Sư Nhất Tình lần thứ hai phục chế một cái phương vị cầu đưa cho Lam Thục, đồng thời nói:
- Giả như có một ngày ngươi nhìn thấy Ninh Thành, xin ngươi giúp ta chuyển một câu nói cho hắn. Quỳnh Hoa sau khi tiến vào Thái Dịch Giới trảm tình Luân Hồi đạo, liền không có đi ra nữa.
- Quỳnh Hoa? Là Ninh Thành...
Lam Thục tiếp nhận phương vị cầu không kịp cảm tạ, liền kinh dị hỏi một câu.
Sau khi nàng tới Thiên Châu, Ninh Thành sớm đã rời đi Dịch Tinh Đại Lục. Nàng mặc dù chưa có ra mắt Sư Quỳnh Hoa, lại nghe nói qua sự tình của Ninh Thành cùng Sư Quỳnh Hoa.
- Đúng vậy, Quỳnh Hoa là đệ tử của ta Cửu Chuyển Thánh Đạo Trì. Giống như ngươi, là người của Ninh Thành.
Sư Nhất Tình giải thích.
- Tiền bối, ta cùng Ninh Thành không phải là cái loại quan hệ này...
Sư Nhất Tình xua tay cắt đứt lời của Lam Thục, lấy ra một quả kiếm phù đưa cho Lam Thục nói:
- Thực lực của ta tại Thái Tố Giới tuy rằng tạm được, nếu là đi mênh mông hư không, chút thực lực ấy của ta giống như huỳnh hỏa bình thường mà thôi, không có bất kỳ địa phương đáng giá nào để nói. Cái kiếm phù này không phải là đồ đạc của ta, là một món hộ thân bảo vật ta tình cờ lấy được. Ngươi đi tìm Ninh Thành, liền tặng cho ngươi sao?, Coi như là thêm một chút bảo đảm.
- Đa tạ tiền bối.
Lam Thục nhanh chóng thu hồi khom người cảm tạ. Nàng không có cách nào khách khí, đi hư không tìm kiếm Ninh Thành đã bị thương nặng, điều này vốn chính là chuyện cửu tử nhất sinh. Nếu có một quả kiếm phù bảo mệnh, nàng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
- Động phủ của Ninh Đạo Quân tại Thái Tố sơn, hiện tại thay tên thành Huyền Hoàng tông. Nếu mà ngươi cần trợ giúp mà nói, ngươi có thể đi Huyền Hoàng tông xem.
Sư Nhất Tình dường như rất thích Lam Thục, lần thứ hai chỉ điểm Lam Thục một phen.
Lam Thục nhưng không có ý nghĩ muốn đi Huyền Hoàng tông, nàng và Ninh Thành là bằng hữu, cùng những người còn lại của Huyền Hoàng tông cũng không quen biết.
Sư Nhất Tình tuy là tu vi không cách nào tiến thêm, ánh mắt của nàng tuyệt đối là nhất lưu. Nàng chỉ là vừa nhìn Lam Thục, liền biết Lam Thục không có dự định đi Huyền Hoàng tông.
Nghĩ đến thực lực Lam Thục quá thấp, nàng thở dài, nếu mà không đề thăng thực lực của Lam Thục, Lam Thục rời đi Thái Tố Giới đi tìm hỗn loạn hư không, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
- Lam Thục, ngươi biết Táng Ảnh Lam Sa sao?
Sư Nhất Tình đột ngột hỏi.
Lam Thục gật đầu:
- Ta biết, nghe nói đó là một trong những chỗ nguy hiểm nhất Thái Tố Khư, táng ảnh Ác Ma cực kỳ cường đại, coi như là Hỗn Nguyên cảnh tiến vào, cũng là nguy hiểm. Tiền bối chẳng lẽ cảm thấy ta có thể tiến vào Táng Ảnh Lam Sa?
Trước đây Kỳ Lâm liền nói muốn nàng cùng nhau tổ đội đi tới Táng Ảnh Lam Sa, Lam Thục tự nhiên biết cái chỗ này.
Sư Nhất Tình khẽ mỉm cười:
- Nếu như là lúc trước thực lực của ngươi tiến vào Táng Ảnh Lam Sa, vậy thì tìm chết. Táng Ảnh Lam Sa là một trong các cấm địa của Thái Tố Khư, coi như là tu vi của ta, cũng sẽ không dễ dàng đi vào, nhưng bây giờ đích thật là thời điểm tốt để tiến vào Táng Ảnh Lam Sa.
- Vì sao?
Lam Thục nghi hoặc hỏi.
Sư Nhất Tình giải thích:
- Ngươi biết năm đó Ninh Đạo Quân đi tới Táng Ảnh Lam Sa tìm kiếm bằng hữu của hắn Tề Thập Tam Tinh, kết quả bị ngăn cản ngăn ở bên ngoài Táng Ảnh Lam Sa. Ninh Đạo Quân trong cơn giận dữ, mang mấy trăm vạn đạo đình quân đội vây khốn Táng Ảnh Lam Sa, đồng thời tế xuất thôn phệ đại trận muốn đem Táng Ảnh Lam Sa từ Thái Tố Khư triệt để xóa đi...
Ác Ma tồn tại kia trong Táng Ảnh Lam Sa lúc ban đầu vẫn cùng Ninh Đạo Quân đối kháng, nhưng khi Ninh Đạo Quân cắn nuốt sắp tới gần một nửa Táng Ảnh Lam Sa nơi sau đó, táng ảnh Ác Ma kinh hoảng. Hắn chủ động hướng Ninh Đạo Quân cầu hoà, đưa ra vị bằng hữu kia của Ninh Đạo Quân. Ninh Đạo Quân cân nhắc đến lúc đó thực lực của hắn còn chưa phải là quá mạnh mẽ, nên mới bỏ qua Táng Ảnh Lam Sa một lần. Vốn ta đoán Ninh Đạo Quân thực lực đại thành sau đó, sẽ lại trở về xóa đi Táng Ảnh Lam Sa. Không nghĩ tới Ninh Đạo Quân một lần kia rời đi Thái Tố Giới sau đó, liền cũng không trở về nữa.
Nghe được Ninh Thành năm đó tư thế hào hùng, Lam Thục trong lòng vì Ninh Thành cảm thấy tự hào. Lập tức nàng lại nghĩ đến Ninh Thành khả năng đang bị thương nặng phơi thân ở trên hư không, Lam Thục trong lòng cũng là bộc phát lo lắng.
Sư Nhất Tình nhìn ra Lam Thục trong lòng lo lắng, chủ động an ủi:
- Đã nhiều năm như vậy, nếu mà Ninh Đạo Quân đã xảy ra chuyện, ngươi coi như là lại cấp bách cũng không có bất kỳ tác dụng nào. Dùng tu vi của ngươi dù cho có phương vị cầu ta cho, muốn đi hỗn loạn hư không, cũng thực tế không lớn. Ta hi vọng ngươi có thể đi trước Táng Ảnh Lam Sa, tăng lên thực lực của chính mình sau đó, lại đi hỗn loạn hư không.
- Thế nhưng tiền bối...
Lam Thục hoàn toàn không hiểu ý tứ của Sư Nhất Tình.
Sư Nhất Tình cười nói:
- Bởi vì tại Hỗn Loạn Nội Giới mở ra sau đó, táng ảnh Ác Ma mạnh nhất trong Táng Ảnh Lam Sa đã rời đi Thái Tố Giới. Hắn đi Hỗn Loạn Nội Giới, cho nên lúc này Táng Ảnh Lam Sa tuy rằng nguy hiểm, kỳ thực xa không bằng trước đây. Nhưng bên trong bảo vật lại là nhiều vô số, nếu mà ngươi có thể ở Táng Ảnh Lam Sa thu được một phần bảo vật, chân chính Tố Đạo thành công, ngươi đi tìm hỗn loạn hư không, tỷ lệ sinh tồn đúng là sẽ tăng nhiều.
Lam Thục lúc này liền khom người nói:
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vậy vãn bối liền chuẩn bị đi tới Thái Tố Khư.
Mài đao không tốn công đốn củi, Lam Thục vẫn là rất rõ ràng.
- Có muốn ta cùng ngươi đi vào chung hay không?
Sư Nhất Tình lại hỏi một câu.
Lam Thục lắc đầu:
- Vãn bối chính bản thân đi liền có thể, tiền bối có thể theo ta một lần, không có khả năng theo ta cả đời.
Sư Nhất Tình rất là hài lòng gật đầu, nếu mà Lam Thục đồng ý nàng bồi đi vào chung, nàng sẽ rất thất vọng. Bởi vì Lam Thục tương lai đi tới hư không sau đó, cũng không cách nào tìm được Ninh Thành.
- Vậy chúc ngươi nhiều may mắn, ta đi trước.
Sư Nhất Tình nói xong, một bước bước ra sau đó, cả người đã biến mất vô tung vô ảnh.
Lam Thục lần thứ hai khom người thi lễ một cái, lúc này mới nhìn vị trí của Nạp Lan Như Tuyết đã ngồi, lắc đầu:
- Ngươi thật sự không thích hợp Ninh Thành. Chỉ có chế mới thích hợp. Í hí hí hí!
...
Táng Ảnh Lam Sa.
Một trong những cấm địa đáng sợ nhất Thái Tố Khư, nghe nói số người sau khi tiến vào có thể sống mà đi ra ít lại càng ít. Nhưng bởi vì tại Táng Ảnh Lam Sa, có quá nhiều bảo vật, vẫn như cũ có người không sợ tử vong uy hiếp không ngừng tiến vào nơi này.
Lam Thục đứng ở bên ngoài Táng Ảnh Lam Sa, nhìn khắp bầu trời quay cuồng lam sa, hít một hơi thật sâu, sau đó không có nửa điểm do dự vọt vào Táng Ảnh Lam Sa. Nàng muốn phải nhanh một chút tăng lên thực lực, nhất định phải tiến vào Táng Ảnh Lam Sa.
Nếu là ở trước, dùng chút thực lực ấy của Lam Thục, tiến vào Táng Ảnh Lam Sa đích thật là một con đường chết. Bất quá Sư Nhất Tình cũng không có lừa gạt Lam Thục, Táng Ảnh Lam Sa tại sau khi táng ảnh Ác Ma cường đại nhất rời đi, tỷ lệ sống sót đi ra gia tăng thật lớn, thậm chí tăng tới hơn 50%.
Lam Thục vừa tiến vào Táng Ảnh Lam Sa, cuồng cuốn lam sa kéo tới, thần thức của nàng đã bị chế trụ. Trước khi tiến vào nơi này, Lam Thục sớm đã có chuẩn bị, mặc dù bị vô cùng vô tận lam sa áp chế, nàng vẫn như cũ lựa chọn một cái phương hướng, không quan tâm đi qua.
Đây là trước khi tiến vào Táng Ảnh Lam Sa Lam Thục sớm dự định tốt, Táng Ảnh Lam Sa gần đây người tiến vào nhiều lắm. Ngoại vi coi như là có gì tốt, cũng sớm đã bị người lấy đi, há có thể luận đến nàng Lam Thục? Nàng dự định như vậy không ngừng đi vào bên trong, như vậy đi cái mấy nghìn năm, chung quy có thể tìm được một mảnh địa phương người khác chưa hề đã đến.
Có lẽ cũng có người giống như nàng muốn, nhưng chắc chắn sẽ không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Một khi nàng lựa chọn phương hướng là nơi chưa có người tới, nàng liền thành công rồi.
...
Tại vị trí không gian hỗn loạn hư không bại lộ sau đó, gần nhất người tới đích thật là càng ngày càng nhiều.
Người tới nhiều, người chân chính có thể ở hỗn loạn hư không tìm được Hỗn Loạn Nội Giới nhưng cũng không nhiều. Cũng không phải mỗi người đều có thể có khả năng như thập đại đạo quân, năm đại thánh chủ như vậy. Rất nhiều người tại hỗn loạn hư không không biết đi vòng vo bao nhiêu năm, cũng không biết chân chính vị trí năm đó Hỗn Loạn Nội Giới. Thậm chí có rất nhiều người tiến vào rồi, muốn đi ra ngoài đều khó khăn tìm cửa ra.
- Chính là nơi này hỗn loạn hư không?
Một người nữ tử tay cầm Phất trần nghi hoặc nhìn xung quanh hư không không hề quy tắc, có chút không dám tin tưởng hỏi một câu.
Tại bên người cô gái này một nữ tử khác ra vẻ đương nhiên nói:
- Này rất bình thường a, nơi này thiên địa quy tắc hỗn loạn, thần linh khí rải rác, hơn nữa khắp nơi đều là nghiền nát quy tắc khí tức, rất phù hợp đặc thù hỗn loạn hư không. Hơn nữa nơi này hư không phi thường ngưng thật, chỉ sợ không phải người bình thường có thể xé mở.
- Thải Cơ, võ đạo có thể tu luyện tới loại cảnh giới này như ngươi, sợ rằng không có mấy người. Ngươi cảm thấy ngươi có thể tay không xé rách nơi này hư không?
Nữ tử tay cầm Phất trần theo lại hỏi.
Gọi là Thải Cơ nữ tử cười nói:
- Ta không cách nào xé mở.
- Thế nhưng đồng hương của ngươi có thể đơn giản xé mở.
Nữ tử tay cầm Phất trần cũng là cười khẽ, đồng hương cái từ này là nàng từ trong miệng Thải Cơ nghe được.
- Hiểu Sương, kỳ thực xé mở nơi này hư không không tính là cái gì. Ta thế nhưng nghe nói tại Hỗn loạn nội giới thời điểm vừa mới mở ra, người kia gọi Ninh Thành, đang bị bốn gã tuyệt thế đại năng giả ám toán trọng thương tình huống, còn xé ra Hỗn Loạn Nội Giới hư không. Đây mới thật sự là cường đại, lúc nào, ta có loại bản lĩnh này, ta cảm thấy võ đạo của ta mới tính là chân chính thành công.
Thải Cơ hít một hơi nói.