Tao Không Thích Yêu Mày Đâu

Chương 40: Người lớn và con nít




Nguyên Anh đang ôm tôi, ôm thật đấy. Không phải cái khoác vai như bao lần, không phải đột nhiên bị té rồi úp mặt vào người hắn để rồi giật mình ngồi dậy...

Người tôi quá nhỏ hay vòng tay hắn quá lớn mà sao tôi lại thấy mình nhỏ bé so với vòng tay hắn thế này? Mùi hương lạ lẫm của bạn khác giới sộc vào mũi làm tim tôi tự nhiên rộn ràng lên...

Bây giờ đây, vòng tay Nguyên Anh lại còn đang siết chặt tôi hơn, cằm tựa nhẹ đầu tôi...

Tôi thường bè dĩu nam nữ chính trong ti vi ôm nhau có gì đâu mà hồi hợp, vậy mà giờ tôi... chả được tích sự gì hết...giờ tôi có thể hiểu, ôm người thương khác ôm người thân.

Hình như đang ở trước nhà tôi, như thế này có lẽ hơi...

- Ê mày...

- Im đi.

- Ơ...

Tôi chỉ vừa mở miệng lí nhí thôi mà hắn đã nhảy vào miệng tôi bảo im rồi. Không biết sao mà mỗi lần thấy hắn thay bằng thái độ nghiêm túc này tôi lại tự động vâng lời mới ghê chứ. Im chả dám nói luôn...tôi thật là chẳng có tướng có quyền gì hết, tương lai mù mịt quá đi thôi...

Nhưng mà...lỡ ba tôi thấy được. Ba tôi rất hiền nhưng có điều...

- Này...

Tôi gọi khẽ.

- Ừ.

Hắn cũng đáp khẽ lắm.

- Buông tao ra đi...

-...

Tôi nhớ phút trước không khí sôi nổi lắm mà, sao giờ nó cứ sao sao vậy không biết...

Đang hoang mang tự nhiên thấy mình bị đẩy ra...tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn nhưng chưa kịp nói gì thì... hai tay hắn áp sát mặt tôi, sau đó hắn ghé môi vào trán tôi hôn nhẹ một cái. Tôi theo phản xạ ngửa người ra sau trợn mắt...

Nhưng Nguyên Anh lại tiếp tục kéo tôi ôm thêm lần nữa. Cánh mũi cứ quanh quẩn mùi hương khác lạ...ôi mặt tôi lại tiếp tục nóng bừng...

Nhưng Nguyên Anh kiểu như chưa chịu tha cho tôi, hắn lại giữ vai tôi nhìn chằm chằm gương mặt tôi, đắn đo mấy giây lại tiếp tục kéo đầu tôi hôn nhẹ một cái vào má...

Tôi đơ mấy giây để định hình lại chuyện gì đang xảy ra...

Nguyên Anh lại tiếp tục nhìn tôi cười mờ ám...rồi lại kéo tôi ôm thêm lần nữa...

Hoài nha, hành động liên tiếp quá, tôi không tài nào tiếp nhận nổi...

Cảm xúc bắt đầu trôi tuột dần...

Thường thì những cái làm hoài sẽ trở nên không còn bỡ ngỡ, không những vậy Nguyên Anh còn có thái độ như thế, ôi hết cả lãng mạn à...

Tôi biết tôi thường bị phản ứng dở hơi, nhưng các bạn thấy đó, sao cứ lợi dụng tôi hoài vậy...

Tôi nghiến răng ken két đẩy mạnh hắn ra...

Hắn vẫn chưa buông ra hẳn mà tay vẫn để ở vai tôi, nhìn tôi cười cười...

Tôi lườm:

- Buông ra.

Hắn tiếp tục cười cười đồng thời phồng miệng lên:

- Không.

Tôi nhìn hắn hăm dọa ý bảo “buông bà ra không bà giết” vậy mà hắn vẫn không thèm hiểu mấp máy môi:

- Gì? Nhìn vậy không hay đâu, muốn hôn cả môi luôn à?

Chưa kịp để tôi nói gì Nguyên Anh hiên ngang từ từ cúi người, sau đó nghiêng đầu đến gần mặt tôi...

Tôi lấy một ngón tay chỉ vào trán hắn...Nguyên Anh dừng lại nhìn tôi. Tôi dùng cả bàn tay chưởng mặt hắn bay ra xa:

- Nói tiếng người đi. Nhé?

Hắn không phục ngắt mũi tôi một cái rõ điếng.

Tôi liếc hắn khinh bỉ bổ sung:

- Tao dành nụ hôn đầu cho chồng tao cơ, mày không có cửa.

Tôi biết chẳng đứa bạn gái nào nói chuyện phũ như tôi nhưng thật là hình như tôi chỉ có thể nói chuyện kiểu này thôi, nói dịu dàng e thẹn tôi không làm được đâu. Mà kệ đi, như vậy dễ sống hơn...Nguyên Anh chắc cũng quen với sự xuất hiện của “chồng tôi” rồi nên chắc không vấn đề gì đâu.

Thấy chưa, hắn phì cười rồi kìa, có điều là nụ cười hình như...có vẻ như là nụ cười thông cảm ấy, thái độ kiểu gì đây chứ?

Sau đó còn tỏ vẻ khó xử lắm, quàng vai rồi ghé tai tôi nói nhỏ:

- Vậy xin lỗi chồng mày nhé, à mà không...cứ như...

Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời lảm nhảm cái gì đó...

- Cứ như gì?

- À không có gì.

- Đồ điên, mà rảnh rỗi hay sao vậy? Nói muốn ôm là chạy đến liền à? Trai bao dạo này vừa rảnh vừa rẻ thì phải?

Tôi vừa nói xong thì thở hắt ra phụ thêm, xong tôi lại tiếp tục lắc đầu thêm mấy cái.

Nguyên Anh lập tức ghì chặt vai tôi. Ôi đau quá, đồ bạo lực.

Tôi bực mình quay mặt nhìn hắn...Ánh sáng đèn đường đủ để tôi thấy được gương mặt như đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi...

Nguyên Anh nói:

- Ơ thế đứa nào vừa gọi là ra liền vậy? Gái gọi dạo này cũng rảnh và biết nghe lời quá mày nhỉ?!!

Tôi:...

Không còn gì để nói, mặt tôi đen đến không thể nào đen hơn, còn dám trả đũa tôi. Còn ra vẻ tự hào, hắn bước lên mấy bước nhìn trời, dan 2 tay “Ha ha ha” như đúng rồi.

Tôi bực mình đá vào chân hắn một cái rồi hướng vào nhà thẳng tiến.

Hên là hắn cũng chả phũ gì, thấy tôi đi là kéo tôi lại nhỏ nhẹ:

- Thôi được rồi, thôi gái gọi muốn ăn gì, hôm nay anh mời...

Tôi cũng định đưa tay đánh cho mấy phát đó... nhưng chợt nghe được chữ “mời” nên tôi thay nắm đấm bằng hành động “véo yêu” vào má hắn một cái:

- Ăn kem đi, mời em ăn kem cây đi, sau đó thì...thôi ăn kem được rồi, giờ tao no quá, thôi bữa khác mời tao nữa nhé!

Nguyên Anh vò mạnh tóc mái tôi sau đó nắm tay tôi kéo đi:

- Cũng được, vậy đi thôi...

- Ế, sao không ăn ở đây, kế nhà tao có chị bán kem cây mà...

Tôi tì người lại chỉ ra phía sau.

Hắn cũng dừng lại nhìn theo hướng tay tôi rồi sau đó cười đểu một cái với tôi nói:

- À chỉ là anh chưa có ý định ăn kem trước cổng, mau đi thôi em.

- Ăn kem trước cổng...ế...

Mặt tôi lại xuất hiện nhiều vạch đen hơn...

Sao mà tôi nói mấy cấu trong sáng là hắn sẽ chuyển sang thể gần đen tối vậy chứ...

Thôi im lặng có vẻ tốt hơn, nói thêm chắc..nhưng mà...

- Nhưng tao chưa xin phép phụ huynh.

- Mày thấy ai đưa nhau đi trốn mà xin chưa?

-...

Không còn gì để nói.

- Đùa chứ vào nói đi, à hay để tao vào.

Tôi nghe đến đó thì hoảng, hắn mà vào lỡ ba tôi biết tôi yêu đương linh tinh khi còn là học sinh thì toi. Không được, không được.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nhìn lại bản mặt hắn tôi vẫn vểnh miệng khiêu khích:

- Mày muốn tỏ ra thân thiết với người nhà tao à?

- Ừ, phải cố từ bây giờ chứ.

- Làm gì?

- Tạo tình cảm gia đình nồng thắm.

Tôi cười khích, nhếch mép một cái:

- Xin lỗi, nhà tao không có nhu cầu tuyển ôsin đâu.

Nguyên Anh chẳng cãi lại mà xoa đầu tôi nói nhỏ: “Bớt nói sảng giùm anh, có vào xin rồi ra lẹ ngay không thì bảo, anh bực là khiêng đi luôn không cho về bây giờ“...

Hôm đó qua đi với những điều dở hơi vậy đó. Dù có bị sỉ nhục, dù phải dùng hết calo để gân cổ lên nói chuyện, hay đi khắp phố đến mỏi cả chân nhưng thật ra tôi vẫn rất vui. À thì ra có người thích là vậy, à thì ra thích Nguyên Anh là vậy, và à thì ra được Nguyên Anh thích là vậy. Vậy cớ gì trước kia tôi phải sợ khi lỡ thích hắn, vì điều gì chứ?

Cao à? Không sao, trai cao yêu gái lùn đang mốt.

Thông minh quá à? Không sao, 2 đứa đều thông minh người ta nhìn vào sẽ ganh tị mất.

Nổi tiếng à? Tôi không thèm nổi.

Xứng không à? Thử nói chị không xứng xem, chị đây cho vài đấm nhé!

------------------------------

Nói gì thì nói, hè rồi là phải đi học tin, dù không tiếc mấy trăm ngàn cũng phải tiếc 12 năm, không học lỡ thi rớt không có cái gì cứu thì chết, có mà hận suốt đời.

Hôm nay là buổi học đầu tiên của môn, tôi với Nguyên Anh đăng kí cùng nhau nên học cũng cùng lớp.

Tôi với tâm trạng nặng nề bước theo sau hắn vào lớp, tin học là quái gì chứ...đã vậy, con bé đó cũng học lớp này. Ừ, Kiều Anh nó cũng học ở lớp này. Tôi nhìn qua cửa sổ phòng, thấy nó, cứ như có điềm, lòng tự nhiên nản.

Khi tôi đi ngang nó, con bé chẳng bất ngờ lắm, hơi liếc tôi một cái. Thấy không, mới đi ngang qua nó thôi mà nó vậy đó, làm như là tôi và nó không cùng thế giới ấy, chị có làm gì em đâu chứ hả? Từ khi nào mà tôi trở thành nhân vật bị ghét như vậy chứ, bạn bè nó cũng không ưa tôi kìa.

Lớp học tin này không phải như kiểu lớp nào học lớp nấy nên chỗ ngồi cứ gọi là thoải mái. Nhưng mà có hay không là tôi quá nổi bật giữa dàn mỹ nữ... ôi trời ạ nhìn quanh toàn những gương mặt lạ hoắc. Đăng kí sớm làm chi mà học cùng mấy em nhỏ thế này, hình như lớp 10 không...

- Ngồi xuống đi, đứng nhìn gì thế?

Tôi bị kéo ngồi phịch xuống ghế, mạnh tay hơn tí là vỡ mông tôi rồi, đồ bạo lực, đồ ác độc.

Nhưng nhìn hoài nhìn mãi vẫn cứ thắc mắc, sao mà...

- Có phải là mình vào nhầm lớp không mà toàn lớp 10 không vậy mày?

- Thôi kệ, nhìn mày tao còn tưởng vào nhầm trường chứ nhầm lớp gì, sợ lát nữa giáo viên đến dạy nói: em kia, học cấp 2 sao vào đây. Không chừng như vậy mày nhỉ?

Tôi ghét, ghét, nói ghét không chịu được. Tôi đâu có nhỏ con đến cỡ đó. Có lẽ phải cho hắn đi cải tạo về cách hành sự như thế nào là tốt với bạn gái thì họa may “anh ý” mới cải thiện được. Trời ơi, tức không chịu được.

- Biến, nhà ngươi hãy biến qua kia đi, ta không quen nhà ngươi.

Tôi vừa nói vừa đẩy hắn ra xa một chút...

- Nói gì cơ, nói lại đi - Nguyên Anh vừa nói vừa ngồi sát tôi hơn.

Tôi lại tiếp tục đẩy hắn ra, hắn lại xích lại gần, tôi đẩy, hắn vẫn kiên trì ngồi sát. Tôi bực:

- Qua kia mà ngồi.

Tôi vừa dứt lời thì người kế bên tỏ vẻ giả vờ dỗi xe ra chục mét.

Nói chục mét chứ hắn chỉ dịch mông ra mép bàn luôn. Do là phòng này là phòng nghe nhìn nên bàn ghế được xếp làm 2 dãy dài. Hiện giờ tôi và hắn, một người một mép bàn, cách xa ơi là cách xa.

Tôi không giận thì chớ.

Khi tôi và hắn vào ngồi bàn này thì chẳng có ai vào nữa, nên tôi chẳng có cớ để ngồi xích đến gần hắn. Nguyên Anh có quay qua nhìn tôi nhưng sau đó lại quay lên bảng không thèm nói gì với tôi.

Chơi mà giả vờ dỗi, tôi không thèm để ý luôn.

Nhưng đến khi thầy vào, thầy giảng bài trên bảng, em Kiều cứ quay lên quay xuống hỏi người thương của tôi mấy cái cơ bản của bài giới thiệu về tin học...tôi thấy hối hận.

Tôi ước có để đạp phăng cái bài tụi đó đang chỉ trỏ, tôi rất thù thái độ nghiêm túc trả lời thắc mắc rất nhiệt tình của Nguyên Anh.

Ê tụi kia, tôi ở đây, ở đây này!! Tôi biết Nguyên Anh chẳng có ý gì với em ấy nhưng...

Cái đó đứa ngu như tôi còn hiểu, lớp trưởng gương mẫu Kiều Anh như nó không hiểu? Tin được không? Tôi thì thấy có lỗi với tổ quốc thay em Kiều Anh rồi đó...

Hỏi xong còn nói chuyện thêm hay sao ý, em nó cười tít cả con mắt rồi...Chị là chị gai tụi bây rồi nha.

- Hiểu bài làm không Hân, nhìn ngắm nghía cái gì vậy?

Tôi giật mình dời ánh mắt của mình nhìn lên gương mặt giáo viên, hình như có tên tôi thì phải, sau 3 giây tôi...

- Dạ?

Tự nhiên cả phòng cười rộ lên, tôi ngơ ngác nhìn khắp phòng. Dạ mà cũng cười, đồ điên.

Giáo viên cũng là thầy chủ nhiệm lớp tôi bước đến gần tôi, cầm cuốn vở đã nhàu nửa cuốn tiếc thương, sau đó giơ cho cả phòng xem.

Thầy còn tỏ vẻ làm như không quen biết tôi nói:

- Không cần phải nhìn mãi ở phía đó đâu, đây mới chỉ là mấy bài excel cơ bản thôi. Em không hiểu về các hàm hay là lớp 10 em chưa được thầy dạy nên còn bỡ ngỡ về cách dạy của thầy?

Mấy em lớp 10 như lần đầu được cười ý, cười như điên ý.

Tôi nhìn mặt thầy la lên trong thầm lặng: Thầy à!! Có cần làm em nổi tiếng vậy không?

Tôi thấy mình có làm gì sai đâu, chỉ là cuốn vở bị tôi đâm chọt nhàu nát quá mức nên nó hơi phồng lên một cách quá thể đáng thôi mà, có cần đưa tôi ra bàn luận vậy không?

Phận làm học sinh, chả thèm chấp thầy. Mà tôi biết vì sao thầy lại nổi hứng nói tôi như vậy, tôi biết vì sao thầy hỏi tôi sao cứ nhìn về phía đó, vì thầy biết tôi với Nguyên Anh “ngưng làm bạn” rồi. Nguyên Anh hôm qua với nụ cười sảng khoái đã nói với tôi là...Nguyên Anh nói là: “chị tao mét.” Nói ít nhưng tôi hiểu rồi. Haizz, chị với cả em.

Dù sao thì thầy chọc tôi tí rồi cũng ngưng, thầy lên bảng lấy danh sách gì đó, cầm nhìn sơ rồi nói với lớp: “lớp hình như toàn học sinh khối 10 không phải không?”

Cả phòng đồng thanh: “Dạ”

Tôi không thèm quan tâm, thích lớp nào thì lớp.

Tôi lại nhìn qua phía Nguyên Anh...

Nguyên Anh đang nhìn tôi cười, em nó cũng đang nhìn tôi. Sau đó hắn nhìn em nhỏ như chờ điều gì đó, em nó sau giây phút phân vân quái gì đó thì im lặng quay lên. Và từ đó đến cuối buổi học không quay xuống nữa.

Tôi từ bực tức chuyển sang hoang mang. Tụi nó nói cái quái gì vậy chứ hả? Sao đến khúc gay cấn thì tôi lại không nghe được vậy? Nguyên Anh nói gì mà em nó tỉnh được ngộ vậy?

Tôi là tôi thấy bực hơn bao giờ hết, mấy cái đứa con nít ranh này, nói cái quái quỷ gì vậy.

Bực thì bực vậy nhưng tôi không trách Nguyên Anh đâu, tôi biết dù không nói trực tiếp nhưng Nguyên Anh đã cố hết sức ngầm ý nào đó tuyên bố với em Kiều Anh là: anh đã có bạn gái, bạn gái anh ở đàng kia, bạn gái anh kìa, anh đi với bạn gái anh và Hân tôi đây chính là bạn gái Nguyên Anh. Nhưng nó hình như không hiểu, Kiều Anh hình như chẳng thèm quan tâm tôi phiền hay không nên cứ gặp người thương của tôi là...

Giờ không lẽ tôi chạy ra nói: “em à, bạn trai chị, đừng đụng vào nhé”

Hay là chạy đến năn nỉ: “đừng đối xử như vậy với chị nữa mà“.

Không thể, không thể bánh bèo như vậy được.

Phải giải quyết cách nào tinh tế hơn và đỡ calo hơn chứ, là một con người trí thức, học văn hơn chục năm...

Hay là tiếp tục im lặng thực hiện bằng hành động thôi. Theo lời Nguyên Anh, hắn nói: “Một người thông minh và có mắt quan sát họ sẽ tự hiểu thôi, lo lắng làm gì.”

Mới có ngày đầu học chung mà tôi thấy không thể thích nổi em Kiều Anh xinh đẹp rạng người rồi, làm sao đây? Làm sao đây?

Vậy mà đến buổi thứ 2, giờ cũng là buổi học thứ 3 rồi, nó cũng không tha cho Nguyên Anh của tôi, giờ đây, nó ngang nhiên cầm tay người thương của tôi kéo vào ngồi kế nó, sau đó thì con bạn nó bay vào ngồi cạnh bên Nguyên Anh. Thế là hết luôn cái bàn dài, Nguyên Anh thân yêu của tôi ngồi ở giữa. Tôi ngơ ngác, phải nói là muốn ngu người khi chứng kiến cảnh trắng trợn đó, tôi có thể khẳng định, tụi này mặt cũng dày lắm. Tôi không phải tụi nó, tôi không phải con nít, không thích giành giật vô duyên như vậy.

Tôi thấy Nguyên Anh có ý muốn đi ra khỏi đó...

Do hơi tức từ mấy hôm trước tôi nói có phần bực mình:

- Ngồi đó đi, cho mấy em ấy vui.

Tôi nói xong đi thẳng xuống cuối lớp ngồi.

Lớp học tin mà, tự do lắm, Nguyên Anh đang đề nghị con bạn em Kiều cho ra nhưng...em Kiều vừa thấy thế liền kéo Nguyên Anh ngồi xuống, tôi còn nghe nó nói giọng nhè nhẹ đủ đến cả bàn cuối tôi cũng nghe được: “Anh chỉ em bài này đi, hôm trước thầy giảng em không hiểu lắm“.

Tôi thấy hắn quay xuống nhìn... Tôi biết vụ này rồi, Nguyên Anh nói ba của Kiều Anh nói con bé học hơi tệ môn tin nên nói hắn có gì giúp đỡ.

Tôi thấy em Kiều lừa ba em ấy thì đúng hơn ấy...

Tôi đã trẻ con rồi, con bé đó còn trẻ con hơn tôi, có cần phải như vậy không?

Tôi chỉ thở hắt ra cúi xuống nhìn cuốn tài liệu. Mà chắc do tôi thở mạnh quá hay sao mà người kế bên tôi đột nhiên lên tiếng:

- Em thích cậu ấy à?

Tôi ngớ người ra quay sang phải, đồng thời:

- Dạ?

Một anh trai đang nhìn tôi vui vẻ. Áo sơ mi trắng chuẩn soái ca thời nay, tóc thì hình như mới được cắt cách đây mấy ngày hay sao ấy, rất gọn gàng. Nhìn kĩ cũng...cũng đẹp đó, nhưng hình như hơi quá chăm chút vẻ bề ngoài, thấy hơi...

Chật chật, con trai dạo này thật là, đứa nào cũng da trắng mày rậm hết à! mà con trai mà quá chăm chút vẻ ngoài dễ bóng lắm...hơ hơ...

Mà lại thấy hơi sai sai. Các bạn nghĩ xem, lớp học tin này chỉ có 2 loại lớp học, một là lớp 10 sắp lên 11, hai là 11 sắp lên 12. Tôi là thuộc loại hai, ớ, thế quái nào tôi lại làm em, ít ra cũng làm bạn chứ...tôi lại được dịp ngắm lại gương mặt kế bên khó hiểu.

Hình như tôi ngắm hơi lộ liễu hay sao mà người kế bên tôi tự nhiên đơ ra, ho khan một cái rồi lại quay mặt nhìn tôi vui vẻ:

- Anh không có ý gì đâu, chỉ thấy là...anh nghĩ chắc là em thích cậu ấy.

Bạn trai tôi tôi không được thích à?

Ừ, anh không có ý gì đâu, anh chị được cái lắm chuyện thôi.

Tôi chẳng trả lời câu hỏi của người kế bên, thái độ hơi bực tức nên tôi hỏi:

- Mới chuyển trường đến đây à?

Tôi hỏi câu này cũng có lí do của nó. Dù không được mọi người trong trường yêu mến hâm mộ gì nhưng được cái là ai cũng biết tôi sắp lên 12 chứ, tôi rất thường hay xuất hiện vào thứ 2 mà...

- Đúng rồi, anh vừa chuyển đến đây...

Đoán trúng phóc. Mà chuyển cũng sớm thật, chưa vào năm học đã chuyển.

Nhưng vì giữ phép lịch sự, tôi mỉm cười:

- Rất vui vì bạn chuyển đến đây.

- Cám ơn em, mà em học lớp A mấy nhỉ?

Tôi đã nhấn mạnh từ “bạn” rồi mà, em gì nữa không biết...

- Hỏi làm...

Tôi định phũ anh bạn trước mặt thì có cảm giác ai vừa ngồi vào chỗ kế bên tôi...

Tôi quay qua trái, ờ thì Nguyên Anh đang ngồi kế bên tôi...

Hắn đã “vượt qua” mấy em gái xinh đẹp về với tôi rồi... Nhưng nghĩ lại thấy hơi ức nên bình tĩnh nhếch mép với hắn, đoạn quay qua người bên phải:

-...à dạ em học a3 anh ạ!

Người bên phải tôi cứ như bị giật mình khi tôi đổi thái độ hay sao ấy, đơ một cái rồi cười một cách ngơ ngác, nhìn ra sau tôi hình như hơi mất tự nhiên đáp lại tôi:

- À... vậy à...

Tôi lại tiếp tục trưng ra nụ cười tươi rói với bạn lạ mặt thì bị bàn tay ai đó vòng tay qua đẩy mặt tôi hướng lên bảng.

Thầy vào rồi nên tôi lấy tay thọt một cái vào bụng hắn cho đỡ bực mình.

.

.

- Hôm sau có thực hành, các em nhớ đi đầy đủ. À mà nhớ nhắc các bạn hôm nay nghỉ hôm sau cố gắng đi học, nghỉ 3 lần sẽ như bỏ thi và không có cơ hội lấy bằng nha.

Thầy dọa kìa.

Ai cũng vâng vâng dạ dạ rồi ra khỏi lớp. Thầy với Nguyên Anh đang “tâm sự" nên tôi không làm phiền, tôi ra hiệu cho Nguyên Anh ý bảo tôi ra khỏi lớp trước...Nhưng Nguyên Anh chưa kịp phản ứng thì thầy đã cười với tôi:

- Ra trước đi em, Nguyên Anh của em sẽ ra sau.

Còn nhấn mạnh chỗ “của em“...

Tôi xấu hổ che mặt đi nhanh ra cửa...trời ơi...tôi sẽ sống sao đây, thầy chắc chọc tôi đến sang năm luôn quá.

Tôi đi ra phía cầu thang...

- Mày thấy không? Chị ta chỉ cần ai đẹp trai là chị ta cố ý nói chuyện, làm quen thấy không?

- Ờ...thấy, chị Hân ấy tưởng...ai dè, mà anh Nguyên Anh nãy làm tao sợ quá...

- Ai biểu mày không cho anh ấy ra ngoài làm gì?

- Thì không phải con Kiều Anh biểu tao ngồi im à? Không phải mày nói tao như thế à?

- Ừ ừ, tại tao. Mà tụi mày nghĩ thử xem, chị ấy như vậy mà hôm trước anh ấy nói với tao rằng Hân của anh dễ thương lắm, đáng yêu lắm, nó có gì hơn tao mà...

Em Kiều vừa thấy tôi bước xuống thì đột nhiên im bặt lại, mấy bạn em ấy đột nhiên cũng nín thin nhìn “xa xăm“.

Nói xấu người khác thì khi người đó đến thì phải tỏ ra bình thản mà lái chuyện khác nói chứ, không có đẳng cấp gì hết, sao mới đó mà trình độ nói xấu của các em đã giảm đi nhiều vậy?

Bị nói xấu nhiều thành ra...haizzz. Người lớn thì chấp gì con nít các bạn nhỉ?

Nghĩ vậy nên tôi bước đến gần mấy em ấy, cười một nụ cười xã giao, sau đó chỉ vào đầu gối các em ấy:

- Đầu gối gắn ở chân kìa mấy em.

Em Kiều và bạn em ấy đồng loạt nhìn xuống chân rồi lại đồng loạt nhìn tôi ánh mắt...hớ thôi mà.

Đầu gối không ở chân, không lẽ ở mông. Vậy mà cũng nhìn.

- Chị đùa thôi, tụi em nói tiếp đi, chị về nhé, chào thân ái nhé!

Tôi chẳng vừa liếc lại rồi đi xuống lầu. Nói xấu tôi à...kệ mấy em nhé!!!

Hân thề là có bị sao Hân cũng phản kháng lại nhé, Hân mang tiếng ghê rồi mà.

...

----------------

Tôi nhìn lên đồng hồ, ối, 6 giờ 30 tối rồi.

Hôm nay tôi phải ra shop nhà tôi một tí, vì chị Liên xin nghỉ sớm do việc riêng. Mẹ tôi ra lệnh con gái cưng ra “ngồi chơi”, có người đến mua thì tiếp giùm mẹ, cười tươi giùm mẹ để người khác có hứng mua, đứng gần đó để người ta có cần giúp gì thì giúp họ, mẹ bận ngồi phía trong may mấy cái áo học sinh.

Chuyện nhỏ, mặt tôi hơi xấu nhưng cười ra cũng...mắc cười, người ta nhìn vào sẽ cười thôi, cười được chắc cũng vui thôi, vui chắc sẽ có hứng, mà những con người cá tính khi họ có hứng là họ sẽ mua thôi. Tôi thì không có khả năng thuyết phục người khác cho lắm nhưng được trời sinh cái mặt hơi ngu ngu, chắc người ta nhìn vào thấy tội tội sẽ mua thôi. Mẹ tôi rất có chiến lược đó...tôi rất có tiềm năng như vậy cơ mà.

- Hân.

- Á...ôi mẹ ơi..

Tôi lùi lại sau mấy bước, mém chút ngã lăn ra đất.

Anh tôi thấy vậy thì đỡ tôi sau đó thì suỵt suỵt như sợ ai nghe...

Tôi chỉ vừa ra khỏi phòng thôi là anh tôi đã hù rồi.

Tôi nhăn mặt nhăn mày méo mó hỏi:

- Sao vậy anh?

Anh tôi gãi gãi đầu, nhìn tôi hồi lâu không dám nói...

Tôi nhìn đồng hồ sốt ruột:

- Nói đi, anh hôm nay lạ vậy?

- Mày...có thể giúp anh...giúp anh...

- Anh nói lẹ đi, em giờ phải đi rồi...

Tôi chưa kịp nói xong thì anh tôi đã lật đật kéo tôi vào phòng anh tôi to nhỏ:

- Mày có thể nào giúp anh chút việc được không?

- Việc gì vậy anh?

- Kim Linh, mày biết mà phải không?

Tôi gật đầu rồi phì cười, vừa hay tôi chưa quên được cái tát yêu mà.

- Anh có bạn gái...

Lại chuyện xưa như trái đất, biết lâu rồi hai ơi...

- Ba biết anh có bạn gái...

- Hả?

Tôi tự bịt miệng mình lại, tại sợ tôi hét lên. Trời ơi, chuyện động trời nha.

- Ừ, tự nhiên sáng nay ba hỏi anh về việc học, rồi việc người yêu, có gì mai khi anh nói chuyện đó với ba mày nói giúp anh tí, để anh...

- Để anh công khai yêu thương người đẹp chứ gì?

Anh tôi cười toe gật đầu:

- Ừa.

- Anh cùi thế, lần nào yêu đương cũng bị phát hiện sớm.

Chắc mọi người thấy hơi lạ về anh tôi. Ba tôi ấy à, ba đã từng nói: nhà không giàu, anh Đăng khi nào học xong thì mới được có bạn gái, không được lơ là việc học, không được bồng bột mà hủy tương lai của người khác, khi nào có công việc ổn định thì mới tính đến chuyện sẽ là tương lai của ai đó.

Hài kinh niên...nghe cũng tội anh hai tôi lắm.

Chẳng là anh tôi cấp 3 có thích một bạn, không biết sao mà lực học sa sút rớt chục hạng, sau đó thì tình yêu học trò cũng không đi đến đâu cả, nên giờ anh tôi đổi chiến lược sang nghe lời ba tôi chuyên tâm học hành...

Nhưng có lẽ là giờ lỡ bị dính lưới tình của ẻm...

Ba rất tôn trọng ý kiến của mọi người trong nhà, tôi lại là con cưng của ba, bà tôi thì khỏi nói rồi, còn mẹ thì siêu dễ, khi ba tôi đưa ra quy định với anh hai thì mẹ cũng ghé tai tôi nói:“ Hồi đó ba con 18 tuổi đã có người yêu rồi, vậy mà giờ lại cấm anh con, lát con nói anh con cứ yêu, đừng vượt quá giới hạn là được“.

Đôi khi ba mẹ trong nhà không đồng quan điểm tôi thấy cũng mệt lắm.

Nhưng mà dù gì ở nhà chỉ có 2 anh em...à khi nào biểu anh Kha nói giúp nữa chứ. Nhưng mà đó, có vậy thôi mà ngại gì không giúp nhau. Mà giúp có gì sau này ổng giúp lại, cũng rất được. Ba tôi chưa ra quy định gì với tôi nhưng cũng phải phòng ngừa trước chứ...

- Để đó cho em, anh cứ yên tâm mai mua đồ hậu tạ em là được...

- Được được. Thôi để anh chở mày đi.

Tình anh em là đây sao?

- Thôi khỏi, cho em mượn chìa khóa đi...

..

Tôi treo cái áo thun trơn lên, lại đi qua phía bàn ngồi xuống tiếp tục nghe điện thoại...

- Ê...ê, thật đó, mai tao online trễ, có gì cứ đi chơi đi, đừng chờ mà hộc máu chết sớm đó...

Tôi đang nói chuyện với Nguyên Anh. Các bạn biết đó, Nguyên Anh một ngày không gặp tôi là nhớ nhung đến hao mòn hơi thở, tim thổn thức yêu thương. Khi đang làm việc mà cũng phải “trao lời yêu thương” cho ảnh đỡ nhớ nà, không nghe được giọng tôi ảnh có mà ôm gối khóc hu hu mất.

Tôi tưởng tượng đến cảnh Nguyên Anh ôm gối khóc...ôi nhìn thương quá...

- Mai mày đi đâu?

Thấy chưa, dù hỏi với thái độ bất cần nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình cảm chứa chan bao nhiêu yêu thương nồng thắm...

- À mai tao họp lớp cấp 2.

-...

Sao im lặng vậy, tôi mở điện thoại ra nhìn, vẫn đang gọi mà...

- Ê...

-...

- Ê...

- Ừ...

Ớ, bị gì nữa rồi, ôi thôi...

- Chú em sao vậy, nói chị nghe xem nào?

- Ở đâu vậy?

Tôi phì cười:

- Tao đang ở trên trái đất.

Tôi có thể hình dung ra gương mặt hắn ngay bây giờ đấy.

- Tao nói mai mày họp ở đâu?

- Hỏi làm gì?

- Mày xem tao là gì?

Hả? Hỏi gì không liên quan vậy?

Tôi tiếp tục trêu:

- Người dưng.

- Cho mày nói lại.

Tôi lại tiếp tục vu vơ:

- Tao xem mày là trai bao mày ạ.

- Bật chế độ video lên đi.

Thằng này lại dở chứng rồi, đang nói ngon lành...bật lên làm gì. Tôi chẳng biết sao cũng bật lên, lấy điện thoại đặt lên bàn.

Nguyên Anh với mái tóc hơi rối nhìn tôi buồn bã...

Hắn sao thế nhỉ?

Nhưng ngay sau đó hắn cười phá lên nói: “đưa mặt đây anh hôn cái thưởng nà!”

Tôi phải nói là giật cả mình, tay ôm trán không nói nên lời, đúng là điên có giờ giấc mà, bị nói vậy cũng vui được. Thôi hắn cũng lỡ điên rồi nên tôi cũng giả vờ chu mỏ ra, ghé gần điện thoại *moa moa* như thật.

Xong thì 2 đứa không nói gì cũng cùng nhau cười phá lên...

Cười hơi lớn bị mẹ nhắc nhở, tôi biết lỗi suỵt suỵt với hắn rồi cúi xuống xem tạp chí đang để trên bàn...

Tôi lật lật mấy cuốn tạp chí thời trang, nhìn mấy anh khoe cơ bắp đẹp trai ngời ngợi mà mê, ôi trai đẹp nhiều quá...

- Xem gì đó...

Tôi ngẩng đầu nhìn vào màn hình, đưa cuốn tạp chí ngang mặt mình cười toe:

- Đang ngắm trai. Xem không tao chụp gửi qua nha, xem xong đảm bảo mày mê liền.

- Xu hướng giới tính của tao vẫn bình thường...quan trọng tao vẫn đang thích mày hơn.

Tôi bĩu môi tiếp tục lật...

Tôi nghe tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên, có người vào.

- Hân ơi, ai vào phải không con? - tiếng mẹ tôi ngồi ở bàn may nói vọng ra.

Tôi vội vàng gấp cuốn tạp chí lại nói vào màn hình:

- Có anh đẹp trai vào, mày im lặng để tao tiếp anh nha. À hay tắt nhé?

- Để đó đi...

Tôi chẳng còn thời gian quan tâm, thích để thì để, tôi quay lưng đến gần 2 vị khách vừa vào, đi ngang qua chỗ tính tiền vớ cái kính mang vào...

Chị Kim Linh xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt. Ớ ơ, nãy anh tôi mới nhắc đến chị ấy mà, ế ề, thật trùng hợp nha. Nói sao cũng phải cố gắng thắt chặt mối quan hệ chị em chứ, cũng phải thân với chị ấy hay người nhà chị ấy chẳng hạn...hí hí...

- Chị mua quần áo hả?

- Ơ Hân, sao em lại ở đây?

Tôi nở nụ cười tươi rói đùa đùa:

- Hì hì vợ ba em vừa thuê em làm ở đây - thấy chị ấy cười tươi đáp lại tôi liền niềm nở đến gần chị ấy - Chị với...

Vừa liếc nhìn qua phía sau chị ấy tôi liền lập tức im bặt lại. Tôi nuốt ực nước bọt một cái...

Bạn Khoa ở phía sau chị Kim Linh vừa mỉm cười gật đầu với tôi...

Tôi trợn tròn cắn môi không biết phải phản ứng ra sao...

Có điều gì đó sai sai ở đây phải không, sao Khoa lại đi cùng chị ấy...sao có thể...

- Sao thế em? - rồi chị ấy nhìn theo hướng mắt của tôi, rồi lại mỉm cười nhìn tôi - à đây là em trai chị, hôm nay chị mới kéo được nó đi ra ngoài đó, nó cứ lầm lì ru rú ở nhà suốt ngày.

Tôi chẳng biết chị Linh nói gì phía sau vì đầu tôi cứ lặp đi lặp lại mấy chữ:

- Em...em trai...

Lại thêm một hộ gia đình có con cái không giống nhau rồi!!!

___________

P/s: Giáng sinh an lành nha mọi người ^^ xin lỗi vì ra chap hơi muộn.