Đêm đó, sau khi anh ngủ say, tôi nằm bên cạnh lo lắng không thôi. Màn đêm yên tĩnh, tôi nghe thấy tiếng thở gấp của tôi hòa vào nhịp thở đều đều của anh, lên cao rồi lại xuống.
Khác với lúc nằm dưới gầm giường, tôi ngỡ như mình ngủ trong kề cận.
Lúc đó Lữ Tân Nghiêu đã sắp thành niên, cao ráo hơn quá khứ nhiều, cốt cách mỹ nhân của anh ngày càng chói mắt. Bà mai thường hay nói với Tôn Nguyệt Mi, bà ta từng dắt bao nhiêu mối, chỉ có Lữ Tân Nghiêu trời sinh bộ mặt chú rể, chỉ tiếc vết sẹo trên mặt.
Tôi nhớ lúc anh tháo băng, mặt Tôn Nguyệt Mi trắng nhợt, ngày hôm sau bà ta đi mua thuốc mờ sẹo bảo Tôn Yến Minh đưa cho Lữ Tân Nghiêu, nhưng Lữ Tân Nghiêu lại ném vào thùng rác, dường như là anh không hề quan tâm đến vết sẹo trên mặt mình.
Tôi muốn nhặt nó lại nhưng không dám đối nghịch anh, sau đó sự thật chứng minh, cho dù có sẹo cũng không ảnh hưởng đến việc anh trở thành chú rể của người khác.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mai Thanh Thanh là ở cầu treo, cô ta mặc một chiếc váy hoa nhí, hai bím tóc đuôi sam lắc lư trên xương hồ điệp. Phan Quế Chi chỉ vào cô ta, điếu thuốc trong tay tản một làn khói về phía cầu, hắn chậc lưỡi nói: “Thấy không, đó là Mai Thanh Thanh, chị dâu tương lai của em đó.”
Tôi nói tôi không có chị dâu.
“Anh em thích Mai Thanh Thanh.” Phan Quế Chỉ nhả khói vào mặt tôi, giữa làn khói mờ, hắn chầm chậm nói: “Thích cái mông cô ta.”
Tôi hỏi Phan Quế Chi là anh nào.
Hắn cười: “Em nói xem là anh nào? Sao nào, anh em không nói cho em biết à?”
“Anh nói bậy, anh tôi không thích cô ta.”
“Sao vậy em? Anh trai yêu đương em không vui à?” Phan Quế Chi khoác vai tôi, gạt thuốc, hất cầm về phía cây cầu: “Ấy dà, em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh đứng trên lầu nhìn em, Mai Thanh Thanh đang đợi người ta đó, em xem, lát nữa là em có thể gặp Lữ Tân Nghiêu…”
Giọng Phan Quế Chi dừng lại ở tên anh tôi, anh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi, dường như là đang đi về phía cầu treo.
“Đó, chẳng phải đến rồi sao.” Phan Quế Chi thong dong huýt một tiếng sáo, bàn tay gõ nhịp trên vai tôi, đột nhiên hắn nói: “Lữ Tân Nghiêu đúng là được cái mặt điế.m.”
Mặt chú rễ trong lời bà mai biến thành mặt điế.m trong miệng Phan Quế Chi, hắn nhìn ra xa, hình như đang chìm trong hồi ức, tiếp tục dùng lời lẽ khó nghe miệt thị anh tôi.
Mắt tôi đuổi theo Lữ Tân Nghiêu, cứ như cả đường lớn chỉ có mình anh, Phan Quế Chi cứ lải nhải không ngừng, nhưng tôi lại thấy như tôi đang đứng một mình trên tường, tôi nghe thấy giọng Lữ Tân Nghiêu: “Nhảy xuống.”
Tôi bất giác lắc đầu.
“Anh đếm đến ba, không nhảy xuống là anh đi.”
Trước giờ Lữ Tân Nghiêu đã nói là làm, vừa dứt số ba là anh quay người rời đi, rời xa tôi và bức tường, đến gần Mai Thanh Thanh.
Lúc này, Phan Quế Chi nói: “Về nhà hỏi anh em xem mông Mai Thanh Thanh thế nào?”
Tôi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của mình, té từ trên tường xuống, trước mắt trời đất đảo lộn, chỉ còn đường nét của Lữ Tân Nghiêu là rõ ràng.
“Anh!” Tôi gọi với theo Lữ Tân Nghiêu, nước mắt lu mờ bóng dáng anh, đến khi tôi lau khô mắt thì chỉ còn lại khuôn mặt kinh hãi của Phan Quế Chi.
Phan Quế Chi trừng tôi nói: “Mạnh Lê, đm mày điên à?”
Nhất định là Phan Quế Chi có luyện cả Hỏa nhãn kim tinh, lúc tôi chưa hoàn toàn phát điên thì hắn đã nhìn ra, còn tôi chỉ thấy anh đi về phía tôi.
Lúc tôi gọi anh thì anh quay đầu, ánh mắt rơi trên mặt tôi. Tôi thấy anh nheo mắt. Anh tôi cận thị nhẹ, lúc nheo lại mí mắt che nửa con ngươi, tôi thấy như mình chìm trong ánh mắt chuyên chú đó.
“Qua đây.” Anh nói với tôi.
Lúc tôi định đi thì cánh tay Phan Quế Chi nắm chặt vai tôi, hắn nói với anh tôi: “Lâu quá không gặp nhỉ Lữ Tân Nghiêu.”
Anh liếc mắt nhìn hắn, mặt lạnh tanh nói: “Lâu hơn nữa thì càng tốt.”
Tôi từng thấy anh dùng ánh mắt này nhìn người khác, trong mắt anh tôi, hiển nhiên Phan Quế Chi là một đám không khí ô uế. Khuôn mặt đắc chí của hắn khựng lại, nói tiếp: “Sao, tao hàn huyên với em trai mày một chút cũng không được à?”
“Mày có thể hàn huyên với tao trước.” Lữ Tân Nghiêu nói.
Lữ Tân Nghiêu từng đánh nhau với anh tôi, trong lòng vẫn còn ám ảnh, mặt hắn trắng bệch, đang định nói gì đó thì Mai Thanh Thanh bên kia cầu đã cất giọng ‘Lữ Tân Nghiêu’.
Tim tôi thắt lại, bàng hoàng nhìn anh. Anh tôi không có biểu cảm gì, chỉ hơi chau mày, xem ra là đã hết kiên nhẫn. Lữ Tân Nghiêu giơ tay kéo tôi về, lúc tôi thoát khỏi tay Phan Quế Chi, lúc anh tôi buông tay, tôi hoảng hốt nắm lấy hai ngón tay anh.
Mặt Phan Quế Chi hết trắng rồi lại xanh, hắn nhìn tôi lại nhìn Mai Thanh Thanh, đột nhiên đảo mắt, nở một cười quái dị, ngay trước mặt anh tôi mà dám nói: “Chậc, Lữ Tân Nghiêu, mặt mày đúng là mặt đi.ếm.”
Anh tôi cười lạnh, không đặt Phan Quế Chi vào mắt, cụp mắt nhìn tôi nói: “Về nhà.”
Tôi không dám quay đầu nhìn Phan Quế Chi, mà hắn hình như là biết tôi chột dạ, nói với theo: “Nè em, em làm thế anh tổn thương lắm đó.”
Lữ Tân Nghiêu lườm tôi một phát, cứ thế cong hai ngón tay kéo tôi đi. Mai Thanh Thanh đi đến, tôi ngửi thấy mùi hương thơm ngát, dường như đến từ váy hoa của cô ta.
Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh Mai Thanh Thanh ngày hôm đó, váy của cô ta dưới ánh mặt trời mềm mại mà tràn đầy sức sống, mấy sợi tóc tơ rơi trên cần cổ trắng trẻo.
“Đây là em trai anh hả?” Giọng Mai Thanh Thanh ngọt như táo chín.
Anh tôi ừ một tiếng, tôi thấy Mai Thanh Thanh mím môi, nói với Lữ Tân Nghiêu: “Đưa em trai theo sao?”
Phan Quế Chi không nói dối, Mai Thanh Thanh quả thật đang đợi anh tôi, hình như bọn họ đã hẹn đi đâu đó, Lữ Tân Nghiêu định bỏ tôi lại.
Nhưng tôi cứ luôn đoán sai ý của anh, trước mặt Mai Thanh Thanh, anh dường như dễ tính hơn hẳn. Lữ Tân Nghiêu hỏi ý tôi: “Muốn đi không?”
Anh còn chưa nói là đi đâu thì tôi đã gật đầu. Dường như anh tôi không bất ngờ chút nào, cũng không định nói thêm gì nữa, anh quét mắt nhìn tôi rồi nói với Mai Thanh Thanh: “Đi thôi.”
Sân trượt băng được xây từ năm Lữ Tân Nghiêu thi tuyển cấp ba, tôi từng lén lút vào đây tìm anh nhưng không dám để anh phát hiện. Đây là lần đầu tiên tôi được anh công khai dắt vào đây.
Lữ Tân Nghiêu quen biết rất nhiều người, anh vừa bước vào thì một người nhuộm tóc vàng, chẳng biết bao nhiêu tuổi, tên là Tiểu Ngô chạy ra nghênh tiếp.
Tiểu Ngô xách mấy đôi giày trượt băng nói với Lữ Tân Nghiêu mấy câu rồi ngồi bên cạnh tôi cười hì hì: “Nhóc chưa biết trượt đúng không?”
Tôi lắc đầu, hắn vừa mang giày vừa nói: “Không biết cũng không sau, anh Ngô dạy cho, đảm bảo một ngày là biết trượt.”
Nói xong, hắn nhướng mày ra hiệu với anh tôi, rồi lại hất cầm về phía Mai Thanh Thanh.
Lúc này trước cửa có người đã mang giày xong chuẩn bị vào trượt, cái loa phía trước ầm ĩ muốn điếc tai, trong âm thanh hỗn loạn, anh tôi nhìn tôi, chúng tôi mắt đối mắt vài giây, anh không nhìn nữa, quay sang nói với Tiểu Ngô: “Mày đi trước đi, tao dắt nó vào.”
“Em mày sợ người lạ à?” Tiểu Ngô nhìn tôi, thắc dây giày xong thì đứng dậy: “Được rồi, vậy tao vào trước đây.” Đi được một đoạn thì hắn quay đầu lại chỉ bậc thang: “Này nhóc, đồ bảo hộ ở đó, sợ té thì đeo lên.”
“Sợ té không?” Lữ Tân Nghiêu hỏi.
Từ nhỏ tôi đã nhát gan, không dám một mình qua cầu, không dám trèo tưởng, một con bù nhìn cũng có thể khiến tôi trốn trong lúa không dám về nhà. Nhưng có anh tôi bên cạnh, tôi không sợ gì nữa. Thế nên tôi lắc đầu.
Giày trượt là giày đế đôi, nhưng tôi vẫn không đứng vững được, anh tôi kéo tay tôi, đưa tôi vào sân băng đầy ánh đèn u ám. Chiếc đèn disco trên trần biến sân băng thành sàn nhảy huyên náo, xung quanh là những bóng người lướt qua, tôi và anh đứng bên tường, xung quanh như thướt phim tua nhanh.
“Phan Quế Chi làm gì em?” Lữ Tân Nghiêu hỏi.
Tôi đáp: “Không có gì hết.”
“Thế tại sao lại khóc?” Anh hỏi tiếp.
Tại anh. Tôi nói thầm. Vì em nhìn thấy anh bỏ em lại.
Vì anh thích Mai Thanh Thanh mất rồi.
Tôi hít mấy hơi trong sân băng, chóp mũi đột nhiên nóng lên, buồn bã ập tới mà chẳng nói trước. Tôi cúi đầu, nói với anh: “Không biết… chắc em điên rồi.”
Dứt câu là nước mắt tôi rơi xuống. Hình như là tôi rất thường khóc trước mặt Lữ Tân Nghiêu, cho dù ánh đèn rất tối, nhưng anh vẫn đoán được, anh nâng cầm tôi lên, đưa tay lau khô nước mắt trên mặt tôi.
Mặt đất rất trơn, giày trượt đưa tôi đi một đoạn, anh nói với tôi: “Đừng khóc nữa.” Tay anh đỡ sau lưng tôi, đưa tôi trượt một vòng. Tim tôi lỡ nhịp, đột nhiên tăng tốc, nước mắt trên mi cũng quên mất phải rơi xuống.
Đến vòng thứ hai, Lữ Tân Nghiêu bất thình lình nói: “Anh buông tay đấy.”
Tôi hoảng loạn gọi một tiếng ‘anh’, Lữ Tân Nghiêu giả vờ không nghe, anh đếm ngược: “Ba, hai,…”
“Một.”
Vừa dứt lời, bàn tay sau lưng tôi biến mất, quán tính đẩy tôi về phía trước, tôi chỉ thấy trước mắt là vực sâu. Tôi hoảng hồn, cong gối đổ về phía trước.
“Anh ơi…”
Tôi đảo mắt bốn phía tìm anh, lúc tôi nghĩ mình sắp té, Lữ Tân Nghiêu kịp thời kéo tôi lại.
Ánh đèn lục lam chảy vào mắt anh, dường như anh tôi đang cười, anh hỏi: “Sợ không?”
Tôi gật đầu, anh lại hỏi tiếp: “Sao này còn dám đến nữa không?”
Đứng trước mặt anh là tôi lại mất đi khả năng tư duy, tôi cứ luôn dùng bản năng đáp lời anh. Mà bản năng của tôi với anh là phục tùng.
Lúc đó tôi vẫn chưa đọc quyển sách ấy, nhưng câu chữ vẫn theo định mệnh an bài nảy ra trong đầu tôi: Vì người, cả trăm ngàn lần. Từ nay về sau, dục vọ.ng như nước lũ tràn đê.
Trong độ tuổi phản nghịch không hiểu chuyện nhất, tôi không biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả ái tình và dục vọ.ng, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc nảy sinh cảm xúc mê đắm mông lung mà kịch liệt với anh tôi.
Vì người, cả trăm ngàn lần – Trích Người đua diều.