Tạo Hóa Chi Vương

Chương 110: Lời Vàng Ngọc




- Nghe được không, đây là âm thanh gì?

Cơ hồ ngay khi lời của Xa Thiết Quân vang lên, âm thanh xuy xuy xùy kia lại vang lên.

- Hổ Ban Phi Dực!

- A… là Hổ Ban Phi Dực Xà!

- Độc!

- Cứu mạng, ta trúng độc!

Cơ hồ là trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết, tiếng kinh hô ở trong đội ngũ hơn trăm người vang thành một mảnh. Phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi đều là phi xà từ trong rừng cây lao tới.

- Lui, mau lui lại, mau lui ra rừng cây này!

- Bị bao vây, lui không được, giết!

- Giết!

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, kiếm quang, đao quang, quyền phong, tiếng kêu ré của Hổ Ban Phi Dực Xà vang thành một mảnh, Diệp Chân cũng không chút do dự gia nhập trận đại chiến này.

Truy Tinh Bộ bước ra, tránh né Hổ Ban Phi Dực Xà phun nọc độc, Thiên Tinh Kiếm phụt lên kiếm cương, mỗi một kiếm xuống, đều có một con Hổ Ban Phi Dực Xà bị Diệp Chân chém thành hai đoạn.

Có điều, số lượng Hổ Ban Phi Dực Xà quá nhiều, cho dù những võ giả ở đây toàn lực ra tay, cũng không phải một lát có thể giết hết.

Hơn nữa, nọc độc của Hổ Ban Phi Dực Xà vô cùng hung mãnh, người bị phun trúng, không quá mười tức, toàn thân sẽ đen nhánh, độc phát mà chết.

Hổ Ban Phi Dực Xà, là một loại Yêu thú Nhân giai trung phẩm, nhưng mà trình độ khủng bố, không thấp hơn Yêu thú Nhân giai thượng phẩm chút nào.

Ngoại trừ độc rắn khủng bố, quan trọng nhất là, Hổ Ban Phi Dực Xà là một loại Yêu thú sinh hoạt bầy đàn, vừa xuất hiện, chính là cả đàn.

Một tộc đàn, ít nhất cũng có một hai trăm con, bầy Hổ Ban Phi Dực Xà lớn một chút, số lượng có thể dễ dàng đột phá đến ba trăm.

Hổ Ban Phi Dực Xà từ bốn phương tám hướng vây công đội ngũ này, chính là một bầy Hổ Ban Phi Dực Xà số lượng vượt qua ba trăm con.

Ba trăm con Hổ Ban Phi Dực Xà đồng thời phun nọc độc là cái khái niệm gì?

Cái kia cơ hồ không khác công kích bao trùm, ngay cả Dẫn Linh cảnh trung kỳ như Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn cũng trốn không thoát.

May mắn chính là, số lượng Hổ Ban Phi Dực Xà nhiều hơn nữa, chung quy cũng chỉ là Yêu thú Nhân giai trung phẩm mà thôi, võ giả Chân Nguyên cảnh tứ ngũ trọng và võ giả Dẫn Linh cảnh, có thể dễ dàng miểu sát.

Nhưng tuy vậy, giết sạch ba trăm con Hổ Ban Phi Dực Xà này, cũng phải mất một phút thời gian.

Một phút sau, trong đội ngũ võ giả, nhất là tộc nhân Xa gia, đã ngã xuống gần nửa, tử thương thảm trọng.

Đội ngũ vốn hơn trăm người, bây giờ có thể đứng, đã không tới sáu mươi người.

Chết nhiều nhất, là tộc nhân Xa gia.

Ngay cả Xa Thiết Quân tốn giá cao mời tới đám võ giả này, cũng có tổn thương.

Nhất là Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn đi ở phía trước, thời điểm bầy rắn đánh tới, ít nhất có hơn ba mươi con Hổ Ban Phi Dực Xà vây công hắn.

Cánh tay trái bị một con Hổ Ban Phi Dực Xà cắn trúng, đã đen nhánh sưng to, cũng coi như hắn may mắn, có tu vi Dẫn Linh cảnh, lại có linh đan giải độc, có thể ngăn chặn độc rắn, bằng không, lúc này cũng phải xong đời.

Sắc mặt của Tạ Thiệu cũng trắng bệch, trên đùi bị cắn một phát. Bất quá hắn phản ứng rất nhanh, thời điểm bị cắn trúng, liền chém xuống một kiếm, gọt bay cả rắn lẫn thịt, nên không trúng độc.

Nhưng cái đùi chảy máu tươi đầm đìa, cực kỳ thống khổ.

- Nhanh, nhanh, Sơn nhi còn thở, mau tới cứu hắn!

Lục trưởng lão của Xa gia kêu to, xem ra, võ giả trúng độc mà hắn ôm kia, hẳn là con của hắn.

Sắc mặt của Xa Thiết Quân tái nhợt, nhiều tộc nhân tử thương như vậy, để hắn có chút khó có thể tiếp nhận, nghe được tiếng hô của trưởng lão nhà mình, vội vàng chạy nhanh qua.

Vừa xem xét, sắc mặt không khỏi có chút đau thương.

Chất độc đã lan tràn đến toàn thân, căn bản hết thuốc chữa.

- Lục đệ, Sơn nhi, Sơn nhi đã đi…

- Sơn nhi, Sơn nhi, ta chỉ có một đứa con…  

Lục trưởng lão khàn giọng gào lên đau đớn.

Trong nháy mắt tiếp theo, Lục trưởng lão lão lệ giàn giụa mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Diệp Chân, rống lên.

- Vì cái gì, nơi này có bầy Hổ Ban Phi Dực Xà, vì sao ngươi không nói sớm, vì cái gì?

Vẻ mặt của Diệp Chân trầm xuống.

- Lúc trước ta nói đi đường vòng, ngươi điếc sao?

- Ta nói nơi này có Yêu thú, các ngươi ai tin?

- Ta cũng không phải thần tiên, làm sao biết nơi này có giấu Hổ Ban Phi Dực Xà?

- Nể tình ngươi mất con thống khổ, chuyện này, ta không so đo với ngươi!

Nhiều người chết thảm như vậy, Diệp Chân cũng có chút thương cảm, chuyện này sẽ làm bao nhiêu gia đình đau khổ. Thế nhưng vừa rồi lúc hắn lắng nghe, cũng chỉ nghe được mấy thú nhỏ nói trong rừng cây có đại lượng Yêu thú, phải trốn tránh, cũng không biết là Hổ Ban Phi Dực Xà.

Nếu biết là bầy Hổ Ban Phi Dực Xà, Diệp Chân liều chết cũng phải ngăn cản mọi người đi vào.

Diệp Chân nói, làm Lục trưởng lão khẽ giật mình, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn đang bận trị thương kia.

Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn giật nảy mình, mặt mũi đỏ lên, vội tránh đi ánh mắt của Lục trưởng lão. Không chỉ Diêm Sơn, Tạ Thiệu đau đến nhe răng toét miệng, cũng có chút chột dạ cúi đầu.

Khuôn mặt đỏ như lửa đốt, hận không thể tìm một cái động chui vào.

Vừa rồi bọn hắn còn trắng trợn chất vấn cười nhạo Diệp Chân, lúc này, đội ngũ thanh lý của Xa gia liền bị trọng thương.

Mặt mũi mất sạch.

- Diệp thiếu hiệp, là lão phu hoa mắt ù tai, không có nghe lời vàng ngọc của ngươi, dẫn đến tử thương nhiều tộc nhân như vậy! Ta rất hối hận…

Ba!

Bi thương hối hận, Xa Thiết Quân cho mình một cái tát vang dội, tát đến khóe miệng chảy xuống máu tươi.

Tiếng bạt tai vang lên, Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn, Tạ Thiệu, còn có võ giả vừa rồi nghi vấn Diệp Chân, khóe miệng đều co quắp, phảng phất như bị cái tát kia quất lên mặt mình.

Một lần Yêu thú tập kích, để tộc nhân Xa gia hao tổn hơn bốn mươi người, trong đó phần lớn người, đều giống như nhi tử Xa Sơn của Lục trưởng lão, độc phát thân vong, thuần túy bị Hổ Ban Phi Dực Xà giết chết rất ít.

Xa Thiết Quân phân ra mười tên tộc nhân vận chuyển thi thể tộc nhân về, nhân số của đội ngũ trực tiếp thu nhỏ lại một nửa, ở trong không khí nặng nề, lần nữa lên đường.

Lần nữa đi tới, ý kiến của Diệp Chân được coi trọng trước nay chưa có, mỗi khi Xa Thiết Quân trưng cầu ý kiến của Diệp Chân, Tạ Thiệu cùng Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn đều cực kỳ xấu hổ.

Nhất là Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn, được Xa gia thuê vài chục lần, lần này xuất hiện thương vong nhiều như thế, hắn cũng có trách nhiệm rất lớn, càng không có chút thể diện nào.

Có điều, từ đó về sau, bầy đàn Yêu thú như Hổ Ban Phi Dực Xà lại không còn xuất hiện. Yêu thú Nhân giai thượng phẩm thậm chí Địa giai hạ phẩm thì đụng qua ba bốn lần, nhưng số lượng không nhiều, có thể nhẹ nhõm ứng phó.

Diệp Chân cũng không có ngốc đến thời thời khắc khắc báo động cho bọn hắn biết phía trước có Yêu thú, nếu Diệp Chân có thể nhiều lần báo động phía trước có Yêu thú, như vậy nói không chừng sẽ đưa tới cho mình rất nhiều phiền toái.

Chỉ cần không phải quá nguy hiểm, Diệp Chân sẽ không nhắc nhở. Nhiều lắm là để những võ giả kia luống cuống tay chân một chút mà thôi.

Trên đường đi, Tạ Thiệu một mực nhằm vào Diệp Chân, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Giữa trưa ngày thứ hai, cuối cùng đoàn người đã tới khoáng mạch của Xa gia, sau khi hơi nghỉ ngơi, ăn cơm qua loa, liền bắt đầu thanh lý khoáng mạch.

- Mỏ tử đồng này, chúng ta tổng cộng khai thác ra ba đường hầm, có điều, trong ba đường hầm đều có thông đạo liên kết. Bởi vì đã chết mấy thợ mỏ, mùi máu tươi đưa tới không ít Yêu thú.

- Nửa tháng trước lúc rút lui, đoán chừng Yêu thú đi vào sẽ có sáu bảy mươi con, vượt qua một nửa là Yêu thú Địa giai hạ phẩm, đây cũng là nguyên nhân mời các ngươi tới.

- Trong đường hầm nhỏ hẹp, quá nhiều người cũng không thi triển được, ý nghĩ của ta là, hai vị tộc lão của Xa gia chúng ta gia nhập các ngươi, tập hợp thành chín người, sau đó chia làm ba tổ, mỗi tổ ba người, mỗi tổ thanh lý một đường hầm trong mỏ.

- Ta thì dẫn tộc nhân trông coi ba lối ra, đề phòng có Yêu thú chạy ra, hoặc có Yêu thú mới giết vào. Mặt khác, còn phải đốt hương liệu, ngăn chặn mùi máu tươi khi các ngươi giết Yêu thú tràn ra.

Nói xong, ánh mắt của Xa Thiết Quân nhìn về phía Diệp Chân.

- Diệp thiếu hiệp, ngươi thấy ý kiến của ta như thế nào?

- Rất tốt!

Xa Thiết Quân an bài, rất chu đáo.

- Vậy phân tổ thì chia như thế nào?

Tào Bất Phàm hỏi.

- Ba lão gia hỏa chúng ta đến dẫn đầu đi?

Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn chỉ Hồng Y Tôn Giả, khoái kiếm Tào Bất Phàm nói.

Khoái kiếm Tào Bất Phàm vừa mới gật đầu, Diêm Sơn cùng Hồng Y Tôn Giả liền động, một người lôi đi một vị trưởng lão Xa gia, kéo vào đội của mình.

- Ta kéo một người lớn, lại mang một thanh niên, Tạ Thiệu Tạ thiếu hiệp, đi theo đội của lão phu vào, được không?

- Rất vinh hạnh.

Hai vị trưởng lão của Xa gia đều là Dẫn Linh cảnh trung kỳ, lại thêm một Dẫn Linh cảnh trung kỳ Diêm Sơn, đi theo đám bọn hắn, cường cường liên hợp, bớt việc lại an toàn, ai không cam tâm tình nguyện.

Hồng Y Tôn Giả cũng trực tiếp dụ đi Vô Ảnh Thủ Hoàng Kỳ, trong nháy mắt chỉ còn lại khoái kiếm Tào Bất Phàm đang ngẩn người.

Chỉ chớp mắt, cường giả đều bị Diêm Sơn và Hồng Y Tôn Giả chọn hết.

Chỉ còn lại Diệp Chân cùng Khai Sơn Tông Thiết Chưởng Cao Hùng.

Rất hiển nhiên, Diêm Sơn và Hồng Y Tôn Giả chướng mắt thực lực của Diệp Chân cùng Cao Hùng, nhanh tay đoạt hết người, sợ thu Diệp Chân và Cao Hùng vào tổ sẽ kéo chân sau của bọn họ.

Dù sao, đối phó Yêu thú, dựa vào là thực lực liều mạng, thực lực mới là vương đạo.

- Đã như vậy, Diệp thiếu hiệp, Cao đại hiệp, ba người chúng ta một tổ?

Khoái kiếm Tào Bất Phàm có chút buồn bực, rất bất mãn với hành vi cướp người của Diêm Sơn cùng Hồng Y Tôn Giả.

Diệp Chân tự nhiên là không có vấn đề, chiến lực của mình như thế nào hắn rõ ràng, cho nên không đáng kể, nhưng Thiết Chưởng Cao Hùng lại buồn bực.

Bị chọn thừa không nói, còn phải cùng một tổ với Diệp Chân, thực lực chỉ có Chân Nguyên tứ trọng, rất không cam tâm tình nguyện.

Sự tình liếm huyết trên lưỡi đao này, có đôi khi, thực lực của đồng đội có thể quyết định sinh tử của ngươi.

Ở thời khắc mấu chốt không chỉ không giúp được ngươi, ngược lại còn thường xuyên cần ngươi chiếu cố, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.

Ở trong mắt Cao Hùng, Diệp Chân chính là đồng đội heo.

Nhất là thực lực của hắn cũng không cao, bởi vì chỉ gia nhập một môn phái nhỏ, hơn ba mươi tuổi, tu vi mới vừa bước vào Dẫn Linh cảnh mà thôi.

- Thực lực của tổ chúng ta…

Cao Hùng nhíu mày, hai Dẫn Linh cảnh sơ kỳ mang một Chân Nguyên tứ trọng, hai chi đội ngũ khác tất cả đều là Dẫn Linh cảnh không nói, đội ngũ của Diêm Sơn càng có hai Dẫn Linh cảnh trung kỳ, thực lực này, chênh lệch quá lớn.

Có điều, Cao Hùng nói lại không ai để ý tới.

Sự tình liếm máu trên lưỡi đao, ai cũng không muốn thay đổi đồng đội để cho thực lực của đội ngũ mình yếu đi.

Bởi vì nếu không cẩn thận đổi đi, có lẽ chính là cơ hội sống sót của mình.

- A, Diệp Chân là cao đồ của Tề Vân Tông, có Diệp Chân, Cao Hùng ngươi sợ cái gì?

Tạ Thiệu không buông tha cơ hội trào phúng Diệp Chân chút nào.

- Cao đại hiệp, ngươi xem…

Vẻ mặt của Xa Thiết Quân ngượng nghịu.

- Chỉ có thể như vậy…

Cao Hùng cũng phiền muộn.

- Vậy vào quặng mỏ?

- Được!

Diệp Chân lên tiếng, đột nhiên đoạt trước, bước vào đường hầm phía bên phải.

- Lão Tào, chúng ta chọn đường hầm này thanh lý?

- Được!

Khoái kiếm Tào Bất Phàm gọi Thiết Chưởng Cao Hùng một tiếng, người này có chút không quá tình nguyện bước vào đường hầm bên phải.

Khóe miệng của Diệp Chân lại hiện lên một tia giảo hoạt!

Người nào chịu thiệt, người nào chiếm tiện nghi còn chưa nhất định đâu!