Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1021: Hữu duyên gặp lại




- Ngươi đến cùng là người nào? Người bình thường tuyệt đối không có khả năng bố trí xuống đại trận khủng bố như thế, ngươi tới nơi này đến cùng mưu đồ cái gì?

Từ trưởng lão gào thét, trong ánh mắt tràn đầy điên cuồng, giờ phút này pháp lực toàn thân hắn mênh mông vô tận, ở trong đại trận cực kỳ chật vật.

Những Lôi Đình tung hoành kia, còn có vũ tuyến không chỗ nào không có, có lực lượng hủy diệt cực kỳ khủng bố, để cho toàn thân hắn da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, có thể nói hơn phân nửa lực lượng của đại trận, đều đặt ở trên người Từ trưởng lão.

Từ trưởng lão là một Hoàng giả, Hoàng Cực đại trận tạm thời còn giết không được hắn, nhưng lại vây khốn hắn.

Đệ tử Tề Thiên Giáo, Ngọc gia đệ tử, kể cả Từ trưởng lão cùng Ngọc Khê, giờ phút này đều thất kinh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Tòa Cửu Thiên Ứng Nguyên Phổ Hóa Lôi Vũ đại trận đột nhiên xuất hiện này, để cho tất cả mọi người cảm thấy uy hiếp trí mạng, hôm nay Khương Tư Nam ở trong lòng bọn họ, đã trở nên thần bí không lường được.

Có Luyện Đan thuật khủng bố như thế, còn là một vị Linh Trận Sư, ít nhất cũng là Trận Vương, tuyệt thế thiên tài như vậy, sẽ là người không có lai lịch sao?

Giờ phút này Từ trưởng lão cũng có chút hối hận, chỉ sợ là mình làm quá nóng nảy, nếu không không có khả năng xuất hiện cảnh tượng như vậy.

- Hạch tâm của trận pháp này có lẽ là trận bàn phía trên kia, chỉ cần phá trận bàn, đại trận tất phá!

Ánh mắt của Từ trưởng lão sáng quắc, thần quang sáng chói, phảng phất như quăng qua hư không vô tận, thấy được Thiên Cơ Trận Bàn trên đỉnh đầu, thấy được phù văn huyền ảo phía trên, còn có chữ cổ trôi nổi sáng chói.

Oanh!

Từ trưởng lão xông lên trời, trong tay xuất hiện một thanh cổ kiếm, ba thước phong mang phía trên, toát ra khí tức khủng bố, tùy tiện vẽ một cái cũng có thể để cho hư không vỡ tan, Lôi Đình rừng rực còn có vũ tuyến trên đỉnh đầu, tất cả đều bị thần kiếm vạch phá, trận pháp kết giới có chút run rẩy, phảng phất như tùy thời có thể nghiền nát.

Thần sắc của Từ trưởng lão đại chấn, xích sắc cổ kiếm trong tay chính là một kiện Linh khí Hoàng phẩm đỉnh cấp, là chí bảo hắn trân tàng, hôm nay ở dưới thần kiếm, để cho hắn thấy được hi vọng phá trận, hắn tiếp tục oanh kích về phía kết giới.

- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi!

Thần sắc của Khương Tư Nam lạnh lẽo, hào quang lóe ra, bên cạnh của hắn xuất hiện một Khôi Lỗi, cao một trượng sáu, tay cầm Cự Kiếm, tản mát ra phong mang ngập trời.

Trong nội tâm Khương Tư Nam cơ hồ chảy máu, trên trăm vạn viên Thuần Dương Đan dung nhập vào Kiếm Hoàng Khôi Lỗi, kiếm khí kinh thiên xông lên trời, con ngươi của Kiếm Hoàng Khôi Lỗi lóe lên, thân hình nhảy vào trong đại trận.

Oanh!

Từ trưởng lão vốn đang công kích đại trận, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ uy hiếp trí mạng, hắn không cần suy nghĩ, xích sắc cổ kiếm trong tay đột nhiên dựng lên.

Một Cự Kiếm từ trong Hỗn Độn ngang trời mà đến, phong mang ngập trời nổ tung, trực tiếp trảm ở trên xích sắc cổ kiếm, thần quang vô tận bộc phát, tựa như hư không phong bạo, Từ trưởng lão kêu rên một tiếng, lực lượng cuồng bạo nổ tung ở trong cơ thể của hắn, để cho hắn kêu rên một tiếng, thổ huyết cuốn ngược.

Một Khôi Lỗi ngân sắc, toàn thân tràn đầy khí tức áp bách từ trong Hỗn Độn đi tới, Lôi Đình rừng rực cùng vũ tuyến rơi vào trên Khôi Lỗi, căn bản không có chút tác dụng nào.

- Cái này... Dĩ nhiên là Khôi Lỗi?

Ánh mắt Từ trưởng lão lóe lên, cảm nhận được khí tức trên thân Khôi Lỗi, sắc mặt lập tức đại biến.

Khí tức của Khôi Lỗi ngân sắc này, vậy mà đã đạt đến Hoàng giả cực hạn, để cho hắn cảm thấy uy hiếp trí mạng, nhưng còn không đợi hắn kịp phản ứng, Khôi Lỗi ngân sắc giơ Cự Kiếm, chém về phía hắn đầu.

Kiếm quang khủng bố, tựa như đao cương, thần lực vô tận bộc phát ra, Cửu Tuyệt kiếm chưa từng có từ trước đến nay, bao phủ quanh thân Từ trưởng lão, làm nổi bật ra ánh mắt kinh hãi của hắn.

Ầm ầm!

Xích sắc cổ kiếm trong tay Từ trưởng lão, lập tức tạc vỡ ra, Cự Kiếm vạch phá chiến y phòng ngự trên người hắn, máu chảy đầm đìa, cơ hồ muốn chém Từ trưởng lão thành hai.

- Hắn đến cùng là người nào? Hắn thật sự muốn giết ta?

Giờ phút này trong nội tâm Từ trưởng lão tràn đầy hối hận, ánh mắt kinh hãi, hắn không cần suy nghĩ tiện tay liền bóp nát một tấm ngọc phù, phát ra cảnh báo cho tông môn, một đạo hào quang Tử sắc lập tức phá vỡ đại trận, bay về phía xa.

- Không tốt!

Thần sắc của Khương Tư Nam biến đổi, sự tình hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Sát cơ lạnh thấu xương thoáng hiện, Khương Tư Nam biết rõ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không một khi đợi người Tề Thiên Giáo tới, chỉ sợ mình đi không được rồi.

Tề Thiên Giáo là có cường giả Chí Tôn, cường giả Hoàng đạo mình miễn cưỡng còn có thể đối phó, nhưng cường giả Chí Tôn mình tuyệt đối không phải đối thủ, nói không chừng ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát.

- Giết!

Theo Khương Tư Nam hét lớn một tiếng, Cửu Thiên Ứng Nguyên Phổ Hóa Lôi Vũ đại trận ầm ầm bộc phát ra, thần quang vô tận nổ tung, Lôi Đình trút xuống như mưa, phát động tuyệt sát về phía tất cả mọi người trong đại trận.

Cùng lúc đó, Kiếm Hoàng Khôi Lỗi bổ xuống kiếm thứ ba, tựa như một kiếm Khai Thiên Tích Địa, lượn lờ lấy phong mang vô tận, chém ra hư không, triển khai phong vũ lôi điện, đi tới trước người Từ trưởng lão, hào quang sắc bén làm nổi bật ra ánh mắt tuyệt vọng cùng sợ hãi của hắn, triệt để chém giết.

Theo Khương Tư Nam tâm niệm vừa động, Kiếm Hoàng Khôi Lỗi cướp đi không gian giới chỉ của Từ trưởng lão, sau đó lại đánh về phía mọi người Ngọc gia.

Dùng chiến lực Hoàng giả cực hạn của Kiếm Hoàng Khôi Lỗi, quả thực như hổ vào bầy dê, chỉ trong khoảng khắc, vô luận là người Ngọc gia hay đệ tử Tề Thiên Giáo, tất cả đều bị chém giết không còn.

Cuối cùng đại trận chậm rãi tán đi, lộ ra quảng trường máu tươi chảy đầm đìa, Khương Tư Nam một tay cầm lấy Ngọc Khê đã bị dọa cho bể mật gần chết, từ trên hư không rơi xuống.

- Đều... Đều chết hết?

Lam Ngọc Nhi dụi dụi con ngươi, quả thực có chút không thể tin được, một đám người cường đại như vậy, còn có Từ trưởng lão là Hoàng giả, vậy mà ở trong khoảng khắc toàn bộ đều chết hết.

Tất cả mọi người Lam gia nhìn về phía Khương Tư Nam, trong ánh mắt không còn có khinh thị trước kia, mà tràn đầy kính sợ.

- Tương Hàm, ngươi muốn xử lý Ngọc Khê như thế nào?

Khương Tư Nam khẽ cười nói.

Lam Tương Hàm nhìn thiếu niên áo trắng, trong ánh mắt có chút hoảng hốt, phảng phất như đột nhiên tầm đó, Khương Tư Nam liền cách mình thật xa, xa đến như tinh thần trên bầu trời, không cách nào chạm đến.