Mẹ anh tôi, Tôn Nguyệt Mi là một người đàn bà có thủ đoạn, Mạnh Quang Huy leo tường nhà bà ta vào giữa hạ, thì đầu đông năm đó, bà ta và Lữ Tân Nghiêu dọn vào nhà tôi.
Tôn Nguyệt Mi rất xinh đẹp, thời còn trẻ là người đẹp nhất nhì trong thôn Bạch Tước, bây giờ con trai đã cao hơn bà thì vẫn còn đường nét và thần thái như ngày nào. Giữa trán bà ta có một nốt ruồi mỹ nhân, Mạnh Quang Huy nói bà ta giống như quan âm trong tranh vẽ.
Ngoại hình của Lữ Tân Nghiêu được di truyền từ Tôn Nguyệt Mi, lúc đó anh giống như một nụ hoa chớm nở, chưa hoàn toàn phô sắc, không có sự sắc bén như bây giờ. Nét đẹp của anh khi đó rất e ấp, lúc nào cũng sẵn sàng nở rộ. Điều đó thể hiện rõ nét trong mùa hè này.
Tôi nhớ vào tháng bảy, Lữ Tân Nghiêu cùng đám bạn của anh đi bơi ngoài bờ sông. Cái nắng gắt gao của thôn Bạch Tước làm mồ hôi ướt áo đám thiếu niên, bọn họ giống như chó da đen, nhảy ùm xuống nước.
Tôi men theo bãi cạn bờ sông bắt tôm cá nhỏ, bọn họ nhảy xuống nước, sóng nước ập vào bờ, không những dọa tôm cá chạy mất, còn bắn nước lên mặt tôi. Bạn tôi Trương Bất Du lanh lợi né tránh, còn ở bên cạnh cười chế nhạo.
Nước trên mặt tôi lăn xuống từng giọt, tôi ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt mơ hồ. Kỳ quái là, trong tầm mắt mờ ảo kia, tôi có thể nhìn thấy Lữ Tân Nghiêu đang chìm trong làn nước lóng lánh đó.
Lữ Tân Nghiêu đang tỏa sáng giữa lòng sông.
Lúc đó tôi cũng quên mất anh là anh trai tôi, à, không đúng, lúc đó anh còn chưa phải là anh trai tôi.
Trương Bất Du nhanh nhảu vỗ vai tôi: “Ê nhóc Lê, tao nhìn thấy anh mày rồi.”
Tôi đẩy tay nó ra: “Mẹ tao chỉ đẻ có mình tao, đẻ xong là chết ngay, tao không có anh.”
Mạnh Quang Huy và Tôn Nguyệt Mi kết hôn rồi, nhưng Lữ Tân Nghiêu không phải anh trai tôi, Tôn Nguyệt Mi cũng không phải mẹ tôi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ xa lạ tên Trần Mỹ Linh, mất từ khi tôi chưa đầy tháng. Trong thôn có mấy kẻ xưng là mình biết rõ nội tình, nói bà bỏ chồng bỏ con, chạy trốn rồi, nhưng Mạnh Quang Huy phản bác. Ông ta xanh mặt nói: “Vợ tôi chết rồi.”
Lúc tôi vừa nghe hiểu, Mạnh Quang Huy liền ngày đêm kể chuyện về mẹ cho tôi nghe. Trong lời kể của ông ta, Trần Mỹ Linh giặt đồ bên bờ sông, bất cẩn té xuống rồi chết đuối.
Tôi cũng chẳng biết là thật hay giả, cũng không quan tâm bà chết hay là bỏ trốn, sự thật duy nhất là bà đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi mãi mãi.
Ngày đầu tiên Tôn Nguyệt Mi dọn đến nhà chúng tôi, Mạnh Quang Huy bảo tôi gọi bà ta là mẹ, ánh mắt của ba người trên bàn ăn đổ dồn vào tôi, không khí trở nên gượng gạo.
Mạnh Quang Huy hối thúc, còn tôi chỉ thành thật đáp lời: “Mẹ con chết rồi.”
Vừa dứt câu, tôi đã nghe thấy tiếng cười của Lữ Tân Nghiêu và tiếng Mạnh Quang Huy đập bàn.
“Nói bậy!” Ông ta chỉ vào Tôn Nguyệt Mi: “Kể từ ngày hôm nay, đây chính là mẹ mày.”
Tôi đã vào tiểu học rồi, dĩ nhiên biết rõ Tôn Nguyệt Mi không phải người mẹ được hồi sinh của mình, Tôn Nguyệt Mi cũng biết rõ tôi không phải con bà ta, bèn khuyên ngăn Mạnh Quang Huy.
Cuối cùng, Mạnh Quang Huy độ lượng cho phép tôi gọi Tôn Nguyệt Mi là dì Mi, cũng như độ lượng tha thứ cho Lữ Tân Nghiêu vì không gọi ông ta là cha mà gọi là chú Mạnh.
Thực tế thì Lữ Tân Nghiêu vừa không coi Mạnh Quang Huy là cha, cũng chẳng nhận người chú này, có thể anh coi cha tôi như là một đám uế khí, còn tôi là một đám uế khí khác.
Năm đầu tiên Lữ Tân Nghiêu dọn đến nhà tôi, hai chúng tôi ở cùng một phòng, anh chưa bao giờ chủ động nói chuyện với tôi, tôi cũng không dám động chạm anh.
Chỉ có một lần ngoại lệ.
Hôm đó là một ngày trời nắng gay gắt, tấm lướt bẫy chim sẻ đang phấp phới trên đồng lúa, vừa tan học là tôi men theo bờ ruộng về nhà, vì khát nước nên chạy rất nhanh.
Lúc này có một thằng nhóc lớn hơn tôi chạy tới, lúc băng ngang qua nhau thì đụng vai, tôi ngã lăn quay ra đất. Thằng nhóc kia quay lại nhìn, tôi thấy vệt máu chảy ra từ miệng nó.
“Mày chảy máu rồi kìa.” Tôi nhắc nhở nó.
Nó ngây người, đưa lưỡi lên kiểm tra vòm miệng, rồi phun ra một ngụm máu.
“Răng tao gãy mất rồi.” Nó trừng tôi: “Mày đụng gãy răng tao!”
Tôi cãi: “Mày cũng đụng tao mà!”
Nó phớt lờ lời tôi, ngang ngược kéo tôi đứng dậy: “Mày đền răng cho tao!”
Lúc đó tôi vẫn chưa đến tuổi thay răng, cũng không biết là răng sẽ mọc lại, bèn nói: “Răng gãy là không mọc lại được đâu.”
Nó bắt đầu khóc, nước mắt rơi lã chã như hạt đậu, ngay lúc đó, anh nó đến.
Nó và anh nó là một cặp sinh đôi, hai đứa nhìn giống hệt nhau, sau đó tôi mới biết tụi nó tên Đại Bành và Tiểu Bành.
Tiểu Bành tố cáo tôi với anh nó: “Anh hai, nó đụng gãy răng em!”
“Nó cũng đụng tao mà…”
Tôi còn chưa dứt lời, Đại Bành đã không phân đúng sai kéo cổ áo tôi đấm tôi một phát. Tôi húc đầu nó, nó nắm tóc tôi, đá tôi lăn xuống ruộng.
Tôi nằm trên mặt đất nóng hầm hập, Tiểu Bành nhào tới, móng tay nó rất nhọn, vừa cào lên cổ vừa cào lên mặt tôi, từng cơn nóng rát từ chỗ da rách truyền lên não.
Cặp sinh đôi này đánh tôi một trận tơi tả, Đại Bành giẫm bàn chân đang xỏ dép lào của nó lên ngực tôi, cao cao tại thượng mà phun một ngụm nước bọt.
“Ai bảo mày ăn hiếp em tao!”
Lúc nó giẫm lên người tôi nói ra câu này, tôi chỉ thấy cực kỳ uất ức sắp khóc. Không phải vì sự sỉ nhục của nó mà vì tôi chỉ thân đơn thế côi một mình.
Tiểu Bành kéo đáy quần: “Anh hai, em buồn tè.”
“Cứ tè ở đây.” Đại Bành nói.
Mắt tôi nhòe trong lệ, nhìn thấy Tiểu Bành cười hì hì kéo quần, còn nhìn tôi huýt sáo ‘xùy xùy’.
Nỗi nhục nhã to lớn khiến tôi kháng cự, Tiểu Bành nói với anh nó: “Anh giữ nó chặt chút.” Rồi lại đắc ý nghênh ngang nói với tôi: “Mày mà cựa quậy nữa là tè vào miệng mày.”
Khuất nhục và phẫn nộ khiến tôi mất đi lý trí, đem Lữ Tân Nghiêu ra hù dọa bọn nó, tôi rống lên: “Tao phải méc anh tao, để anh tao đánh chết chúng mày!”
Nói xong là tôi khóc. Bị chúng nó vu oan giá họa tôi không khóc, nhưng lúc bịa ra lời nói dối này, nước mắt tôi lại tuôn như suối.
“Anh mày là ai?” Chẳng biết là Đại Bành hay Tiểu Bành hỏi.
“Anh tao là Lữ Tân Nghiêu.”
Lữ Tân Nghiêu, lần đầu tiên nói ra cái tên này, họng tôi nghẹn đắng.
Ngay lúc đó, bên tai tôi vang lên tiếng nước lách tách.
“Trời ơi, em tao sợ tè luôn rồi nè!” Đại Bành cười lớn.
Buổi chiều hôm đó, tôi chết chìm trong uất ức và đau đớn, nằm trên đất khóc đến chuột rút, Đại Bành và Tiểu Bành đã đi mất rồi, tôi vẫn còn chưa dứt.
Đến khi trời nhá nhem tối, tôi mới lồm cồm bò dậy, thê thảm về nhà.
Lữ Tân Nghiêu đang ngồi đọc sách trong viện, tôi đẩy cửa bước vào, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi phát hiện hốc mắt vốn đã cạn nước của tôi lần nữa ướt nhòa.
Tôi đứng trước mặt Lữ Tân Nghiêu khản giọng khóc.
Anh có chút ngây ngốc nhìn tôi, qua một lúc thì gấp sách lại bước đến gần.
Lữ Tân Nghiêu đứng trước mặt tôi, vết thương trên cổ trên mặt tôi nóng ran dưới ánh nhìn chăm chú của anh.
“Khóc cái gì?” Giọng anh lành lạnh, nhưng vào tai tôi lại ấm.
Tôi cũng không biết tại sao, anh vừa mở miệng, tôi lại càng khóc dữ dội.
Lữ Tân Nghiêu không nói, anh im lặng nhìn tôi khóc, lại nhìn tôi giơ tay quệt nước mắt.
Tôi lau mặt xong thì nhìn anh lắc đầu, rồi chạy vào trong phòng, lấy ống tiền tiết kiệm giấu dưới gầm giường ra.
Toàn bộ tài sản của tôi nằm trong đây, tổng cộng mười ba tệ lẻ bảy xu, tôi móc ra hết, nắm chặt trong tay rồi chạy ra ngoài.
Lữ Tân Nghiêu đã ngồi xuống cái bàn gỗ, tôi đi đến bên cạnh anh, đặt tiền lên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Anh đánh hai thằng kia giúp em được không?”
Lữ Tân Nghiêu nhìn tôi rồi lại nhìn thù lao, một lúc sau mới khinh khỉnh trào phúng: “Tìm tao làm gì? Đi tìm ba mày đi.”
Anh chẳng hề đặt tôi vào mắt, lẽ ra tôi nên cụp đuôi rồi chuồn đi. Nhưng lúc tôi cúi đầu, lại nghe anh hỏi: “Thằng nào?”
Tôi mới sực nhớ ra là tôi không nhớ tên hai đứa nó, bèn nói: “Song sinh.”
Lữ Tân Nghiêu không nói gì.
Lúc đó, lòng tôi xung động, tôi muốn hỏi Lữ Tân Nghiêu, cần bao nhiêu tiền thì anh mới có thể đồng ý trở thành anh em máu mủ ruột rà với tôi. Nhưng tôi không dám nói ra miệng, bởi vì tôi biết mười ba tệ bảy xu còn lâu mới đủ, tôi vĩnh viễn cũng không gom được đủ tiền.
Thôn Bạch Tước chỉ có một trường học, Lữ Tân Nghiêu học cấp hai tôi học tiểu học cùng một trường, nhưng cả năm qua, chúng tôi chưa bao giờ cùng nhau sóng vai như anh em nhà khác.
Từ ngày hôm đó, Lữ Tân Nghiêu vẫn đi sớm về muộn, anh luôn đi học trước tôi, cũng luôn về trễ hơn tôi.
Lúc tôi ngồi trong viện làm bài tập, Lữ Tân Nghiêu mới đẩy cửa bước vào. Lúc đó tôi sẽ giả vờ là mình đã làm xong bài tập, cất hết sách vở trên cái bàn từng thuộc về tôi vào cặp, rồi nhanh chóng chuồn vào phòng của hai chúng tôi.
Lữ Tân Nghiêu chưa từng đuổi tôi đi, là tự tôi muốn làm thế.
Tôi biết Lữ Tân Nghiêu không thích Mạnh Quang Huy, cũng không ưa tôi, tôi chỉ theo bản năng lấy lòng anh. Con nít trời sinh có giác quan thứ sáu, lúc đó tôi cẩn thận từng li từng tí lấy lòng Lữ Tân Nghiêu trong phạm vi anh có thể chấp nhận được, cứ như đã biết trước rằng người này sẽ trở thành chỗ dựa duy nhất của mình.
Bạch Tước chỉ là một thôn nhỏ, tin Mạnh Quang Huy cưới Tôn Nguyệt Mi nhanh chóng truyền đến trường học, chuyện Lữ Tân Nghiêu trở thành anh trai tôi cũng được tụi nhóc rỉ tai nhau.
Bạn cùng lớp của tôi nghe tin thì vô cùng ngưỡng mộ tôi, bọn nó đều cho rằng có một người anh trai như thế là một chuyện rất oai phong. Thực tế thì đúng là như thế, dựa vào vẻ bề ngoài nổi trội và năng lực lãnh đạo trời sinh của mình, Lữ Tân Nghiêu có một đám bạn xấu nhiều không kể xiết.
Nhưng chỉ có mình tôi biết, Lữ Tân Nghiêu không phải anh tôi.
Tôi đi băng băng giữa những ánh mắt ngưỡng mộ, giấu mình vào trong cái bóng. Cho đến một ngày nọ, Trương Bất Du kéo tôi ra.
Chuyện xảy ra vào một ngày thứ sáu bình thường, Trương Bất Du và mấy thằng nữa chui lỗ chó trốn tiết thể dục, bị sao đỏ trừ điểm. Cô Lý chủ nhiệm lớp tôi là một bà cô dữ dằn có tiếng, lúc nào cũng cầm cây roi trúc vót mảnh trong tay, chuyên đánh mấy đứa học trò vi phạm kỷ luật, mấy đứa từng bị đánh đều lén lút gọi cô là bà phù thủy.
Tụi Trương Bất Du phạm lỗi xong thì sợ xám hồn, sợ hãi làm chúng nó nhớ ra rất nhiều thứ. Ví dụ như sao đỏ tuần đó là Lữ Tân Nghiêu, cuốn sổ trừ điểm đó nằm trong tầm tay anh.
Rồi bọn nó lại nhớ đến tôi.
Đám con nít ranh này mới lên tiểu học đã biết đi cửa sau, bọn nó bảo Trương Bất Du đến lôi kéo tôi. Trương Bất Du khóc như khóc tang, bảo tôi giúp nó.
“Mạnh Lê, mày bảo anh mày gạch bỏ tên tụi tao được không? Lẽ nào mày trân trân nhìn tao bị bà phù thủy đánh chết? Mạnh Lê, Mạnh Lê…”
Trương Bất Du cứ lải nhải từng tiếng Mạnh Lê, tôi nắm gấu quần, khó khăn mở miệng: “Nhưng mà… tao không làm được…”
Trương Bất Du không tin, cứ khăng khăng gọi tên tôi, cứ mỗi lần nó ‘Mạnh Lê’ thì trong lòng tôi lại vang lên tiếng vọng như trong sơn cốc, cay đắng mà vang lên từng chữ ‘Lữ Tân Nghiêu’.
Chẳng biết Trương Bất Du ỉ ôi bao lâu, cuối cùng đồng phạm của nó bỏ cuộc, kéo Trương Bất Du đi, còn liếc tôi một phát: “Mượn cớ chứ gì? Không giúp thì thôi!”
Bọn họ không xin tôi giúp đỡ nữa lẽ ra tôi nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng tôi cứ thấy như có gì nghẹn ngang họng mình, cực kỳ khó chịu.
Lúc chiều, Trương Bất Du chạm mặt tôi trên đường đi học, nhưng nó không dừng lại đợi tôi mà còn rảo bước nhanh hơn. Tôi nhìn bóng lưng nó, vừa uất ức vừa cảm thấy có lỗi.
Trước cổng trường, Trương Bất Du bước chậm lại, tôi và nó nhìn thấy Lữ Tân Nghiêu đang trực.
Anh quét mắt nhìn một lượt từng đứa học sinh vào cổng, bao gồm cả tôi. Đột nhiên tôi có chút thấp thỏm.
Thật ra tôi chỉ cần giống như lúc ở nhà, tự coi mình là một đám không khí trong mắt Lữ Tân Nghiêu, đợi anh nhìn sang chỗ khác là xong, nhưng lúc tôi bước qua cổng sắt, cũng là lúc tôi đi về phía anh, trong tim lại sinh ra một loại mong đợi ngượng ngùng.
Giống như giọt nước trên lá, rung rẩy rơi xuống làm ướt cánh đồng tim tôi.
Rồi ngã vào hư không.
Ánh mắt Lữ Tân Nghiêu nhẹ nhàng lướt qua tôi, dĩ nhiên, đó không phải là ánh mắt nhìn em trai, mà là ánh mắt nhìn một kẻ xa lạ.
Mong đợi của tôi chết yểu, tang tóc nuốt chửng lấy nó.
“Này, Lữ Tân Nghiêu!” Trương Bất Du đột nhiên dừng lại, nhiệt tình vẫy tay với Lữ Tân Nghiêu: “Em là bạn của Mạnh Lê.”
Tôi thót tim, đứng khựng lại.
Tôi đoán giờ này chắc mặt của tôi trắng bệch rồi, nhưng Trương Bất Du không hề phát giác, Lữ Tân Nghiêu không để ý đến nó, nó liền quay đầu qua nhìn tôi, cười hì hì nói: “Anh mày không nghe tao gọi, mày gọi thử đi.”
Tôi vội vàng nhìn sang Lữ Tân Nghiêu, nhưng anh đã sớm nhìn đi chỗ khác, chỉ chừa lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.
Tôi nghĩ mình nhất định là xong đời rồi. Sự thận trọng của tôi lúc ở nhà hoàn toàn bị sự lỗ mãn và ngu xuẩn của Trương Bất Du phá hoại.
Buồn bã và phẫn nộ dâng lên, tôi trừng mắt nhìn Trương Bất Du, nhấc chân đá nó một cái.
“Mày làm gì thế?” Trương Bất Du rống họng lên, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi chó cùng rứt giậu, gấp gáp vạch ra ranh giới rạch ròi với Trương Bất Du trước mặt Lữ Tân Nghiêu, thậm chí tôi còn hi vọng là Trương Bất Du hét thảm hơn một chút để anh trai tương lai của tôi biết, chuyện Trương Bất Du làm không hề liên quan gì đến tôi.
Tôi ôm lòng tự ti, trộm nhìn Lữ Tân Nghiêu, thầm cầu mong anh nhìn tôi một chút.
Nhìn em đi.
Tôi khát vọng ánh mắt anh hơn ai hết, nhưng tôi lại làm trái lương tâm mình, khi đến trường, hễ nhìn thấy anh là lại đi đường vòng.
Tôi thấp thỏm. Ngày qua ngày, tôi thấp hèn mà chìm trong vinh quang giả dối được dựng nên bởi ánh mắt của người khác, cũng càng thấy rõ hơn khoảng cách giữa mộng đẹp và hiện thực. Trong góc nhỏ mà Lữ Tân Nghiêu không hay biết, tôi đứng bên bờ gọi anh cả ngàn tiếng anh ơi.
Trong một đoạn thời gian, anh trai trở thành bí mật mà tôi chôn vùi trong bóng tối.
Bây giờ, tôi bắt buộc phải dùng dối trá để bảo vệ nó, lúc ánh mắt Lữ Tân Nghiêu dời đến, tôi hét vào mặt Trương Bất Du: “Đồ ngu, Lữ Tân Nghiêu không phải anh tao!”