“Haha, cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng mê cung!” Kouga ở trên không quay nhảy xuống “Chúng ta đi nào!”
“A! Kouga sama ~” Ginta và Hakkaku chạy theo.
“A, gấp như thế sao? Muốn đi cứu hỏa à?” Fuyuki nhìn bóng dáng của Kouga, xoa xoa tóc, quay người nhìn Ah Un nói, “Vậy chúng ta cũng đi thôi Rin!”
“A, Kouga, chúng ta cùng đi!” Ah Un chạy theo con sói nào đó.
Đi qua cánh rừng thì xuất hiện một cái thôn nhỏ, ở trong thôn không thấy bất cứ ai, bên trong chỉ toàn là thi thể của đám yêu mèo. Vết máu cùng vũ khí ở hỗn độn khắp thôn.
“Xem ra vừa rồi mới đánh nhau xong!” Con sói đi phía sau Ah Un nhìn xung quanh nói, “Nhưng mà không giống như Sesshoumaru điện hạ ra tay, hình như có con người tham gia trận đấu này.”
“……”
“Ai, khắp nơi này đều là mùi máu tươi, không biết Sesshoumaru điện hạ ở đâu nữa?”
“……”
“Năm đó, chúng tôi cùng đám mèo rừng này đánh nhau, nhưng bởi vì lực lượng của chúng tôi không đủ nên làm hại Sesshoumaru điện hạ thua bọn chúng. Đáng ra tôi tham gia trận đấu này để báo thù với Sesshoumaru điện hạ, vậy mà điện hạ là từ chối…”
“Sói ngu à….” Đối với con sói nhiều chuyện Fuyuki nhịn không nổi nữa, “Vì sao ngươi đi theo chúng ta? Ta nghĩ chúng ta không quen nhau mà!”
“Hả? Các ngươi không phải là người của Sesshoumaru điện hạ sao?”
Trán Fuyuki nổi lên gân xanh, giật giật môi nhìn con sói nói “…. Cái gì gọi là ‘người của Sesshoumaru điện hạ’ hả?”
“A, không lẽ là người phụ nữ của Sesshoumaru điện hạ?”
Bởi vì câu này của con sói mà không khí xung quanh ngưng lại, thế giới im lặng.
“…Ngươi vừa nói gì? Xin lỗi, ta nghe không rõ. Ngươi có thể nói lại lần nữa không?” Fuyuki cảm thấy mình gần như mất đi khống chế, vì sao con sói ngu xuẩn này lại đem cái danh hiệu ‘người phụ nữ của Sesshoumaru’ ném lên đầu cô? Từ đầu cô đã không nhận mình quen Sesshoumaru rồi mà?
“Đừng hòng lừa bọn tôi, các ngươi chắc chắn liên quan tới điện hạ, trên người các ngươi có mùi của điện hạ đấy! Tuy rằng rất ít nhưng mà ở khoảng cách gần như thế này, chúng ta ngửi không nhầm đâu!”
“Được, ta có quen Sesshoumaru nhưng không phải người phụ nữ của hắn.” Fuyuki đen mặt “Nhưng mà chúng ta có quan hệ gì nào?”
“Chúng ta đi giúp Sesshoumaru điện hạ nào!”
“Không đi!” Cô chỉ đi xem thử chuyện hắn muốn làm là cái gì, vì sao lại đánh nhau. Lại nói, cô và hắn không quen nhau, vì sao phải làm cái chuyện ngu xuẩn này?
“Ôi chao? Vì sao? Không phải cô quen Sesshoumaru điện hạ sao?”
“Có định luật quen nhau thì phải giúp nhau à?” Fuyuki chán nản nói “Lại nói, tên Sesshoumaru kia không phải không cho ngươi giúp đỡ sao?”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Nếu hắn nói không cần có nghĩa là có thể tin tưởng hắn. Hơn nữa, không phải ngươi nói trước kia hắn từng thua đám mèo rừng này sao? Như vậy lần báo thù này hắn sẽ không để mình thua đâu” Đúng thế, Sesshoumaru sẽ không thua, cho dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ ngã xuống sau khi đám đối thủ chết sạch. Đúng rồi, nhớ tới lúc trước, lâu về trước, cái tên này cũng như vậy, cố chấp vô cùng, lòng tự trọng cao ngất ngưỡng, những chuyện đã định ra thì sẽ không thay đổi, nếu ngăn hắn? Ok, cứ xuống địa ngục đi!
Tiếng nổ mạnh ở phía trước vang lên, ẩn ẩn xuất hiện ánh lửa trời trời, không khí truyền tới các loại va chạm của yêu quái, hẳn là chiến trường ở đó đi.
Fuyuki đem Rin kéo vào trong ngực, vỗ vỗ đầu Ah Un, ý bảo nó đi nhanh một chút.
Mùi đất bị cháy đen, mùi máu tươi, còn có thi thể của yêu mèo, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi. Có một mảnh ngọc tứ hồn màu tím ở dàn tế, dưới ánh trăng làm người ta cảm thấy có chút tà khí.
Sesshoumaru huy động đấu quỷ thần không ngừng mà hướng kia to lớn thây khô khởi xướng công kích, lại lần lượt bị kết giới cường đại kia văng ra, căn bản không thể thương đến kia miêu yêu thây khô một phần nhất hào.
“A a a – Oyakata thật sự còn sống!” Con sói ôm đầu lo lắng nhìn xung quanh.
“Oyakata sao?” Fuyuki nhỏ giọng nói, có phải là thủ lĩnh bộ tộc mèo rừng đã từng đánh nhau với Inu no Taishou – Oyakata không? Kết giới của tên đó mà cả Sesshoumaru cũng không thể phá hủy trong một chiêu, quả thật không hổ danh đối thủ làm Inu no Taishou đau đầu.
Nhưng –
Cái bộ dạng đó thật sự là còn sống sao?
Máu tươi, linh hồn, ngọc tứ hồn…. Tất cả đều để làm hắn sống lại sao?
Phía trước bãi đá là một sân thi thể cùng trận đấu ồn ào, một đám nhìn giống như thôn dân là con người đều bị đám yêu mèo đem lên dàn tế. Nhóm thôn dân bị cột một chỗ, hoảng sợ nhìn đám thi thể mèo trước mắt nhưng lại không có cách chạy trốn, người chạy trốn sẽ bị đám yêu mèo canh giữ ném lên lại.
Đây là sao? Đem con người thành gia súc ư? Ánh mắt của Fuyuki trầm xuống, ra lệnh cho Rin cầm chặt dây cương của Ah Un, bản thân tạo kết giới bốn phía, Fuyuki nhảy xuống một mình.
“Này, ngươi muốn làm gì? Không phải tính cứu bọn người đó chứ?” Con sói đau đầu nhìn Fuyuki, “Sẽ chết đấy, ngươi không thấy Tứ Đại Thiên Vương của đám mèo rừng ở đó sao?”
“Ừ, thấy, có cả cô gái xinh đẹp mà Sesshoumaru quen thuộc ở đó nữa mà.” Fuyuki hoạt động giảm gân cốt, không thèm để ý nói.
“À, đó là Đông Lam, là thủ lĩnh của Tứ Đại Thiên Vương.” Con sói giới thiệu cho Fuyuki “A—không đúng, chúng ta đang nói chuyện cô mà tới đó sẽ chết mà!”
“Hử? Phải không?” Lời vừa dứt thì Fuyuki giống như tên rời cung vọt qua đó.
Oa, thật nhanh! Đây là tốc độ của con người sao? Con sói bị tốc độ của Fuyuki dọa kinh ngạc tại chỗ, hắn trừng đôi mắt to ngập nước nhìn thân hình đang đi tới đó.
Nâng tay, né tránh, động tác vừa nhanh lại vừa gọn. Quyền thẳng, đá cao, mỗi chiêu đều trúng mục tiêu, các yêu quái mèo nhỏ ở xung quanh đều bị đánh ngã.
Thân thủ còn nhanh hơn cả yêu mèo, đó là người thật sao? Miệng của con sói hả to không ngậm được.
“Oa~ Fuyuki neesan giỏi thật!” Rin ở trên lưng Ah Un vui vẻ vỗ tay.
Sau khi tới gần dàn tế, Fuyuki phát hiện ở trên đó có người quen. Bên trên có Kagome, Sango và Miroku, cả ba đều bị vây bên trong đó.
“Cho ta máu, cho ta linh hồn…” Lúc Fuyuki phân thần thì móng vuốt to từ trên đánh xuống.
Không xong! Không kịp rồi!
“Oành—“ Móng vuốt của Oyakata đánh vào dàn tế nhưng mà thôn dân trên dàn tế lại không bị chụp chết, một bóng người màu hồng đem móng vuốt tiếp lại.
“Hắc! Ngươi đang làm gì đấy hả con mèo ngu?” Inu Yasha dùng sức lực đẩy ngã Oyakata.
Ồ, huyết thống của Inu no Taishou không tồi, dù là bán yêu cũng có thể đẩy ngã tên yêu quái cao tầng này, Fuyuki giật giật miệng nhìn Oyakata.
“Oyakata sama!” Đông Lam cả kinh kêu, “Inu Yasha, đáng chết!”
Đông Lam bay lên trời, tấn công về phía Inu Yasha.
Inu Yasha rút đao đỡ công kích của Đông Lam, đám Kagome đem nhóm thôn dân thoát khỏi dàn tế. Nhưng những thôn dân đó không thể thoát nhanh được, rất nhanh bị đám yêu mèo giữ lại.
Fuyuki nhíu mày, đang tính tiến lên hỗ trợ thì có một quả cầu lửa bay về phía cô. Qủa cầu lửa rất lớn, tốc độ lại rất nhanh, với tốc độ của cô thoát không được, lấy yêu lực kia sợ cả kết giới cũng không ngăn được.
Không có cách gì sao? Ngay lúc Fuyuki nghĩ tới mình thoát không nổi công kích này thì một bóng người màu trắng xuất hiện che trước mặt cô. Người kia nhẹ phất kiếm một cái, quả cầu lửa ngay lập tức bị dập nát.
“Ngươi làm cái gì? Cố ý chạy tới đây chơi sao?” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, quả cầu lửa ngay lập tức không còn nữa.