Táo Chua

Quyển 2 - Chương 12




Sau khi Mạnh Quang Huy chết, tôi bắt đầu tiết kiệm tiền, giấu dưới gầm giường. Chỉ có anh tôi biết.

Tiền này là của tôi và anh, nếu sau này chúng tôi và Tôn Nguyệt Mi ở riêng, tôi có thể dùng số tiền này đưa anh rời khỏi thôn Bạch Tước. Tôi tích cực lên kế hoạch cho ngày này, anh tôi không hề hay biết, tôi cũng không biết anh có chịu đi cùng tôi hay không.

Sự thật chứng minh gầm giường không phải là nơi đáng tin cậy, đột nhiên số tiền tôi tích cóp hai năm ròng không cánh mà bay.

Tôi nghi ngờ em trai mình, Tôn Yến Minh.

Lúc đó Tôn Yến Minh đã biết đi, thường mở cái miệng dính đầy nước bọt nước nhảm. Nó thường chạy lung tung trước viện, Tôn Nguyệt Mi bưng bát cơm theo sau, dỗ dành đút cho nó từng muỗng.

Em trai tôi không phải ngọn đèn cạn dầu, vì đút nó ăn hết bát cơm, Tôn Nguyệt Mi thường mệt đứt hơi, bà ta tìm trăm phương ngàn kế, cách hay dùng nhất là trốn tìm. Tôn Yến Minh trốn, lúc bị tìm thấy thì phải đại phát từ bi mở miệng để Tôn Nguyệt Mi đút cơm.

Lúc đó Tôn Yến Minh là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày, tính cách ngỗ nghịch của nó vượt qua nỗi sợ của nó đối với Lữ Tân Nghiêu, lúc đó Lữ Tân Nghiêu không có nhà, nó như một ông vua nhỏ, đi tới đi lui trước sân nhà.

Tôi ra khỏi phòng, Tôn Yến Minh đang ngồi trước chậu tắm của nó nghịch nước, tôi trực tiếp hỏi: “Tôn Yến Minh, mày động vào đồ của tao đúng không?”

Tôn Yến Minh ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên đưa tay hất nước vào mặt tôi, lớn tiếng hét: “Không nghe thấy gì hết!”

Tôi vẫn luôn không ưa Tôn Yến Minh, cho dù nửa dòng máu trong người nó cũng đến từ Mạnh Quang Huy giống tôi. Lúc nó i a tập nói, lần đầu tiên mở miệng gọi Lữ Tân Nghiêu là anh, tôi đã biết là cả đời này tôi cũng không ưa nổi nó.

Nó vừa sinh ra đã là em trai Lữ Tân Nghiêu, cho dù Lữ Tân Nghiêu không thích nó, nó cũng có thể mạnh miệng gọi anh là anh trai. Còn tôi chỉ là đồ giả.

Tôi đi đến trước mặt Tôn Yến Minh, nó càng kịch liệt hất nước: “Không được qua đây! Đi ra! Không được qua đây!”

Nhưng tôi vẫn đi tới, xách Tôn Yến Minh lên như xách ếch, hỏi nó: “Mày giấu tiền của tao ở đâu?”

“Không biết! Không biết gì hết!” Tôn Yến Minh vùng vẫy.

Tôi đặt nó trên bệ cửa sổ tầng hai, uy hiếp nó, nếu nó còn không nhận, tôi sẽ đẩy nó xuống để nó té chết.

Tôn Yến Minh sợ xanh mặt, thằng em khốn nạn của tôi bắt đầu khóc lớn, hai tay nắm chặt góc áo tôi, chẳng dám nhúc nhích.

Tôn Nguyệt Mi nghe thấy tiếng khóc thì chạy lên.

Lúc Tôn Nguyệt Mi đến gần, trong tay bà ta còn cầm một con dao.

Bà ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nhìn tôi, tôi nhìn ánh mắt bà ta, khẳng định là Tôn Nguyệt Mi muốn chém tôi thành trăm nhát, nhưng bà ta còn e ngại, vì bảo bối Tôn Yến Minh còn nằm trong tay tôi.

“Mạnh Lê! Mày định làm gì!” Con dao trong tay bà ta cũng run rẩy như giọng nói the thé.

Nếu Tôn Yến Minh lấy tiền của tôi, Tôn Nguyệt Mi nhất định là đồng phạm. Tôi hét vào mặt bà ta: “Các người trộm tiền của tôi!”

Tôn Nguyệt Mi phòng bị nhìn tôi và Tôn Yến Minh, trợn mắt nói: “Tiền của mày ở đâu ra? Mày kiếm được tiền sao?”

“Tiền của anh tôi.” Tôi nói.

“Ai là anh mày, nó là con tao, là anh của Minh Minh.” Tôn Nguyệt Mi phẫn nộ hét: “Mẹ mày chết từ đời nào rồi, mày làm gì có anh!”

“Bà nói bậy, Lữ Tân Nghiêu là anh tôi! Bà không trả tiền cho tôi, tôi đẩy nó xuống!”

“Mày đẩy nó tao chém chết mày!”

Tôi và Tôn Nguyệt Mi khoảng cách một cái bàn, Tôn Yến Minh vừa khóc vừa gọi mẹ ơi mẹ ơi, giọng nó vừa chói vừa lớn, sau đó lại bắt đầu gọi anh, lập tức làm tôi nghẹt thở.

“Mày câm miệng! Không được gọi!”

Tôi đang định đẩy Tôn Yến Minh xuống thì anh tôi xuất hiện.

Anh vừa nhìn là mắt tôi nóng ran. Anh tôi không nói gì, trực tiếp đến trước mặt tôi giành Tôn Yến Minh khỏi tay tôi, đặt nó xuống đất.

Lữ Tân Nghiêu đánh vỡ cục thế.

Lúc Tôn Yến Minh rời khỏi bệ cửa sổ, Tôn Nguyệt Mi kéo nó ra sau lưng, rồi nhấc dao lên định chém tôi. Tôi còn chưa kịp tránh thì tầm mắt đã bị chắn ngang, cứ như lúc Bành Da Đen định đánh tôi, Lữ Tân Nghiêu đứng trước mặt tôi, chặn con dao đang hướng về phía tôi.

Trong lúc hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng hét bén nhọn của Tôn Nguyệt Mi.

Ngày hôm đó Lữ Tân Nghiêu mặc sơ mi trắng, tôi đưa mắt nhìn, thấy máu chảy dọc cánh tay anh, sắc đỏ lan trên nền trắng. Tay anh che mặt, nhưng không che hết, dao của Tôn Nguyệt Mi không chỉ chém vào tay anh, còn rạch một đường trên mặt anh.

Dao chặt thịt, thường lướt trên thịt chết, ngay lúc này lại cắt đứt da thịt đang sống trên mặt anh tôi. Tất cả xảy ra ngay trước mặt tôi.

Tôi phẫn nộ cùng cực, xông lên đánh Tôn Nguyệt Mi, lúc này anh tôi thô bạo kéo tôi quăng vào tường, không chút lưu tình tát tôi một bạt tay.

Anh rất mạnh, đánh cũng nhẫn tâm, tôi chỉ thấy trước mắt tối đen, tai cũng ù ù.

Lúc đó tôi còn tưởng mình bị anh đánh điếc luôn rồi, chỉ biết lặng người nhìn anh. Máu lan trên mặt anh, chảy xuống cầm, tựa như mưa trên mái nhà, lách tách nhỏ trên đất.

Trong lúc ngơ ngác, tôi nhìn thấy mồ hôi anh phản chiếu ánh mặt trời, tôi cứ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, đến khi máu trên mặt anh chảy thành một vết thương bò vào mắt tôi. Tầm mắt tôi đột nhiên mờ dần.

Con dao trong tay Tôn Nguyệt Mi rơi trên đất, Tôn Yến Minh sợ hết hồn, khóc càng lớn hơn nữa. Nhưng Lữ Tân Nghiêu không để tâm, anh nói với tôi: “Còn không bước qua đây?”

Lúc này tôi mới hoàn hồn, muộn màng phát hiện mắt mình đã ướt.

Trước giờ anh tôi vốn không phải là người kiên nhẫn, anh không đợi tôi trả lời đã nắm tay cánh tay tôi, thô bạo kéo tôi đi. Lữ Tân Nghiêu nắm rất chặt, cứ như muốn nghiền nát cánh tay tôi, tôi không theo kịp, gần như là bị anh lôi trên đất, lúc xuống cầu thang, tôi òa khóc.

Tôi không biết vì sao tôi khóc. Vì Lữ Tân Nghiêu làm tôi đau? Vì anh đánh tôi? Vì anh tôi bị Tôn Nguyệt Mi chém… Từ nhỏ tôi đã là mầm họa, tôi lại anh tôi nữa rồi, nhất định là anh rất ghét tôi.

“Anh… anh… anh chảy nhiều máu lắm… anh, anh đau không?”

Tôi cứ lấp bấp nói, nhưng trước giờ anh tôi không thích phí lời, không thèm nhìn tôi, đẩy cửa đi thẳng. Ấm ức dâng lên ngay lúc cửa đóng lại, tôi ngồi khóc một mình trong phòng.

Tôi có rất nhiều thứ muốn nói cho anh biết, nhưng anh không muốn nghe nữa.

Anh, bọn họ trộm tiền của chúng ta. Tại sao anh lại bảo vệ họ?

Anh, anh ghét em đúng không?

Anh… anh, anh. Xin lỗi.

Cái bóng của mặt trời chìm xuống đáy giếng, ánh sáng sắp chết đuối giữa lòng nước, bò lên giường quỷ nước.

Từ nhỏ tôi đã biết mình là kẻ không có tiền đồ, lúc tôi vô vọng vừa khóc vừa gọi anh, tôi bò xuống gầm giường Lữ Tân Nghiêu, rồi ngủ quên trong nước mắt.

Nửa đêm, tôi cảm nhận được có ai đỡ vai tôi, vòng qua cột sống bế tôi khỏi gầm giường. Hình như là anh tôi.

Ngón tay và hơi thở nhẹ nhàng của anh rơi trên má tôi, chạm vào gò má sưng lên sau cái tát lúc chiều. Tôi mở hé mặt, nhìn thấy anh đang cúi đầu chạm vào mặt tôi.

Tôi biết đây không phải là mộng, lúc đó tôi vẫn còn chìm trong bi thương, bèn vùi mặt tay anh, nửa tỉnh nửa mê gọi anh. Nước mắt tôi chen qua kẽ mắt, tôi quẹt vào tay anh, đường sinh mạng của anh vốn là một lòng sông cạn, tôi lấp đầy nó bằng nước mắt.

Nhất định là mơ, tôi nghĩ, chỉ có thể trong mơ, anh mới kiên nhẫn như vậy.

Nhưng trong giấc mơ này, tôi nhìn thấy băng gạc màu trắng trên mặt anh.

Lữ Tân Nghiêu hủy dung rồi. Gương mặt đẹp đẽ của anh cứ thế bị hủy bởi một con dao.

Tình cảm của tôi với Lữ Tân Nghiêu cứ thế run rẩy nảy mầm, trước khi anh hủy dung tôi chỉ sợ anh, sau khi anh hủy dung tôi mới bắt đầu yêu anh.