Táo Chua

Quyển 4 - Chương 34




Sau khi Lữ Tân Nghiêu rời khỏi, tôi nghe theo lời anh, tắm xong thì lên giường ngủ sớm. Chỉ có ngủ mới kết thúc ngày hôm nay, đến khi thức dậy đã qua ngày hôm sau.

Ván giường trên có một vết hình con mắt, những đêm mất ngủ tôi thường nhìn nó chầm chầm, bây giờ tôi cũng nhìn nó, trong đầu trống rỗng, đại não trắng xóa một lúc lâu làm tôi tưởng mình đã ngủ.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng nức nở, tiếng nức nở nhỏ biến thành tiếng khóc lớn, tôi thấy nỗi nhớ và tưởng tượng của chính mình trôi trong phòng, nhìn thấy ánh sáng mờ ảo của nó.

Rồi tôi nhìn thấy sự vô vọng của mình trong đôi mắt trên ván giường.

Ngày tháng đột nhiên chẳng còn trông ngóng, đây là trùng phùng sao? Nếu như đứt đoạn tương tư vì lần nữa bị bỏ lại, chi bằng đừng gặp lại, chi bằng cứ tương phùng trong mộng.

Bóng lưng Lữ Tân Nghiêu biến mất sau hành lang làm cả người tôi lạnh lẽo, tôi ôm lấy tấm thân đang run rảy của mình, trong lòng thầm đưa ra suy đoán: đây là lần cuối cùng tôi gặp anh. Ý nghĩ này làm cả người tôi lạnh toát.

Mặt trời mọc, ngày mới bắt đầu. Tôi lại đến Sao Trời.

Tôi tắm mình dới ánh nắng, lại chẳng cảm nhận được một áng mây mù đang lửng lờ trên đỉnh đầu, che trời giấu nắng, tâm trạng tôi cũng thê lương như mây mù. Tôi phiền chán đám người đông đúc xung quanh, ngơ ngác nhìn mảnh đất dưới chân mình, không khỏi kiềm được hi vọng nó sẽ sụp xuống, vùi thây tiếng cười nói hoan ca.

Tại sao lại như thế? Tôi nhìn cái bóng chảy dài trên đất, rồi nhiều cái bóng gộp lại, tựa như linh hồn méo mó của chính mình. Tôi lờ mờ cảm giác được, tình yêu của tôi của méo mó, oán hận cũng là méo mó, nên nhân cách cũng méo mó, cứ thế giơ nanh múa vuốt, trở nên hung hăn độc đoán.

Lúc đó ánh mắt tôi nhất định rất bi ai, bởi vì ánh mắt bi ai sẽ đi tìm một ánh mắt tương tự, tôi tìm đến Mã Phùng. Chuẩn xác mà nói, chúng tôi tìm đến nhau.

Tình bạn giữa tôi và Mã Phùng bắt đầu khi hắn tiết lộ bí mật của mình cho tôi nghe. Ban đầu hắn còn làm ở Sao Trời, tôi vô tình bắt gặp Mã Phùng dựa lưng vào cửa, đứng giữa một người khách và hàng tủ gửi đồ, tay của người kia đang dính sát trên người hắn.

Tôi không lên tiếng, sau đó Mã Phùng lại nói cho tôi nghe chuyện hắn là đồng tính.

“Người khác tao không dám nói, nhưng mày thì không sao.” Mã Phùng nói: “Bởi vì tao nhìn ra được mày và tao là cùng một loại.”

Hắn không hề có chứng cứ chứng minh lời mình nói nhưng lại khẳng định chắc nịch trực giác, Mã Phùng nói trực giác của hắn chưa sai bao giờ. Tôi cũng dần dần nảy sinh trực giác, Mã Phùng đến làm việc ở Sao Trời không phải là vì muốn kiếm tiền mà là vì đam mê khác. Sau đó trực giác của tôi được chứng minh, Mã Phùng nghỉ làm ở Sao Trời, bắt đầu sáng lập ban nhạc.

Sau lần biểu diễn kia, lúc Mã Phùng đến gặp tôi thì mặt mũi xanh tím, giọng cũng khàn, nhưng không ngừng rót rượu cho chính mình. Có mấy lời phải cần chút men say thì cảm xúc mới đầy đặn. Mã Phùng lâng lâng rồi mới kéo cổ áo xuống, dấu vết ái tình kèm theo bạo lực kéo dài từ cổ xuống ngực.

Ký ức ngày nào ở bên tủ gửi đồ vẫn còn mới như in, tôi cũng biết những dấu vế này thuộc về đôi tay đó, yêu đến sống đi chết lại. Cái giọng khào khào của Mã Phùng mắng một câu ‘biế.n thái’ rồi gục xuống bàn, nghẹn ngào thút thít.

Tôi tưởng hắn khóc vì thất tình, nhưng hắn lại phủ nhận, lúc ra khỏi quán bar, hắn nói với tôi, bọn họ không phải vì tình yêu nên mới ở bên nhau mà là vì phản ứng của cơ thể.

Màn hình lớn ở đầu đường đang chiếu trailer của phim điện ảnh mới, tôi ngẩng ngơ nhìn, trong não vẫn còn vang vọng tiếng Phùng Lãng, chẳng rõ chẳng ràng, cứ như ẩn tàng thiên cơ.

Bước qua cầu là đến Sao Trời, dưới cầu không phải sông mà là đường cái, xe cộ tấp nập, hai bên đường đầy rẫy ăn mày, người kế bên người, rất dễ va chạm. Tôi không ngờ sẽ gặp Lữ Tân Nghiêu lúc này, hoặc là, tôi không nghĩ mình sẽ được gặp lại anh lần nữa.

Đúng lúc người trong quán ăn gần đó vén màn nhựa bước ra, Lữ Tân Nghiêu giơ tay chắn giúp tôi, ngón tay anh khẽ chạm vào tóc và vành tai tôi, màn nhựa rơi về chỗ cũ, tôi ngây ngốc nhìn anh.

Phùng Lãng người đầy mùi rượu đang đứng bên cạnh tôi, người như bị rút xương kề sát vai tôi, tôi thấy anh chau mày. Anh không nói, tôi cũng quên chào hỏi, đến khi Phùng Lãng hỏi Lữ Tân Nghiêu là ai tôi mới sực tỉnh, nhưng Lữ Tân Nghiêu giành nói trước. Anh nói với Phùng Lãng: “Tôi là anh trai em ấy, cậu là ai?”

Chẳng biết vì sao, tôi có hơi chột dạ, câu nói này nhất định nặng ngàn cân, tôi hoàn toàn bị nó đè bẹp.

“À, tôi là bạn của Mạnh Lê.” Phùng Lãng đứng ngay ngắn lại, sau khi anh tôi giới thiệu xong thì hắn chọt tay tôi. Phùng Lãng không biết tôi có anh trai, người duy nhất biết chuyện này chỉ có Uông Xuân Lục.

Từ trong ánh mắt của anh, tôi đã nhận ra anh đang đánh giá Phùng Lãng, đây là bạn nhậu của em trai anh.

Lữ Tân Nghiêu hỏi tôi đi đâu, tôi nói tôi đưa Phùng Lãng về rồi đến Sao Trời trực đêm. Anh nói: “Đi thôi.”

Tôi không biết là mình tự đi hay anh đi với tôi.

Sau khi đến ngã tư gần Sao Trời, tôi đẩy Phùng Lãng vào taxi, lúc xe đóng cửa, hắn phất tay, đám vòng tay hắt ánh sáng bàng bạc lên chóp mũi, hắn mỉm cười. Đến rồi thì gửi tin nhắn cho tao. Phùng Lãng nói.

Bạn nhậu của tôi đã đi rồi nhưng anh trai tôi vẫn còn ở đây, lúc tôi quay đầu lại nhìn thấy anh, tôi đột nhiên nghĩ: Nằm mớ hay gì mà chuyện này có thể xảy ra ở Nam Đinh.

Sao Trời ở gần đây, tôi bất an trong lòng, rất sợ Lữ Tân Nghiêu đột nhiên dừng lại, nhưng không hề, anh đi với tôi đến cửa Sao Trời rồi bước vào phòng trực đêm.

Ban đêm thường chỉ có một người trực, bây giờ cũng chẳng có khách, chỉ có tôi và anh.

Tôi có thể cảm nhận được không khí vi diệu giữa hai chúng tôi, nó làm tôi nhớ đến lúc tạt nước nón vào, hơi nước sẽ bốc lên nghi ngút, không gian ướt át, vừa chạm vào trên tay sẽ ấm. Tôi mơ màng nhìn anh, nhìn được bao nhiêu thì nhìn.

Lữ Tân Nghiêu biết tôi đang nhìn anh, anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của tôi, bâng quơ nói: “Em cũng uống rượu rồi.”

Tôi không biết anh ngửi được mùi rượu từ lúc nào, tôi có thể nói dối là mùi rượu trên người Phùng Lãng ám lên người, nhưng tôi không làm thế. Ánh mắt anh làm tôi không bịa chuyện được.

Tôi đáp: “Uống chút chút.”

Anh nhìn tôi, bóng dáng vẫn hệt như ngày trước: “Học uống rượu từ bao giờ?”

Tôi nghĩ thầm, hớp rượu đầu tiên là anh đút chứ ai, nhưng lại nói: “Rất lâu rồi, không nhớ nữa.”

“Sau này đừng tùy tiện uống rượu.” Anh khựng lại, hình như là nhớ đến bộ dạng say túy lúy của Phùng Mã, chau mày càng nghiêm khắc hơn: “Tốt nhất là không uống.”

Tôi phát hiện mình vẫn nghe lời anh như thói quen, trước khi kịp suy nghĩ, tôi đã ngoan ngoãn gật đầu.

Ánh mắt Lữ Tân Nghiêu trở nên dịu dàng, tôi thấy anh giơ tay, cảm ứng kỳ quái làm tôi bất giác kề sát lại gần anh. Lúc đó anh muốn xoa đầu tôi, tôi có thể cảm nhận được, nhưng cuối cùng anh chỉ chạm nhẹ lên tóc tôi.

Anh nhìn đồng hồ treo trên tường, động tác này làm tôi bất an, tôi vội hỏi: “Anh định đi sao?”

Lữ Tân Nghiêu không nghe thấy khát vọng của tôi nhưng nhất định nhìn ra sự bất an, anh không đáp mà chỉ hỏi tôi đã ăn tối chưa.

Tôi sững sờ, lắc đầu.

Tiếp đó, Lữ Tân Nghiêu hỏi tôi muốn ăn gì, lúc này tôi mới thả lỏng, có chút hưng phấn nghĩ: Anh không đi.

Tôi nhanh chóng liệt kê một loạt các tiệm ăn vặt gần đây rồi nói tiệm gần nhất cho anh. Lúc Lữ Tân Nghiêu rời khỏi Sao Trời đi mua đồ ăn, tôi nhận được tin nhắn của Phùng Lãng. Tin nhắn làm tôi nhớ đến nụ cười lúc hắn ngồi vào xe và cả biểu cảm thần bí khi tiết lộ bí mật cho tôi nghe.

Lúc đó tôi hỏi hắn, sao hắn biết mình là đồng tính? Dựa vào trực giác sao?

Dĩ nhiên không phải. Hắn lắc đầu: “Bởi vì tao chỉ có cảm giác với đàn ông thôi.”

Tôi có thể tưởng tượng được ngữ khí chắn chắn của Phùng Lãng: “Anh trai mày cũng thế.” Ba chữ cuối tan trong nụ cười hàm hồ của hắn.

Lúc Lữ Tân Nghiêu trở lại thì trời đổ mưa, gió rất lớn, tạt nước ướt quần áo anh. Tôi lấy khăn tắm đưa cho anh, anh đưa tay định nhận thì tôi đổi ý. Đồ ướt rồi, lạnh như thế, khăn tắm cũng vô dụng.

Anh không phải khách hàng, anh là anh trai tôi, không thể đối đãi với anh như thế. Tôi sợ anh bị cảm, nói: “Anh đem đồ đi hong khô đi, ở đây có áo choàng tắm, anh mặc nó trước nha?”

Tôi sợ anh từ chối, mím chặt môi đưa mắt nhìn anh. Lữ Tân Nghiêu biết ý, anh mỉm cười đồng ý.

Gian phòng của Sao Trời cho dù nam hay nữ đều có rèm che, nhưng khách nam thường để nó trầ.n trụi phơi bày, tôi nhìn thấy anh tháo từng nút áo.

Hành động rất bình thường, biết bao người khác đều làm thế, tôi nghĩ tôi sẽ làm thinh như không, nhưng lúc đứng trước mặt anh tôi lại không dời mắt đi được.

Áo đã cởi, nhưng tim vẫn còn thắt chặt, tay cũng cắm chặt, móng tay ghim thành trăng đỏ. Tôi nhớ đến lời đầy men say của Phùng Lãng: Hai người ở bên nhau không nhất định là vì tình yêu, chỉ cần cơ thể có phản ứng là được.

Lữ Tân Nghiêu không biết tôi đang nghĩ gì, anh chỉ nhàn nhạt nhìn tôi rồi nói: “Anh có em cũng có, có gì hay ho mà nhìn?” Nói xong thì kéo rèm chắn ngang tầm mắt của tôi.

Có lẽ là vì số tuổi đã tăng, giọng điệu của anh không thản nhiên như ngày trước mà để lộ môt chút phong lưu đa tình. Nhưng cảm xúc của anh vẫn được giấu kín, từng chữ thốt ra rõ ràng, dường như có mang ý vị xa lạ.

Sau này anh mới nói cho tôi nghe, lúc anh kéo rèm xuống có nghĩ, anh nghĩ em trai anh có phải rất có hứng thú với việc nhìn khách hàng tắm hay không. Anh hỏi, khách tới em cũng nhìn chằm chằm thế này à? Thế là tôi trả lời: “Bọn họ không ai buông rèm cả.”

Nhà tắm công cộng không chỉ có phòng tắm mà còn có phòng xông hơi, bên ngoài bày một cái giường mát xa, tôi ngồi trên đó đợi anh ra. Cái loa trên trần nhà đang phát nhạc, đến khi bài hát đó lặp lại lần thứ ba thì tiếng nước dừng, tôi vội lấy áo choàng tắm đã chuẩn bị sẵn đưa cho anh.

Làm ở Sao Trời hai năm, chuyện này đã quá quen thuộc, nhưng đối tượng đổi thành anh thì tôi lại lọng cọng, xém chút nữa trượt té trước cửa phòng tắm.

Tôi không rõ bắt đầu từ lúc nào, dù sao Lữ Tân Nghiêu đã ngăn chặn sai lầm xảy ra, tôi cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay anh dán lên, hơi nước nhanh chóng bao vây tôi.

Kinh hãi làm gan lớn hơn, tôi bất giác gọi một tiếng anh, não trống rỗng, ăn vạ không chịu đi.

“Anh…” Trăm ngàn lần, liên miên không dứt khỏi chữ anh này.

Cái rèm rơi xuống, tôi ngẩng mắt đối diện với anh. Tôi nhìn thấy đôi mắt đen thẫm của anh sững lại một chút, khẽ rung động. Mí mắt tôi giần giật, kỳ vọng nhưng lại chẳng dám trông mong. Giống như cầu nguyện, rất thành khẩn rất cẩn thận, sợ không linh ứng.

Phùng Lãng nói trực giác của hắn rất chuẩn, hắn nói anh tôi cũng là đồng tính. Nếu là thật… tôi không dám thở, kiễng chân tìm môi anh.

Hai cái bóng trên đất quấn lấy nhau, gần hơn nữa, gần sát khó phân anh tôi mới tốt.

Nhưng trước khi chạm nhau, khoảng cách giữa hai cái bóng bị kéo dãn, giữa cự ly này, tôi bàng hoàng phát hiện mình chẳng thể vượt qua, cứ đến gần để chuốc lấy sự chán ghét của đối phương.

Sự quan tâm của anh trai mà Lữ Tân Nghiêu dành cho tôi đến đây là kết thúc, giống như năm xưa anh ném tôi ra khỏi cửa, bây giờ cũng dứt khoát từ chối. “Đi ra”. Anh nói.

Bước nào cũng là sai, sai một ly đi một dặm, càng đi càng sai.

Lòng tôi chua sót, rõ ràng Lữ Tân Nghiêu đã mua đồ ăn tối cho tôi, còn đi với tôi cả một quãng đường dài, nhưng tôi lại cảm thấy mình trắng tay, trống rỗng hơn bao giờ hết.

Anh không những không có tình cảm với tôi, ngay cả dụ.c vọng cũng không có.

Mưa rơi như vạn tiễn, vạn tiễn xuyên tâm.