Tào Tặc

Chương 147: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt




Lập tức viên tiểu tướng liền vung đao, bổ chém. Chỉ thấy bóng đao quay cuồng, nơi nào nó đi qua thì máu thịt văng tung tóe. Đám tay sai bị đánh cho chỉ biết kêu la thảm thiết.

Một đội hình hơn hai trăm người, bị con ngựa trắng và viên tiểu tướng xuyên thủng.

Khi hắn vọt tới đầu phố bên kia liền ghìm cương ngựa lại rồi buông thõng cây đao. Những giọt máu tí tách theo sống đao nhỏ lên mặt đất. Chỉ thấy hắn tháo cái mũ trên đầu xuống, để lộ một gương mặt thanh tú. Thanh trường đao trong tay hắn từ từ giơ lên, chỉ về đám người Trần Thăng mà không nói một lời nào.

Trần Thăng giật mạnh dây cương, định quay ngựa trở lại. Vào thời điểm cây đao xẹt qua người, y chỉ thấy lạnh nhưng có lẽ vẫn không có gì đáng ngại. Có điều khi y vừa mới cửa động, chiếc áo giáp trên người liền tách làm đôi. Trần Thăng vội vàng cúi đầu xuống thì thấy lớp áo trước ngực đã ướt sũng máu tươi. Vết đao chẳng những xé rách áo giáp mà theo bờ vai của y kéo thẳng xuống đến hông mới dừng lại.

Một đao đó quả thực quá nhanh. Nhanh như một tia chớp khiến cho Trần Thăng cũng không hề có cảm giác. Tuy nhiên khi y vừa mới cử động, miệng vết thương lập tức vỡ ra. Ruột từ trong bụng theo miệng vết thương lòi ra ngoài. Trần Thăng muốn mở miệng nói chuyện nhưng chỉ há hốc mồm mà không nói được tiếng nào. Y giơ tay lên, chỉ tay về phía tên tiểu tướng mà nét mặt vẫn còn bàng hoàng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Thân thể y đang ngồi trên ngựa từ từ nghiêng sang một bên rồi ngã xuống đất mà bỏ mạng.

Viên tiểu tướng cưỡi ngựa trắng vẫn thản nhiên. Thanh trường đao vẫn chỉ về phía đám tay sai của Trần Thăng như cũ.

- Trần lão gia đã chết.

- Không hay rồi! Trần lão gia đã chết.

Trong phút chốc, đám tay sai trở nên rối loạn.

- Tất cả nghe đây. Lập tức bỏ vũ khí xuống nếu không giết.

- Bỏ vũ khí xuống nếu không giết.

Theo tiếng quát chói tai của viên tiểu tướng, hai bên đầu phó chợt vang lên những tiếng hét.

Vương Mãi và Hạ Hầu Lan dẫn theo mười tên tùy tùng từ trong huyện nha xuất hiện trên con phố. Đặng Phạm cũng dẫn theo mười mấy người xuất hiện nơi dầu phố bên kia, rồi nhanh chóng đi về phía viên tiểu tướng. Viên tiểu tướng ghì ngựa xoay vòng tại chỗ. Tiếng ngựa hí vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh của màn đêm.

- Ta là Tào Bằng! Binh Tào duyện sử Hải Tây. Các ngươi lập tức bỏ vũ khí nếu không giết.

Đám tay sai trở nên xôn xao. Không để cho họ kịp phản ứng, Hạ Hầu Lan liền giơ thương lên. Binh lính hai bên lập tức cất bước:

- Giết! Giết! Giết.

Bọn họ vừa tới gần đám tay sai, vừa liên tục hô vang những tiếng giết, giết.

Đám tùy tùng của Hứa Nghi đưa đi, cùng với tùy tùng của Điển Vi. Mặc dù chỉ có ba mươi người nhưng đều là những kẻ trải qua trăm trận chiến. Bọn họ vừa đi tới đồng thời khiến cho cả con phố dầy đặc sát khí. Trần Thăng nằm phơi mình trong vũng máu, bảy tám tên tay sai thì nằm trên đường mà kêu rên thảm thiết. Cảnh tượng đó cộng lại với nhau thật đúng là kinh người... Nếu có ai đó nhát gan chắc chắn phải tiểu ra quần. Bình thường, chúng chỉ ức hiếp người khác, nhưng khi đối mặt với dũng sĩ thực sự thì có thể nói là run sợ.

Keng.

Có binh khí trong tay ai đó rơi trên mặt đất khiến cho nó tạo thành một phản ứng dây chuyện.

- Đầu hàng! Ta đầu hàng.

- Mẹ ơi! Con muốn về nhà...

- Bẩm quan! Chúng ta đều là những người dân lương thiện, là do Trần Thăng bắt chúng ta tới đây.

Khuôn mặt thanh tú của Tào Bằng chợt nở nụ cười. Hắn từ từ hạ cây đao trong tay xuống rồi đưa mắt nhìn về phía huyện nha. Chỉ thấy trên ngọn tháp của huyện nha có ánh đèn. Đặng Tắc vịn tay lên lan can mà nhìn về phía hắn.

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Tào Bằng vẫn cảm nhận được ánh mắt thân thiết của Đặng Tắc. Đột nhiên hắn đổi trường đao trong tay rồi cúi chào về phía ngọn tháp.

Mặc dù Đặng Tắc không nhìn thấy rõ nhưng cũng biết Tào Bằng đang báo bình an với mình. Hai gò má võ vàng của y lập tức điểm một nụ cười. Gã quay đầu lại nói với Vương Thành và Mạch Nhân:

- Chuyện hay này xem có phấn khích không?

Sự phấn khích vẫn còn mãi không chấm dứt. Hơn trăm tên tay sai bị tống vào trong đại lao khiến cho nó trở nên chật ních. Hơn mười cái đầu người được chất trước cửa nha môn, mà ở phía trên cùng chính là cái đầu Trần Thăng. Máu tươi đọng lại thành một dòng suối nhỏ, nhuộm đỏ cả đường phố. Hơn mười cái đầu người tập trung lại một chỗ như cảnh cáo những người có mưu đồ tạo phản. Đồng thời cũng tỏ ý nói Đặng Tắc không phải là một quả hồng mềm.

Sau khi Tào Bằng giết Trần Thăng cũng không trở về nha huyện. Hắn để cho Vương Mãi và Đặng Phạm thu dọn, rồi sau đó cùng với Hạ Hầu Lan mang theo mười tên lính tới thẳng Trần Phủ.

Lúc này Trần Phủ còn không biết Trần Thăng đã hóa thành quỷ dưới lưỡi đao của Tào Bằng. Hoàng Nhất vẫn chủ huy môn đinh thu dọn đường phố. Bọn họ chuẩn bị sẵn, chờ sau khi giết Đặng Tắc xong sẽ gióng trống khua chiêng để ăn mừng.

Nếu Trần Thăng dám giết quan thì có nghĩa là không sợ triều đình sờ tới mình. Y có đầy đủ người, có thể làm cho mọi chuyện biến mất sạch sẽ.

Nhưng...

Tào Bằng và Hạ Hầu Lan dẫn đầu nhanh chóng tới cửa Trần phủ. Hai tên gia đinh đang định ngăn cản Tào Bằng. Nhưng không để cho chúng lên tiếng, Hạ Hầu Lan đã thúc ngựa, vác thương mà đâm. Hai tên gia đinh cũng không biết rõ có chuyện gì xảy ra thì bị Hạ Hầu Lan đâm xuyên qua người. Rồi sau đó, gã vẫy thương hất hai cái thi thể sang một bên. Đầu thương chỉ về phía đám người hầu của Trần phủ, gương mặt anh tuấn lúc này đầy sát khí.

- Tất cả mọi người nghe đây. Trần Thăng mưu đồ tạo phản đã bị phơi thây trên phố. Các ngươi lập tức ngồi xuống, đưa hai tay lên ôm đầu. Nếu có người nào dám phản kháng sẽ bị giết ngay tại chỗ. Tào Binh duyện đến kê khai tài sản của Trần phủ.

Hoàng Nhất cung bị biến cố bất thình lình làm cho hoảng sợ. Nhưng dù sao thì y cũng là người từng trải nên lập tức phản ứng lại:

- Đừng có nghe cẩu quan nói bậy. Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh trong một giờ. Ngày thường chủ nhân đối xử với chúng ta không tệ, nên chúng ta phải giúp đỡ chủ nhân. Chỉ với đám người này làm sao có thể là đối thủ của chủ nhân? Các hảo hán hãy theo ta xử lý tên cẩu quan đó. Chờ khi chủ nhân trở về chắc chắn sẽ trọng thường...các huynh đệ! Mau ra tay.

Có thể thấy lời nói của Hoàng Nhất cũng có trọng lượng. Hoặc không cũng phải thừa nhận rằng Trần Thăng kinh doanh mười năm cũng có được một số tâm phúc. Hoàng Nhất vừa mới dứt lời, mười mấy tên gia đinh liền quơ binh khí rồi vọt lên.

Nét mặt Tào Bằng trầm xuống, đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Hai chân hắn đập vào bụng ngựa một cái khiến cho Chiếu Dạ Bạch hí một tiếng mà dựng móng lên.

Một tên gia đinh đang vọt tới, còn chưa dịp vung binh khí thì Chiếu Dạ Bạch đã vung móng sắt, nện vào đùi của hắn.

Chiếu Dạ Bạch từng theo Hạ Hầu Uyên chinh chiến ngàn dặm, có trường hợp nào mà không gặp? Nhớ ngày đó, Tào Tháo và Lã Bố đại chiến ở Bộc Dương, Chiếu Dạ Bạch cùng với Hạ Hầu Uyên chiến đấu anh dũng. Vì vậy mà với một tên gia đình, Chiếu Dạ Bạch cũng chẳng coi vào đâu. Hai chân nó giáng xuống cực mạnh khiến cho một tiếng răng rắc vang lên. Cái chân của tên gia đinh bị gãy làm hai đoạn. Chiếu Dạ Bạch với uy lực cộng thêm của móng sắt nên càng thêm hung ác.

Tên gia đinh chỉ còn đứng được bằng một chân còn một chân thì gãy gập. Máu tươi từ chỗ chân gãy chảy xuống ròng ròng, để lộ cả xương trắng. Cơn đau làm y hét lên một tiếng thảm thiết, thanh binh khí trong tay cũng rơi xuống đất.

Nét mặt Tào Bằng vẫn thản nhiên, ngồi trên lưng ngựa mà vung đao bổ xuống. So với khi ở Trần Lưu, một đao của Tào Bằng lại càng thêm mượt mà. Cuộc ác chiến với Lôi Tự đối với Tào Bằng có thể nói là thu được rất nhiều điều.

Kiếp trước hắn luyện võ còn kiếp này thì giết người. Nhưng nếu nói cao thủ thực sự thì hắn còn chưa đối đầu. Cho dù là Điển Vi hay Ngụy Diên nhưng vẫn chưa hề giao chiến sinh tử với hắn. Trận chiến ở Lộc Thai cương cũng chính là trận chiến đầu tiên trong đời Tào Bằng. Những gì mà hắn tích lũy được không thể nói bằng lời. Trong vòng nửa năm, Tào Bằng vẫn không hề bỏ bễ việc luyện công. Bát Đoạn Cẩm được hắn luyện tập chăm chỉ. Bán Bộ băng quyền so với trước lại càng thêm uy lực. Mà quan trọng nhất, trạng thái bị dừng của Tào Bằng lúc trước cũng đã đột phá. Sau khi thân thể của hắn hồi phục, lực lượng chẳng những không yếu đi mà còn mạnh thêm. Đồng thời việc sử dụng sức mạnh của bản thân cũng tăng lên mấy lần.

Một đao kia chém xuống chẳng khác nào tia chớp làm cho người ta sợ hãi. Ánh đao lóe lên cùng với tia máu xuất hiện. Tên gia đinh kia bị Tào Bằng chém cho một đao tách thành hai nửa. Máu tươi từ thân thể y chảy xuống, nội tạng lòi cả ra ngoài.

- Người nào tới đây nhận chết? - Tào Bằng dồn khí vào Đan điền, ngồi trên ngựa mà hét to.

Công lực của bát tự chân ngôn phối hợp với khí từ đan điền khiến cho tiếng hét của hắn có khí thế. Hoàn toàn khác với Hạ Hầu Lan. Trong nháy mắt, Hạ Hầu Lan đã giết chết ba người, nhưng uy thế tạo ra thì lại không bằng được Tào Bằng.