nhân nghe thế liền giật mình.
Với tính cách của Tào Chương, nếu dồn ép nó, không cẩn thận còn gây tác dụng ngược.
Nàng cũng muốn Tào Chương trở về, ở bên cạnh mình. Nhưng, nàng cũng biết, tính tình của Tào Chương cũng không hợp để làm người thừa kế.
Hắn rất cương trực, cũng rất được Tào Tháo yêu mến.
Tuy nhiên, Tào Chương lại không phải là người thừa kế phù hợp.
Để nó ở lại Hà Tây, nói không chừng còn có thể khiên chế được Tào Bằng, chặt đứt một cánh tay của Hoàn phu nhân. Tương lai cũng có thể giúp các huynh đệ xây dựng sự nghiệp.
Biện phu nhân mỉm cười nói:
- Tử Văn khó có được thành tựu như thế, chuyện này cũng không vội.
Hoàn phu nhân còn muốn nói thêm nhưng đã thấy Tào Tháo khoát tay ngăn lại:
- Việc này không vội, ta tự biết sắp xếp…
Tào Tháo đã nói như thế, Hoàn phu nhân đương nhiên cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nàng nhìn sang Biện phu nhân, thấy Biện phu nhân cũng đang nhìn mình. Dưới vẻ mặt bình tĩnh kia ẩn chứa lòng căm thù sâu sắc…
Hoàn phu nhân biết, cuộc chiến giữa nàng và Biện phu nhân mới chỉ vừa mở màn mà thôi. Sau này, nàng phải cẩn thận hơn nữa.
Là kẻ thù lớn!
Trên mặt nở nụ cười quyến rũ.
Nhưng trong mắt nàng lại lóe lên những tia sáng mạnh mẽ.
***
Tháng bảy, nắng cuối thu gay gắt.
Dựa theo lịch sử vốn có, Tào Tháo ở lại Nghiệp Thành, chuẩn bị bắt tay vào việc chinh phạt Viên Đàm, mãi cho đến cuối năm mới trở về Hứa Đô. Nhưng hiện tại, tình hình lại dường như có chút thay đổi. Không như lịch sử ghi chép, Viên Thượng không trốn khỏi Nghiệp Thành, chạy đến U Châu để kết hợp với Viên Hi, mà chết ở Nghiệp Thành. Tương tự quận Bình Nguyên cũng bị đánh chiếm, Viên Đàm tử trận. Trong ba đứa con của Viên thị chỉ còn lại một mình Viên Hi đang nguy kịch ở U Châu, còn Cao Can thì liên thủ với Lưu Báo và Ô Hoàn Kha Nhất cùng Viên Hi ở U Châu chuẩn bị quyết tử một trận với quân Tào.
Quét sạch Hà Bắc, nghe thật hả hê.
Trên thực tế muốn thực hiện cũng không hề dễ.
Tịnh Châu và U Châu đều là những nơi lạnh khủng khiếp, quân sĩ dũng mãnh, là nơi sản sinh ra những binh sĩ tinh nhuệ. Đồng thời vì nơi đây có rất nhiều dị tộc, có những người đã được quy phục và cũng có những người chưa quy phục, khắp nơi các thế lực giằng co, không thể đánh một trận mà thắng được.
Từ khi Tào Tháo chinh phạt Ký Châu đến nay đã nửa năm.
Toàn bộ Thanh Châu đã bị y kiểm soát, còn hầu hết các khu vực ở Ký Châu cũng trở thành vùng cai trị của y.
Bỗng nhiên giành được vùng Lưỡng Châu nên cần một thời gian để thích nghi. Lúc này liều lĩnh khai chiến với Viên Hi và Cao Can, chắc chắn sẽ tạo thành chiến tuyến quá dài, rơi vào tình cảnh khốn quẫn không thể theo sát việc cấp dưỡng. Vì thế sau một hồi suy nghĩ và bàn bạc cùng với những người khác, Tào Tháo vẫn quyết định tạm thời thu binh quay về Hứa Đô. Đồng thời còn phái người trấn an hai vùng Ký Châu cùng Thanh Châu, cắt cử Trình Dục làm Thứ sử Ký Châu, nhanh chóng giúp Hà Bắc ổn định, do chinh chiến liên miên nên tình hình hiện giờ của Ký Châu cũng không tốt lắm. Đặc biệt Tào Tháo xuất kích vào mùa xuân đã khiến đại bộ phận khu vực Ký Châu tuyệt thu.
Nếu tuyệt thu, tất nhiên sẽ có nạn đói, dẫn đến lưu dân nổi dậy bốn phía, cuối cùng sẽ bùng nổ chiến loạn.
Vì thế, Tào Tháo hạ lệnh điều sáu chục vạn thạch lương thảo từ Hứa Đô để cứu tế Ký Châu, làm xoa dịu tinh hình nạn đói ở đây.
Hai năm nay, Tào Tháo không cần lo lắng thêm về chuyện lương thực nữa.
Phạm vi đồn điền của Hải Tây từng bước mở rộng, kết nối bốn vùng là Hải Tây, Khúc Dương, Hoài Phổ, Lăng huyện thành một thể, hình thành một bố cục đại Hải Tây cực kỳ độc đáo. Toàn bộ đồn điền lớn ở Hải Tây đã chiếm trên năm mươi phần trăm tổng lợi nhuận thu được của Từ Châu.
Hơn nữa, cùng với sự phát triển của Hải Tây, dân số Lưỡng Hoài cũng tăng lên.
Thêm đó, Từ Lý quản lý Từ Châu rất có trật tự, còn Thái Thú Từ Huyên của quận Quảng Lăng mới nhậm chức lại là người thông hiểu chiến sự, liên thủ với Trần Kiều, đưa Đông Ngô về phía nam Đại Giang. Trong bốn năm qua, Từ Châu đã phát triển nhanh chóng, ổn định và phồn vinh. Dần dần, dân số bắt đầu tăng mạnh. Dân chúng trước đây rời bỏ Từ Châu, nay cũng bắt đầu quay về.
Ngành thủ công nghiệp ở Lưỡng Hoài phát triển rất mạnh, xuất hiện hàng loạt thợ thủ công giỏi tay nghề.
Còn chín đại hành hội cũng từng bước phát triển sau khi khai thông con đường buôn bán với Trung Nguyên, trở thành một lực lượng không thể thiếu của Từ Châu.
Cũng chính vì lý do này mà mấy năm gần đây Hà Chi Nam chưa hề xảy ra cuộc bạo động lưu dân quá lớn nào.
Tình hình tổng thể đều rất ổn định, cũng tạo ra môi trường phát triển tốt đẹp cho Tào Tháo. Sáu mươi vạn thạch lương thảo, đối với Hứa Đô chẳng đáng gì. Sau khi quay về Hứa Đô, Tào Tháo lại ra lệnh điều động tám mươi vạn thạch từ Từ Châu chuyển tới Ký Châu. Như thế sẽ có thể bảo đảm toàn bộ Ký Châu không cần phải lo lắng về lương thực trong mùa đông năm nay.
Trở lại thư phòng, Tào Tháo vừa mới ngồi xuống, đã có người đến báo: Tuân Úc, Quách Gia tới thăm.
- Mời vào!
Tinh thần của Tào Tháo đã tốt hơn nhiều so với lúc ở Nghiệp Thành trước đây.
Ít nhất không còn điên cuồng, không cuồng loạn, không cục súc như trước. Lát sau, Tuân Úc và Quách Gia đi vào, khom người chắp tay thi lễ với Tào Tháo. Tào Tháo khoát tay ngăn lại, bảo hai người ngồi xuống trước, có người mang mật tương vừa làm xong ra. Thời tiết này, khí hậu khá khô ráo. Mật tương có tác dụng ôn bổ nhuận phế, rất hợp với mùa này.
- Văn Nhược, Phụng Hiếu, các ngươi ngồi xuống đi đã.
Ta có một công văn ở đây, xem xong sẽ nói chuyện với các ngươi.
- Chủ công cứ tự nhiên.
Tào Tháo cũng không khách sáo, chăm chú xem xong công văn.
Y trầm tư một lát, đột nhiên nói:
- Ta định năm sau thu hồi thuế ở Hải Tây, các ngươi nghĩ thế nào?
Tuân Úc ngẩn ra, lập tức đáp lại:
- Hôm nay tại hạ đến cũng là muốn bàn bạc chuyện này, chủ công đã tổn hao rất lớn đối với việc dụng binh ở Hà Bắc. Mặc dù chúng ta hiện giờ không thiếu tiền bạc và lương thực, nhưng lãnh thổ cai trị càng ngày càng rộng, chỗ cần chi tiêu cũng ngày một nhiều hơn... Ký Châu không cần phải nói nữa. Chỉ riêng quận Bình Nguyên, năm sau ít nhất phải bỏ ra gần trăm vạn quan tiền. Còn Quan Trung trước mắt cũng cần đầu tư lớn mới có thể khôi phục được như ban đầu. Tại hạ và Tử Dương tính toán sơ qua, năm sau muốn để Quan Trung hoàn toàn ổn định, ít nhất phải đầu tư vào một nghìn vạn quan tiền…
Ngoài ra, Dự Châu, Duyện Châu cũng cần được đầu tư.
Thúc Tôn dự định năm sau sắp xếp lại Bạch Mã, tất nhiên sẽ phải chi một khoản tiền khổng lồ... Cái này không tính không biết, tính ra đúng là đáng sợ.
Hữu Học tọa hưởng Hải Tây đã nhiều năm, mà năm nay thuế ở Hải Tây gần như đã chiếm ba mươi phần trăm trong tổng lượng thuế thu. Theo Từ Thứ Sử tính toán, năm sau Hải Tây sẽ từng bước mở rộng, nối với Hu Đài Chuẩn Âm thành một thể. Như thế tất sẽ tạo ra rất nhiều của cải. Nếu Hữu Học tiếp tục nắm giữ, e rằng cũng không phải là chuyện tốt với hắn.
- Nhưng vấn đề là, ta từng hứa với hắn, trong năm năm sẽ không động tới Hải Tây.
- Đây cũng là việc bất đắc dĩ... Nếu chủ công cảm thấy khó nói, thật ra có thể bù đắp từ mặt khác.
Ví dụ như miễn thuế ở Hà Tây!
Theo ta được biết, Hữu Học đầu tư rất lớn ở Hà Tây.
Tuy nhiên nếu nói trông thấy hiệu quả, chắc còn phải thời gian rất dài nữa. Dứt khoát phải đưa một người tới, giao chuyện thuế má ở Hà Tây cho hắn ta xử lý.
Hà Tây!
Tuân Úc cũng được, Tào Tháo cũng thế.
Bọn họ nhìn ra nguồn lợi ích chính của Hà Tây xuất phát từ đồn điền.
Nhưng bọn họ thật không ngờ, phương châm xây dựng của Tào Bằng ở Hà Tây trên thực tế lấy việc buôn bán là chính.
Thông qua ưu thế địa lý riêng có của Hà Tây để hình thành một vòng tròn buôn bán lớn nối hành lang Hà Tây, Tây Vực, Mạc Bắc và Quan Trung thành một thể. Một khi nó được thành lập, chắc chắn sẽ tạo ra khối tài sản kinh người. Có điều hiện giờ, tất cả mọi người đều không chú ý tới chuyện này ở Hà Tây. Hầu hết mọi người đều dồn ánh mắt nhiều hơn tới vùng Ký Châu của Hà Bắc.
Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
- Đã như vậy, hãy bảo Văn Nhược viết công văn, truyền cho Hữu Học.
Nói cho hắn, từ năm tới trở đi, miễn thuế Hà Tây mười năm; Tiếp đó thông báo với hắn, năm sau sẽ thu hồi thuế khóa ở Hải Tây.
- Vâng!
- Mặt khác, Hữu Học đánh hạ Võ Uy, còn Tô Tắc đã giành lấy Trương Dịch.
Việc này cũng khiến Lương Châu xuất hiện hai chiếc ghế Thái Thú trống. Văn Nhược ngươi hãy thảo luận với mọi người để chọn một số người thích hợp. Lần này Mã Đằng thua đau, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Hãy nói với Vệ Ký, lệnh cho những binh mã Quan Trung chiếm giữ Hà Đông lần lượt trở về. Tuy nhiên, chỉ dựa vào Vệ Ký, e rằng cũng không thể giữ được Quan Trung chu toàn, cần có đại tướng trấn thủ.
Ta chuẩn bị để Tử Liêm trấn thủ Quan Trung, các ngươi nghĩ sao?
Tuân Úc nghĩ một lát, gật đầu tán thành.
- Ngoài ra, còn mấy chuyện cũng liên quan đến Hữu Học.
- Hả?
Tào Tháo nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tuân Úc.