Pokémon.full.1703025
Bóng người màu trắng đi vào trong khu rừng, tiếng lá kêu xào xạc, đi tới trước một ngôi mộ thì dừng lại.
Lạc Phi Li ngồi ở trên cây, trong lòng vẫn ôm Fuyuki đang hôn mê, khớp xương ngón tay rõ ràng vuốt ve mái tóc đen của Fuyuki dịu dàng như trân bảo khiến cho Sesshoumaru muốn chặt bàn tay đó ngay lập tức.
Nhưng Sesshoumaru đứng yên một chỗ không hề động, một là do Lạc Phi Li không có ác ý với Fuyuki, quan trọng nhất, hắn biết, lời tiếp theo của Lạc Phi Li có quan hệ rất lớn với Fuyuki.
“Ngươi cũng biết linh lực của Fuyuki đang ngày càng yếu.” Đợi cho đến khi Lạc Phi Li cảm thấy sờ tóc Fuyuki đủ thì mở miệng nói.
Sesshoumaru nhíu mày trả lời, “…Biết!”
“Biết vì sao không?” Lạc Phi Li ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Seshoumaru, “Bởi vì cô bé cũng giống như ta, đều là người của bộ tộc thiên hồ!”
Bộ tộc thiên hồ!!
Đồng tử màu vàng của Sesshoumaru co rút nhanh, bộ tộc thiên hồ là bộ tộc yêu quái mạnh nhất trong truyền thuyết đã bị tuyệt tích. Lấy sức mạnh của Lạc Phi Li, nếu hắn bảo mình thuộc bộ tộc đó, Sesshoumaru không chút nghi ngờ, nhưng…
“Fuyuki là loài người.”
Đúng thế, Fuyuki là loài người, trên người cô không có chút mùi vị của yêu quái.
“Ai nói người của bộ tộc thiên hồ phải là yêu quái?” Lạc Phi Li nhíu mày nói.
“……”
“Bộ tộc thiên hồ chia thành hai chi, một chi là yêu quái thuần khiết, một chi là nhân loại thuần khiết. Nhưng điều khiến người khác phải giật mình, mỗi người trong bộ tộc thiên hồ, cho dù cha mẹ đều là yêu quái cũng có thể sinh ra con là loài người. Ta nghĩ, đại khái ông trời trừng phạt đám yêu hồ chúng ta nhận hết tất cả sức ưu thế trong đám yêu quái.” Lạc Phi Li cười, nụ cười có chút phiền muộn.
“Nếu con bé là loài người thuần huyết thì ở cùng với đám yêu quái như các ngươi không có vấn đề gì!”
“Fuyuki là người thuộc chi loài người thuần khiết, nhưng lại không giống loài người. Những đứa trẻ loài người ở trong tộc của chúng ta đều bị đưa khỏi thế giới yêu quái, lấy thân phận là loài người có linh lực mạnh mẽ sống ở thế giới loài người, cho nên thường xuyên bị đám yêu quái tập kích. Bởi vậy, người trong tộc vì bảo vệ những loài người của tộc đã sinh ra “Con của thần”” Trong mắt của Lạc Phi Li là sự dịu dàng, nhìn Fuyuki giống như thấy trân bảo “Đúng thế, Fuyuki chính là “Con của thần”, lúc sinh ra đã có linh lực mạnh mẽ như đại yêu quái, linh lực đó luôn ở cạnh bảo vệ con bé, cho tới khi cơ hội xuất hiện…”
“Đối với con bé mà nói, cơ hội đó chính là xuyên qua thế giới này. Qua cơ hội này, linh lực sẽ chậm chạp yếu dần, không phải vì linh lực mất đi mà bắt đầu dung nhập vào linh hồn của con bé, thừa nhận nó là ‘Con của thần’ duy nhất.”
“Vậy thì thế nào?”
“Hửm?” Lạc Phi Li khó hiểu nhìn Sesshoumaru.
“Cô ấy là con của thần thì thế nào?”
Cho dù cô ấy có thân phận, đều là người ngươi nhận định ư?
“Thật ngạo mạn!” Tuy nói vậy nhưng nụ cười của Lạc Phi Li càng thêm chân thật, “Nhưng mà, cho dù ngươi nói vậy, ta cũng không tặng con bé cho ngươi. Ta đã nói rồi, con bé có số mệnh của nó, đúng thế, số mệnh của những đứa trẻ làm con của thần chính là gả cho tộc trưởng làm vợ. Con bé chính là vợ của ta, ngay từ khi mới sinh.”
Lúc vừa nói thì tiếng gió cũng vang lên. Đầu lưỡi đao Nanh quỷ đánh qua hai má Lạc Phi Li, trong lúc đứng dậy thì trong lòng đột nhiên trống rỗng, bóng dáng màu trắng hiện lên, Fuyuki đã chuyển vào trong lòng của Sesshoumaru.
“A? Thân thủ không tồi, có thể cướp được Fuyuki từ tay của ta.” Chống lại đôi mắt vàng đầy khí lạnh, Lạc Phi Li đột nhiên nở nụ cười, sau đó lại ngồi ở trên cây, “Thật sự khiến người khác hoảng sợ! Đại yêu quái như ngươi lại bỏ qua vũ khí của mình.” Lạc Phi Li nghiêng người liếc mắt cây Nanh Qủy đằng sau, trong mắt là màu xanh dày đặc khiến người khác không hiểu hắn nghĩ gì.
“Cho dù không có vũ khí, ngươi cho rằng Sesshoumaru ta sẽ thua ngươi ư?”
“…Ngươi đang khiêu khích tộc trưởng của bộ tộc thiên hồ sao? Thật sự có ý tứ!” Đôi mắt màu xanh dần thâm thúy, lại nghe tiếng bước chân, sau đó khắp nơi là sương trắng nồng đậm, “Thôi, Fuyuki cứ gửi ở chỗ ngươi trước, tới lúc ta sẽ đón cô bé trở về!”
Đi tới cạnh Nanh Qủy, rút ra thanh kiếm ném về phía cạnh Sesshoumaru, Lạc Phi Li mở miệng nói, “Khiêu khích của ngươi ta chấp nhận, ta sẽ nhớ kỹ nó, Sesshoumaru!”
Nói xong, người có mái tóc màu tím bước đi chậm rãi vào bên trong.
“Đại nhân, vì sao ngài không mang con của thần về?” Một cô gái màu hồng dừng sau lưng Lạc Phi Li, phối hợp bước chân của hắn, chậm rãi đuổi theo.
“Không phải ngươi vẫn luôn thúc giục ta à? Còn phát ra âm thanh riêng…” Lạc Phi Li vô tội trả lời.
“Ta chỉ thúc giục ngài mang con của thần trở về tộc.” Trán đầy gân xanh.
“À, ta giải thích sai à? Haha, ngại quá!”
“Đại nhân!!” Người này nhất định cố ý, nhất định vậy! “Rõ ràng ngài có cơ hội mang con của thần đi, cần gì phải nói nhiều lời với tên khuyển yêu đó? Cho dù ngài muốn giải thích cho hắn hiểu, nhưng ngài cũng không giải thích hết, lúc linh lực nhập vào linh hồn thì con của thần nhất định sẽ thức tỉnh, cũng là lúc chọn làm người hoặc làm yêu quái, lựa chọn này rất quan trọng, vậy mà ngài lại cố ý nói dối, cái gì mà con của thần sẽ trở thành vợ của tộc trưởng…?”
“Là một hồ thì nói dối có gì sao? Hay là ngươi ghen tị?” Lạc Phi Li trêu tức nói.
“Sao có khả năng này? Ghen vì ngài là điều kinh tởm nhất!”
“Nhưng cái tên khuyển yêu đó khơi dậy hứng thú của ta, nhất thời nhịn không được nên… Haha…”
“Thật là, sớm biết vậy ta tự ra tay, con của thần có thể trở về tộc sớm thì phong ấn của người trong tộc cũng có thể…” Lúc cô gái nói đến đây, khí thế của Lạc Phi Li rất đáng sợ.
“Anh!”
“Vâng…” Cô gái quỳ gối, cúi đầu không nhìn vào mắt Lạc Phi Li, cái trán đầy mồ hôi.
“Ngươi cho con của thần là cái gì?” Lời nói của Lạc Phi Li rất nhẹ nhàng, ngữ khí khiến người khác phải rơi vào sự dịu dàng, Anh không ngẩng đầu cũng biết, bây giờ Lạc Phi Li nở nụ cười rất dịu dàng nhưng đó là biểu tình cô sợ nhất. Biểu tình đó tỏ vẻ Lạc Phi Li tức giận.
“……”
“Không có mệnh lệnh của ta, không được tiếp xúc với Fuyuki, càng không cho phép ngươi làm tổn thương cô bé.”
“Vâng!”
“Lúc nào tới lúc thì Fuyuki sẽ tự tháo bỏ phong ấn cho người trong tộc, dù sao bọn họ cũng đã đợi không ít thời gian, thêm một chút nữa cũng không sao” Khí thế khiến người ta sợ hãi dần dần biến mất, nhìn Anh đang quỳ thở dài nói, “Đứa nhỏ Fuyuki ấy…. Cũng có chút giống ta! Không cho ngươi chọc con bé là vì tốt cho ngươi.”
“Vâng, ta đã biết.”