Lúc bước vào đền thờ, Fuyuki cảm thấy kết giới hơi lạ, cũng giống như bố cục mà cô làm, nhưng linh lực lại hỗn loạn, thỉnh thoảng có một số linh lực khác nhau va chạm vào nhau, kết giới lúc ẩn lúc hiện. Kết giới không ổn định mà Aogiri nhắc tới hẳn là nó.
“Jaken, ông và Rin cùng nhau trở về chỗ Sesshoumaru đi” Fuyuki dừng lại, nói với Jaken ở đằng sau.
“Sesshoumaru sama nói chúng tôi phải ở với cô” Vẻ mặt Jaken không vui, người này đưa bọn họ tới nhà mình mà không mời vào ngồi lại còn đuổi nữa chứ.
Fuyuki cảm thấy đau đầu, không biết Sesshoumaru đang lo lắng cái gì, tại sao lại bảo Jaken và Rin đi theo cô? Nếu cô muốn trốn thì hai tên này không thể làm gì được đâu! Hơn nữa cô đã đồng ý sẽ không chạy rồi, thật là… “Trong vòng ba ngày, tôi sẽ trở về, nói với Sesshoumaru như vậy”
“Nhưng mà…”
“Jaken sama, chúng ta về trước đi” Rin thấy sắc mặt của Fuyuki không ổn, kéo tay áo của Jaken, nhỏ giọng nói. Trước kia Fuyuki luôn khiến cho Rin cảm thấy thân thiết, nhưng bây giờ Rin cảm thấy Fuyuki cười hì hì lại giống như Sesshoumaru lạnh lùng, khó tiếp cận. Fuyuki bây giờ khiến cho Rin nổi lên sự sợ hãi.
“Như vậy, đi đường cẩn thận” Cô phất tay, đưa lưng về phía Rin và Jaken, sau đó nhanh chóng đi vào trong rừng, vẻ mặt mệt mỏi kia không ai thấy.
“Này, đó là kiểu người gì vậy? Tức chết ta!!!” Jaken tức giận dậm chân.
“Anou, Jaken sama, có phải Fuyuki neesan ghét Rin hay không?” Rin nhìn phương hướng mà Fuyuki biến mất, buồn bã hỏi.
“Sao vậy được? Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lúc nhóc bị sói cắn chết, đại khái, ừ, Sesshoumaru sama vì cô ta mà cứu nhóc!” Nhưng mà gần đây Fuyuki có chút lạ.
Lúc tới thần điện đã là buổi tối. Fuyuki gặp một người ngoài dự đoán.
“Gwatan” Fuyuki và Gwatan là hai người bảo vệ vùng này, cơ bản ngoài việc gặp nhau vào buổi lễ hàng năm thì hai người hầu như không qua lại. Nguyên nhân chủ yếu là Gwatan cho rằng Fuyuki chính là thế phẩm thay thế của bạn mình, Fuyuki lại không thích Gwatan cho nên hai người cũng không qua lại luôn.
Chàng trai mặc bộ đồ màu đen, một nửa mặt bị che bởi mặt nạ, nghe được giọng của Fuyuki, hơi nghiêng người đi tới, dùng ánh mắt bình thản đánh giá Fuyuki.
“Nói, ngươi tới địa bàn của ta làm gì? Nói thật cho ta!”
“Ngươi không thấy nhàm chán sao? Không phải trở về xem tình huống của kết giới à?” Tuy rằng Gwatan đội mặt nạ nhưng Fuyuki biết dưới mặt nạ nhất định là cái mặt than không chút thay đổi. Không phải mặt than lạnh lùng như Sesshoumaru mà loại mặt than như người chết ở trong quan tài ấy.
“Ta biết, cái này…” Cho nên cô mới ghét Gwatan, không tính việc người kia không có chút tế bào hài hước nào, mà còn hay bóp chết thú vui của người khác.
“…” Gwatan nhìn bóng dáng ủ rũ của Fuyuki, đôi mắt hạ xuống, giống như nghĩ cái gì đó. Cuối cùng cái gì cũng không nói, chậm chạp đi sau lưng Fuyuki.
Đi vài vòng thì tới thần điện, đi qua cửa, đi xuống cầu thang, đi vào một nơi có không gian thoáng nhưng nhỏ. Ở trong phòng, bên trên là một quả cầu thủy tinh giống như quả bóng cao su lớn, Aogiri đứng im lặng ở đó, giống như đang nghiên cứu cái gì.
Fuyuki đánh giá Aogiri một thời gian không gặp, không hiểu là do ảo giác của cô hay do ánh sáng mà thân hình của Aogiri trong suốt hơn lúc cô đi rất nhiều. Ánh mắt nhìn về phía quả cầu thủy tinh, cái này cô rất quen thuộc, đó là kết giới mà cô dùng linh lực rót vào trong đó. Bây giờ quả cầu thủy tinh không còn trong suốt, bên trong còn suốt hiện sương mù màu trắng ngà, còn có một đạo màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện.
Cái đạo màu xanh đó hẳn là linh lực của Aogiri rót vào, nhưng cái thứ sương trắng kia là gì? Fuyuki nhíu mày.
“Fuyuki” Aogiri khôi phục tinh thần, lên tiếng.
“Aogiri, anh có rót linh lực vào cầu thủy tinh?” Fuyuki mở miệng nói, tuy là câu hỏi nhưng lại không hề có chút ngữ khí nghi vấn.
“Ừ, một tháng trước, lúc màn sương trắng bắt đầu xuất hiện, lúc đó cũng là lúc kết giới bắt đầu rung chuyển, không hề thiếu yêu quái thựa dịp xông vào, cô không ở thần xã nên tôi chỉ có thể rót linh lực vào, tạm thời ngăn chặn màn sương trắng kia. Không nghĩ tới linh lực của tôi không hề có tác dụng, ngược lại càng khiến linh lực trong cầu thủy tinh hỗn loạn”
“Ưm… Thì ra còn không biết nguyên nhân chân chính” Fuyuki phức tạp cào tóc, gọi cô trở về để tìm người làm ra trò này hả?
“Ta biết nguyên nhân” Một giọng nói bình thản vang lên, Fuyuki cuối cùng cũng nhớ có người cùng vào với mình, Gwatan cũng là một người bảo vệ vùng này, việc này hắn biết nguyên nhân cũng không sai “Hôm nay ta tới đây cũng vì nguyên nhân này”
“Tuy rằng ta cho rằng như vậy, nhưng trước mắt chưa chắc là đúng hoàn toàn”
“Thôi, trước tiên cứ nói đi, Gwatan” Fuyuki rót linh lực vào cầu thủy tinh, nhìn Gwatan nói.
“Mochi còn sống” Gwatan dùng ngữ khí bình tĩnh không mang chút cảm xúc nói “Linh lực màu trắng kia hẳn là linh lực của Mochi”
“Phốc – Ta còn nghĩ tới có cái thứ đạo cụ gì làm linh lực thay đổi không nghĩ lại là vậy. Chủ cũ xuất hiện thì mày phản bội chủ nhân mới này hử? Nói cách khác, ta có thể lập tức từ chức phỉa không?”
“Fuyuki…” Aogiri bất đắc dì thở dài, người này lại bắt đầu nổi tính trẻ con.
“Đừng để ý, tôi chỉ nói thôi” Fuyuki buông tay, vô tội nói “Hiện tại chỉ có thể rót thêm linh lực vào để áp chế vị Mochi sama nào đó, với việc duy trì lâu dài không tốt, cho nên làm phiền Gwatan sama và Aogiri san xử lí phần còn lại, ta về phòng nghỉ”
“Thấy được sao? Aogiri” Đợi sau khi Fuyuki đi khỏi, Gwatan mới mở miệng nói.
“Ừm…” Lúc Fuyuki dùng linh lực, mái tóc đen lộ ra bóng dáng của màu trắng “Hình như… Ừm, giống như đã bị phụ thân…”
“Không chỉ phụ thân, tuy rằng có cảm giác xa cách nhưng hành vi giống như không có ý chí của cô ta”
“Hơn nữa ta còn thấy không chỉ có thế….” Nhìn qua thì không khác gì nhưng lại cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ lúc rời khỏi thần xã đã xảy ra chuyện gì? Buổi tối phải tìm cô ta nói chuyện.
Sau khi dùng cơm chiều, Fuyuki tắm rửa, ngồi ở hành lang hít không khí.
“Uống rượu chứ? Đây là rượu gạo mới ủ không lâu trước đó”
Fuyuki ngạc nhiên nhìn Aogiri, trước đây kẻ này luôn ngăn không cho cô uống rượu, bây giờ lại tự mình dâng lên. Aoghiri là một tên đen tối, Fuyuki lĩnh giáo không ít lần cho nên nhìn thấy Aogiri bây giờ, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng “Anh có âm mưu gì?”
“Haha, tại hạ làm sao có âm mưu gì?”
Nhìn đi, nhìn đi, ngay cả kiểu xưng hô “tại hạ” lâu này không dùng cũng lôi ra, còn dám nói không có âm mưu? Fuyuki im lặng dịch đi, nới ra khoảng cách với Aogiri “Không có công, không dám nhận đồ!”
“Hô –“ Aogiri thở dài “… Tuy rằng biểu hiện của cô giống như không có chuyện gì, nhưng mà chúng ta sống với nhau hơn hai trăm năm, những gì trong lòng cô không thể dấu được tôi”
“…”
“Lúc cô khiến người khác lo lắng thì luôn dùng lời nói và hành động để che mắt người khác, biết rõ thói hư tật xấu này của cô, cho nên… Tôi tính đem cô chuốc say rồi bắt cô nói thật”
“Hahaha, muốn nghe cô gái kể ra phiền não của thời kì trưởng thành sao? Việc làm đó không đáng giá a”
“Không, đáng giá, tuyệt đối đáng giá!”