Tào Tặc

Chương 417: Phát đạn thứ hai của Hà Tây (6)




Đại doanh Hồng Thủy, trong đại trướng trung quân.

Tào Bằng ngồi ngay ngắn sau bàn đại soái, nhắm chặt mắt, vẻ mặt bình tĩnh.

Hách Chiêu, Lương Khoan, Khương Tự ngồi ở hai bên. Tào Chương, Thái Địch đứng phía sau Tào Bằng. Vương Song, Ngưu Cương đứng gác ngoài trước.

Liễu Thanh cúi đầu, quỳ gối giữa đại trướng.

Lúc này, gã đã hiểu rõ lai lịch của vị Tam công tử kia, thật không ngờ đó lại là con của Đại tư không Tào Tháo.

Ngưu Cương kia là cháu trai của Trung Lang tướng Hổ Bôn Điển Vi, lai lịch cũng không nhỏ chút nào.

Nhưng ở trong đại trướng này, bất kể là Tào Chương hay Ngưu Cương đều không có chỗ ngồi. Tào Chương còn đỡ hơn một chút, ít nhất y cũng có thể đứng trong đại trướng. Nhưng Ngưu Cương không ngờ đến tư cách đứng trong đại trướng còn chẳng có, phải đứng canh gác ngoài trướng.

Trước kia, Liễu Thanh đã nghe nói qua chuyện về Tào Bằng.

Nhưng gã vốn không hiểu rõ lắm người thanh niên trầm tĩnh trước mặt này rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào.

Nhưng lúc này, gã đã hiểu rõ!

Lai lịch của người này vốn không phải là chuyện một đô bá nho nhỏ như gã có thể đoán biết được. Đến Tào Chương cũng chỉ có thể hộ tống cho hắn, đủ biết lai lịch của Tào Bằng lớn đến cỡ nào. Trong đại trướng lặng ngắt như tờ. Liễu Thanh đến thở cũng không dám thở mạnh. Gã thật không biết tiếp đây sẽ xảy ra chuyện gì, có mơ hồ cảm thấy bất an.

-Khôi Đầu? Đó không phải là cháu của Đàn Thạch Hòe hay sao?

Tào Bằng mở mắt, hỏi.

-Khôi Đầu đã chết nhiều năm, sao có thể xuất hiện ở Hà Tây được?

-Công tử, Khôi Đầu này không phải Khôi Đầu đó.

Khương Tự đứng lên, khom người đáp:

-Ta nghĩ “Khôi Đầu” mà vị đô bá này nói đến là bộ lạc Thạch Khôi của Hồng Trạch. Bộ lạc Thạch Khôi bị ảnh hưởng nặng bởi người Hồ, muốn có thủ lĩnh xứng đáng, nên các đại nhân của bộ lạc này đều xưng là “Thủ”. Khôi Đầu là cách gọi Thạch Khôi của bộ lạc Thạch Khôi, nhiều nơi vẫn gọi là Khôi Thủ. Mới đầu năm, mạt tướng cũng đã giao chiến với bộ lạc Thạch Khôi. Bọn người này ngang ngược kiêu ngạo, ngông cuồng, không chịu nghe lời, có thể nói là mối hiểm họa lớn nhất thảo nguyên Hồng Trạch. Bộ lạc Thạch Khôi từ nhiều thế hệ nay vẫn sống du mục, nghe nói bọn họ đi ngược lên đây từ năm Vĩnh Bình. Xét về tư cách, bộ lạc của Thạch Khôi còn lâu đời hơn của Đậu Lan nhiều. Cũng chính bởi vậy, Thạch Khôi vẫn không chịu thua Đậu Lan. Mấy năm trước, gã vì tranh chấp với Đậu Lan mà không nghe theo mệnh lệnh của Đậu Lan nữa. Trên danh nghĩa, bộ lạc của Thạch Khôi vẫn là thành viên của minh ước Hồng Trạch, nhưng trên thực tế thì… Người này rất cuồng ngạo, hơn nữa lại thiện chiến, có qua lại chặt chẽ với Khương Hồ. Nghe nói, lần này Đậu Lan chỉnh đốn lại Hồng Trạch, muốn tiêu diệt bộ lạc Thạch Khôi, nhập vào bộ lạc Cảnh Gia. Nhưng Thạch Khôi không đồng ý, liền tranh đấu với bộ lạc Cảnh Gia. Lại thêm bộ lạc của gã nhiều năm sống du mục, không có nơi ở ổn định, thế cho nên bộ lạc Cảnh Gia mới không bắt lấy gã. Đậu Lan dường như cũng hết sức đau đầu vì bộ lạc Thạch Khôi này. Bọn họ vừa lệ thuộc vào Hồng Trạch, vừa tách biệt với Hồng Trạch.

Khương Tự giải thích một hồi, Tào Bằng cũng đã hiểu biết đôi chút về bộ lạc Thạch Khôi này.

Nhẹ xoa hai gò má, Tào Bằng chợt hỏi:

-Ngươi tên là Liễu Thanh đúng không?

-Đúng vậy.

Liễu Thanh vội vàng cúi sát đất, đáp.

-Vừa rồi ngươi nói khi tên Thạch Khôi kia rút đi, có nhắc tơi một bãi Hồng Thủy nào đó?

-Đúng vậy. Nhưng bọn họ nói quá nhanh, hơn nữa giọng lại pha Hồ với Hán, ti chức lúc ấy cũng đang choáng váng, nên không nghe rõ lắm nội dung là gì. Nhưng có ba chữ “bãi Hồng Thủy” tuyệt đối ti chức không nghe sai. Bởi vì bọn họ nhắc hai lần liền, cho nên ti chức khá ấn tượng. Chỉ có điều vị trí của bãi Hồng Thủy ti chức không rõ lắm, nhưng chắc không xa quá.

-Ồ?

-Khi những người đó tập kích ti chức không mang theo quân nhu. Nói cách khác, kỵ binh của bọn họ đi rất nhẹ nhàng, cho nên hang ổ của bọn họ chắc chắn không xa lắm. Nếu thác Hồng Thủy là hang ổ của bọn họ, vậy chắc chắn nơi đó phải ở quanh Hồng Thủy.

Tào Bằng mỉm cười:

-Tên tiểu tử này cũng cho là thông minh. Khương Tự, ngươi có nghe đến bãi Hồng Thủy này bao giờ chưa?

Khương Tự và Lương Khoan tuy không phải người Hồng Trạch nhưng đã nhiều năm làm hiệp khách, cho nên cũng khá quen thuộc với Hồng Trạch.

Hai người nhìn nhau, cười khổ, lắc đầu.

-Công tử, ba chữ bãi Hồng Thủy này huynh đệ chúng ta lần đầu tiên nghe thấy.

Tào Bằng nhướng mày, khẽ gõ tay.

Một lúc lâu sau, hắn chợt nói:

-Đi thăm dò đám Hồ nô trong doanh một chút, xem có ai biết vị trí của thác Hồng Thủy ở đâu không. Ta đoán thác Hồng Thủy không phải là tiếng Hán, mà có thể là tiếng bản địa của người Hồ. Liễu Thanh lúc ấy lại không tỉnh táo lắm, cho nên mới tưởng là bãi Hồng Thủy. Mấy lão già Hồ nô nói không chừng sẽ biết. Nói với bọn họ nếu người nào biết bãi Hồng Thủy này ở đâu, tình nguyện dẫn đường, ta có thể đặc xá cho cả nhà kẻ đó không phải chịu thân phận nô lệ nữa.

Khương Tự và Lương Khoan nghe thấy thế, lập tức chắp tay nhận lệnh.

-Hách Chiêu, điểm binh mã, chuẩn bị sẵn sàng xuất kích.

Tào Chương lập tức hưng phấn, nói:

-Sư phụ, ta có thể xuất chiến sao?

Tào Bằng nhìn y một cái:

-Ngươi đi theo ta, nghe lệnh của ta. Khi nào ta cho ngươi xuất chiến, ngươi mới được phép xuất chiến. Liễu Thanh, ngươi tạm thời chưa cần đi về. Ta sẽ thông báo chuyện này với Liêm Bảo. Ngươi cứ ở đây đã, chờ lệnh của ta.

-Ti chức tuân lệnh!

Mọi người đứng dậy, rời đi.

Tào Chương hào hứng chạy ra khỏi đại trướng, lôi kéo Ngưu Cương đi chuẩn bị.

Nhưng Tào Bằng lại phát hiện Thái Địch dường như đang nghĩ gì đó, vẫn chưa nói gì.

-Thái Địch, ngươi làm sao vậy?

-Tiên sinh, ta đang nghĩ bãi Hồng Thủy có nghĩa gì?

-Ồ?

-Trong tiếng Hung Nô, từ “bãi” này nếu nói theo tiếng Hán chính là “hoàng hoa”. “Bãi” liệu có phải muốn nhắc đến vùng đất “hoàng hoa” trường mãn hay không? Nếu những người đó nói đến “Hoàng hoa” chứ không phải là “bãi” vậy thì việc điều tra cũng dễ hơn nhiều.

Tào Bằng ngây người!

Kể từ khi sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện hiểu rõ một ngoại ngữ là chuyện quan trọng nhường nào.

Đặc biệt ở nơi người Hồ, Hán sống chung như thế này, nếu có thể hiểu được tiếng Khương Hồ, chắc chắn có thể làm được rất nhiều chuyện. “Bãi” và “Hoàng hoa” nghe qua quả thật có chút giống nhau. Vừa rồi Khương Tự nói bộ lạc Thạch khôi đã bị Hồ hóa nghiêm trọng, vậy rất có khả năng sẽ nảy ra tình huống này. Nghĩ đến đây, Tào Bằng nheo mắt lại theo bản năng.

-Vương Song!

-Có mạt tướng!

-Đi hỏi một chút xem xung quanh huyện Hồng Thủy có nơi nào có tên là Hoàng Hoa hay không.

-Tuân lệnh!

Vương Song vội vàng lĩnh mệnh đi. Trong đại trướng chỉ còn lại Tào Bằng và Thái Địch.

-Thái Địch, làm tốt lắm!

Nghe thấy Tào Bằng khen, Thái Địch tức thì tươi cười, hết sức hăng hái.

-Tiên sinh có chuyện muốn nhờ ngươi.

-Xin tiên sinh cứ chỉ bảo.

-Sau khi huyện Hồng Thủy xây xong, ngươi dạy tiên sinh tiếng Hung Nô được không?

-A?

Tào Bằng hít sâu một hơi, giơ tay xoa xoa đầu Thái Địch:

-Tiên sinh không phải người cổ hủ, lại càng không phải kẻ chỉ biết khư khư giữ lề thói cũ, không biết ứng biến. Nếu ta phụng lệnh trấn thủ Hà Tây, tương lai không thể tránh được chuyện giao tiếp với Khương Hồ và Hung Nô. Nếu biết chút tiếng Hồ, cũng là chuyện tốt. Ha ha, về sau tiếng Hồ của tiên sinh sẽ phải nhờ Thái Địch dạy rồi!

Thái Địch rất cảm động, liên tục gật đầu, không nói nên lời.

Quả không ngoài suy đoán của Tào Bằng, ở phía tây huyện Hồng Thủy, giữa bộ lạc Cảnh Gia và huyện Hồng Thủy đúng là có một nơi tên là Hoàng Hoa lâm. Gọi là lâm (rừng) thật ra do nơi này khá nhiều cây cối, nhưng nhìn địa hình chung thì nơi này vẫn là bình nguyên. Địa thế khá thấp, hơn nữa lại có rất nhiều cây cỏ mọc rất cao. Trong rừng cây ở nơi đất trũng, có một loại cây màu vàng sinh sống, nghe nói có thể dùng để trị một số chứng bệnh thông thường, cho nên cũng có người gọi nơi này là bãi Hoàng Hoa.

Ngay từ đầu, đám người Khương Tự vốn không hỏi ra được manh mối gì.

Nhưng sau khi Tào Bằng bảo bọn họ phát âm theo tiếng Hồ, một Hồ nô liền nghĩ tới Hoàng Hoa lâm này.

Nghe cách nói của Hồ nô kia thì Hoàng Hoa lâm đúng là một nơi dễ ẩn thân. Hơn nữa người bình thường cũng không chú ý đến nơi này lắm.

Tào Bằng lập tức lệnh cho Hồ nô kia dẫn thám báo đến điều tra.

Để thưởng cho sự hợp tác của Hồ nô này, Tào Bằng chẳng những hủy bỏ thân phận nô lệ của gia đình sáu người của Hồ nô này mà còn cho bọn họ một lều trại, cấp một nơi ở cho cả sáu người bọn họ. Hành động của hắn khiến rất nhiều Hồ nô ngưỡng mộ. Đặc biệt những người biết Hoàng Hoa lâm này bắt đầu hối hận vì sao bản thân không phải là người đầu tiên đứng ra hợp tác?

Dù sao, địa vị của người bình thường và nô lệ khác nhau một trời một vực.

Nhưng cũng vì lần khen thưởng này, các Hồ nô biết được vị tướng quân Tào Bằng trẻ tuổi này là người nói là làm.

Hơn nữa, hắn cũng không cố tình căm ghét người Hồ.

Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác với hắn, làm việc theo quy tắc của hắn, ngươi sẽ được sống thoải mái.

Nếu nói trước đây đám Hồ nô vốn có vài phần thù ghét Tào Bằng thì giờ cảm giác thù địch đó đã ít đi rất nhiều. Trên thảo nguyên, mạnh được yếu thua là quy luật sinh tồn cơ bản nhất. Nếu bị người ta bắt làm nô lệ, vậy có nghĩa là người ta có bản lĩnh. Đặc biệt người Hưu Chư càng hiểu rõ về sức chiến đấu của quân Hán.

Nhớ ngày đó, Đặng Phạm dẫn hai ngàn quân Hán đến gần như nghiền nát Hồ kỵ, đánh cho bọn họ chạy trối chết.

Cuối cùng ngay đến thủ lĩnh đại nhân của bọn họ cũng thành tù binh của người ta.

Các bộ lạc người Hưu Chư phản bội Hồng Trạch càng không có gì để oán giận. Bọn họ có thể phản bội, vậy thì quân Hán cũng có thể tán công, chuyện này hoàn toàn chính đáng. Xem ra chỉ cần sau này chịu hợp tác với quân Hán, người Hưu Chư sớm muộn gì cũng có thể lấy lại được tự do. Cũng trong ngày hôm đó, người Hưu Chư hăng hái hẳn lên, hoàn thành tiến độ đầu tiên…

-Con muốn nói Tào tiên sinh bảo con dạy ngài ấy tiếng Hung Nô ư?

Thái Diễm buông cây bút trong tay xuống, nghi hoặc nhìn Thái Địch, hỏi.

Thái Địch hưng phấn gật đầu, có thể thấy y đang rất kích động.

-Đang yên đang lành, Tào tiên sinh sao lại muốn học tiếng Hồ?

-Tiên sinh nói nếu hắn phải trấn thủ Hà Tây, sống với người Hà Tây, thì bất kể là người Hồ hay người Hán đều là con dân của hắn. Hắn nói hy vọng có thể giao hảo với người Hồ ở Hà Tây, cho nên mới muốn học tiếng Hồ.

Thái Diễm nghe xong, mỉm cười.

-Vị Tào công tử này đúng là thú vị.

Từ xưa đến nay chỉ nghe người Hồ học tiếng Hán, chứ chưa nghe nói quan phụ mẫu một phương chủ động đi học tiếng Hồ bao giờ.

Nhưng Thái Diễm biết Tào Bằng có tên hiệu là Tào Tam Thiên, danh tiếng của hắn trong đám danh sĩ không hề nhỏ.

Nhưng trong lòng nàng vốn vẫn cho rằng Tào Tháo bổ nhiệm Tào Bằng làm Bắc trung lang tướng dường như có hơi thái quá. Thái Ung cũng từng làm Bắc trung lang tướng nhưng năm đó ông đã mấy chục tuổi mới đạt đến chức vị cao như thế. Nhưng hiện tại, Tào Bằng chỉ mới hai mươi mốt tuổi đã leo đến chức Bắc trung lang tướng. Chuyện này sao Thái Diễm có thể thật sự thành tâm nể phục Tào Bằng được?

Cho dù để Thái Địch bái Tào Bằng làm thầy cũng chỉ vì nàng nghĩ cho tương lai của Thái Địch mà thôi.

Nhưng hôm nay nghe Thái Địch nói, Thái Diễm thật sự có chút hứng thú với Tào Bằng.

-A Mi Quải!

-A nương!

-Cầm mấy quyển sách hai ngày trước a nương đã viết ra, chúng ta sẽ đi bái kiến vị tiểu tiên sinh của ca ca ngươi một chút!