- Đại sư huynh, ngươi tìm chúng ta?
Dưới Linh Kiếm Phong, Tào La cùng Chu Chí An vừa mới đến nhìn thấy Phiền Sở Ngọc tóc tai rối bù, không hề còn vẻ tiêu sái như ngày xưa, gương mặt buồn bực.
- Đi, đều đi khiêu chiến Diệp Chân.
Phiền Sở Ngọc xanh mặt nói.
Khuôn mặt của Tào La cùng Chu Chí An như trái khổ qua.
- Đại sư huynh, chúng ta cũng muốn khiêu chiến Diệp Chân, thế nhưng từ ngày đó Diệp Chân bị Thải Y Tiên Tử mang đi, liền không lộ diện, qua chúng ta muốn khiêu chiến, cũng không có cách nào hết. Đúng rồi, Đại sư huynh, ngươi biết Diệp Chân ở đâu không?
Không đề cập tới chuyện này thì thôi, nói tới cái này, khuôn mặt tuấn tú của Phiền Sở Ngọc lập tức trở nên tái nhợt.
- Diệp Chân ở... Tiên Nữ Phong!
- Tiên Nữ Phong?
Tào La cùng Chu Chí An ngây người, Chu Chí An lại hơi ngu ngốc, nói nhiều một câu.
- Đại sư huynh, ngươi không phải nói, Diệp Chân biến mất mười ngày này, vẫn luôn ở trên Tiên Nữ Phong? Như vậy...
- Ngươi không nói lời nào sẽ chết sao!
Tào La nhìn Chu Chí An gầm lên.
- Đại sư huynh, Diệp Chân ở trên Tiên Nữ Phong không ra, chúng ta cũng không cách nào khiêu chiến đâu.
Nhìn thấy hai vị sư huynh đệ chiếu cố tâm tình của mình, ngay cả lời cũng không dám nói nhiều, Phiền Sở Ngọc cực kỳ bực bội, Diệp Chân ở Tiên Nữ Phong mười ngày, chuyện này truyền đi, mặt mũi của hắn để ở nơi nào được chứ.
Trong tông môn người nào không biết Phiền Sở Ngọc hắn đang theo đuổi Thải Y Tiên Tử, còn là loại theo đuổi điên cuồng kia, bây giờ, lại bị Diệp Chân nhanh chân đến trước.
- Dùng cái này, ta không tin Diệp Chân không ra!
- Khoách Âm Phù?
Nhìn thấy Phiền Sở Ngọc đưa tới một ngọc phù, con mắt của Tào La có chút đăm đăm.
- Đúng, dùng Khoách Âm Phù gọi! Dùng Khoách Âm Phù này hô, trên trăm ngọn núi ở phụ cận đều có thể nghe được, ta cũng không tin, Diệp Chân hắn có thể giả câm vờ điếc không ra.
- Đúng rồi, mắng hung ác một chút, cái gì rùa đen rút đầu, người nhu nhược,… tất cả đều mắng ra! Một lần không được, liền mắng mười lần trăm lượt cho ta. Ta cũng không tin thằng ranh con Diệp Chân này không ra Tiên Nữ Phong!
Khuôn mặt của Phiền Sở Ngọc âm tàn!
- Ây...
Tào La có chút chật vật nuốt nước bọt, phương pháp kia, thật sự là có chút vô sỉ.
- Như thế nào?
Ánh mắt của Phiền Sở Ngọc như đao phong nhìn Tào La.
Bị ánh mắt của Phiền Sở Ngọc nhìn, Tào La sắp khóc.
- Đại sư huynh, lần trước ta đuổi theo Diệp Chân khiêu chiến. Bị Thải Y Tiên Tử mắng một câu “vô sỉ”, đến bây giờ ở trong các sư huynh đệ cũng không ngốc đầu lên được, nói ta chỉ biết khi dễ nhỏ yếu.
- Khi dễ nhỏ yếu, Diệp Chân là vị trí thứ mười trên Thiên Bảng, thứ tự cao hơn ngươi, sao lại thành khi dễ nhỏ yếu!
- Nhưng... Nhưng tu vi của Diệp Chân chỉ có Chân Nguyên tứ trọng. Ta đã là Dẫn Linh cảnh sơ kỳ...
Thấy nộ khí trên mặt Phiền Sở Ngọc càng ngày càng đậm, Tào La gấp lên.
- Đúng rồi, để Chu sư đệ đến! Lần trước Chu sư đệ bị Diệp Chân lừa thảm, tìm Diệp Chân khiêu chiến trả thù cũng danh chính ngôn thuận, mắng như vậy hơn trăm lần, cũng không có vấn đề.
Yết hầu của Chu Chí An phập phồng kịch liệt, việc Phiền Sở Ngọc bảo nhóm người mình làm kia, thật có chút mất thể diện. Có điều, hắn lo lắng nhất, là sợ đánh không lại Diệp Chân.
Tu vi của Diệp Chân thấp hơn hắn, nhưng điểm tích lũy ở trên Thiên Bảng lại không phải giả.
Bằng không, lần trước ở trước mặt sư tôn Hồng Bán Giang, Chu Chí An cũng sẽ không rụt rè như vậy.
- Chu sư đệ, vậy thì ngươi đến đi! Đúng rồi, ngươi bị Diệp Chân lừa thảm, khẳng định không có đan dược tu luyện. Ba bình Ngưng Chân Đan này, ngươi dùng đi.
Có táo ngọt ăn, Chu Chí An lập tức hưng phấn.
- Tốt, ta làm! Đại sư huynh, chỉ là thực lực của Diệp Chân...
- Chân Nguyên tứ trọng mà thôi. Sợ cái gì!
Dừng một chút, Phiền Sở Ngọc đưa cho Chu Chí An một thanh bảo kiếm hàn quang bắn ra bốn phía.
- Ta cho ngươi mượn Bảo khí hạ phẩm Tam Nguyên Kiếm, có thể để chiến lực của ngươi tăng nhiều! Nhớ kỹ, có cơ hội, liền chém giết Diệp Chân cho ta!
- Được!
Tiếp nhận bảo kiếm, Chu Chí An hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, Khoách Âm Phù bị Chu Chí An bóp nát, tiếng mắng chửi của hắn lập tức truyền khắp từng nơi hẻo lánh của Tề Vân Tông.
- Diệp Chân, ngươi cút ra đây cho ta, Chu Chí An ta muốn khiêu chiến vị trí thứ mười trên Thiên Bảng như ngươi! Ngươi là thứ hèn nhát, trốn tránh không đi ra đúng không?
- Diệp Chân, ngươi cút ra đây cho ta, thứ hèn nhát, nhu nhược, có gan ngươi liền trốn cả đời...
Trên Tiên Nữ Phong, Diệp Chân đang ở dưới một cây tùng bách, cùng Thải Y Tiên Tử trêu đùa lấy ba con tiểu Hoa Ly, chàng thì sờ đầu, nàng thì cho ăn hoa quả, rất có cảm giác gia đình hạnh phúc.
Đột nhiên, tiếng mắng chửi của Chu Chí An giống như lôi chấn truyền vào Tiên Nữ Phong.
Sắc mặt của Diệp Chân biến đổi, đôi mi thanh tú của Thải Y Tiên Tử cũng nhíu lại.
- Sao Chu Chí An này vô sỉ như thế?
- Hắn đây là đang buộc ta tiếp nhận khiêu chiến.
Diệp Chân cười lạnh, đang muốn đáp ứng, lông mày không khỏi nhíu lại.
- Thải Y Tiên Tử, có Khoách Âm Phù hay không, cho ta mượn một tấm!
Diệp Chân nói.
Lúc này đây, Thải Y cũng không có trả lời Diệp Chân ngay, mà bình tĩnh nhìn Diệp Chân nói:
- Về sau, ngươi gọi ta Thải Y đi, Tiên Tử, ta không thích...
- Không thích, vì cái gì?
- Tiên Tử rất cô đơn, vẫn là phàm nhân tốt nhất....
Nói xong nàng đưa tới một tấm linh phù khuếch âm.
Giờ khắc này, một sợi dây tình cảm nào đó của Diệp Chân bị xúc động...
Trong nháy mắt tiếp theo, thanh âm của Diệp Chân quanh quẩn ở trên không Tề Vân Tông.
- Chu Chí An, ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!
Nương theo tiếng hô của Diệp Chân vang vọng toàn tông, Tề Vân Tông vừa mới bình tĩnh không có mấy ngày, lập tức sôi trào.
Vô luận là đệ tử ở trong núi khổ tu võ kỹ, hay ở trong tĩnh thất ngộ tâm pháp, hoặc đang chuẩn bị rời tông môn hoàn thành nhiệm vụ, nghe được tiếng hô ứng chiến của Diệp Chân, đều quay người, chạy về phía đài đấu võ.
Nguyên nhân rất đơn giản, từ mười ngày trước Diệp Chân giết vào Top 10 Thiên Bảng, một mực là điểm nóng trong Tề Vân Tông, là đề tài câu chuyện của đệ tử ngoại môn nội môn khi rãnh rỗi.
Sát nhập Top 10 Thiên Bảng không kỳ lạ quý hiếm, nhưng lấy tu vi Chân Nguyên tứ trọng sát nhập Top 10 Thiên Bảng, vậy thì…
Cơ hồ tất cả mọi người đều muốn biết, Diệp Chân đến cùng dựa vào cái gì sát nhập Top 10 của Thiên Bảng.
Giết vào Top 10 Thiên Bảng lúc, Diệp Chân có phải sử dụng tiểu xảo hay không?
Thậm chí là ăn gian?
- Diệp Chân ứng chiến?
Nhâm Tây Hoa đang ở trong sân luyện kiếm đột nhiên dừng lại, sau đó liền chạy ra tiểu viện, lao về phía đấu võ trường.
- Người có thể gạt ta ra Top 10 Thiên Bảng sắp chiến đấu, nên nhìn xem.
Trường Tôn Nhiên đang tu luyện ở trong rừng rậm cũng như thế, thân hình lướt lên, xông về phía đấu võ trường.
Trong tĩnh thất của Chưởng môn. Quách Kỳ Kinh khẽ cau mày.
- Hai lần đều là đệ tử của Hồng trưởng lão? Hắn muốn làm gì? Làm như thế, thật không có chút khí độ?
Ở chỗ giáo tập, Liêu Phi Bạch đang huấn luyện Mông Tiểu Nguyệt, nhíu mày nhìn về phía bầu trời.
- Tiểu tử này, rốt cuộc cũng biết xuất hiện sao, mười ngày, không biết trốn ở chỗ nào.
- Chu Chí An muốn khiêu chiến Diệp Chân? Phát, phát tài.
Kim Nguyên Bảo đang tĩnh tu ở trong trạch viện, giống như con thỏ vọt ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tề Vân Tông, hội tụ thành từng dòng lũ tiến về đấu võ trường. Chỉ cần là đệ tử ngoại môn nội môn còn ở trong sơn môn, không có một người nào không phóng tới đấu võ trường.
Nghe được Diệp Chân ứng chiến, thời điểm Chu Chí An và Tào La đuổi tới đấu võ trường, lập tức sợ ngây người.
Mẹ nó, nhiều người như vậy!
Hơn nữa nhân số còn liên tục không ngừng gia tăng.
Một trận này, nếu thắng thì không có gì, nếu thua. Vậy coi như...
- Chu sư đệ, yên tâm đi, ngươi có Bảo khí hạ phẩm, tu vi càng đạt đến Chân Nguyên ngũ trọng hậu kỳ, tu vi của Diệp Chân, mới Chân Nguyên tứ trọng mà thôi, Diệp Chân hố ngươi hai mươi bốn vạn lượng bạc, ngươi phải báo thù...
- Đúng, ta phải báo thù!
Bị Tào La kích thích, thần sắc của Chu Chí An ngưng tụ, sát khí mãnh liệt.
- Người đâu, sao Diệp Chân còn chưa tới?
- Diệp Chân, ngươi hèn nhát. Có phải sợ hay không, sao còn chưa tới?
Chu Chí An xúc động phẫn nộ, lần nữa bóp nát một tấm Khoách Âm Phù rống lên.
Hưu!
Một thải lăng phá không bay tới, như chớp giật đánh về phía đỉnh đầu của Chu Chí An, Linh lực nhộn nhạo khủng bố, dọa Chu Chí An sợ đến ngây ngốc tại chỗ!
- Đừng!
Tiếng kinh hô của Diệp Chân vang lên.
Cơ hồ là đồng thời, mấy vị trưởng lão tông môn bí mật quan sát một màn này cũng kinh hô lên, nếu một kích này rút trúng, đầu của Chu Chí An sẽ nát thành dưa hấu.
Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang nhìn thấy một màn như vậy cũng đứng lên, nhìn hai bóng người ở trên bầu trời, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Xoát!
Như bị tiếng kinh hô của Diệp Chân ngăn cản, thời điểm thải lăng của Thải Y Tiên Tử sắp đánh nát đầu Chu Chí An, lại đột nhiên dừng lại, âm thanh thanh thúy mà rét lạnh của Thải Y Tiên Tử vang lên.
- Ngươi vũ nhục Diệp Chân như thế, quá vô sỉ, nếu có lần sau, hừ!
Thải lăng lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Chu Chí An giống như linh xà lùi về, chỉ để lại Chu Chí An mặt đầy mồ hôi, không ngừng run rẩy đứng ngẩn người.
Tào La ở một bên cũng sợ ngây người, âm thầm lau mồ hôi, may mắn không phải mình.
Bằng không, bây giờ người sợ tới mức gần chết, chính là hắn.
Thấy một màn như vậy, các đệ tử ngoại môn nội môn đều sợ ngây người.
Thải Y ở trong lòng bọn họ, là cực kỳ hiền lành, chỉ cần trông thấy đệ tử bị thương, thậm chí là trùng thú bị thương, cũng sẽ tùy ý dùng Linh lực cứu chữa.
Coi như chợt có mạo phạm, Thải Y Tiên Tử cũng rất ít nổi giận, Thải Y cơ hồ là mặt trái của Liêu Phi Bạch bạo lực bao che khuyết điểm.
Hôm nay, bởi vì Chu Chí An mắng Diệp Chân, nổi giận ở trước mặt mọi người, thiếu chút nữa giết chết Chu Chí An, chuyện này quá hiếm thấy.
Cùng thời khắc đó, trên bầu trời, Thải Y Tiên Tử mang theo Diệp Chân bay đến.
Thấy một màn như vậy, đệ tử tâm tư linh hoạt liền ai thán, nữ thần ơi, nữ thần trong lòng bọn họ, đã danh hoa có chủ.
Phiền Sở Ngọc ở trên Linh Kiếm Phong âm thầm xem cuộc chiến, lại bị một màn này kích thích.
Trong chốc lát, Linh lực quanh người chấn động kịch liệt, từng đạo kiếm quang Linh lực từ trên người Phiền Sở Ngọc bắn về bốn phương tám hướng.
- A, Diệp Chân...
Sóng linh lực kinh khủng bạo phát, một chấn động vô hình đột nhiên bao phủ cả Linh Kiếm Phong, trong nháy mắt, chấn động kịch liệt liền tiêu tan thành vô hình.
Không trung, Diệp Chân được Thải Y Tiên Tử mang tới nở nụ cười khổ, hắn hẳn nên kiên trì một chút nữa, không nên bảo Thải Y ngừng mới phải.
Mười ngày ở chung, Diệp Chân đã hiểu biết tính cách của Thải Y Tiên Tử.
Thải Y là loại nữ hài cực kỳ đơn thuần.
Có lẽ vì ít hành tẩu trong thế tục, xưa nay lại cô đơn, không có bằng hữu, không có bạn chơi, chỉ có sủng vật Hoa Ly làm bạn, làm cho nàng nhìn thị phi đúng sai vô cùng đơn giản.
Ai khi dễ bằng hữu của nàng, người nào gây chuyện với bằng hữu của nàng, như vậy ngươi chính là người xấu bại hoại, dù bằng hữu của nàng mới thật là bại hoại.
Thậm chí người nào phá hủy vật nàng âu yếm, làm bị thương thú nhỏ nàng yêu thích, vậy người này cũng là người xấu, bại hoại!
Chu Chí An rất không may, tựa hồ Diệp Chân đã được xếp vào phạm vi bằng hữu của Thải Y Tiên Tử.
Vừa rồi Thải Y giận dữ ra tay với Chu Chí An, chính là nguyên nhân này.
- Chu Chí An, ta đến rồi!
Dưới vạn chúng chú mục, Diệp Chân bước lên đài đấu võ!