Tào Tặc

Chương 297: Lý Văn Thành hiến kế




Nét tươi cười trên mặt Tào Bằng chợt biến mất.

-Rươu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tên cứng đầu cứng cổ nhà ngươi không bị dồn vào chân tường còn không chịu cúi đầu.

Lý Nho, nếu ngươi đã chịu thừa nhận thân phận, đương nhiên ngươi phải hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là để ta đem phụ tử ngươi đến trước Tư không, ta tin Tư không sẽ rất thích thú khi được gặp ngươi, hơn nữa ở Hứa Đô có rất nhiều người "sẵn lòng thu thập các người."

Nếu là bình thường, những gì Tào Bằng nói Lý Nho sẽ không thèm bận tâm.

Còn hiện tại...

Y giật mình, trong đầu lại hiện lên tình cảnh thê thảm của vị nhạc phụ của y.

Ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, đến xương cốt cũng chẳng còn!

Y tự nhủ cả đời này coi như sống không uổng, nhưng còn con của y mới chỉ đến tuổi nhi lập (tức tuổi tự lập, dựa theo câu tam thập nhi lập - ba mươi tuổi đã có công danh sự nghiệp). Nếu rơi vào tay những người như Tào Tháo, e rằng kết cục sẽ chẳng khác nhạc phụ của y là bao. Y có thể không bận tâm đến bản thân mình, nhưng lại không thể bỏ mặc nhi tử được.

Lý Nho hít một hơi thật sâu:

-Ngươi không cần phải nói nhiều, ta chọn cách thứ hai.

-Ngươi còn chưa nghe ta nói, đã lựa chọn rồi ư?

Đôi mắt bé xíu của Lý Nho nhìn chằm chằm vào Tào Bằng.

-Ngươi muốn ta đưa ngươi hai vạn cân vàng. Ta cho ngươi.

-Ha ha ha, Lý Văn Thành, người xem thường ta quá... Ta nói thật cho ngươi biết năm trăm bức tượng phật bằng vàng kia đích thật rất hấp dẫn nhưng chưa chắc đã lọt vào mắt ta.Nếu ta muốn hai vạn cân vàng, giờ ta chỉ cần giết ngươi là sẽ dễ dàng nuốt trọn tất cả.. Thế nhưng, ta không muốn.

Tào Bằng thích tiền, nhưng cũng không quá coi trọng.

Hơn nữa ở ơ thời đại này, không có tiền thì có gì dùng nào?

Nhớ lại ở kiếp trước, trước khi chết, Tào Bằng đã từng nhiều lần cự tuyệt những cám dỗ, mê hoặc. Hai vạn cân vàng quả thật rất hấp dẫn nhưng hắn lại không thèm quan tâm đến chúng.

Lý Nho nheo nheo mắt.

Tào Bằng nói:

-Trước kia ở Lục Hồn Sơn bái sư, tiên sinh từng hỏi ta có chí hướng gì? Ta nói rằng: Muốn hết lòng vìì thiên địa, vì tính mệnh của bách tính, muốn kế thừa tuyệt học của thánh nhân, muốn thiên hạ muôn đời thái bình. Tiên sinh từng nói chí hướng này của ta khó chẳng kém gì muốn tranh giành thiên hạ cả. Không chỉ cần có danh tiếng, ta còn phải có quyền lực và sức mạnh nhiều hơn nữa. Ta cũng việc này là rất khó. Chính vì thế, ta cần có người giúp ta...Ngươi xem bên cạnh ta có không ít người. Trị quân ta có Bá Đạo; để quyết thắng trên chiến trường ta có Hưng Bá. Huynh đệ của ta, Vương Mãi, Đặng Phạm, còn có Hạ Hầu Lan có khả năng địch trăm, nghìn người, thậm chí cả vạn người. Tử Sơn và Đức Nhuận giúp gia nghiệp của ta thịnh vượng. Nhưng ta vẫn cần có một người tài năng giúp ta trù tính tương lai. Người này phải có mưu trí, từng trải và tầm nhìn sâu rộng... Nhưng y không thể xuất đầu lộ diện, càng không thể để người đời biết được. Ta đã nghĩ kỹ, chỉ có cư sĩ là người thích hợp nhất.

Lý Nho dở khóc dở cười, một lúc lâu sau, chợt nói:

-Ngươi điên rồi?

-Mười năm, ta muốn ngươi giúp ta mười năm.

Tào Bằng không để ý tới sự châm chọc của Lý Nho, trái lại vẫn tiếp tục nói:

-Mười năm sau, ngươi có thể tự mình quyết định, ở lại tiếp tục giúp ta hoặc rời đi. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi một thân phận, cho ngươi đất và trả ngươi toàn bộ hai vạn cân vàng. Ngươi đừng nghĩ cách lừa gạt ta, cũng như hãm hại ta. Nhi tử Lý Trứ của ngươi ta đã sai người đem hắn đến chỗ một vị huynh đệ của ta. Hẳn là lúc này, hắn đang trên đường đi rồi. Đợi sau khi về đến nơi, hắn sẽ cho người báo tin cho ngươi. Nếu như ngươi hãm hại hay lừa gạt ta, như vậy vị huynh đệ của ta sẽ lập tức giết chết nhi tử của ngươi.

Lý Nho nghe được, có phần cảm thấy choáng váng.

Nóirắng ra thì cái lý tưởng kia của Tào Bằng là chẳng có nghĩa lý gì cả.

Thậm chí có thể nói là vọng tưởng...

Nhưng y vẫn phải thừa nhận Tào Bằng có lý tưởng, có tài năng mê hoặc lòng người.

Lý Nho cũng là người đọc sách thánh hiền, cũng mong được lưu danh sử sách. Nhưng y biết, trong tình thế hiện tại, y không thể làm được điều đó. Text được lấy tại Truyện FULL

Những điều kiện của Tào Bằng làm y hơi động tâm.

Song quả thực y vẫn muốn tìm cách hãm hại, lừa gạt Tào Bằng.

Ngươi có thể bắt ta phải giúp ngươi!

Nhưng ta có thể suốt đời không dâng kế sách giúp ngươi.

Chờ sống quá mười năm, xem nhà ngươi sẽ nói như thế nào đây...

Nào ngờ Tào Bằng lại dùng chiêu rút củi đáy nồi, đem Lý Trứ ra đe dọa y.

Lý Trứ là hy vọng duy nhất của Lý Nho, cũng là cốt nhục duy nhất của y. Người xưa có câu cửa miệng: "Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". (Trong ba tội bất hiếu, tội không có con nối dõi là nặng nhất.)

Nếu Lý Trứ chết, Lý Nho mất huyết mạch, chẳng khác nào bị tuyệt hậu!

Tào Bằng dùng chiêu thức ấy, quả là quá độc.

Nhưng cũng không thể nói là không cao minh...

Hắn đánh trúng điểm yếu của Lý Nho, khiến y vô phương cự tuyệt.

-Ta làm sao tin được ngươi?

Tào Bằng cười ha ha:

-Lý Văn Thành, ngươi dám không tin ta sao?

-Ta...

Thật là hống hách, hống hách!

Lý Nho hết sức phẫn nộ, nhưng vẫn buộc phải cúi đầu, không dám cãi một tiếng nào.

-Ta cho ngươi một đêm suy nghĩ, sáng ngày mai trước khi xuất phát hãy trả lời ta, ngươi phải đưa ra quyết định của ngươi. Giúp ta ngươi được một đời, mười đời, thậm chí muôn đời phú quý; phụ ta, sớm mai phụ tử ngươi đầu rơi xuống đất, từ nay về sauLý Nho ngươi không còn tồn tại trên đời này nữa.

Chọn con đường nào, ngươi nên suy xét cho rõ ràng.

Dứt lời, Tào Bằng ra hiệu bằng mắt với Hám Trạch và Hách Chiêu, rời khỏi gian phòng.

Cửa phòng đóng lại, Lý Nho chợt nghe ngoài cửa Hách chiêu đang nhẹ giọng hỏi:

-Công tử thực sự tin tưởng y sao?

Tào Bằng nói:

-Ta đã chấp nhận dùng y, thì nhất định sẽ tin tưởng y. Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không nên dùng. Lý Văn Thành là người có tài.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, căn phòng dần trở lại yên tĩnh.

Lý Nho lúc này mới phát hiện vạt áo sau lưng y đã ướt đẫm.

Dường như mọi sức lực trong người y đã hoàn toàn biến mất, y tức thì ngã nhào xuống đất, giang rộng chân tay, cứ thế nằm im, đầu óc mê man.

Tiểu tử này khí thế quả khá lắm!

Sau này, e rằng ngay cả vị nhạc phụ đã hóa thành oan hồn của ta cũng không thể sánh bằng được.

Nhưng những lời hắn nói cũng khá thú vị. Đúng, Lý Nho ta vất vả học hành mười năm, giúp nhạc phụ hoàn thành đại sự. Vốn dĩ thế cục đang thuận buồm xuôi gió, nếu như nhạc phụ của ta nghe ta nói một câu, thì cuối cùng đã không có kết cục như vậy.

Tiểu tử này có phần thú vị!

Chí hướng của hắn tuy nói là khó có thể thành công, nhưng không có nghĩa là không thể thành hiện thực được.

Trần Thắng - Ngô Quảng nói: Vương hầu có trí, ắt việc lớn sẽ thành. Các thế gia đại tộc hiện giờ lúc đầu chẳng phải cũng xuất thân từ đám nông dân chân đất mà ra sao?

Phải có quyền, phải có danh, phải chiếm được lòng người

Nếu có được cả ba thứ này, há đại sự không thành sao? Nghĩ tới đây, Lý Nho đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Y xoay người bật ngồi dậy, nhìn hai bức tượng phật bằng vàng, chợt cất tiếng cười lớn!

Nếu đại sự thành công, chẳng phải hơn nhiều so với hai vạn cân vàng hay sao?!

Khung cảnh Hứa Đô vẫn như trước.

Tào Bằng rời đi hồi đầu năm, trở về vào giữa mùa thu. Trong nháy mắt nửa năm đã trôi qua, xem ra Hứa Đô cũng không có gì thay đổi nhiều.

Nhân khẩu tựa hồ nhiều hơn, phía đông thành Hứa Đô dường như nhà cửa dựng lên nhiều hơn.

Vẫn là con đường đấy, tuy nhiên nhìn thoáng qua trông chật hẹp hơn một chút. Tào Tháo đã cho chế tạo thêm nhiều Tào Công xa giúp giảm bớt nạn hạn hán ở rất nhiều địa phương.. Sức người cũng có hạn, đối mặt với thiên tai, tất cả những gì có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức mình mà thôi. May mà đồn điền ở Hứa Đô lại được mùa thu hoạch, gặt được một trăm bảy mươi ngàn thạch gạo, Tào Tháo cũng bớt lo lắng rất nhiều.

Tình trạng người dân tha phương, lưu lạc vẫn xuất hiện nhưng cũng may không xảy ra bạo động. Nếu có cũng chỉ một số ít địa phương xuất hiện những vấn đề như vậy, xong cũng nhanh chóng lắng xuống.

Đồn điền Hải Tây phát triển rất tốt. Theo Thứ Sử Từ Châu Từ Lý tấu trình công văn lên thì tớitháng bảy tới, dự tính Từ Châu tích trữ được ba trăm thạch gạo, ước chừng khoảng triệu hộc, nghe ra thì tưởng như giảm đi so với năm ngoái. Năm ngoái, một mình vùng đất Hải Tâyđã tích trữ được cả triệu hộc, mà nay diện tích đồn điền tăng gấp ba, sao vẫn chỉ được triệu hộc? Nguyên nhân rất đơn giản, năm ngoái đồn điền Hải Tây chỉ cung ứng cho mình Hải Tây. Còn năm nay tuy diện tích tăng lên gấp ba nhưng những nơi cần cung ứng cũng đã chiếm hơn nửa cả vùng Từ Châu...

Đầu năm, Tôn Sách vượt sông đánh Quảng Lăng, khiến nơi nàylỡ mất mùa trồng trọt tốt nhất, cho nên quận Quảng Lăng bị thiếu lương thực

Nếu không có Hải Tây tiếp ứng, ắt quận Quảng Lăng sẽ xảy ra bạo loạn.

Lại thêm quận Thái Sơn hoang tàn, Bái huyện điêu linh cùng Hạ Bìđang trong quá trình hồi phục lại, lượng lương thảo tất nhiên sẽ tiêu hao thêm rất nhiều.

Từ Châu có thể tích trữ được triệu hộc đã là điều khó tin. Nói cách khác, Từ Châu đã vượt qua giai đoạn khó khăn, không cần phải nói câu "Nếu năm sau tất cả thuận lợi" nữa. Bất quá, sau đó Tào Tháo lại hạ lệnh Hải Tây chuyển ba trăm ngàn hộc gạo tới Tiếu huyện, mười vạn hộc tới Sơn Tang, phòng lúc cần đến. Nếu như phá được Nhữ Nam, rất có thể nạn đói sẽ xảy ra, nên cần phải lo trước để tránh hậu họa.

Sau khi Lưu Bị chiếm giữ Nhữ Nam, vừa đúng lúc Dự Châu gặphạn hán nghiêm trọng. Tình hình ở Nhữ Nam vô cùng nghiêm trọng.

Trong tay gã lại không có Tào Công xa, chỉ có thể dựa vào sức người đào mương máng, khơi thông kênh rạch. Mạch nguồn của Nhữ Nam vốn ở Hoài Thủy, song bởi địa thế khá cao, nước sông Hoài Thủy cũng khó chảy tới khắp Nhữ Nam. Lưu Bị hiện tại lại dồn sức tuyển quân mua ngựa, vốn không mấy quan tâm đến việc nội chính. Cũng vì thế, nạn thiên tai ở Nhữ Nam lại càng thêm nghiêm trọng.

Tào Tháo quyết ý tiêu diệt Lưu Bị, nhưng sau khi chiếm được Nhữ Nam, y cũng không tránh được nạn đói.

Nếu như không thể giải quyết những vấn đề do đợt thiên tai này mang lại, thì dù chiếm lĩnh được Nhữ Nam, Tào Tháo cũng chẳng được gì nhiều.

Nếu như không phải đồn điền Hải Tây thu hoạch lớn, xung quanh vùng Nhữ Nam gặp thiên tai, ắt Hứa Đô sẽ phải cạn kiệt lương thực tích trữ.

-Nương, người không vào thành ư?

Tào Bằng kinh ngạc nhìn Trương thị, hỏi.

Đã đến gần ngay Hứa Đô, Trương Thị đột nhiên nói không muốn vào thành. Tào Bằng hết sức nghi hoặc, không rõ Trương Thị định làm gì.

-Giờ đang là mùa thu hoạch, ta muốn trở về điền trang xem thế nào.

-Điền trang?

Trương Thị nở nụ cười, vỗ nhẹ vào đỉnh đầu Tào Bằng:

-Con quên rồi sao? Lúc trước, ta đã nói với con rồi mà. Cha con giờ giữ chức Phụng Xa Hầu, tuy rằng không có thực ấp, nhưng cũng được ban cho một điền trang ở ngay chân Long Sơn. Nơi đó ngay cạnh điền trang của gia đình Điển thúc phụ con. Giờ Điển thẩm thẩm đã trở lại, hiện đang ở trong bảo viện. Bây giờ là mùa thu hoạch, nương muốn đến xem một chút.

Tào Bằng lúc này mới nhớ ra, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Khi vừa mới tới Tuy Dương, Trương Thị đã kể qua với hắn, rằng Tào Tháo ban cho Tào Cấp một điền trang rộng chừng tám trăm mẫu ruộng. Điền trang này về hình thức cũng tương tự đồn điền. Đồn điền có quy định, phàm cứ cần dùng quan ngưu và nông cụ sản xuất do quan phủ cung cấp, quan sáu dân bốn. Còn nếu có thể tự chuẩn bị nông cụ, quan dân chia đều năm phần. Điền trang tư hữu của Tào Cấp giống như mô hình tư hữu đồn điền, nhưng đất đai thuộc về đồn điền sẽ có hai lần phân chia, một loại dùng cho vay lãi. Tào Cấp dành cho quan phủ lần chia thứ hai, nhất định sẽ thu hoạch được lợi nhuận...

Cũng không nên coi thường hai khoản lợi nhuận này, tám trăm mẫu ruộng có thể đạt được xấp xỉ vạn hộc gạo.

Đối với Tào Cấp mà nói, vạn hộc gạo cũng đủ cho hắn ung dung tự tại, vô ưu vô lo.

Thời gian thu hoạch cũng là lúc vui sướng nhất.

Trương Thị muốn ở tại điền trang để hưởng thụ niềm vui này.

Đối với chuyện đó, Tào Bằng có thể hiểu được. Vì vậy hắn ra lệnh cho Hách Chiêu suốt ba đêm không ngủ hộ tống năm trăm pho tượng phật về kinh để cùng Trương Thị tới điền trang.

Tại điền trang, đêm xuống bọn họ có thể đến nhà Điển Vi nghỉ chân. Chuyện này đối với Tào Bằng mà nói cũng là chuyện hay.

Tào Bằng dẫn Hám Trạch cùng Lý Nho, Cam Ninh và Hạ Hầu Lan cưỡi ngựa áp tải thẳng tới Hứa Đô.

Hoàng Nguyệt Anh, Quách Hoàn theo Trương Thị đến điền trang.

Lý do cũng rất đơn giản.

Mẫu thân Quách Hoàn và tỷ đệ hiện giờ đều đang ở điền trang đang sắp xếp công việc.

Tính tới thời gian này, Quách Hoàn đã nửa năm rồi chưa gặp lại mẫu thân rồi.

Càng tới gần Hứa Đô, Tào Bằng càng cảm thấy trong lòng hồi hộp.

Xem ra trong ngoài thành hàng dãy quân lính, dưới cửa thành được canh gác cẩn thận, khiến kẻ khác nhất thời trông thấy cũng khiếp sợ.

Hứa Đô cũng đang trong thời buổi hỗn loạn.

-A Phúc!

Ngay trong lúc người của Tào Bằng đang sắp xếp vào thành, chợt một đội quân cưỡi ngựa đi tới.

Đấy là tiểu tướng Hứa Nghi.

Tào Bằng nhìn trang phục của hắn, ngỡ ngàng.

Chẳng phải Hứa Nghi đã gia nhập vào quân Hổ Bôn rồi sao? Vì sao lại mặc y phục này.

Tào Bằng phất tay ra hiệu cho Cam Ninh dừng lại, chờ Hứa Nghi đi tới.

- Nhị ca, huynh giờ sao vậy?

-Sao vậy là sao?

- Vì sao lại mặc y phục này? Đã phạm phải việc gì mà bị giáng chức rồi?

- Phi!

Hứa Nghi vô cùng phẫn nộ.

-Ngươi gặp ta không thể nói vài lời tốt đẹp sao? Chưa gì đã bảo ta phạm tội? Ta cùng lão tam được điều khỏi quân Hổ Bôn. Giờ ta đã trở thành Truân Kỵ Tư Mã phụ trách bảo vệ thành, tuần tra bốn cửa. Lão tam đảm nhiêm bộ binh Tư Mã cũng giống như ta. Được rồi, chẳng phải ngươi định vào thành hay sao? Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Điều khỏi quân Hổ Bôn?

Tào Bằng có chút kinh ngạc...

Bất quá ngẫm lại, dù rằng Hổ Bôn vinh hiển, nhưng thực tế chức quyền cũng không thực sự quá lớn.

Hứa Nghi và Điển Mãn chưa đầy hai mươi tuổi mà hai người cả ngày phải túc trực thì thật là hơi khó cho bọn họ. Mà đi ra từ quân Hổ Bôn, nghe có vẻ không có vinh danh, nhưng quyền lực trong tay lại cao hơn ở trong quân Hổ Bôn. Tư Mã trong năm doanh, trong tay ít nhất có thể chỉ huy bảy trăm người, hưởng lộc so với quân Hổ Bôn trung lang cũng gần như vậy, hơn nữa dễ dàng lập nên công danh sự nghiệp.

Dù sao, cơ hội của quân Hổ Bôn cũng không thể bằng được túc vệ ngũ doanh.

Xem bộ dạng Hứa Nghi không có chút nào giận dữ, ngược lại rất vui vẻ.

Tào Bằng không khỏi hỏi:

- Tại sao nhị ca rời Hổ Bôn?

Hứa Nghi sai người đóng cửa thành, cùng Tào Bằng lên ngựa mà đi.

- Không phải ta muốn rời đi, vốn là chủ ý của chúa công điều ta và lão tam rời khỏi Quân Hổ Bôn. Được rồi, Vương thúc phụ cũng bị điều khỏi Quân Hổ Bôn, hiện làm Tư Mã trông giữ cửa thành dưới trướng có một ngàn năm trăm quân rất lợi hại. Tuy nhiên thúc phụ không có ở cửa Tú Xuân, bằng không ta đã nhìn thấy rồi. Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này tướng sĩ thường xuyên được điều động, không biết chủ công có chủ ý gì. Lần này ngươi trở về, rất có khả năng lưu lại, còn chức vụ cụ thể trước mắt cũng chưa nói rõ lắm. Còn nữa, lão lục mười ngày trước đã trở lại đảm nhiệm chức Việt Kỵ Tư Mã.

- Nghiêm Pháp cũng đã trở về?

-Ừ, Tào Đô Úy cũng đang trở về rồi sau cũng ở lại Hứa Đô.

Tào Bằng càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.

Lúc này Tào Tháo sắp xếp như vậy, khiến quân túc vệ ở lân cận và kinh thành hoàn toàn rối loạn.

- Ta còn phải đi tuần tra nên không thể đi với ngươi. Hai ngày trước, Phụng Xa Hầu đã đi Dĩnh Xuyên rồi. Buổi tối, ta sẽ cùng lão Tam tới gặp ngươi nói chuyện sau. Được rồi, chúa công đã dặn, ngay sau khi ngươi trở về thì tới thẳng phủ Tư Không gặp người.

- Ta biết rồi.

Ngay tức khắc Tào Bằng đến gặp Tào Tháo, hắn muốn biết rốt cục là có chuyện gì.

Dọc theo dãy nhà, đột nhiên Tào Bằng quay đầu lại hỏi:

-Văn Thành, ngươi thấy thế nào?

Từ sau khi đồng ý đi theo Tào Bằng, Lý Nho rất trầm lắng.

Trên đường tới Hứa Đô, trong lòng y cảm thấy lo lắng. Nhưng trông biểu hiện của y rất bình tĩnh, tựa hồ như đang suy xét việc gì đó.

Nghe thấy Tào Bằng hỏi, Lý Nho nhẹ giọng nói:

-Theo ta thấy, tốt nhất công tử phải tới Tư Không phủ. Mạnh Đức an bài như vậy, ắt có chủ ý. Theo suy đoán của ta, không lâu sau Mạnh Đức sẽ có động thái. Lúc tới phủ Tư Không, cho dù Mạnh Đức đưa ra yêu cầu gì, công tử không được do dự, phải lập tức đồng ý. Việc liên quan tới công tử, ta nghĩ Mạnh Đức muốn gặp người ắt có chuyện quan trọng an bài."

Tào Bằng suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

- Đã như vậy, Hám đại ca, Cam đại ca các ngươi lui về trước. Tử U mang mười người theo ta đến phủ Tư Không. Sau đó, các ngươi về phủ, nếu ta không trở về, các ngươi tuyệt đối không được bước ra khỏi cửa phủ.

- Vâng!

Cam Ninh cùng Hám Trạch tuân lệnh, cùng Lý Nho tiến về phía Tào phủ.

Tào Bằng mang theo Hạ Hầu Lan đến thẳng phủ Tư Không.

Phía ngoài phủ Tư Không có xe ngựa tựa hồ rất náo nhiệt. Rất nhiều người đứng ngoài cửa xếp hàng đợi Tào Tháo...

Tào Bằng xuống ngựa trước của phủ, rảo bước đi lên.

-Ai?

- Ty chức Tuy Dương Bắc bộ úy Tào Bằng phụng mệnh đến Phủ Tư Không.

Tên lính canh cửa nghe thấy, nhất thời không khỏi khẽ cười hiện lên má núm đồng tiền. Gã nhìn mấy cái xe ở bên ngoài rồi hỏi nhỏ:

-Trên xe là...

- Là ty chức phụng mệnh Ty Không tìm tang vật ở Lạc Dương.

- Như vậy hãy để xe vào ngõ sau, mời Tào Đô Úy cùng bộ binh vào trong. Hôm nay vốn do Điển Trung Lang tuần tra, Đô Úy hãy trực tiếp tới trình diện Điển Trung Lang.

- Đa Tạ!

Tào Bằng đáp lễ, nhét một cái túi vào người tên lính, rồi qua cánh cửa lớn đi vào.

Tên lính cầm cái túi trong tay cảm thấy nặng trĩu, phỏng đoán ít nhất cũng phải một quan.

Tên lính nhất thời hoan hỉ, thầm nghĩ: " Tào Đô Úy này quả là người tính tình phóng khoáng"

Những người gác cửa như hắn, lương bổng cũng chẳng được bao nhiêu, tất nhiên cần thêm khoản thu nhập nhưng không được đòi hỏi nhiều. Tào Tháo cai quản rất nghiêm ngặt, y không cho phép nhận hối lộ cũng như đánh bạc. Những chuyện như thế này hiển nhiên trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhưng muốn ngăn chặn cũng không dễ gì. Cho nên Tào Tháo cũng mắt nhắm mắt mở mà thôi.

- Xin hỏi, kia là ai mà được trực tiếp đi vào như thế?

Ngoài cửa, một người thấp bé tiến đến hỏi.

Bọn họ đã chờ Tào Tháo một hồi lâu nhưng vẫn chưa gặp được y.

Kẻ coi cửa cười nhạt nói:

- Vừa rồi là người nhà của Tư Không, con trai của Phụng Xa hầu, Lạc Dương Bắc Bộ Úy Kỵ Đô Úy Tào Bằng - Tào công tử. Lẽ nào ngươi không biết Tào Bát nghĩa nổi tiếng hay sao? Tư Không đại nhân có lệnh Tào công tử có thể tự ý ra vào phủ không cần bẩm báo. Nếu ngài có gì không vừa lòng, hãy đợi gặp Tư Không đại nhân rồi bẩm.

-Chuyện này….

Tên tiểu lại mặt đỏ bừng bừng lui sang một bên.