Tào Tặc

Chương 342: Xung quan giận dữ




- Vương Song?

Tào Bằng mang máng nhận ra, thiếu nhiên trước mắt đúng là khuyển nô (nô lệ chuyên nuôi chó) trước đây Lưu Quang đưa cho hắn.

Hắn chỉ nhớ thiếu niên đó tên Vương Song, ngoài ra không có chút ấn tượng nào nữa. Cũng khó trách, Tào Bằng nhận Vương Song không lâu, liền theo Tào Tháo xuất chinh.

Thế cho nên liếc cái, Tào Bằng cũng nhận ra được

Vương Song.

Nhưng tướng mạo đặc trưng bên ngoài của Vương Song coi như có đặc điểm, cho nên Tào Bằng trong chốc trong chốc lát, liền gọi ra được tên của hắn.

Thoạt nhìn, Vương Song có lẽ sống rất tốt.

Quần áo sạch sẽ, một bộ áo bào tro, phía trên có một hoa văn cực kỳ bắt mắt. Một cây đao bị một đám lửa bao quanh! Đây cũng là ký hiệu độc đáo của phủ Phụng Xa Hầu.

- Vương Song, ngươi vừa nói gì vậy?

- Đại tiểu thư trưa nay bị người phóng ngựa đụng thương ở đầu đường, hiện giờ đang trong lúc nguy hiểm. Lão gia đã mời hai vị thái y đến khám và chữa bệnh, nhưng lão gia nói, mời công tử lập tức trở về.

Bị người phóng ngựa đụng thương?

Tào Bằng bất ngờ quay đầu, hướng nhìn về Tào Nhân.

- Hữu Học, chuyện này ngươi tạm thời nghe ta nói, Văn Nhược đã hạ lệnh điều tra, tất nhiên sẽ cho ngươi một công đạo. Ngươi về trước đi, đừng làm việc gì lỗ mãng.

Xem ra, Tào Nhân sớm đã biết.

Tào Bằng cắn răng, một lát sau bỗng nhiên quay đầu quát:

- Hách Chiêu!

- Dạ!

- Đưa Hắc Mạo trở về doanh trại trước truyền lệnh ta, người không cởi giáp, ngựa không tháo yên, chờ mệnh lệnh ta.

- Dạ!

Hách Chiêu và Hàn đức lập tức nhận lệnh.

Tào Nhân nhìn bộ mặt tái mét kia của Tào Bằng, trong lòng biết Tào Bằng này xem ra nể mặt y, nếu không nể mặt đã làm náo loạn mọi chuyện lên ngay trước mặt y luôn rồi.

- Người đâu, đưa bọn họ đi sàn đấu võ tây.

Tào Nhân khua khua tay, rồi sau đó nói với Tào Bằng:

- Trong nhà Hữu Học bỗng nhiên xảy ra sự cố, ngày hôm nay này cũng sẽ không đón gió tẩy trần cho ngươi nữa.

- Vậy ty chức xin cáo lui!

Tào Bằng ngồi trên ngựa chắp tay, rồi thúc mã đi về phía trước vài bước.

Bỗng nhiên, hắn ghìm cương ngựa lại, lớn tiếng quát:

- Hàn Đức đưa phủ đến đây.

Hàn Đức liền bước lên phía trước, đưa hắn cây đại phủ (rìu lớn) tròn nặng trịch khoảng chừng năm mươi cân (~hai mươi lăm cân) kia đặt vào tay Tào Bằng.

Tào Bằng đón lấy chiếc rìu lớn, bỗng nhiên rung dây cương, Chiếu Dạ Bạch hí một tiếng dài, ngựa của Tào Bằng chạy như gió xông vào cửa thành.

Ở cửa thành, có một bức tượng con nghê nặng chừng năm trăm cân.

Chỉ thấy Tào Bằng thúc mã tới rồi vung chiếc rìu to tròn đó lên, bổ rơi xuống.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, bức tượng con nghê đá bị chém ra thành bốn năm mảnh.

Người vây quanh xem, ai ai cũng sợ đến lùi lại về phía sau, tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên.

- Đả thương phụ nữ và trẻ em còn gì là hảo hán. Ta không cần biết ngươi là thần thánh nơi nào, tóm lại ngươi nghe rõ đây ta sẽ bắt ngươi lại, băm ngươi thành vạn mảnh!

Tào Bằng dồn khí hạ xuống đan điền, gầm lớn.

Tiếng quát đó to như tiếng sấm rền vang, quanh quẩn mãi trên không ở cửa thành.

Tào Nhân lập tức biến sắc, nhìn Tào Bằng đằng đằng sát khí, trong lòng cũng không khỏi tự thở dài một tiếng, xem ra, Hứa Đô này chỉ sợ sẽ phải náo loạn một trận thôi. Ta sớm đã biết được, Tào Hữu Học hắn sẽ không chịu để yên, chỉ là không ngờ rằng hắn sẽ như vậy….

- Truyền lệnh, Hứa Đô cửu môn lập tức đóng chặt lại!

Trong lúc này, Tào Nhân cũng phải làm ra một thái độ.

Tào Bằng đem rìu lớn trả lại cho Hàn Đức, lại hướng về Tào Nhân vừa chắp tay vừa phóng ngựa phi nhanh như tên.

Hạ Hầu Lan dẫn hai trăm Phi Mạo theo sát sau đó, Hách Chiêu, Hàn Đức lại điều động một con ngựa chiến từ trong quân ra, tạm thời cho Vương Song mượn dùng.

Tào Bằng chạy như bay trên đường, nhanh chóng đến trước cửa Phụng Xa Hầu phủ.

Đặng Cự Nghiệp đang quanh quẩn trên bậc cửa, vừa nhìn thấy Tào Bằng, hắn lập tức từ bậc cửa đi xuống, ba bước cũng chỉ còn hai bước tiến lên trước, nắm lấy hàm thiếc và dây cương.

- Công tử, mau vào đi thôi!

Tào Bằng cũng không hỏi, xoay người xuống ngựa, xông vào cửa chính hầu phủ.

Cùng lúc đó, Hạ Hầu Lan và Điền Dự, Hám Trạch dẫn Phi Mạo đến. Đặng Cự Nghiệp vội vàng sai người ra mở cửa bên, nghênh Phi Mạo tiến vào chiếm giữ Tào phủ. Đồng thời, ba người Hạ Hầu Lan từ chính cửa tiến vào. Đặng Cự Nghiệp theo sau hạ lênh đóng cửa, cửa chính của Tào phủ nặng trịch, ầm vang tiếng đóng cửa.

- A Phúc, a tỷ của con, nó…

Tào phủ lúc này đang hỗn loạn, gia nô ra ra vào vào, ai ai cũng vô cùng căng thẳng.

Quách Hoàn và Bộ Loan theo sau Hoàng Nguyệt Anh đứng ngoài cửa an ủi Trương thị. Tào Cấp mặt tối sầm lại, hai tay vắt sau lưng, đi lại trên hành lang.

Trương thị vừa nhìn thấy Tào Bằng, lập tức nhào tới, ôm lấy Tào Bằng khóc to.

- A nương, đừng buồn, đừng lo lắng, a tỷ sẽ không sao đâu.

- Đều tại ta, a tỷ con đáng lẽ không làm sao cả, nhưng lại muốn mua cho ta bánh điểm tâm gì đó, vậy mà gặp phải đại nạn thế này… Tên đáng chém nghìn đao đó đâm vào người rồi chạy đi mất tăm mất tích. A Phúc, con phải tìm được người đó, để trả thù cho a tỷ con nhé.

- Con sẽ tìm!

Tào Bằng nhấn mạnh từng chữ, rồi lại ôm Trương thị khuyên một hồi lâu, Trương thị mới ngừng khóc. Tào Bằng ra hiệu Hoàng Nguyệt Anh đến đỡ Trương thị.

- Tiểu Ngải không việc gì chứ.

- Không đáng lo lắm, Quách Dục và Hồng gia thẩm (thím) chăm sóc nó rồi.

- Giúp ta chăm sóc cho a nương.

Tào Bằng nói dứt lời, liền bước đến hành lang.

- Cha, A tỷ tình hình thế nào rồi?

- Hoa thái y và Đổng thái y đều ở bên trong, còn có cả Tiêu tiên sinh ở Hồi Xuân Đường cũng ở trong đó giúp nữa. A Phúc, sự việc này rõ ràng kỳ lạ mà.

Nghe nói Hoa Đà và Đổng Hiểu đều ở đó, Tào Bằng cũng ít nhiều yên tâm rồi.

Có Hoa Đà ở đó, sẽ không có trở ngại gì lớn, nếu như đến Hoa Đà còn không cứu trị được, vậy cái thời này, cũng không có ai có thể cứu sống được Tào Nam. Tào Bằng hít sâu một hơi, đỡ Tào Cấp ngồi xuống bên cạnh. Cảm thấy được xương trên người Tào Cấp đều đang khẽ run. Ông cũng rất căng thẳng nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Nếu không đám người Trương thị sẽ càng trở nên hoảng sợ, tình hình thậm chí còn rối ren hơn nữa.

- Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?

- Tình hình cụ thể ta cũng không biết rõ ràng. Hôm nay a tỷ con đưa Tiểu Dục ra ngoài, nói là muốn mua một chút vải dệt, chuẩn bị may cho con vài bộ quần áo mới. Sau khi mua xong vải, đúng lúc nhìn thấy sạp bánh điểm tâm ở bên đối diện, a nương con rất thích ăn bánh điểm tâm ở đó, cho nên a tỷ con liền đi đến mua một ít, chuẩn bị mang về. Nào ai biết được tỷ con từ quầy bánh điểm tâm đi ra thì bị một con ngựa xông đến đâm văng đi… Tiểu dục nói người kia dường như là cố ý đâm vào.

-Ồ?

- Lúc đó a tỷ con đã tránh, nhưng người đó vẫn phóng ngựa đâm vào. Sau khi đâm xong người liền bỏ chạy mất tăm mất tích, lúc ấy ta ở Thượng Thư phủ nói chuyện với Tuân Thượng Thư, nhận được tin liền chạy về ngay.

Rõ ràng đã tránh, vậy mà vẫn bị đâm vào?

Ánh mắt của Tào Bằng chớp mắt liên tục không tự chủ được, giữa lông mày lộ ra chút ác khí.

Trong lúc này, tiếng bước chân trong phòng truyền đến.

Hoa Đà đi ra, có thể thấy y cũng rất mệt mỏi.

- Hoa thái y, a tỷ ta tình hình thế nào rồi?

Tào Bằng vội vàng đến trước hỏi.

Hoa Đà vừa thấy Tào Bằng, thi lễ trước, rồi trả lời: - Tình hình còn tốt, Nam tiểu thư bị gãy mất hai cái xương sườn nhưng đã được bó lại, nhưng xương đùi…, chỉ sợ sau khi khỏi rồi, cũng sẽ có chút ảnh hưởng. Cơ thể cô ấy có tố chất tốt cho nên có thể sẽ không có vấn đề gì cả. Lão Tiếu của Hồi Xuân Đường đang cùng Đổng thái y xử lý, một lúc nữa sẽ ra.

Hoa Đà cảm kích Tào Bằng từ trong đáy lòng.

Tào Bằng cho y một cơ hội lớn, khiến cho y được làm chức Thiếu Phủ Thái Y, nói chung là khiến cuộc sống của y được ổn định. Và ở Thiếu Phủ Thái Y Viện, Hoa Đà có thể tìm đọc được nhiều từ điển y thuật, cùng với đủ loại sổ sách y thuật trị bệnh được ghi lại. Việc này với Hoa Đà mà nói, không thể nghi ngờ chính là kết quả mà y muốn có được nhất. Nếu như đổi lại là người khác, Hoa Đà chưa chắc đã bằng lòng tự ra tay. Nhưng Tào Nam là a tỷ của Tào Bằng, y không nói lời nào vội vàng tới.

Nghe được Tào Nam không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Tào Bằng cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà cơn tức giận trong lòng hắn vẫn chưa tiêu tan mà ngược lại càng bùng phát mãnh liệt hơn.

- A cha, cha nói chuyện với Hoa thái y, con có một số việc muốn hỏi Quách Dục.

- Được!

Tào Bằng cáo lỗi với Hoa Đà, liền mang theo đám người Hạ Hầu Lan rời khỏi.

Ngồi ở phòng bên trong phủ Phụng Xa Hầu, hắn sai người tìm đưa Quách Dục đến, hỏi tỉ mỉ một hồi về mọi chuyện đã xảy ra.

Lúc đó, Quách Dục bị dọa không nhẹ, nhưng về cơ bản vẫn nói ra được những thứ cốt lõi.

- Công tử, ta cảm thấy lúc ấy người đó là nhắm thẳng về phía tiểu thư.

Với Tào Bằng, Quách Dục tiếp xúc cũng không nhiều.

Từ sau năm Kiến An thứ hai, Tào Bằng rời khỏi Hứa Đô, hối hả ngược xuôi, rất ít ở lại nhà. Đại đa số thời gian, Quách Dục biết mọi chuyện về Tào Bằng là từ miệng đám người Tào Nam.

Nhưng nàng cũng biết: ở trong cái nhà này, Tào Bằng chiếm một địa vị không ai có thể thay thế được.

Điều quan trọng là, Quách Dục biết Quách Hoàn có vẻ thích Tào Bằng.

Hơn nữa nghe đám người Trương thị lúc ngồi nói chuyện phiếm với nhau, hình như có ý để Quách Hoàn và Bộ Loan làm thiếp của Tào Bằng sau khi Tào Bằng thành thân.

Quách gia và Tào gia đã trải qua sau bốn năm li hợp, đã nhanh chóng hợp nhất thành một.

Quách Dục hết lòng hết dạ, đem sự việc lúc đó kể lại tỉ mỉ, sợ sẽ có cái gì đó thiếu sót.

Tào Bằng ngồi bên cạnh, chỉ ngồi lặng yên nghe, không hề hé một lời.

Hám Trạch nói:

- Tiểu Dục, ngươi nghĩ lại xem, có thể còn có điều gì quên còn sót lại không?

- Người che mặt kia, dường như sợ bị nhận ra tướng mạo của gã vậy, ta nhớ ra rồi! Sau khi sự việc xảy ra, khi bọn ta đưa tiểu thư lên xe, ta còn nhớ mang máng tiểu nhị bên cạnh tửu lầu, sắc mặt dường như có chút không bình thường… ừ, dáng vẻ không bình thường chút nào.

- Tửu lầu nhà nào?

- Chính là đối diện với quầy bánh điểm tâm, nhà lầu cao cao đó.

- Tiểu Dục tỷ, cảm ơn tỷ, tỷ lui xuống trước đi.

Tào Bằng bỗng nhiên mở miệng, trên mặt lộ ra một chút tươi cười.

Quách Dục sau khi hành lễ xong, chậm rãi rời khỏi phòng…

- Quốc Nhượng nghĩ sao?

Điền Dự gãi gãi đầu, cười nhạt nói:

- Theo ta thấy, những tên không an phận ở Hứa Đô đó chưa chắc sẽ làm ra sự việc này. Hành vi này càng giống như là trả thù cá nhân vậy, chứ không phải là việc công. Tuy rằng cũng có trường hợp cả nhà bị giết, nhưng về cơ bản đó chỉ là người quá quẫn bách, không có nửa đường quay lại làm như vậy. Còn kiểu nhằm vào gia quyến thì cho dù có người muốn hạ thủ cũng không thể chọn Tào hầu được.

Ân oán cá nhân?

Tào Bằng không khỏi hoài nghi.

Hắn cũng cảm thấy, những đối thủ của Tào Tháo không thể dùng đến thủ đoạn này được.

- Nếu như là ân oán cá nhân, đó là việc dễ giải quyết rồi!

Tào Bằng nói với Hám Trạch:

- Đức Nhuận, thăm dò thử xem, hiện giờ Hứa Đô thủ vệ là do ai quản lý, mau chóng cho ta tin tức.

- Vầng!

Hám Trạch đứng dậy, liền đi ra ngoài.

Tào Bằng đứng lên, ở trong phòng chần chừ một lát.

- A cha ta luôn luôn thành thật, trước đây luôn làm việc tại Huỳnh Dương, hơn nữa chức vụ lại không ảnh hưởng tới ai, không thể gây ra rắc rồi, không thể có thù hay tranh chấp với người khác. Cho dù có kẻ thù, cũng có khả năng là một số quan viên ở một số địa phương. Về phần ta và huynh ta, chúng ta thường ở bên ngoài, không thể có kẻ thù nào được. Muốn nói kẻ thù…. Vụ án ở Tuy Dương dây dưa chính là hoàng thất. Quốc Nhượng, ngươi nói có thể là…

Điền Dự lập tức lắc đầu nói:

- Không thể, Kim Thượng cũng có dã tâm, nhưng không đến nỗi dùng đến thủ đoạn non nớt như vậy.

- Vậy ta thật sự không nghĩ ra được, còn kẻ thù nào nữa đây.

Tào Bằng nói chuyện, rồi lại ngồi xuống, nhắm mắt lại, lặng im suy nghĩ, không nói.

Một lát sau, Hám Trạch sắc mặt kỳ lạ đi vào trong phòng, nhỏ giọng nói:

- Công tử, đã nghe ngóng được rồi.

- Ừ?

- Hiện nay an ninh trật tự Hứa Đô do Chấp Kim Ngô quản lý. Nhưng Chấp Kim Ngô Giả Hủ Giả Hầu đang ở Trung Mưu, cho nên Chấp Kim Ngô tạm do người khác lĩnh, đó là Chấp Kim Ngô thừa, cũng chính là lệnh tôn, Tào hầu!

- A cha ta? Chấp Kim Ngô thừa?

Tào Bằng trợn tròn mắt kinh ngạc:

- Chuyện khi nào, sao ta không biết? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Chính hôm nay.

Tào Bằng không nhịn được cười:

- Vậy đúng lúc quá, ta đỡ phải tốn công sức.

Hắn nói dứt lời, đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi thẳng đến đại sảnh.

Tào Cấp đang cùng Hoa Đà và Đổng Hiểu nói chuyện. Nhìn thấy Tào Bằng tiến vào, Hoa Đà và Đổng Hiểu vội vàng đứng dậy.

- A cha, cha là Chấp Kim Ngô thừa?

- Ách, đúng vậy, nhưng vẫn chưa nhậm chức.

- Vậy ấn tín và dây đeo triện của Chấp Kim Ngô kia cha đã lấy được chưa?

Tào Cấp gật đầu:

- Hôm nay, Tuân Thượng Thư đem ấn tín của Thái Phó thừa và Chấp Kim Ngô thừa giao cho ta. Nhưng ta vẫn chưa mở ra xem.

- A cha, đem ấn tín đưa con!

Tào Cấp sai người mang ấn tín đến, đồng thời nghi ngờ hỏi:

- A Phúc, con muốn làm gì?

- Có người muốn cùng con giở trò bịp bợm, hôm nay con sẽ chơi với hắn chơi một trận long trời lở đất.

Tào Bằng hung tợn trả lời, chẳng mất nhiều sức lực, đã thấy Quách Hoàn đang cầm một hộp tiến vào chính sảnh. Tào Cấp đem ấn tín đưa cho Tào Bằng, khẽ giọng nói:

- A Phúc, đừng làm gì quá đáng.

- Yên tâm, con có chừng mực.

Tào Bằng nói dứt lời, cầm ấn tín quay người bước ra khỏi đại sảnh.

- Hạ Hầu, điểm binh.

-Vâng!

Hạ Hầu Lan lập tức bắt đầu điểm danh Phi Mạo, Vương Song nắm Chiếu Dạ Bạch chờ ngoài cửa phủ.

- Công tử, chúng ta đi đâu?

- Trước tiên đến Cao Thăng lầu, để ta niêm phong quán rượu đó đã.

Ngọn lửa trong lòng Tào Bằng càng ngày càng rực lên, hắn lập tức xoay người, trầm giọng nói:

- Ta không tin, Hứa Đô to như vậy, người nhiều như vậy, mà không một người nào nhận ra hung thủ. Một ngày không tìm ra tên hung thủ đó, ta sẽ làm cho Hứa Đô lộn đáy lên trời, để báo thù cho a tỷ.

Lúc ăn cơm tối, Phục Hoàn có uống chút rượu, hiện đang nằm chợp mắt trên chiếc giường nhỏ.

Trong lòng gã dù sao vẫn cảm thấy khó chịu cho nên sầu muộn không vui. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, cha con nhà họ Tào rèn sắt kia lại có thể có được hai ngàn thạch thái lộc. Không nói tới lão cha trở thành Chấp Kim Ngô thừa, gã lại càng không ngờ tên con trai lại làm Việt Kỵ Giáo Úy, thật khiến người khác mất vui.

Lại nghĩ Phục Hoàn gã vì là ngoại thích mà hiện giờ cũng chỉ có chức vị hai ngàn thạch.

Làm hơn nửa đời người, đến một đứa trẻ con mười bảy tuổi cũng không sánh được, gã luôn cảm thấy vô vị. Cho dù trước đây gã cũng đồng ý để Tào Bằng đảm nhiệm Việt Kỵ Giáo Úy, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Hơn nữa, Tào Bằng còn là kẻ đầu sỏ đã đánh gãy chân đứa con trai Phục Quân bảo bối của gã khiến Phục Quân không thể nhập sĩ (làm quan). Vậy mà gã chỉ có thể trợn mắt nhìn Tào Bằng thăng quan tiến chức vùn vụt mà vẫn không biết làm thế nào. Phục Hoàn càng nghĩ, càng cảm thấy ấm ức, đứng phắt dậy.

- Lão gia, trong cung có người tới.

- Ai?

- Là một vị Tiểu Hoàng môn, chỉ mang theo một phong thư.

- Thư đâu?

Phục Hoàn ra khỏi phòng, cầm lầy lá thưtrong tay lão nhân, rồi xoay người trở về phòng.

Một lát sau, lại nhìn thấy Phục Hoàn từ trong phòng lao ra, sắc mặt có chút khó coi, lớn tiếng quát:

- Phục Quân, Phục Quân hiện giờ ở đâu?!