InuYasha.600.1477952
“Không tốt, Fuyuki sama!” Michi hoang mang chạy vào sân.
“Hửm? Trong thôn có chuyện gì xảy ra sao? Tìm Aogiri đi, hắn sẽ nhờ Gwatan tìm, ta đang có nhiều việc.” Fuyuki không ngẩng đầu nhìn đống sách có chút ố vàng.
“Cô Izayoi và cậu Inu Yasha biến mất!”
“Cái gì mà không thấy Izayoi… Á? Ngươi nói không thấy ai?” Fuyuki đóng sách đứng lên, túm cổ áo Michi.
“Là cô, cô Izayoi và cậu Inu Yasha!”
“Sao lại thế?” Cái này nguy rồi, Inu no Taishou có lẽ sắp trở về, mà cô lại làm mất tình nhân và con của hắn, “Tóm lại, đi tới phòng Izayoi xem trước!”
Hít sâu vài cái, kéo Michi chạy tới phòng của Izayoi.
Phòng của Izayoi –
Eigetsu và Aogiri đã đứng đó, Fuyuki bước vào phòng tìm kiếm.
“Cái đó, chị Fuyuki, chị đang tìm gì?” Eigetsu nhìn Fuyuki có hành động là, khóe miệng giật giật nói.
“Cô cho phu nhân Izayoi sẽ chơi trốn tìm à? Còn có, cho dù chơi bà ấy cũng không trốn dưới sàn nhà đâu!” Aogiri bất đắc dĩ mở miệng.
“Xong rồi, thật sự không tìm thấy!” Fuyuki ngồi lên mặt đất, suy sụp nói. Thật sự xong rồi, nếu biết chắc chắn tên Inu no Taishou kia sẽ chém cô thành vài đoạn.
“Không phải ta đã từng nói với cô đừng nhúng tay vào chuyện này à? Thế giới của đại yêu quái, con người không thể tham dự vào đâu!”
“Aogiri à, bây giờ không phải là thời điểm hối tiếc đầu, mà phải tìm cách để giải quyết.”
“…” Rõ ràng sơ sẩy là do cô tạo ra, thế mà dám dùng giọng điệu dạy dỗ kia mà nói, da mặt của cô dày từ khi nào thế? Trán của Aogiri nổi lên gân xanh, cuối cùng vẫn kiềm lại xúc động, “Ta nghĩ là do con người làm đi. Trong phòng có chút hỗn loạn, kết giới của ngươi không cảm giác gì thì có chút không thích hợp, hẳn là có người muốn đem Izayoi đi.”
“Ây, tôi hi vọng lúc Inu no Taishou chém tôi là lúc hắn dùng cây Thiên Sinh Nha.”
“…” Xem ra cô ấy đã buông tha rồi, Aogiri và Eigetsu chán nản nhìn Fuyuki đã chuẩn bị tâm lý bị chém.
Ban đêm, sau khi Inu no Taishou thu phục xong đám mèo rừng thì hướng tới đền của Fuyuki mà đến, Sesshoumaru cũng đi tới, nhưng Inu no Taishou cũng không quan tâm, chỉ mong muốn gặp mẹ con Izayoi, thậm chí vì việc này nên trong lúc đánh nhau có bị thương.
Đi vào đền thì phát hiện toàn bộ đền thờ yên tĩnh vô cùng, lúc này là lúc ăn cơm chiều, đáng lẽ là thời gian mà đền thờ náo nhiệt nhất, đã xảy ra chuyện gì sao? Inu no Taishou nhíu mày, đáy lòng hiện lên một tia không tốt.
“Thật xin lỗi, Inu no Taishou sama!” Đây là tiếng rống to lúc hắn đi vào phòng.
Fuyuki cùng đám Michi quỳ xuống lúc Inu no Taishou bước vào, tất cả dập đầu, hô to.
“Xảy ra việc gì sao?” Inu no Taishou lùi vài bước hỏi.
“Cô Izayoi đã bị người đoạt đi.” Thấy Fuyuki nhếch khóe môi, lại không nói gì, Michi ở cạnh cô mở miệng nói.
“Ngu ngốc, không phải đoạt, căn bản không có quá trình “đoạt” đi được không?” Fuyuki đánh lên đầu Michi, làm cho tiểu yêu quái muốn khóc mà không dám nói, “Khụ, thật ra cô Izayoi là bị… trộm đi lúc chúng tôi không biết.”
“Được rồi, Fuyuki, đừng đùa nữa!” Aogiri ở một bên quan sát nói, “Là có người vụng trộm lẻn vào đền, đem mẹ con Izayoi bắt đi, nói thế chắc Inu no Taishou sama biết ai làm rồi nhỉ?”
“Ừm, tôi có thể đoán được” Inu no Taishou xoay người bước ra ngoài.
“Thật sự phải đi sao cha?” Ngoài đền, Inu no Taishou đụng phải Sesshoumaru.
“Con muốn cản ta sao Sesshoumaru?”
“Không, con sẽ không cản. Nhưng trước khi đi hi vọng ngài đưa kiếm của mình – Thiết toái nha cùng Tùng Vân Nha cho con.” Trên mặt Sesshoumaru không có biểu tình gì nói.
“Không có khả năng. Nếu ta nói thế con sẽ giết cha mình sao?” Inu no Taishou đưa lưng về phía Sesshoumaru, trên mặt lộ ra tia cười khổ, “Con hi vọng có được sức mạnh này sao?”
“……”
Không nghe được câu trả lời của Sesshoumaru, Inu no Taishou nâng giọng, trong giọng mang theo tia nghiêm túc, “Tại sao con muốn sức mạnh này?”
“Con muốn mình đi trên con đường của bản thân, mà để đi được con đường đó con cần sức mạnh.”
“Con đường của bản thân ư?” Inu no Taishou đăm chiêu nói, “Sesshoumaru, con cũng có thứ để bảo vệ chứ?”
“Thứ để bảo vệ?” Trong đầu hiện lên một bóng người màu đỏ ngã vào mình lúc hoàng hôn tới, đôi mắt màu vàng thay đổi, sau đó không do dự nói, “Đối với Sesshoumaru con mà nói, không có!”
Nghe câu trả lời đó, Inu no Taishou thở dài bất đắc dĩ, cứ tưởng nó sẽ không giống trước kia, nhớ lúc Sesshoumaru ôm Fuyuki đầy máu trở về. Là hắn nhìn lầm sao? Ngày đó, trong đôi mắt lạnh như băng của Sesshoumaru hiện lên tia khác thường.
Nhưng không còn thời gian nữa, Inu no Taishou tăng thêm sức mạnh, biến thành con chó lớn, bay về phía thành lâu.
“Như thế được chứ? Không cản lại ông ấy…” Fuyuki nhìn Sesshoumaru đứng dưới cây hỏi.
“Việc này không liên quan tới cô.”
“Cũng đúng…” Fuyuki lắc đầu, xoay người đi vào đền. Inu no Taishou có lẽ không thể về lại nữa rồi, bị thương nặng như vậy còn muốn đi cướp người, Fuyuki chán nản nghĩ.
Đúng như Fuyuki dự đoán, Inu no Taishou không thể trở về nữa, nghe nhóm yêu quái nhỏ nói sau khi hắn cứu được mẹ con Izayoi, lại cùng một tướng quân đánh nhau rồi chết trong biển lửa. Vì một phụ nữ nhân loại mà chết ư? Ở thế giới nhân loại chỉ sợ đó là hành vi bị khinh bỉ.
“Fuyuki sama!”
“Hửm? Có chuyện gì vậy Michi?” Fuyuki hoàn hồn, nhìn Michi.
“Vị Myoga kia tới tìm ngài.”
“Ừm, cho hắn vào đi!”
“Không thể, theo phân phó lần trước của Fuyuki sama là để cho Myoga đại nhân ở ngoài kết giới.”
“À, tốt lắm!” Fuyuki đứng lên, tùy ý vỗ bụi trên quần áo, “Vậy lần này nói với hắn ta đã đi du lịch, không rõ ngày về,”
“Fuyuki sama, như vậy không tốt!” Không đợi Michi nói xong, Fuyuki đã biến mất.
Myoga đến là nhờ Fuyuki đem di vật của Inu no Taishou là Thiên Sinh Nha giao cho Sesshoumaru, nhưng mà Fuyuki cự tuyệt. Cái gì chứ? Gia thần của họ không dám làm nhiệm vụ đó thì loài người như cô mười mạng cũng không làm nổi.
Thiên Sinh Nha là cây đao dùng để chữa bệnh, cái đó ngược với con đường mà Sesshoumaru chọn, hắn mà cầm lấy cây đao đó chắc chắn rất tức giận, Fuyuki cô chưa ngu tới mức đi chết đâu!
Bộ tộc khuyển yêu này đúng là rất phiền toái, đầu tiên là việc của Inu no Taishou, về sau vẫn nên ít tiếp xúc với bộ tộc này. Ừ, quyết định vậy đi, về sau chuyên tâm tìm phương pháp trở về thôi.