Tạo Hóa Thần Đế

Chương 81: Rời Vạn Dược Sơn




Khó khăn danh ngạch- Ý của đạo hữu là gì a? Thiên Mặc không hiểu. - Tức là sau khi vượt qua mười lần đấu và thu được danh nghạch ngọc bài thì sẽ bị một vài tổ chức tán tu nhìn chằm chằm, ngươi có chút thực lực có thể sẽ không sao, nếu như không có chỗ dựa vậy kết quả dễ đoán. Thiên Mặc bừng tỉnh, cái này sao cũng giống ở Trái Đất a, mấy tổ chức tán tu kia chẳng phải là bọn ô hợp cướp đường sao? Thiên Mặc ngẩng đầu hỏi lại: - Chẳng lẽ, mấy tầng trên không có can thiệp chuyện này sao? - Tất nhiên là không rồi, dù sao thì họ cũng đâu quản mấy tán tu làm gì cho mất thời gian, trong khi đó mấy tổ chức tán tu kia cũng có qua lại với tầng trên rồi... Nam tu áo da vô cảm nói. Thiên Mặc nghe xong lại lắc đầu, muốn kiếm một cái danh nghạch cho tán tu thật khó khăn a, ở đâu cũng vậy có ánh sáng tất sẽ có bóng tối. Bất quá hắn cũng không có tâm tình thất lạc gì, người khác không nói, Thiên Mặc hắn dù sao cũng phải lấy tới tay một cái danh ngạch tiến vào bí cảnh. - Vừa nãy vị đạo hữu này có nói là hai tháng sau thì bí cảnh sẽ mở ra. Vậy việc tìm danh nghạch sẽ khi nào bắt đầu? Nam tu có giọng khàn khàn lúc này lại nhàn nhạt trả lời: - Hai tháng sau thì bí cảnh chính thức mở ra, cho nên việc tìm danh nghạch sẽ bắt đầu vào trước đó ba tháng, tức là việc tìm danh nghạch đã được bắt đầu từ một tháng trước rồi. Thực ra vị đạo hữu này, nếu như ngươi có tiền vậy muốn kiếm một cái danh ngạch tiến vào bí cảnh cũng không phải là khó. - Ý của đạo hữu là... - Ở trong quá trình chờ đợi bí cảnh mở ra sẽ liên tục có các buổi đấu giá hội do các thương hội mở ra, đôi trong buổi đấu giá hội đó sẽ có bán ra ngọc bài danh nghạch. Những ngọc bài danh ngạch đó là do số tán tu vì thiếu thốn, sau khi lấy được danh ngạch thì bán lại cho thương hội hoặc một vài đệ tử sau khi lấy được danh nghạch do tông môn ban tặng mà đang cần linh ngọc thì cũng sẽ đi bán cho thương hội hoặc nhờ gửi bán. Cho nên nếu như đạo hữu có thật nhiều tiền mà nói muốn kiếm một cái danh ngạch không khó, chỉ là không có rẻ đâu, ít nhất cũng cần trên một triệu linh ngọc thượng phẩm. - Hóa ra là vậy, ta đã hiểu, cảm ơn hai vị đạo hữu, ta còn chuyện phải đi trước. Tiểu nhị, tính tiền! Linh ngọc của hắn tuy nói không nhiều nhưng cũng là chục triệu linh ngọc thượng phẩm, làm một đan sư, không thiếu nhất chính là linh ngọc cùng đan dược, đến lúc đó không đủ mà nói, hắn lại ném ra vài viên đan dược cấp năm. Dù thế nào hắn cũng phải lấy tới tay một danh ngạch. Thứ nhất hắn muốn tìm cơ hội tăng tu vi, thứ hai hắn còn cần Xích liên tâm hỏa chủng trở thành hỏa diễm thực sự, thứ ba hắn cần linh thảo để  luyện đan, thứ tư hắn cần tài liệu  để luyện khí.Thiên Mặc nhanh chóng tìm một nơi kín đáo thay đổi khuôn mặt trắn thanh niên như lúc trước rồi trở về đan các. Hắn cũng không có mở lại đan các, mà một bước vào trong đan các thì gặp Nhân Hoa đang chơi đùa cùng Thiên Hy. - Tướng công đã trở về!  Nhân Hoa thấy Thiên Mặc trở về liền bế Thiên Hy tới gần. - A a a! Đứa bé Thiên Hy này trông thấy Thiên Mặc liền đưa đôi tay lên đòi được bế. Thiên Mặc cười nhu hòa, đón Thiên Hy từ trên tay Nhân Hoa, hôn vào má nó một cái. - Hy nhi ngoan! Để cha hôn một cái nha. Thần niệm của Thiên Mặc quét ra thì thấy một vài người làm còn đang ở trong các, nhưng còn không thấy mấy người Ngũ trảo sơn. Hắn cũng mặc kệ, thần niệm động một chút liền cuốn một vài tũi trữ vật rơi trước mặt mấy người làm, trong túi trữ vật là một ít đan dược cùng linh ngọc. Không nhiều với hắn lại là nhiều với những tu sĩ đó. - Nhân Hoa, chúng ta đi thôi!  Ta nghe nói có bí cảnh sắp mở ra, ta cần phải đến đó. - Được!  Nhân Hoa cũng không có hỏi thêm điều gì, chỉ gật đầu rồi đón Thiên Hy, đi vào Tạo hóa giới. Thiên Mặc nhanh chóng ra khỏi đan các, lấy ra Mặc Song phi toa bay về phía Bắc Vạn Thụ. Còn những người làm trong đan các khi thấy trước mặt bỗng xuất hiện một cái túi trữ vật liền theo bản năng cầm lấy, khi thần niệm của mấy người đó trong thấy số vật trong túi liền ngạc nhiên mừng rỡ.

- Là đan sư! ...

Dùng tốc độ của phi toa mà Thạch Nham sư phụ hắn cho này, chỉ dùng tới chưa đầy một ngày thì Thiên Mặc đã đến nơi cần tìm rồi. Trong ý nghĩ của hắn thì địa điểm hẳn là một nơi hoang vu, rừng rú mới đúng nhưng thật sự lại không như hắn nghĩ vậy. Nơi này là một quảng trường thật rộng lớn, ở trung tâm có một đại điện cổ xưa, ba mặt xung quanh đại điện là ba động phủ cùng trướng bồng của ba đại tông môn: Nhất kiếm môn, Thiên Đan tông,  Vô tình môn.

Còn trải rộng ra là vô số kiến trúc mới xây, cùng nhiều động phủ nhỏ, trướng bồng. Dùng thần niệm của Thiên Mặc có thể dễ dàng nhìn ra nơi này có trận pháp lớn bảo vệ, ít nhất cũng là cấp bảy khốn sát trận, kẻ nào dám nháo sự ở đây chắc chắn là chán sống. Nơi này có chắc cũng hơn triệu tu sĩ, mà con số còn đang không ngừng tăng, bất quá nơi này cũng rất là rộng lớn, một triệu  tu sĩ này ném xuống cũng có cảm giác trống trải, mà quảng trường cũng đang ngày càng mở rộng ra. Tất nhiên là những người ở bên ngoài sẽ không được trận pháp bảo vệ.

Thiên Mặc hạ xuống, thu phi thuyền lại, dịch dung thành một nam tu có khuôn mặt hung hãn bước đi vào trong phạm vi quảng trường, nơi này nhiều người ra vào như vậy, thêm một nam tu hung hãn như vậy cũng chỉ khiến một vài người liếc mắt.

Bước vào nơi này, Thiên Mặc có thể cảm nhận được có vài đạo thần niệm quét qua trên thân hắn một lúc rồi rời đi. Sau lưng hắn toát ra mồ hôi lạnh, rất may là mấy bảo vật kia đểu ẩn sau trong đầu hắn, trừ khi mấy cường giả kia cố ý mở ra não hải hắn nếu không thì không thể phát hiện ra. Nơi này  ít nhất cũng có trăm cường giả có thể bụp chết hắn, hắn càng phải cẩn thận hơn.