Hakuouki.Shinsengumi.Kitan.600.1641360
Trong ngõ chỉ còn lại hai người Fuyuki và Sesshoumaru, Fuyuki đứng tại chỗ, đưa lưng về phía Sesshoumaru, không dám xoay người lại cũng không dám bỏ chạy.
Nếu là trước kia, cô có thể xoay người lại đánh nhau với Sesshoumaru, đánh không nổi thì có thể bỏ chạy, hơn nữa Sesshoumaru cũng không phí sức mà đuổi theo cô. Nhưng bây giờ, cô có dự cảm, nếu cô dám làm vậy thì sẽ bị tên Sesshoumaru này đuổi tới chân trời góc bể.
Sesshoumaru tới gần cô, sau đó bước từng bước… hai bước… ba bước…. chậm rãi đi qua cô.
Trong lúc đó, khoảng cách của họ từ ba bước thành hai bước… từng bước một…
Nhìn bóng người vừa cô tịch lại lạnh lùng kia, cái mũi của Fuyuki chợt xót, có một loại xúc động muốn khóc. Muốn kêu hắn nhưng giọng nói lại ứ nghẹn trong cổ.
Cảm giác thật kì lạ….
Sesshoumaru đứng cách đó không xa, hơi nghiêng đầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên “Đuổi kịp!”
“A? Tốt!” Fuyuki lộ ra nụ cười sáng lạn mà bản thân cô còn không biết, ngoan ngoãn đuổi theo cái bóng màu trắng kia.
Người trên đường càng lúc càng nhiều, không lâu sau, Fuyuki và Sesshoumaru đã đi vào cửa, liếc mắt một cái, đám người đông nghịt như thủy triều bắt đầu náo nhiệt.
Fuyuki mù mịt trừng mắt nhìn, Sesshoumaru sao có thể đem cô tới đây? Hắn ghét nhất là mấy nơi có nhiều người mà? Nghiêng đầu nhìn về phía Sesshoumaru, sắc mặt của hắn thật sự khó coi, ngay cả độ ấm xung quanh bị giảm đi không ít. Hắn… Chắc không phải không biết đường nên mới đi tới đây chứ?
“Anou, Sesshoumaru…” Fuyuki cẩn thận kéo ống tay áo của Sesshoumaru, “Đây là hội chùa của vùng này, đa phần yêu quái và con người đều tụ hội ở đây, đi vào trong chủ yếu là yến hội của yêu quái, bên đó có vẻ im lặng…”
Sesshoumaru nhìn cái hội chùa mà người và yêu lẫn lộn, cau mày, cái loại hương vị hỗn độn này đan xen vào nhau kích thích khứu giác của hắn rất nhiều. Liếc mắt nhìn người bên cạnh đang cầm tay áo của hắn, Fuyuki đang muốn kéo hắn đi khỏi đây, tay của Sesshoumaru kéo tay Fuyuki đi vào trong hội chùa.
Lúc Sesshoumaru cầm lấy tay Fuyuki, cô cảm thấy cả đầu trống rỗng, ánh mắt không thể chuyển động, chỉ có thể tùy ý cho kẻ nào đó dẫn cô đi theo ý hắn.
Lúc Fuyuki phản ứng lại thì đã ở bên trong cái chỗ náo nhiệt với Sesshoumaru. Cúi đầu nhìn hai tay đang đan vào nhau, bất giác nở nụ cười, thì ra dù Sesshoumaru có lạnh lùng giống đóa hoa ở ngoài sương sớm nhưng độ ấm trong lòng bàn tay cũng mang đến sự an toàn cho người ta. Điều chỉnh lại bước chân hỗn loạn, cô cùng Sesshoumaru sánh vai cùng đi.
Tuy rằng Sesshoumaru là một chàng trai đẹp mắt, ở đây cũng là nơi nhiều người, nhưng bọn họ đều ngại khí thế của Sesshoumaru, cho nên người và yêu ở hai bên chỉ có thể lén nhìn, không dám bước tới tiếp cận. Bọn họ đi tới đâu thì đám người đều thối lui, sợ chạm phải đại yêu quái như Sesshoumaru. Tuy rằng đám yêu quái nhỏ ở vùng này đều là dạng thích trêu đùa nhưng mà nếu đụng vào mạng của chúng thì chỉ im lặng cụp đuôi thôi.
“Sesshoumaru…” Sau khi đi một đoạn đường, thấy Sesshoumaru không có ý dừng lại, giống như muốn đi hết cái phố. Nhìn mấy quán ăn vặt ven đường nhưng không thể đem nó đưa vào miệng, Fuyuki vô cùng đau lòng, không khí của hai người khó lắm mới tốt đẹp như vậy lại bị một câu của Fuyuki phá hủy, “Thật ra ngươi không cần cùng ta đi hội chùa đâu!”
“…” Sesshoumaru đen mặt dừng chân, quay đầu nhìn Fuyuki thì chỉ thấy một cái ót màu đen, khuôn mặt của cô bây giờ đã dán vào sạp nhỏ bán kẹo bên đường.
“Ta biết ngươi không thích loại tụ tập này, ngươi đi tới thần xã nghỉ ngơi trước đi. Đây là địa bàn của ta, không ai có thể đem ta… A—” Sesshoumaru nắm chặt tay lại khiến cho Fuyuki hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng tức giận nhìn về phía Sesshoumaru.
“……”
Đối diện với đôi ngươi màu vàng của Sesshoumaru, nhìn khí thế tức giận, ánh mắt màu vàng âm trầm, Fuyuki muốn tước vũ khí đầu hang, Sesshoumaru buông lỏng tay cô, xoay người rời đi.
Hôm nay tên này gặp phải kích thích gì à? Đầu tiên là cầm tay cô, sau đó kéo cô vào hội chùa, bây giờ lại phất áo bỏ đi. Hắn đang nghĩ cái gì thế? Fuyuki xoa xoa bàn tay đau của mình, trừng mắt nhìn về phía Sesshoumaru biến mất. Cô tính giải thích việc không tuân thủ ước hẹn với hắn, bây giờ có đánh chết cô cũng không giải thích. Đêm này cũng giống như các năm trước, một người ăn sạch đống đồ ăn vặt ven đường, ngày mai rồi báo cáo từ chức với cái tên đại thiếu gia ngày càng khó hiểu Sesshoumaru kia, cái chức tùy tùng của hắn, cô không thèm.
Đang ở gian thứ bảy mua cá, mới cắn một ngụm thì thấy một cái đầu màu đỏ từ trong xông ra.
“Phốc— một yêu quái như ngươi sao lại chạy tới ăn quán của loài người?” Một bên ăn cá một bên hỏi.
Yêu quái đầu đỏ kia không thèm quan tâm lau đống cá bị Fuyuki phun lên nói, “Đây là năm đầu tiên xin phép Gwantan sama tới đây chơi. Fuyuki sama, người lúc nãy là bạn lữ của ngài sao?”
“Đùa cái gì thế? Đại yêu quái như hắn mà chịu làm bạn lữ của ta à?” Fuyuki không quan tâm nói, đi cùng nhau là có quan hệ bạn lữ sao? “Ta là loài người, chỉ cần là người trong vùng ai cũng biết, các ngươi còn không rõ hả?”
“Vâng – Fuyuki sama là loài người không thể chết.”
“Này –“ Tuy rằng là sự thật, nhưng vì sao cô cảm thấy thật sự kỳ quái.
“Nếu không phải là bạn lữ của ngài, vậy chuyện đã xảy ra ở phố trước không có quan hệ với ngài.” Yêu quái màu đỏ ném khăn tay, bắt đầu ăn cá.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Fuyuki tò mò hỏi.
Yêu quái màu đỏ ngẩng đầu, trừng đôi mắt cá, dùng biểu tình đờ đẫn nhìn Fuyuki chằm chằm, chậm chạp nói, “Con ta vừa mới nói cho ta biết, cái tên yêu quái kia cùng với một tên bán yêu mặc đồ đỏ đánh nhau…”
“Phốc –“ Fuyuki cố gắng không phun cá lên tên yêu quái trước mặt nói, “Ngươi nói cái gì?”
“Đại yêu quái, cùng với bán yêu mặc đồ đỏ, đánh nhau, ở phố trước.” Yêu quái màu đỏ dùng từng câu để nói.
Lời vừa dứt, Fuyuki đem cá ném lại, chạy về phía phố trước.
“Sesshoumaru, ngươi dám lấy cá nướng của ta sao?”
“Con mồi chạy tới tay mà để cho hắn chạy mất thì chỉ có thể nói kẻ như ngươi là một bán yêu vô dụng.”
Nghe cuộc đối thoại đầy thuốc súng của hai anh em, Fuyuki trượt chân, hung hăng gục người. Vì sao… Vì sao lại có cá nướng ở đây hả? Không phải nên nói về quyền sở hữu thiết toái nha như mọi lần sao?
Khó khăn đẩy đám người ra, đi tới trước đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, Fuyuki thật sự muốn ngất. Sesshoumaru và Inu Yasha đứng trong vòng vây của mọi người, hai người không rút đao nhưng mà đã làm con phố thành phế tích.
“Fuyuki? Đây không phải Fuyuki sao?” Fuyuki mới đứng lên thì một giọng nữ kinh ngạc vang lên.
“A? Cô là?” Tuy rằng rất quen mát nhưng Fuyuki không nhớ rõ đó là ai.
“Tôi là Sango, là bạn của Inu Yasha. Đây là Kiara.” Con mèo lớn trong lòng Sango đưa móng vuốt về phía Fuyuki, coi như cào hỏi.
“Cô ở đây, nói cách khác….” Kagome cũng ở.
“Sango—” Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới là đây, vừa mới nghĩ tới thì Kagome đã kéo thêm cả Miroku và Shipo tới đây.
“Hi, Kagome, đã lâu không gặp!” Fuyuki thấy bộ đồ thủy thủ quen thuộc của Kagome, bắt tay chào hỏi.
Nghe được giọng của Fuyuki, hai anh em đang đánh trên không mới dừng lại. Seshoumaru nghiêng đầu nhìn Kagome, đôi mắt lạnh lùng vô cùng. Inu Yasha không nói hai lời, bảo vệ trước mặt Kagome, nhưng mà hắn cũng phòng bị cái tên Fuyuki đang cười.
“A, đã lâu không gặp Fuyuki!” Tuy rằng bị Inu Yasha che ở đằng sau, Kagome cũng không để ý nói với Fuyuki, “Lần trước cô bảo mình phải về nhà, nhưng đã lâu không thấy cô, tôi còn tưởng cô có chuyện gì xảy ra!”
“Không… Ai….” Nói chưa xong thì thân thể đã bị túm sang một bên.
Quay đầu thì thấy Sesshoumaru lạnh lùng, Fuyuki khó hiểu trừng mắt nhìn hắn, cô và Kagome nói chuyện thì có gì nguy hiểm mà hắn làm thế?
“Inu Yasha, cậu làm gì thế? Tôi còn chưa nói chuyện với Fuyuki xong mà!” Kagome đang bị Inu Yasha lôi đi phản kháng.
“Không cần tiếp xúc với loại người kì quái như cô ta, cô không thấy cái tên hám gái như Miroku thấy cô ta là chạy xa đấy à? Mức độ nguy hiểm của cô ta, cô nên hiểu rõ.”
“Pháp sư Miroku không phải vì nguyên nhân đó mà trốn Fuyuki đâu, phải không?”
“….” Ánh mắt Miroku trôi đi, trong lòng mặc niệm câu ‘Ta không nghe, ta không nghe’ sau đó kéo Sango ra ngoài.
“Nhìn đi, biểu tình sợ hãi của Miroku đã giải thích cô ta là kẻ nguy hiểm” Nhìn phản ứng của Miroku, Inu Yasha càng thêm khẳng định.
Fuyuki nhìn hai người trước mắt, khóe mắt giật giật. Cô rất nguy hiểm nên phải kéo Kagome rời xa cô? Quan điểm này cô không thể hiểu được, nhưng cái hành vi của người bên cạnh kéo cô ra xa Kagome lại càng khó hiểu hơn.
“Này, Sesshoumaru, vì sao ngươi kéo ta rời xa Kagome vậy?”
“…” Im lặng như đã biết.
Được rồi, tên này mà trả lời cô thì là kỳ tích rồi đấy.