Táo Chua - Đào Trấp Băng Khối

Chương 3: Xin đừng dụ dỗ thầy giáo




Sau khi tan học Tưởng Minh Hàng ngồi trong lớp thở dài, hắn như có như không nhẹ nhàng chuyển động cục gôm trong tay, chợt nghe phía bên ngoài có tiếng kêu rất nhỏ, là đang gọi mình.

"Tưởng Minh Hàng..."

Tưởng Minh Hàng không quay đầu, bỏ cục gôm vào lại trong túi đựng bút, yên ổn đoan chính mà ngồi chờ. Sở Khâm kéo quai đeo cặp sách đứng ở bên ngoài chờ hắn, nhàm chán nghịch sợi chỉ thừa nơi ống tay áo đồng phục.

Trên hành lang có rất nhiều người đang chen lấn xô đẩy, cậu thỉnh thoảng cũng bị người ta đụng phải, vì vậy càng co người lại, cuối cùng cả người dán sát vào trong tường, nghiêng đầu nhìn Tưởng Minh Hàng trong lớp học.

Rốt cuộc người cũng về hết, bọn họ song song đi tới nhà xe, Sở Khâm vẫn luôn ngoái đầu nhìn tới lui, không biết đang tìm ai. Tưởng Minh Hàng trông thấy mà phiền lòng, không nhịn được hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Sở Khâm suy nghĩ một chút, lại kề sát vào người hắn, trên người thoáng qua mùi một mùi hương hoa hoè rất nhạt: "Này, bạn gái anh đâu?"

Tưởng Minh Hàng ngửi thấy liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thuận tay nắm lấy bờ vai cậu, giọng nói khốc hỏi: "Em hỏi cái này làm gì. Trên người em sao lại có mùi hoa, khó ngửi muốn chết."

"Vậy hả?" Sở Khâm kinh ngạc lui lại vài bước: "Bạn cùng bàn cho em một nhánh hoa hoè nè, em để vào hộp bút trong cặp đó. Anh ngửi thấy được hả? Em thấy nó rất thơm mà."

Ở đằng trước, Tưởng Minh Hàng cúi đầu đẩy xe không lên tiếng, Sở Khâm theo ở phía sau, cũng quên mất phải truy hỏi chuyện bạn gái hắn.

Cậu đúng là vô cùng chậm hiểu, khả năng tập trung cũng không cao, trong lớp đã bị giáo viên mắng rất nhiều lần vì mất tập trung, cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng dù cho có làm gì cũng không thay đổi được.

"Lại đây." Tưởng Minh Hàng quay đầu nhìn cậu, đôi đồng tử đen nhánh, thấp thoáng ánh đèn đường nhỏ vụn sáng lấp lánh. Hắn nghiêm mặt, trong giọng nói rõ ràng có vẻ buồn bực: "Theo sát một chút, ngu ngốc."

Sở Khâm tăng nhanh nhịp chân đi theo bên cạnh hắn, miệng lại bắt đầu nói nhảm: "Anh thật là kỳ lạ. Trước đây không cho em đến gần như vậy, bây giờ lại cho."

Tưởng Minh Hàng lạnh lùng hừ một tiếng, Sở Khâm còn nói: "Làm sao vậy, em đâu có nói sai."

Bước chân cậu vội vã đi theo bên người Tưởng Minh Hàng, ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người nam sinh, cùng với mùi sữa tắm bạc hà còn vương lại tạo thành một hỗn hợp mùi ẩm ướt hơi nồng rất giống mùi lá cây bị vò nát.

"Tưởng Minh Hàng, hồi chiều anh chơi bóng rổ à?" Sở Khâm hỏi.

"Ừm." Tưởng Minh Hàng một tay đẩy xe, nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái. Sở Khâm lúc này mới nhìn thấy tóc mái của hắn còn hơi ướt, vài sợi tóc mỏng manh rủ xuống đuôi lông mày, lại bị gió đêm thổi bay đi. Tưởng Minh Hàng bị cậu nhìn đến khó chịu, nghiêm mặt đưa tay sờ sờ tóc: "Làm sao vậy."

Sở Khâm nhịn không được cười lên, cậu vốn đang muốn nói, nhưng bên tai lại vang lên mấy tiếng nho nhỏ gọi tên Tưởng Minh Hàng, kêu tận mấy lần, nghe có vẻ rất gấp gáp.

Cậu nghiêng đầu liếc nhìn, là một nhóm nữ sinh đang đi ở rìa đường, mặc đồng phục giống họ, xem ra là cùng trường. Sở Khâm lại nhìn Tưởng Minh Hàng, người này lại có vẻ như không nghe thấy.

"Có người gọi anh kìa." Sở Khâm nhắc hắn: "Tưởng Minh Hàng, có mấy người ở đằng kia gọi anh, chắc là bạn cùng lớp?"

"Ồ." Tưởng Minh Hàng hoàn toàn không để tâm, lấy điện thoại di động ra liếc nhìn thời gian.

Sự chú ý của Sở Khâm lập tức bị hấp dẫn: "Anh —— được mang điện thoại di động tới trường á?"

"Khai giảng đã bắt đầu mang rồi." Tưởng Minh Hàng nói: "Anh là lớp trưởng, phải phụ trách rất nhiều thứ, mang điện thoại di động là do giáo viên yêu cầu. Đồ ngốc như em không nên mơ mộng."

"Ai..." Sở Khâm không tự chủ được mà dán sát lại, ôm lấy cánh tay Tưởng Minh Hàng: "Em xưa nay chưa làm lớp trưởng bao giờ."

"Bởi vì em quá ngu đó." Tưởng Minh Hàng theo bản năng muốn kéo cậu ra, hắn chợt khựng lại một chút, nhưng không có động tác gì, chỉ là ghét bỏ mà nói: "Em đúng là nhóc ngốc mà, làm lớp trưởng thì được gì đâu cơ chứ."

________________

Bọn họ vừa về tới nhà, Tưởng Minh Hàng đã liếc mắt một cái nhìn thấy xe của ba Sở Khâm, nửa bên lông mày hơi nhướng lên: "Ba em đã trở lại."

"Phải vậy không?" Sở Khâm ngơ ngác mà nhìn chiếc xe việt dã kia, đưa tay sờ sờ chóp mũi, biểu tình cũng không mấy vui vẻ.

Cậu vịn lan can chậm rãi mò trên lầu, Tưởng Minh Hàng theo sau, nhìn Sở Khâm từng bước từng bước leo cầu thang, hai cái chân nhỏ gầy lộ ra qua lớp quần rộng rãi, vừa đi vừa nghỉ, dáng vẻ rất buồn cười.

"Này, Sở Khâm." Tưởng Minh Hàng chọt lưng cậu một cái: "Hay là sang nhà anh đi?"

"Em không đi đâu, cảm ơn anh." Sở Khâm vẻ mặt đưa đám quay đầu nhìn hắn: "Cho dù có trốn được, hôm nay không bị mắng, thì ngày mai cũng sẽ bị. Em phải về thôi."

"Ừm."

________________

Ba Sở Khâm là một nhà khảo cổ học, mẹ là giáo sư thực vật học, hai người cả tướng mạo lẫn trí tuệ đều vô cùng ưu việt, sau khi kết hôn thì cứ an nhàn mà sống.

Bọn họ không muốn có con, mà càng hi vọng dành nhiều thời gian vùi đầu vào công việc hơn. Thế nhưng Sở Khâm lại xuất hiện.

Trước khi cậu sinh ra, ba cậu vẫn thường xuyên nói đứa bé này là lễ vật tốt nhất mà vận mệnh mang lại cho hai vợ chồng. Ông luôn muốn bồi dưỡng Sở Khâm thành người ưu tú như mình và vợ, nhưng đáng tiếc từ nhỏ Sở Khâm đã biểu hiện sự vụng về làm mọi người thất vọng.

Cậu rất ngờ nghệch, ăn uống không được tốt, nói chuyện cũng chậm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, đồng thời lại bừa bộn trong sinh hoạt. Ba Sở không chịu đựng được sự trớ trêu của vận mệnh, vô cùng đau đầu với con trai mình, cuối cùng lại chẳng thèm để tâm đến cậu nữa.

Sở Khâm rất sợ ba mình. Ông quanh năm không ở nhà, trở về cũng không nói gì, vừa mở miệng là lại xoi mói thành tích của Sở Khâm và mấy cái đại loại vậy.

Mẹ Sở cũng chẳng thừa sức mà đi chăm sóc con nhỏ, vì vậy Sở Khâm sinh ra vừa được mấy tháng tuổi đã được đưa cho bảo mẫu nuôi nấng. Tật xấu chậm hiểu của cậu vẫn không bỏ được, mà lại càng tăng theo độ tuổi, trở nên ngày càng khờ khạo đến quái lạ.

"Não thằng nhóc này có vấn đề à?"

Lúc tốt nghiệp tiểu học, ba Sở có dắt Sở Khâm đi gặp chuyên gia khoa não làm kiểm tra. Kết quả lại làm ông vô cùng bất đắc dĩ, Sở Khâm không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là bẩm sinh đã ngu ngốc hơn so với người khác mà thôi.

Ba Sở rất thích Tưởng Minh Hàng, vẫn thường bảo hắn đến nhà chơi, dạy hắn làm bài tập. Lúc thi vào cấp 3, ba Sở còn dành thời gian tranh thủ gọi điện thoại giúp hắn bổ sung kiến thức, kiên nhẫn lần lượt giảng giải từng vấn đề.

Ông không hề biết con trai của mình lúc đó đang ngồi ở bên cạnh, cắn ngón tay khổ sở vì mấy bài toán khó nhằn. Mùa hè rất nóng, Sở Khâm nghiêng đầu nằm sấp ngẩn người, lẳng lặng nghe tiếng cười của ba mình trong điện thoại. Trên mặt chảy đầy mồ hôi nhơm nhớp, cậu nhiều lần giơ tay lên lau, nhưng dù có lau cỡ nào cũng không sạch được.

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Minh Hàng cầm lấy tờ đề đã ướt nhẹp mồ hôi kia, cau mày tỏ vẻ ghét bỏ: "Sao em còn chưa làm xong nữa?"

Sở Khâm ngẩng đầu nhìn hắn, hai má ửng hồng, trong mắt ngập ánh nước, đần độn mà cười: "Không biết nữa. Dù sao em cũng đã dốt sẵn, có cố cũng làm chẳng ra đâu mà."

Dưới ánh mắt quan sát của Tưởng Minh Hàng, Sở Khâm đứng lên, loạng choà loạng choạng mà đi vào phòng vệ sinh: "Em đi vệ sinh một lát."

Cậu không biết tại sao, từ nhỏ đã không có năng lực phản kháng cơ bản nhất, bị va chạm, bị đánh, bị đùa giỡn bị trêu chọc bị mạo phạm, phản ứng hầu như đều là ngơ ngác mà khóc hoặc cười, cùng lắm cũng chỉ có thể nói năng lộn xộn, lại chẳng có tác dụng gì. Trong trường bị thầy cô trách cứ, cậu cũng chỉ biết cắn môi lộp bộp lộp bộp rơi nước mắt. Thế nhưng, khi người khác hỏi: "Sở Khâm, cậu rất đau lòng sao?"

Cậu sẽ lắc đầu và nói: "Không có, không có."

Sở Khâm nói cậu không có đau buồn, mà vào lúc này, có vẻ như phải cảm thấy đau lòng mới là bình thường.

Khởi đầu của tất cả những thứ này, đến cùng là do đâu mà ra?

_________________

Sở Khâm kéo cặp sách cúi đầu trở về phòng, trong lòng run sợ mà nằm nhoài trên bàn sách, không biết lần này ba trở về ở mấy ngày, khi nào thì đi, cũng không có dũng khí đi ra ngoài hỏi.

Mẹ Sở bưng đĩa đào đã gọt sẵn đứng bên ngoài gõ cửa: "Sở Khâm, mẹ nghe mẹ Tưởng Minh Hàng nói, con lần này thi thành tích tháng không được tốt lắm, có đúng không?"

"À, vâng." Sở Khâm đứng dậy đi mở cửa, đối diện với gương mặt thất vọng cau mày của mẹ, theo thói quen biện giải: "Sau này con sẽ không lặp lại việc này nữa."

Ba Sở đột nhiên nói: "Mày ngu như vậy, còn không biết cố gắng hơn so với người khác. Nếu còn tiếp tục như vậy, sau này tính đi công trường làm bốc vác hay sao?"

"... Ai." Sở Khâm nhai miếng đào ngọt trong miệng, không hề có ý muốn tranh luận, chỉ là thuật lại suy nghĩ của mình: "Nếu như không thi nổi đại học, vậy thì đúng là phải đi mà."

Ba Sở tức giận nện tạp chí trong tay xuống, nhanh chân đi lại, giơ tay cho cậu một bạt tai: "Mày muốn tức chết ba có phải không?!"

Sở Khâm bị đánh đến hơi lảo đảo, lưng va vào chốt cửa, rất đau. Cậu không nói lời nào, tay vẫn còn đang cầm cây tăm, trong đầu vang lên ù ù, bên má vừa đau vừa nóng.

Ba miệng ăn nhà bọn họ giằng co ngay trước cửa phòng ngủ, mẹ Sở bỏ mâm đựng trái cây xuống, đẩy chồng đến phòng khách: "Anh làm gì vậy? Tức giận như vậy không tốt cho thân thể đâu."

"Anh chỉ là không hiểu được, chúng ta sao lại có một đứa con như vậy chứ? Không biết xấu hổ, ôi." Ba Sở đi vòng vòng trong phòng khách, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chậm rãi đi ra ngoài.

Sở Khâm không biết ba đi đâu làm gì, nói chung sau bữa cơm chiều không lâu lắm, đã thấy Tưởng Minh Hàng đeo cặp sách đi vào phòng ngủ của cậu.

Vào lúc này, Sở Khâm đang đeo tai nghe xem hoạt hình. Tưởng Minh Hàng nhìn thấy má phải cậu vừa đỏ vừa sưng, ánh mắt lại rất bình tĩnh, căn bản không phát hiện trong phòng có thêm một người.

Tưởng Minh Hàng áp lon nước trái cây vừa lấy trong tủ lạnh lên mặt cậu, Sở Khâm lạnh tê đến hít hà, đẩy tay hắn ra: "Anh làm gì vậy, lạnh lắm đó."

Lon nước trái cây được đặt lên bàn. Tưởng Minh Hàng lôi ghế ngồi xuống đối diện Sở Khâm, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của cậu: "Em đang xem gì vậy."

"Cao thủ bóng rổ." Sở Khâm giơ điện thoại di động lên cho hắn xem: "Anh xem, Tiên Đạo Chương, có đẹp trai hay không?"

Tưởng Minh Hàng khinh thường xì một tiếng, Sở Khâm liền si mê mà nói:


"Thật giống Cố Nham mà."

"Có cái rắm."

"Ầy, em chỉ là lén cảm thán một chút thôi mà, đến Cố Nham em còn chưa nói cho y biết đâu." Sở Khâm ném điện thoại sang một bên, nghiêng đầu nhìn hắn: "Em đã làm xong bài tập lúc ở trường rồi, anh tới làm gì nữa?"

Tưởng Minh Hàng lấy ra một cái đề thi: "Đến giảng cho em vài dạng đề có thể xuất hiện trong kỳ thi. "

Sở Khâm tiếp nhận đề thi, nhìn mà muốn choáng váng đầu, nhưng vẫn đàng hoàng nghiêm túc bắt đầu làm từ đề đầu tiên.

Tưởng Minh Hàng lẳng lặng nhìn cậu.

Lúc học cấp 2, mẹ Sở có tìm gia sư dạy kèm cho Sở Khâm. Là một sinh viên mới tốt nghiệp con nhà gia giáo, còn trẻ, tính cách cũng rất cẩn thận đáng tin cậy. Thế nhưng không bao lâu sau, hắn đã lấy một lý do khó bề tin tưởng mà xin từ chức.

Hắn nói tâm tư Sở Khâm không đặt ở việc học tập, còn có thái độ không đứng đắn với anh ta, làm anh ta cảm thấy bị quấy rối.

Mẹ Sở nghe xong cảm thấy không hiểu gì, cứ luôn thắc mắc mà hỏi Sở Khâm, nghe cậu thuật lại hết thảy các chi tiết nhỏ, cũng vẫn không hiểu rốt cuộc là sai ở chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể quy kết là người kia không hài lòng với mức lương nên kiếm cớ nghỉ việc.

Trước đây Tưởng Minh Hàng cũng đã từng giảng đề cho Sở Khâm, mà phần lớn là lúc mình làm xong bài tập rồi mới tùy tiện giảng một chút, cũng chẳng nghiêm túc gì mấy.

Nhưng Ba Sở vẫn rất tán thưởng hắn, Tưởng Minh Hàng mặc dù không biểu hiện ra, nhưng tâm lý ít nhiều vẫn có chút cảm kích. Ba Sở đã có lời mời hắn dạy phụ đạo cho Sở Khâm, hắn cũng không có lý do từ chối.

"Ôi..." Sở Khâm gục xuống bàn, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đề bài trước mặt. Cậu không biết làm bài nên mới thấy sốt ruột trong lòng, không tự chủ nắm chặt cán bút trong tay, dùng răng nhẹ nhàng cắn.

Tưởng Minh Hàng không nói lời nào, nhìn cậu khẽ hé môi, đầu lưỡi hồng nhạt đè lên cán bút, chốc chốc lại nhàm chán liếm liếm, căn bản không ý thức được động tác của mình trông không phù hợp cho lắm.

"Làm sao, phải làm sao đây." Sở Khâm lầm bầm lầu bầu, đầu lưỡi liếm cán bút đến ướt nhẹp, trên môi cũng dính nước bóng loáng. Tưởng Minh Hàng đột nhiên vươn tay lấy đi cây bút, đầu ngón tay quẹt qua miệng Sở Khâm vài giây, cảm nhận được sự mềm mại ấm nóng trong khoang miệng, gợi dục vô cùng. Hầu kết Tưởng Minh Hàng khẽ rung động, hắn nhìn chằm chằm tờ giấy nháp trống không trước mặt, bụng dưới chợt lạnh lẽo, hắn không dám tin mà khép lại hai chân.

Hắn cứng rồi.

"Ngồi im." Hắn gằn cổ họng nhắc nhở.

Sở Khâm mù tịt không hiểu gì, liếm liếm môi dưới, cúi đầu tiếp tục suy nghĩ cách làm, một tay từ từ đưa đến trước mặt Tưởng Minh Hàng, xoè ra.

"Gì đó."

"Bút, bút của em." Sở Khâm quơ quơ bàn tay: "Trả lại cho em."

Tưởng Minh Hàng nhíu chặt lông mày, như một vị trưởng bối nghiêm khắc nói: "Sao em không lấy cái khác mà dùng?"

Sở Khâm ngơ ngác mà ồ lên một tiếng, chậm chạp lấy từ trong túi đựng bút ra một cây bút khác, cầm trong tay xoay tới xoay lui.

Bài này thật là khó, cậu nghi ngờ có khi nào mình phải ngồi đối mặt với Tưởng Minh Hàng như vầy suốt cả đêm không. Không tránh được mà bắt đầu nôn nóng, nhích tới nhích lui trên ghế. Tưởng Minh Hàng đã lấy lại được bình tĩnh, lấy sách ra xem để từ từ nhịn xuống cơn nóng.

Thế nhưng, cũng không bao lâu sâu, Sở Khâm lại bắt đầu ngồi không yên. Cái mông cậu không chịu ở yên trên ghế, chân cũng bắt đầu đong đưa, mu bàn chân mấy lần cọ qua ống quần Tưởng Minh Hàng.

Sở Khâm như không nhận ra được bản thân đang cọ trúng người khác, gót chân để lên cẳng chân Tưởng Minh Hàng nhẹ nhàng lay động, sờ đến trong lòng hắn vọt lên lửa nóng.

Tưởng Minh Hàng nói: "Rút chân lại đi."

"A? Ừm.", trên mặt Sở Khâm không hề có biểu hiện quẫn bách hay bất an, cậu căn bản không ý thức được loại hành vi này có gì không ổn.

Sau khi rút chân lại, Sở Khâm buồn chán nằm nhoài trên bàn, nghiêng đầu nhìn Tưởng Minh Hàng đầy ngưỡng mộ, ánh mắt lại có chút lười biếng. Cậu nói: "Em thật sự không làm nổi mà."

Tưởng Minh Hàng có chút bất đắc dĩ: "Một chữ cũng không?"

Sở Khâm lắc đầu một cái, Tưởng Minh Hàng không nghĩ tới năng lực học tập của cậu đã thoái hóa đến cái trình độ này, bèn đứng lên, đi tới bên cạnh Sở Khâm cúi người giảng sơ qua cho cậu hiểu đề bài.

Lúc hắn lại gần, mùi bạc hà thơm ngát ào tới vây lấy Sở Khâm. Sở Khâm ngửi được bỗng thấy mệt rã rời, ngáp một cái, ra sức làm nũng với Tưởng Minh Hàng: "Thầy à, em muốn ngủ, ngày mai lại làm có được không?"

Hô hấp của Tưởng Minh Hàng lập tức rối loạn, nghiêng đầu đi lạnh lùng mà nói: "Không thể. Ba em đã nói rồi, phải làm xong đề này mới có thể đi ngủ."

"Vậy còn anh? Anh cũng vẫn phải ngồi trông em." Sở Khâm cảm thấy oan ức thay hắn: "Anh có mệt không? Hay là anh chỉ cho em cách giải đi, giải xong là hai ta có thể đi ngủ rồi."

"..." Tưởng Minh Hàng vươn tay đẩy đầu cậu một chút, hận rèn sắt không thành thép nói: "Sao những lúc như thế này em lại trở nên thông minh thế hả?"

Sở Khâm thuận thế xoay người tựa lên bàn học, gối đầu lên mu bàn tay Tưởng Minh Hàng: "Em đương nhiên sẽ cố gắng nghĩ cách để lười biếng rồi."

Lúc này cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, ba Sở chỉ nhìn thấy bóng lưng Tưởng Minh Hàng dốc lòng phụ đạo Sở Khâm, ông khẽ thở dài, hài lòng trở về phòng ngủ.

Mẹ Sở bưng hai bát canh trứng chần tiến vào, đặt lên trên bàn học. Bà không quá quan tâm tới việc học tập của con trai, nên cũng không chú ý nhìn mà chỉ nói: "Đã trễ thế này, tiểu Minh cứ ngủ ở đây đi nhé? Ngày mai dì sẽ làm bữa sáng cho hai đứa."

Tưởng Minh Hàng nở nụ cười với bà: "Cảm ơn dì."

Mẹ Sở cũng lui ra, đèn bên ngoài đều được tắt đi, bà cũng đi ngủ.

"Thầy à, em muốn nghỉ ngơi."

Không đợi Tưởng Minh Hàng nói chuyện, Sở Khâm đã tự mình ôm một bát canh bắt đầu ăn. Cậu ăn không nhiều, lại rất kén ăn, miễn cưỡng ăn được vài muỗng trứng chần đã buông chén xuống.

Tưởng Minh Hàng ngồi ở một bên, dùng cái muỗng nhẹ nhàng khuấy lòng đỏ trứng trong bát, nhìn Sở Khâm cầm điện thoại di động nhắn tin, ngửa mặt cười khúc khích, không biết rốt cuộc là vui đến cỡ nào.

Hắn ăn xong bát trứng chần của mình, lại ăn nốt bát của Sở Khâm, cuối cùng liếc mắt nhìn thời gian, đứng lên lấy đi điện thoại của Sở Khâm.

Sở Khâm kinh ngạc nói: "Thời gian nghỉ vậy mà hết rồi à..."

"Em không phải nên suy nghĩ mấy bài này trước sao?"

Tưởng Minh Hàng gõ gõ mặt bàn, Sở Khâm ngáp một cái: "Em thật sự không biết phải làm sao, em còn có thể làm gì đây? Em muốn đi ngủ."

Nói xong, cậu thật sự bò lên giường nằm xuống, chừa lại một nửa giường cho Tưởng Minh Hàng. Hắn trầm mặc không nói gì, đứng yên cạnh bàn học thật lâu, cuối cùng cầm bút lên viết đáp án vào giấy nháp: "Sở Khâm, lại đây xem đáp án."

"Ngày mai rồi xem không được sao?" Sở Khâm chôn đầu ở dưới gối, cuộn người thành một cục: "Tắt đèn đi, chói quá ngủ không được."

Lại trôi qua mấy phút, Tưởng Minh Hàng tắt đèn, nằm xuống sau lưng cậu. Sở Khâm dùng chăn ngăn ở giữa hai người, rõ ràng là còn kiêng kỵ chuyện đêm hôm đó. Tưởng Minh Hàng cảm thấy rất buồn cười, đá văng chăn ra, đẩy đẩy vai Sở Khâm: "Sở Khâm, tốt nhất em nên chia tay tên kia sớm một chút."

"... Cái gì cơ?" Sở Khâm không nghe rõ, quay người lại nhìn hắn, ánh mắt mê man.

"Anh nói em bây giờ không nên yêu đương."

Tưởng Minh Hàng nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Em đần như vậy, bị lừa bán phỏng chừng còn giúp người ta đếm tiền. Em cho rằng tên kia thật sự là người tốt lành gì sao?"

"..." Sở Khâm cắn ngón tay, hơn nửa khuôn mặt chôn trong chăn, như đang ngẫm nghĩ. Tưởng Minh Hàng biết cậu cũng chả nghĩ ra được gì, chỉ đành thở dài nói tiếp: "Em xem y bỏ học sớm như vậy, ở ngoài chắc chắn đã gặp qua rất nhiều loại người, sẽ không có chuyện y yêu em thật lòng đâu."

"Nhưng mà." Giọng nói của Sở Khâm không giấu được vui vẻ: "Ảnh nói với em, em không dốt nát chút nào, ảnh còn nấu cơm cho em, xem phim hoạt hình với em nữa. Ảnh cũng không hề lừa tiền của em, lên giường với ảnh cũng là em tự nguyện. Đến cùng thì, em có cái gì đáng để lừa lấy đâu?"

Tưởng Minh Hàng lạnh lùng nói: "Thì ra chỉ cần vài chuyện vụn vặt, vài câu lời ngon tiếng ngọt là đã có thể dụ em đi rồi. Sở Khâm, em thật sự đúng là không có đầu óc."

"Yêu đương không phải là làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao." Sở Khâm có hơi gấp, ngồi dậy muốn lý luận với hắn: "Cố Nham cũng chưa bao giờ nói xấu anh. Lúc trưa anh không lịch sự như vậy, ảnh còn bảo không sao. Ảnh biết anh là bạn em, cho nên mới tôn trọng anh. Anh không muốn thì thôi, lại còn nói mấy lời này..."

"Anh con mẹ nó là vì muốn tốt cho em, rốt cuộc là em có hiểu hay không!" Tưởng Minh Hàng nghe cậu biện giải cho Cố Nham, cảm thấy bụng chua lè, bèn nhào tới đè Sở Khâm xuống, mũi kề mũi mà chăm chú nhìn cậu: "Em mới quen người này được mấy ngày, mà cứ khăng khăng một mực như vậy?"

Sở Khâm đẩy hắn, lại đẩy không ra nên sốt ruột mà khóc lên, nước mắt theo gò má trượt xuống, nói chuyện cũng loạn cả lên: "Anh muốn phát rồ đúng không? Tưởng Minh Hàng, anh là người bị bệnh thần kinh, anh có bệnh!! "

Cậu mắng Tưởng Minh Hàng đến bối rối. Tưởng Minh Hàng không ngờ, Sở Khâm vậy mà có ngày vì một tên lưu manh không biết tốt xấu mà mắng hắn. Hắn giận đến mức muốn cắn người, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu, cuối cùng hắn chỉ nói ra một câu rất vô sỉ: "Được, nếu em không chia tay, thì anh sẽ nói cho ba em biết, để ông ấy đi tìm Cố Nham."

Sở Khâm liền nắm chặt tay hắn: "Anh đừng đi, anh trai à, đừng đi mà."

"Chia tay không?" Tưởng Minh Hàng lạnh lùng mà ra lệnh: "Lập tức gửi tin nhắn cho y đi."

"Rốt cuộc là tại sao chứ?" Sở Khâm trong nháy mắt khóc đến là thảm: "Anh cũng yêu đương cơ mà, sao lại không thể bỏ qua cho em. Cố Nham tốt với em lắm, tốt hơn anh nhiều. Anh nhất định phải khiến em mỗi ngày đều không vui anh mới vừa lòng đúng không?"

Trong lòng Tưởng Minh Hàng bỗng dâng lên cảm xúc áy náy kỳ quái, cùng lúc đó nước mắt của Sở Khâm lại làm cho hắn hưng phấn. Nước mắt của cậu rơi xuống tay hắn, ấm áp, hơi dính. Sở Khâm lại bị hắn làm cho khóc, thích ghê.

Phải làm thế nào mới có thể khiến Sở Khâm khóc thảm hơn nữa? Tưởng Minh Hàng phả ra hơi thở khô nóng, dán sát vào lỗ tai Sở Khâm, ngữ khí hung ác nói: "Nếu đã vậy, em ngoan ngoãn để anh chịch một lần, anh sẽ không nói cho ai, cũng không ép em chia tay nữa."

"..." Sở Khâm ngơ ngác nhìn hắn, không biết phải phản ứng ra sao. Tay Tưởng Minh Hàng đã duỗi xuống dưới, từ từ lột quần pyjamas của cậu.

Sở Khâm mặt mày đầy nước mắt, cứng đờ người ôm lấy Tưởng Minh Hàng, khàn cổ họng nhỏ giọng hỏi: "Anh, muốn em cởi hết quần áo à?"

_________________

Tưởng Minh Hàng cúi đầu ngồi ở bên giường, trên mặt không có biểu tình gì, một tay nâng mặt Sở Khâm, nắn bóp hai má mềm mại của cậu.

Giữa hai chân hắn, Sở Khâm chỉ mặc một chiếc áo mỏng quỳ trên thảm trải sàn, hai tay cầm dương v*t của hắn, vùi đầu cẩn thận liếm láp, trên mặt còn dính vài vệt chất lỏng trắng đục đã khô.

Đầu lưỡi cậu vụng về đè lên quy đầu mà liếm láp, còn ngoan ngoãn nuốt xuống chất lỏng mằn mặn chảy ra từ quy đầu, chỉ lo làm không tốt sẽ khiến Tưởng Minh Hàng mất hứng.

Trong đôi tay nhỏ bé là khí cụ tương đối khủng bố, gân xanh nổi lên kéo dài đến hai quả cầu, hơi rung động trong tay cậu như có sự sống, chấn động đến mức khiến lòng bàn tay Sở Khâm ngứa ngáy. Cậu vùi đầu liếm gốc dương v*t cùng hai túi tinh no đủ, trong hơi thở tràn ngập mùi tanh nồng mằn mặn, cậu đã sắp thở không nổi.

Nhìn mặt Tưởng Minh Hàng rõ ràng là lạnh nhạt như vậy, tại sao lại có thằng em to đến thế nhỉ. Sở Khâm liếm đến ê cả miệng rồi, không thể làm gì khác đành lấy tay tuốt. Tưởng Minh Hàng còn chưa nói gì, cậu đã không nhịn được oán giận trước: "Anh bắn nhanh lên có được không, đã rất trễ rồi."

"Ồ." Tưởng Minh Hàng nói: "Vậy lại liếm tiếp đi?"

Sở Khâm thở dài, nằm sấp xuống vừa liếm vừa tuốt. Quy đầu vừa thô lại vừa tròn, cậu thử ngậm vào miệng, đầu lưỡi liền bị ép tới không thể động đậy. Tưởng Minh Hàng lại ấn xuống gáy cậu, thẳng lưng chậm rãi rút ra cắm vào mấy lần, Sở Khâm bị hắn thọc đến cuống họng, khó chịu muốn nôn cả ra.

Nhưng Tưởng Minh Hàng lại cố tình bắn vào lúc này, tinh dịch vừa nồng vừa nóng từng luồng từng luồng phun đầy vào nơi sâu nhất trong miệng cậu, Sở Khâm không ngậm được miệng, chất lỏng dinh dính màu trắng chảy ra từ khóe miệng, thuận một đường chảy xuống tới cổ.

Cậu thở không nổi,như chó con mà vểnh mông quỳ gối trước mặt Tưởng Minh Hàng, bị rót tinh dịch đầy miệng, chỉ có thể nghẹn ngào không ngừng rơi nước mắt.

Tưởng Minh Hàng rút dương v*t ra, Sở Khâm lập tức phun ra, cả khuôn mặt đều bị làm cho bẩn thỉu. Cậu vẫn cứ khóc, lại bị Tưởng Minh Hàng ôm lấy, bịt miệng đè xuống giường, tách hai bên mông từng chút một đâm vào thật sâu bên trong.

Sở Khâm bị đè dưới tay Tưởng Minh Hàng khàn cổ họng nhỏ giọng xin tha: "Trướng quá... Trong bụng, anh vào sâu quá...."

"Không sâu đâu, bé cưng." Tưởng Minh Hàng cắn vào sau gáy Sở Khâm, bàn tay duỗi xuống dưới nắm lấy đầu gối cậu kéo chân cậu mở ra. Đầu óc hắn không ngừng toả nhiệt, cả người đầy mồ hôi dính cả lên người Sở Khâm. Hắn không cần luyện tập nhiều lần mà đã vô cùng tự nhiên học được cách yêu thương dụ dỗ Sở Khâm, bảo cậu thả lỏng một chút, lại khiến cậu ngoan ngoãn rên rỉ, gọi anh trai.

Sở Khâm bị chịch đến không ngừng lay động, mông thịt bành bạch đánh lên bụng dưới rắn chắc của Tưởng Minh Hàng, nửa người dưới của hai người bọn họ đều dính nhơm nhớp, tàn tạ dị thường.

"Anh trai ơi... Bụng trướng quá, quá sâu... A, a, chịch nhanh quá, a, anh ơi." Sở Khâm nằm lỳ ở trên giường, bị Tưởng Minh Hàng đè lên mà điên cuồng cắm rút. Đây là tư thế thú hoang giao cấu, Sở Khâm hai má ửng hồng, đầu cọ tới cọ lui lung tung trong chăn, ngón tay sít sao nắm chặt ga trải giường.

Cậu đã quên mất ba mẹ mình đang ngủ ở cách vách, mỗi lần bị đâm đến điểm mẫn cảm là cậu sướng đến mức cái gì cũng dám kêu, còn há miệng quay đầu liếm khoé môi Tưởng Minh Hàng đòi hôn.

Tưởng Minh Hàng không ngờ Sở Khâm ở trên giường lại quyến rũ đến nhường này, thậm chí trong lòng còn nghi ngờ là Cố Nham dạy dỗ. Hắn mang ý trừng phạt mà nhéo mạnh đầu v* Sở Khâm, làm cho đầu ngực vốn bằng phẳng bị bóp nhéo đến hơi sưng. Sở Khâm kêu đau, lại giữ lấy tay hắn không cho buông ra, cái mông còn đung đưa đón ý cổ vũ Tưởng Minh Hàng tiếp tục chịch cậu, quả thực dâm đãng đến không có giới hạn.

Khoái cảm từng đợt dội đến toàn thân Sở Khâm khiến cậu tê cả da đầu, cậu ôm cổ Tưởng Minh Hàng mềm giọng làm nũng, không biết xấu hổ mà cầu xin tinh dịch.

Tưởng Minh Hàng cuối cùng cũng nắm lấy thắt lưng Sở Khâm trực tiếp bắn vào trong người cậu. Tinh dịch của hắn đợt nào cũng vừa nhiều vừa đậm đặc, lúc rút ra dương v*t đã mềm nhũn còn kéo theo một ít, đều dính hết lên mông Sở Khâm.

Hai mắt cậu ướt sũng nước, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Minh Hàng, mở ra hai chân đã bủn rủn, nhỏ giọng thở hổn hển nói: "Bên trong thật nhiều... Anh trai bắn thật nhiều tinh dịch vào trong em."

Sau khi bắn xong Tưởng Minh Hàng đã tỉnh táo hơn nhiều, cầm lấy khăn giấy trên đầu giường lau chùi cho Sở Khâm. Hắn đã dùng hết mấy tờ giấy liền, nhưng cái lỗ nhỏ đỏ sẫm kia vẫn còn hé ra mà phun tinh dịch. Tưởng Minh Hàng khẽ than một tiếng, theo miệng huyệt mà sờ xuống, đâm vào hai ngón tay.

Sở Khâm cả người ướt đẫm mồ hôi, nằm úp sấp trên gối, bị hắn lấy ngón tay mò huyệt mà không ngừng run rẩy, trong miệng khẽ nỉ non xin tha: "Mình đi tắm được không? Anh trai ơi, đừng đâm vào trong nữa... a... Em thật sự, ưm... Anh trai à, em không thoải mái, em muốn đi tắm."

"Anh ôm em đi nhé?" Tưởng Minh Hàng rút ngón tay ra, lại lấy giấy vệ sinh thô bạo mà lau đi chất lỏng ẩm ướt trên dương v*t của mình, sau đó vo thành cục ném vào thùng rác.

Sở Khâm lắc đầu một cái, mềm yếu mà ngồi dậy, dựa vào giường nghỉ ngơi một chút, sau đó lấy quần áo sạch từ trong tủ quần áo ra, loạng choà loạng choạng mà đi vào phòng tắm.

Không khí trong phòng ngủ vừa nặng nề vừa ẩm ướt. Tưởng Minh Hàng kéo màn cửa sổ, để gió đêm thổi đến một hồi, cảm thấy tỉnh táo hơn không ít.

Qua hơn một tiếng sau, Sở Khâm mới lau tóc đi tới, trên người tản ra vị ngọt của sữa tắm. Cậu đá đá mắt cá chân Tưởng Minh Hàn: "Anh trai, đi tắm."

Chờ Tưởng Minh Hàng tắm xong, Sở Khâm đã chịu khó đổi xong ga trải giường. Cậu yên tĩnh nằm nghiêng ở một bên, Tưởng Minh Hàng lúc này mới để ý đến, trên cánh tay trắng nõn của cậu có mấy vết muỗi cắn nho nhỏ.

Hắn ôm lấy eo Sở Khâm từ phía sau, dán vào tai Sở Khâm hỏi: "Em còn thích anh không?"

Sở Khâm nhắm mắt lại, mơ hồ không rõ mà nói: "Anh phiền quá đi, phiền muốn chết."

Hắn hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo, Tưởng Minh Hàng cũng không tức giận, trái lại càng ôm cậu chặt hơn: "Em cũng rất phiền, đồ ngốc."

======Hết chương 3======

#Riz: Lâu quá mới ra chương mới, có lỗi quá đi...