Táo Chua - Đào Trấp Băng Khối

Chương 4: Bị phát hiện




Khí trời dần nóng lên, trong trường học đại đa số học sinh đều đã tự giác đổi thành đồng phục mùa hè.

Áo trắng ngắn tay rộng thùng thình cùng quần short thể thao màu đen thật sự là quá mức quê mùa, vì vậy bọn học sinh lặng lẽ cải biến một chút tại góc viền áo, để cho mình có thêm hơi thở thanh xuân tươi trẻ.

Sở Khâm lại lười làm mấy thứ này. Thế nhưng đồng phục mùa hè mặc trên người cậu không quá hai ngày đã bị bạn cùng bàn hỏi thăm: "Sở Khâm, để tớ vẽ cho cậu mấy cái hoa văn nhé? Như thế này quá đơn điệu."

"Sao cũng được, tùy cậu." Sở Khâm gục xuống bàn ngủ, bạn cùng bàn liền lấy bút lông vẽ lên ống tay áo cậu mấy họa tiết nho nhỏ, vẽ một hồi lại thành ra lan tràn đến cả cổ áo.

Lúc tan học, Tưởng Minh Hàng đứng trên hành lang chờ Sở Khâm. Quần áo hắn sạch sẽ đến có hơi chói mắt, hắn dựa vào bên cửa sổ, một tay theo thói quen đút túi, lông mày hơi nhíu, khí thế bức người.

Sở Khâm đeo cặp sách đi ra, vốn đang còn muốn làm bộ không thấy hắn, Tưởng Minh Hàng đã trực tiếp hô: "Sở Khâm."

"Ầy." Sở Khâm chột dạ giơ tay cà cà chóp mũi: "Anh chờ em hả? Vậy đi thôi."

Cậu bây giờ vừa thấy Tưởng Minh Hàng đã cảm thấy ngượng, mí mắt cũng nóng hổi, khó có thể nhìn thẳng. Nhưng Tưởng Minh Hàng lại dựa vào càng gần, thò tay lấy đi cái cặp của cậu: "Buổi trưa sang nhà anh ăn cơm."

"Sao vậy?" Cánh tay hai người nhẹ nhàng cọ phải nhau, chỗ da bị đụng phải liền muốn nổi lửa. Sở Khâm muốn trốn, nhưng vẫn bị hương vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người Tưởng Minh Hàng bao phủ, cậu đã không còn đường trốn.

Tưởng Minh Hàng liếc cậu một cái, không trả lời. Sở Khâm cảm thấy cái tay của người kia mấy lần vuốt nhẹ lòng bàn tay mình, sau đó ngón tay duỗi thẳng, tay trong tay với cậu trong vài giây ngắn ngủi.

Mặt trời sao lại chói chang đến vậy nhỉ, nóng cháy cả đầu người. Sở Khâm ngơ ngơ ngác ngác hỏi: "... Có thể đưa cặp cho em không? Như thế này cứ kỳ lạ sao á."

Cậu vừa nói xong lời này, bên cạnh có một đôi tình nhân nhỏ ngây ngô đi qua, nam sinh đỏ mặt chậm rãi đưa tay về phía nữ sinh: "Cái kia, cậu đưa cặp cho tớ đi, tớ cầm giúp cậu."

Sở Khâm lại càng cảm thấy kỳ quái.

Tưởng Minh Hàng đến cùng là muốn làm cái đây? Giữa bọn họ, hình như đã bỏ bớt mấy bước trong quá trình, trực tiếp tiến vào bước cuối rồi mà.

Nữ sinh dùng âm thanh mềm mại e lệ nói: "Cảm ơn cậu nha."

Sở Khâm tỉnh táo lại một chút, đoạt lấy cặp sách từ trong tay Tưởng Minh Hàng, nheo mắt lại ngửa mặt nhìn hắn: "Bạn gái anh đâu rồi?"

Tưởng Minh Hàng sửng sốt vài giây, sau đó làm vẻ mặt như đang cân nhắc. Hắn nhẹ giọng nói: "Em ăn giấm à."

"Ha? Cái gì? Không phải anh có bạn gái sao?" Sở Khâm hoàn toàn bối rối, không biết tại sao mạch não của người bạn thiên tài lại nhảy đến kết luận này.

"Không có." Tưởng Minh Hàng nhếch khóe miệng nở nụ cười ngắn ngủi: "Từ trước đến nay anh đã nói mình có bạn gái bao giờ đâu."

"Anh không phải đã chấp nhận bức thư kia sao?"

"Không có."

"Lúc trước em nhắc tới việc này, anh cũng không thèm phủ nhận..."

"Ồ."

"Ồ." Sở Khâm ngơ ngác mà lặp lại một lần, khá là căm tức mà đá văng mấy cục đá vụn trên đường: "Vậy thì sao? Liên quan gì đến em. Bây giờ em đang yêu đương nha, anh đừng có làm phiền em."

Nói xong, cậu giận dữ mà nhanh chân đi về phía trước, định bụng muốn bỏ Tưởng Minh Hàng lại phía sau.

Hai người bọn họ chậm rãi đi vào tiểu khu. Hai bên đường phố bóng râm che phủ, vài vệt sáng lốm đốm nhỏ vụn từ cành lá chiếu xuống, rơi lên vạt áo trắng như tuyết của Tưởng Minh Hàng, cũng chiếu lên mấy hoa văn nhỏ lung ta lung tung trên ống tay áo Sở Khâm.

Tưởng Minh Hàng đưa tay kéo tay áo của cậu lên nhìn sơ, có chút bất đắc dĩ: "Lên lớp không chú ý nghe giảng, lại đi làm mấy cái này."

"Không phải em vẽ!" Sở Khâm vỗ rơi tay hắn: "Là bạn cùng bàn của em."

"Vậy còn em?"

"Lúc đó em đang ngủ."

"..."

- ---------------

Buổi trưa lúc đang ăn cơm tại nhà Tưởng Minh Hàng, Sở Khâm nhận được điện thoại từ Cố Nham, ngay lập tức ngồi không yên, hai ba phát vét sạch sẽ cơm trong bát, gác lại đũa bỏ chạy vào phòng ngủ nhận điện thoại.

Mẹ Tưởng nhìn thấy bộ dạng sốt sắng của cậu lại cảm thấy rất buồn cười, nhỏ giọng hỏi con mình: "Sở Khâm đây là vội nói chuyện với bạn gái nhỉ?"

"Con không biết." Giọng Tưởng Minh Hàng lạnh lẽo cứng rắn: "Bọn con cũng không học chung lớp."

Hắn ung dung thong thả cơm nước xong, lại giúp mẹ thu dọn bát đũa, lúc này mới bưng hoa quả trở về phòng.

Sở Khâm nằm lỳ trên giường ngây ngô nói chuyện với Cố Nham, âm thanh vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, ngọt như ngâm đường, Tưởng Minh Hàng nghe thấy mà vô cùng không thoải mái.

Hắn khóa trái cửa phòng, đặt đĩa đựng trái cây xuống rồi đến ngồi cạnh người Sở Khâm, trực tiếp đặt bàn tay ướt nhẹp lên cổ cậu.

"A... Đệt!" Sở Khâm vội vàng bật dậy, sờ cổ lườm nguýt hắn một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở: Không cho xằng bậy.

Cậu càng như vậy, Tưởng Minh Hàng càng cảm thấy không vui, vòng tay ôm lấy eo Sở Khâm, cưỡng ép cậu ngồi lên đùi mình.

Sở Khâm đưa điện thoại di động ra xa một chút, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyệnTưởng Minh Hàng đã thò tay cởi quần cậu, mông trần lập tức dán sát lên chỗ đó của hắn.

"Chớ lộn xộn." Tưởng Minh Hàng giật điện thoại của cậu, còn bồi thêm một câu đáng sợ hơn: "Nếu không thì anh trực tiếp nói cho Cố Nham đấy."

Trong giây lát này, cuối cùng Sở Khâm cũng đã hiểu rõ cảm giác mê muội cùng chột dạ của bản thân đến từ nơi nào. Cậu trừng Tưởng Minh Hàng, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, cho nên không nói ra được câu mắng người, trong nháy mắt đã có nước mắt từng giọt rơi xuống.

Tưởng Minh Hàng vô liêm sỉ đáng ghét đã đột phá phòng tuyến của Sở Khâm. Cậu đờ đẫn ngồi thừ người, nửa ngày sau mới nghẹn ra được một câu: "Anh rốt cuộc là muốn cái gì đây?"

"Anh không biết." Tưởng Minh Hàng kè sât bên tai cậu: "Chỉ là, anh..."

Hắn nghiến răng thật chặt, thế mà vẫn không nói ra được câu bày tỏ ngắn ngủi kia. Thế nhưng hiện tại ít nhất hắn vẫn có thể ôm Sở Khâm, có thể hôn môi người này, còn có thể làm tình. Không được làm một cách quang minh chính đại cũng không sao, hắn trái lại còn chán ghét cái loại ràng buộc ấy, yêu đương ràng buộc lẫn nhau gì đó rất nhàm chán.

Cứ vậy mà vụng trộm với Sở Khâm. Ý tưởng này làm Tưởng Minh Hàng cảm thấy hơi mê muội, ngay sau đó chôn mặt sâu vào hõm vai Sở Khâm, để bản thân hít vào mùi hoa quả thơm ngọt nhàn nhạt kia. Tim Tưởng Minh Hàng đập điên cuồng, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật tốt."

"Cái gì?" Sở Khâm cố gắng quay đầu lại nhìn hắn, đôi môi không quá vui vẻ mà nhếch lên, hàng mi dài khẽ rũ xuống. Con ngươi đen bóng sâu thẳm lại nhu thuận như hai viên thủy tinh, lấp loáng ánh đèn màu xanh nhạt, đẹp cực kỳ. Tưởng Minh Hàng nỗ lực muốn thò tay chạm vào ánh sáng đó, đầu ngón tay hắn từ từ chạm đến lông mi Sở Khâm, cậu lại không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút.

Tưởng Minh Hàng phẫn nộ mà thu tay về: "Ngu ngốc."

Hắn vốn muốn làm vài chuyện nhưng đáng tiếc lại không thành công, bèn buông Sở Khâm ra đứng dậy đi tới trước bàn học, làm bộ lật một quyển sách lịch sử.

Sở Khâm đưa tay sờ sờ mặt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng chụp lấy điện thoại di động, vội vã mà gọi Cố Nham: "Chồng ơi —— "

Bộp một tiếng cuốn sách trong tay Tưởng Minh Hàng đã nện xuống bàn, hắn ngồi im không nhúc nhích thật lâu, nghiêng tai nghe hai người đối thoại.

"Mới nãy em đi nói chuyện với Tưởng Minh Hàng ấy mà." Sở Khâm không định nói dối, ngoan ngoãn mà giải thích với Cố Nham: "Buổi trưa em sang nhà anh ấy ăn cơm."

Cậu khẽ thủ thỉ, Tưởng Minh Hàng để sách xuống, sau đó chậm rãi đến gần.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt vai Sở Khâm, lại tiếp tục duỗi tới, kéo lấy cằm cậu. Sở Khâm bị ép hơi ngẩng đầu lên, bất mãn mà đẩy tay Tưởng Minh Hàng một cái: "Tránh ra."

Cố Nham hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì hết, ảnh chọc em thôi." Sở Khâm không hề cảm thấy nguy hiểm, còn cười với Cố Nham: "Buổi tối anh chờ em nha?"

"Được chứ." Cố Nham thả giọng rất nhẹ: "Em hỏi Tưởng Minh Hàng xem tối nay có rảnh không."

Sở Khâm ngờ vực ngẩng đầu nhìn Tưởng Minh Hàng một cái, hắn sững sờ nửa giây, lập tức cầm lấy điện thoại di động: "Anh tìm tôi?"

"Hôm trước không phải tôi đã nói muốn mời cậu đến nhà ăn cơm sao? Cứ hẹn tối nay đi." Cố Nham tự mình quyết định thay hắn, không cho phản bác: "Lúc đó hãy đi cùng Sở Khâm."

Tưởng Minh Hàng cũng dứt khoát đáp ứng: "Được."

Hắn nhìn Sở Khâm, trực tiếp ngắt máy, bỏ điện thoại di động vào trong ngăn kéo: "Đi ngủ nhanh."


"Tối nay anh đi với em thật hả?" Sở Khâm cảm thấy hơi sợ: "Lúc đó anh đừng có nổi nóng nha?"

Tưởng Minh Hàng cười lạnh: "Khó nói."

Hắn không định tiếp tục nghe Sở Khâm nhắc tới vấn đề liên quan đến Cố Nham, đẩy mạnh người lên giường: "Đi ngủ. Nếu không ngủ thì làm chuyện khác."

Sở Khâm cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ.

- ------------------------------

Buổi tối sau khi tan học hai người đúng hẹn đi đến tiểu khu nơi Cố Nham ở, từ xa Tưởng Minh Hàng đã thấy thân ảnh Cố Nham đứng dưới tán cây trầm mặc hút thuốc, trông cứ như một người đã hoàn toàn trưởng thành.

Hắn thầm cười nhạo tên này trong lòng, tên ngốc Sở Khâm vậy mà lại coi trọng y, bộ không biết trên thế giới còn rất nhiều người tốt hơn sao...

Nghĩ tới nghĩ lui Tưởng Minh Hàng lại càng cảm thấy căm tức, hắn nghiến răng, vươn tay ôm vai Sở Khâm. Giờ khắc này hắn như biến thành đứa bé bá đạo nhất trong trường mẫu giáo, cố chấp muốn tuyên bố quyền sở hữu Sở Khâm với đối thủ.

Tầm mắt Cố Nham rơi xuống cánh tay hắn, nhưng vẫn không có biểu tình gì, chỉ duỗi tay về phía Sở Khâm, thế là tên nhóc ngốc này lập tức tự động chạy tới ôm lấy eo y: "Chồng ơi."

"Ừm." Cố Nham cầm lấy cặp Sở Khâm, tiện tay đưa cho cậu vài tờ tiền lẻ: "Trong nhà hết kem rồi, em đi siêu thị mua mấy cây về ăn."

"Được ạ."

Cố Nham vừa xuất hiện, trong mắt Sở Khâm dường như không nhìn thấy người nào khác nữa. Thật là làm người ta khổ sở mà.

Nhóc con Sở Khâm cầm lấy tiền lẻ chạy vụt qua người Tưởng Minh Hàng, lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Em sẽ rất biết ơn nếu anh không nổi nóng đó."

Tưởng Minh Hàng liếc mắt ra chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.

Cố Nham xách cặp Sở Khâm, bước chân thong thả mà đi trước Tưởng Minh Hàng, ngẫu nhiên mở miệng hỏi han hắn vài câu, ngữ khí có vẻ rất ôn hòa.

"Cậu quen Sở Khâm được bao lâu rồi?"

"Là hàng xóm từ bé."

"Ồ. Tôi vừa nhớ ra, cậu lớn hơn em ấy vài tháng nhỉ?"

"Nửa năm."

"Vậy cậu có biết, Sở Khâm coi cậu như anh trai không?"

"..."

Tiếng bước chân phía trước đột ngột dừng lại, Tưởng Minh Hàng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Cố Nham.

"Biết hay không?" Cố Nham nhẹ giọng lặp lại.

"Liên quan gì đến anh."

"Ha." Cố Nham nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước. Chùm chìa khóa nặng trình trịch trong lòng bàn tay y cành cạch mà lay động, Cố Nham suy nghĩ một chút, lại nói: "Cũng đúng, tôi lại hỏi chuyện dư thừa rồi."

Hắn đút chìa khóa vào lỗ khóa, mở cửa, xoay người làm tư thế xin mời với Tưởng Minh Hàng.

"Cậu có phải là anh trai của em ấy hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi." Cố Nham thả cặp Sở Khâm xuống, đứng đối diện Tưởng Minh Hàn, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: "Tôi đây là muốn nhắc nhở cậu, đừng ỷ vào sự sùng bái của Sở Khâm đối với cậu mà làm những chuyện không nên làm."

Tưởng Minh Hàng lập tức bị chọc cho xù lông: "Chuyện của tôi với Sở Khâm không mượn anh nhúng tay, nếu như tôi cứ thích làm đấy thì sao? Anh giết tôi chắc?"

Hắn vừa dứt lời, gò má đã trúng một đấm, trên mặt Cố Nham hoàn toàn không có nụ cười: "Cũng không phải là không thể."

Hai người chiều cao xấp xỉ, sức mạnh cũng không chênh lệch quá nhiều, có điều Cố Nham khi đánh nhau lại là cái loại liều chết mà ra tay, y tiện tay cầm lấy lọ hoa thủy tinh trên bàn trà nện lên bả vai Tưởng Minh Hàng, mặt mình bị mảnh vỡ văng trúng chảy máu cũng bất chấp.

Bọn họ như hai con thú phẫn nộ bị nhốt đã lâu được xổng chuồng, lao vào cắn xé nhau ngay thềm cửa, đánh nhau đến đỏ cả mắt, nhất định phải đẩy đối phương vào chỗ chết mới thôi.


"Vậy thì sao? Bây giờ tao với Sở Khâm đang yêu nhau, con mẹ nó tốt nhất là mày cút xa ông mày ra, càng xa càng tốt."

"Sở Khâm xưa nay vốn không thích loại người lưu manh như mày, để tao chống mắt lên xem mày còn có thể duy trì được bao lâu."

"Đmm thằng chó chết, thật sự nghĩ ông đây không biết mày dụ Sở Khâm lên giường với mày sao? Hôm nay không đánh chết mày ông đây đếch phải họ Cố!!"

"Tao đúng là đã lên giường với em ấy thì thế nào? Sở Khâm ở cách vách nhà tao, tao con mẹ nó muốn chịch em ấy bao nhiêu thì chịch bấy nhiêu, mày quản được sao?"

"Thằng chó mày —— "

"Em về rồi đây!!"

Tiếng gọi đầy phấn khích ngoài cửa vang lên khiến Tưởng Minh Hàng cùng Cố Nham lập tức tỉnh táo lại, tiếng bước chân thình thịch của Sở Khâm ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước cửa. Cậu chậm rãi tìm chìa khóa.

Mấy phút sau, Sở Khâm mở cửa thay dép xong, mang theo túi nylon đi vào phòng khách, lại nhìn thấy Tưởng Minh Hàng đang cúi đầu quét dọn sàn nhà, còn Cố Nham đang thái rau trong nhà bếp, hình ảnh hài hòa đến có chút quỷ dị.

Cậu bước qua đống vụn thủy tinh trên sàn nhà đến trước mặt Sở Khâm, nhìn thấy mấy vết thương xanh tím trên mặt hắn: "Oái, Tưởng Minh Hàng, anh bị sao vậy?"

Tưởng Minh Hàng không hé răng, hai ba phát quét sạch mảnh vỡ thủy tinh, mặt đầy sát khí bực mình ngồi trên ghế salon.

Sở Khâm đành đi vào nhà bếp xem Cố Nham, người này tình trạng cũng không khá hơn là bao, khóe miệng rách, ngón tay máu me nhầy nhụa, còn đang làm bộ băm tỏi.

"Chồng à." Sở Khâm cầm lấy tay y: "Anh đánh nhau với Tưởng Minh Hàng à?"

Cố Nham khẽ rũ mắt, tội nghiệp mà nhìn cậu: "Khâm Khâm, tay đau quá."

Sở Khâm cau mày, cẩn thận thổi thổi ngón tay giúp y, bất đắc dĩ mà lầu bầu: "Ầy, tại sao lại thành ra như vầy chứ?"

Cố Nham ôm cậu đặt lên bàn: "Anh trai của em không thích anh."

"... À." Sở Khâm quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài, Tưởng Minh Hàng đang đoan chính mà ngồi trên ghế sofa, lưng ưỡn vô cùng thẳng. Cậu lại cúi đầu nhẹ nhàng xem xét ngón tay Cố Nham, nghiêm túc khổ sở mà nói: "Vậy thì, sau này anh ấy sẽ không đến đây nữa."

Cố Nham nghiêng đầu hôn chóp mũi Sở Khâm một cái: "Được. Cảm ơn Khâm Khâm của anh nhé, em yêu anh nhiều như vậy."

Sở Khâm nâng tay y tiếp tục thổi thổi, Cố Nham nhìn biểu tình đau lòng của cậu, khóe miệng khẽ cong lên một chút.

- --------------------------------------

Lúc ăn cơm ai cũng tự giác không đề cập tới chuyện đánh nhau, Sở Khâm nâng bát cảm thấy ăn không vô, chỉ ăn một ít đã gác lại đũa, ngáp ngắn ngáp dài làm nũng với Cố Nham: "Em muốn ăn kem."

"Phải ăn cơm xong mới được." Cố Nham không thèm nhìn cậu, giọng nói vô cùng tự nhiên, cũng không nuông chiều quá mức.

Sở Khâm bĩu môi, ngoan ngoãn mà ngồi thẳng lên, Cố Nham tiện tay gắp miếng sườn mà cậu thích đặt vào trong bát: "Buổi tối có muốn ngủ lại đây không?"

Tưởng Minh Hàng lẫn Sở Khâm đều ngẩng đầu lên, Cố Nham nở nụ cười, nhìn về phía Tưởng Minh Hàng: "Tôi đương nhiên là hỏi cậu."

Y vô cùng tự nhiên mà xử lý tốt tình huống ba người, trong câu nói ẩn vẻ thành thục, tư thái lại hào phóng vô cùng, khiến người ta không thể bắt bẻ.

Tưởng Minh Hàng theo bản năng muốn từ chối, nhưng rồi lại thay đổi quyết định thật nhanh, gật đầu: "Muốn."

Cố Nham không nói thêm gì nữa, trái lại Sở Khâm lại có hơi nôn nóng, ló đầu nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: "Còn dì thì sao, dì sẽ lo lắng cho anh đó?"

"Anh sẽ gửi tin nhắn cho mẹ."

"Ồ." Sở Khâm buồn chán mà chọc cơm trong bát, Tưởng Minh Hàng thuận miệng nói: "Nếu no rồi thì thôi đừng ăn nữa. Ở nhà em có ăn nhiều như thế đâu."

"Vậy à?" Vòng bạc trên tay Cố Nham nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn, y cười đến là vui vẻ: "Khâm Khâm ở nhà tôi lại rất tham ăn."

Sở Khâm hoàn toàn không nhìn ra bọn họ đang đối đầu, cứ ngơ ngác mà gật, cơm nước xong cậu bèn bưng chén đũa vào nhà bếp, sau đó ôm bát kem ra ngoài xem hoạt hình.

Trừ những lúc vô cùng đau buồn, bình thường cậu rất lười nghĩ nhiều, cũng bởi vậy mà tâm tình thay đổi cực nhanh, hiếm khi thấy cậu vì chuyện nào mà bi thương hay vui sướng quá lâu.

Chỉ còn hai người, bầu không trong phòng ăn lập tức có biến hóa. Miếng băng cá nhân in nhân vật hoạt hình trên ngón tay Cố Nham như huân chương sáng chói đâm vào mắt Tưởng Minh Hàng, không cần nói cũng biết miếng băng hình mấy con vật nhỏ ấu trĩ đó là của ai.

Tưởng Minh Hàng chỉ là có hơi bất ngờ, Sở Khâm vậy mà lại làm khiến hắn cảm thấy khó hiểu. Tên ngu ngốc này, tên bình hoa này, cái đồ đẹp đẽ ngu xuẩn này... Sao lại có thể đem hết yêu thương quý mến của mình chuyển đến người khác nhanh như vậy chứ.

Em làm sao có thể vô sự tự thông mà biết cách giết người như thế?

Ban đêm Tưởng Minh Hàng nằm trên giường mà suy nghĩ cái vấn đề này rất lâu. Hắn có hơi lạ giường, nằm một hồi vẫn không ngủ được, lát sau lại cảm thấy sững sờ.

Âm thanh đối thoại nhỏ nhẹ bên phòng cách vách không kéo dài bao lâu đã biến thành tiếng thở dốc ồ ồ cùng rên rỉ. Tưởng Minh Hàng cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, cứ như vậy mà yên lặng lắng nghe, tuy vẫn cảm thấy khó chịu.

Hắn nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, cuối cùng tỉnh táo mà ngồi dậy, đi ra ngoài rót nước uống.

Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, cửa phòng ngủ chính vậy mà không khoá trái. Tưởng Minh Hàng nhìn qua khe cửa hé mở, liếc mắt một cái đã thấy Sở Khâm nằm nhoài trên người Cố Nham, mông thịt trắng toát bị đâm đến không ngừng rung động, hai cái chân cũng mở rộng ra, để lộ nơi giao hợp chặt chẽ của hai người.

Tưởng Minh Hàng nhất thời không có tâm tư nghĩ xem đây là ngẫu nhiên hay là âm mưu đã tính trước, hắn bưng cốc nước đứng sững sờ tại chỗ, ánh mắt rơi xuống mặt Sở Khâm, nhìn thấy gương mặt sắp lên đỉnh của cậu, đôi môi diễm lệ như cánh hoa nở rộ, hai má ướt át ửng hồng, đầu lưỡi mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện.

Cả người Sở Khâm ướt nhẹp. Lúc làm tình với mình, Sở Khâm cũng có dáng vẻ này sao? Tưởng Minh Hàng trước đó không để ý.

Mà hiện tại, hắn lại trông thấy Sở Khâm ôm vai Cố Nham, như người rơi xuống nước nhìn thấy mấy cọng rơm rạ cuối cùng, không quan tâm gì mà chỉ nghẹn ngào cầu xin: "Chồng ơi... Á, không được... chồng ơi đừng mà, đừng đâm sâu như vậy, em chết mất..."

Nhưng sau đó cậu lại bám chặt lấy y, nhắm mắt lại mà từng cái từng cái hôn lên gò má Cố Nham: "Hôn em đi, chồng ơi... Em rất thích, rất thích chồng... A."

Sở Khâm được hôn như ý muốn, Cố Nham ôm cậu, nắm chặt eo ép cậu lên tường mà làm. dương v*t thô to không ngừng ra vào, được vách thịt ấm áp hút chặt, càng ra sức đâm sâu vào bên trong.

"A... Chồng ơi, sâu quá... Sâu quá đi..." Sở Khâm bị chịch đến nói không nên lời, hai má cậu tựa vào vách tường, tay luống cuống mà xoa dương v*t đang đứt quãng mà bắn tinh của mình, cả người dính đầy mồ hôi: "Em muốn đi tiểu... Bị chồng làm đến bắn nước tiểu mất rồi... A..."

Tưởng Minh Hàng trầm mặc dựa vào cạnh cửa, bỏ ly nước xuống, gần như mất khống chế mà kéo mở dây quần, thô bạo nắm chặt dương v*t của bản thân mà nhanh chóng tuốt động.

Hắn đang làm cái gì đây? Hắn nhìn Sở Khâm làm tình với người khác mà cương lên, thật là đau trứng.

"Không sao đâu mà, chồng thương em nhiều thế mà." Giọng nói Cố Nham khàn khàn, ngón tay bị thương dịu dàng chà xát dương v*t Sở Khâm, giúp cậu thủ dâm: "Nếu làm bẩn giường thì chúng ta sang thư phòng chịch tiếp nhé. Hoặc là ban công được không? Lần trước em ở ban công cao trào nhiều lần đến vậy, chảy nước nhiều đến mức lau không sạch, phải vào phòng tắm tẩy rửa lâu thật lâu đó nhớ không."

Y vừa nói, lồng ngực dán sát vào sau lưng Sở Khâm, bàn tay thò xuống banh ra hai cánh mông thịt vừa mềm vừa mập. Rút ra cả cây côn th*t ướt nhẹp, quy đầu chậm rãi ma sát miệng huyệt, nhưng nhất quyết không chịu đút vào. Sở Khâm cắn môi, khó nhịn mà lắc mông: "Đừng như vậy... Chồng à, chồng ơi anh tiếp tục chơi em sâu hơn nữa đi, ưm..."

"Sao lại nhiều nước như vậy hả? Khâm Khâm của chúng ta thật giống với cái gì ấy nhỉ? Phải rồi, giống như quả đào chín, bên trong đầy nước dính nhớp, ngọt đến chết người." Cố Nham hôn môi Sở Khâm, ngón tay dọc theo mồ hôi một đường mò xuống, cuối cùng chạm vào miệng huyệt đỏ sẫm căng chặt, chậm rãi đâm vào nửa ngón tay: "Nào, nói thật cho chồng nghe, có phải em đã làm tình với anh trai mình không?"

"Ừm... Không có, không có đâu chồng ơi." Sở Khâm theo bản năng phản bác, quy đầu yếu đuối lập tức bị Cố Nham siết chặt: "Anh đang nói đến, là Tưởng Minh Hàng đó. Không nên gạt anh nha, chồng biết là cậu ta cưỡng bức em, đúng không hả?"

Sở Khâm ngậm miệng, rất lâu sau cũng không hề trả lời. Cố Nham thấp giọng cười, xoa bóp cái mông của cậu: "Cậu ta làm gì em thế? Hôn em, đè lên người em trực tiếp cắm vào đúng không?"

"... Chồng." Giọng nói Sở Khâm có hơi mơ hồ: "Em không nhớ rõ, em không muốn nói."

Cố Nham theo ý mình mà lấy tinh dịch xoa lên ngực cậu, đầu ngón tay khẽ xoa nắn đầu v* hơi cứng: "Cậu ta sờ chỗ này có phải không? Có phải còn dùng lưỡi liếm, em sướng lắm đúng không?"

Sở Khâm nức nở không trả lời, Tưởng Minh Hàng lại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức vọt vào cùng Cố Nham đánh một trận.

"Có khẩu giao không bé ngoan? Chồng đã dạy em rồi." Cố Nham ôm cả người Sở Khâm vào ngực, thả chậm tốc độ rút ra cắm vào, dịu dàng dùng lời nói trêu đùa cậu: "Tinh dịch của anh trai em ăn ngon không? dương v*t chịch em có sướng không? Anh đoán là em lúc đó chắc chắn chẳng nhớ ra chồng của mình là ai đâu, đúng không."

"... Em không biết." Sở Khâm khóc thút thít, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Đều quên hết rồi... Chồng ơi, anh đừng như vậy, đừng bắt nạt em mà."

"Làm sao chứ? Rõ ràng là em bắt nạt chồng nha." Cố Nham mở hai đùi cậu ra, ôm người hướng về phía cửa: "Nếu anh em nhìn thấy bộ dạng này của em, liệu có muốn nhào tới chịch em không? dương v*t của cậu ta em có thích không? Đầu tiên bắn đầy tinh dịch vào cái miệng nhỏ này của em đến mức nói không ra lời, rồi lại cắm vào cái lỗ thịt vô cùng ẩm ướt này của em, chịch em đến khóc, chịch em đến mức quên mất chồng mình là ai, đúng không hả?"

"Không, không muốn đâu..." Sở Khâm mạnh mẽ ôm chặt cánh tay y, tựa như thật sự sợ rằng bản thân sẽ quên mất Cố Nham. Nước mắt cậu chảy đầy mặt, cố gắng chui vào lồng ngực Cố Nham, há miệng run rẩy nói: "Em chỉ muốn có chồng thôi, sẽ không quên, sẽ không quên đâu."

Trên hành lang, Tưởng Minh Hàng tâm tình vừa đâu đớn vừa tức giận mà đạt đến cực khoái, tinh dịch trắng đục bắn đầy tay hắn, dáng vẻ trông chật vật vô cùng.

Cổ họng hắn khô khốc, hơi thở khàn khàn nóng bỏng, đau đớn đến khó nhịn, đành trốn về phòng khách lung tung lau khô tay, uể oải đến mức vừa nhắm mắt lại đã lâm vào mê man ngủ mất.

======Hết chương 4======

#Riz.