Một tuần mới lại bắt đầu, Sở Khâm thật sự được Cố Nham đưa vào một trường cấp 3 tại thành phố C, nửa tháng cuối cùng bắt đầu ôn tập lại từ đầu.
Việc nhập học từ trước tới giờ vốn là chuyện rườm rà khiến người ta tê cả da đầu, Cố Nham vậy mà lại xử lý rất nhanh, cũng không có có vẻ phiền toái gì. Sở Khâm biết Cố Nham có rất nhiều bạn bè lợi hại có thể giúp y một tay, cũng biết được gia cảnh Cố Nham không tồi, mấy chỗ tốt y đều có bất động sản, chỉ cần thu tiền thuê nhà thôi đã có thể nhàn nhã sống hết đời.
Chỉ là cậu vẫn luôn không biết nghề nghiệp của cha mẹ Cố Nham là gì, mới có thể dễ dàng để lại cho con trai gia nghiệp phong phú như thế. Nhưng những việc này Cố Nham không chủ động đề cập với cậu, hơn nữa còn mơ hồ có ý không muốn nói ra, Sở Khâm cũng không có hỏi, rất nghe lời mà mỗi ngày đi học, buổi trưa ở trường học ăn cơm, buổi tối lại về nhà.
Khôi phục cuộc sống học tập và nghỉ ngơi như một học sinh bình thường, Sở Khâm cũng bắt đầu bận rộn, còn chưa kịp quen hết bạn mới, đã phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.
So với lúc trước cậu càng cố gắng ra sức học tập, hơn phân nửa thời gian cuối tuần đều dành để ôn tập, càng thêm cố gắng học tập, cuối tuần hơn nửa thời gian cũng đều tại học bù, có hôm lúc ăn sáng vì quá buồn ngủ mà gục đầu đập xuống bàn ăn, đau đến mức ngơ ngác một hồi lâu, rồi mới phản ứng lại ngậm nước mắt đi tìm Cố Nham đòi ôm.
Từ sáng tới tối bọn họ đều nằm cùng nhau, mà trong tay Sở Khâm luôn luôn cầm sách đọc, hoặc là lẩm nhẩm đọc bài. Cố Nham có muốn làm tình cũng thấy vậy mà tự có cảm giác tội lỗi, nhiều lắm cũng chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, rồi nằm xuống giường ngủ.
Cố Nham có hơi sợ Sở Khâm học nhiều quá mà tẩu hỏa nhập ma, nên cưỡng chế sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho cậu, đến giờ nhất định phải uống nước, lại ra sân đi dạo một vòng, cho mắt nghỉ ngơi một chút.
Có vài lần Cố Nham tỉnh lại trong đêm, vẫn nghe thấy người bên gối gọi tên Tưởng Minh Hàng trong mơ, thế nhưng ban ngày Sở Khâm lại lặng thinh không đề cập tới cái tên này. Bọn họ đến C thị lâu như vậy, cơ hồ là một cách chạy trốn, mọi lần đều tránh không nhắc đến cái nơi kia, còn có người bị bỏ lại ở đó.
Cố Nham biết Sở Khâm nhớ Tưởng Minh Hàng. Đây là một dấu hiệu không quá tốt, là một chuyện không thể tránh khỏi: Bọn họ sớm muộn cũng sẽ trở lại thành phố C. Còn về sau này sẽ như thế nào, bây giờ còn chưa thể đoán trước được...
- -------------------------------------------
Đêm trước kỳ thi học kỳ, Sở Khâm không bỏ cuộc mà trốn ở trong thư phòng học bài làm bài, đến cơm tối cũng chỉ ăn một chút nhỏ. Cố Nham ở bên ngoài gõ cửa hô nhiều lần, Sở Khâm mới tội nghiệp mà ra mở cửa, cúi đầu lau nước mắt, rất thất vọng nói: "Làm sao bây giờ? Em sợ em thi không được."
"Ừm." Cố Nham không nói gì, vẻ mặt như tin tưởng chắc chắn Sở Khâm sẽ thi tốt, sờ sờ mặt cậu: "Thi không được cũng không sao, anh biết đã cố gắng hết sức, sẽ không có ai trách cứ em.
"Vậy, vậy nghỉ hè em nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt. Học kỳ sau chắc chắn sẽ thi tốt!" Sở Khâm nắm chặt tay y: "Anh tin em chứ?"
"Đương nhiên là tin em rồi." Cố Nham dịu dàng trả lời, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu: "Ai ya, hiếm khi em ngủ sớm như vậy, không bằng cùng lão công làm một chút chuyện khác đi."
Sở Khâm vốn cũng không nghĩ tới mấy thứ này, nhưng nghe Cố Nham nói xong, cũng cảm thấy thân thể có chút nóng, liền ôm lấy vai y, nhỏ giọng nói: "Ừm... Ngày mai em còn phải thi, anh nhẹ một chút có được không."
Cố Nham sửng sốt một chút, cười xấu xa hỏi: "Ý của anh là muốn em cùng anh chơi game, thằng nhóc hư hỏng này, em nghĩ gì thế hả?"
"Anh sao lại..." Sở Khâm hấp háy mắt, hai má nóng đến đỏ lên: "Anh chính là cố ý bắt nạt em, khốn nạn, em mới không thèm chơi game!"
Cậu thở phì phò cắn mạnh lên môi Cố Nham, có chút trúc trắc mà dụ dỗ y cùng mình hôn môi. Hai người ôm nhau tiến vào phòng ngủ, Cố Nham ngã ngồi ở trên giường, Sở Khâm cưỡi lên người y, ấn vai y nhìn từ trên cao xuống, còn chưa kịp hít thở từ trong nụ hôn ban nãy, nói từng chữ có chút khó khăn vỡ vụn: "Anh... Anh đến cùng là, có muốn làm hay không hả?!"
"Muốn, sao lại không chứ." Cố Nham vòng tay ôm lấy Sở Khâm, vươn mình đè người xuống dưới, cắn chặt lên tai phải nóng bừng của cậu: "Ai ya, mấy ngày qua làm lão công thèm muốn chết rồi biết không? Đều cmn ngủ trên cùng một cái giường, thế nhưng cả ngày lẫn đêm anh đều phải nhìn em mà tự an ủi, em nói xem có phải em rất là xấu tính không."
Gel bôi trơn dinh dính quệt loạn khắp hai mông, Sở Khâm hừ nhẹ quỳ sấp người dưới thân Cố Nham, hạ eo nâng mông lên thật cao. côn th*t lớn thô nóng thuận theo khe mông đâm tới, quy đầu mở ra vách tường chặt chẽ, mạnh mẽ nghiền lên điểm mẫn cảm, hai chân cậu bủn rủn đến thiếu chút nữa quỳ không nổi, ứa nước mắt mà không ngừng run rẩy.
Đã lâu rồi chưa làm, cho đến lúc này cậu mới nhận ra được mình nhớ nhung việc này cỡ nào. Tay chậm rãi mò lên bàn tay Cố Nham đang đặt bên người, vô lực luồn vào khe hở giữa các ngón tay. Sở Khâm nghiêng mặt mềm mại mà rên rỉ, nước mắt rơi xuống ga giường, làm ướt một mảng nhỏ.
"Không muốn... Quá sâu, Cố Nham, Cố Nham anh đâm hỏng em mất..." Cậu từ từ ném bay thần trí, tự bản thân lắc mông hướng về phía Cố Nham, trong miệng còn quật cường lung tung kêu gào: "Đừng làm nữa, em sắp bị anh thao chết rồi lão công... Làm sao bây giờ, lão công, a... Bên trong cũng bị đâm nát mất...a... Tha cho em.. "
"Tha cho cho em?" Cố Nham xoay mặt cậu qua sát mặt y, cúi đầu tinh tế hôn lên khóe mắt ướt nhẹp, cố ý hỏi: "Vậy bây giờ lão công rút ra, chúng ta không làm nữa được không?"
Sở Khâm cắn môi dùng sức lắc đầu: "Còn muốn, lão công... Anh, a... Anh thừa biết là em còn muốn..."
"Là do Khâm Khâm nói linh tinh, mới làm cho anh hồ đồ đó." Hai ngón tay thọc vào miệng Sở Khâm, kẹp lấy đầu lưỡi non mềm tùy ý đảo loạn. Sở Khâm nhắm mắt lại há mồm ra, nỗ lực thuận theo liếm láp hai ngón tay, không tự chủ liếm hút như đang khẩu giao. Nhưng mà ngón vẫn là quá nhỏ, không hề đem lại khoái cảm như được dương v*t lấp kín khoang miệng đến nghẹt thở một chút nào.
"Lão công, muốn ăn tinh dịch..." Sở Khâm thèm ăn đến lợi hại, khổ sở mà liếm môi một cái, quay đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cố Nham, nhẹ nhàng mềm mại mà làm nũng.
Cố Nham nhẹ giọng nói: "Nhưng tinh dịch của lão công đều muốn đút cho miệng nhỏ phía dưới, phải làm sao bây giờ?"
Sở Khâm nằm ngốc ở trên giường méo miệng suy nghĩ một hồi, lại nghe thấy Cố Nham nói: "Nếu như có thêm một người ở đây thì tốt rồi."
"A..." Sở Khâm vô cùng tự nhiên mà nhớ đến Tưởng Minh Hàng, run rẩy một chút, đem mặt vùi vào trong gối, không dám lên tiếng.
"Nếu ca ca của em cũng có ở đây, có phải là đã có thể dùng tinh dịch đút Khâm Khâm ăn no, có đúng không hả?" Cố Nham trực tiếp đâm thủng suy nghĩ trong lòng của cậu: "Khâm Khâm nhớ hắn ta, có đúng không?"
Sở Khâm hốt hoảng lắc đầu, lại nghe thấy Cố Nham nói: "Không phải nhớ số điện thoại của hắn sao? Gọi cho hắn ngay bây giờ đi."
"Không muốn, không muốn." Sở Khâm hoảng hốt đến lợi hại: "Lão công, em không hề nhớ..."
"Em không nhớ hắn ta?" Cố Nham ngắt lời cậu: "Thế nhưng Tưởng Minh Hàng, chắc chắn rất nhớ em."
Lời của hắn làm Sở Khâm không tự chủ mặt đỏ tim đập, do dự mấy phút, rốt cục run rẩy tiếp nhận điện thoại Cố Nham đưa đến, chậm rãi bấm vào dãy số quen thuộc của Tưởng Minh Hàng.
Cũng sắp thi rồi, Tưởng Minh Hàng nhất định sẽ đi ngủ sớm. Hoặc là, điện thoại di động của hắn có thể bị tịch thu hay không? Hay là không cẩn thận ném hư mất rồi?
Sở Khâm thấp thỏm bất an nghĩ, thế nhưng bên kia rất nhanh đã bắt máy. Cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nghe âm thanh quen thuộc kia, đối với người ngoài có chút lạnh nhạt: "A lô?"
Cậu run rẩy, che miệng nửa ngày không dám nói lời nào. Trầm mặc lâu như vậy, cũng đủ để làm Tưởng Minh Hàng thiếu kiên nhẫn cúp điện thoại, thế nhưng hắn vậy mà lại không cúp.
Sở Khâm nhợt nhạt mà hít thở, nắm chặt điện thoại di động, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình. Cậu nghĩ mình nên cúp máy trước thôi, thế nhưng lại vô cùng không nỡ.
"A lô, Sở Khâm à?" âm thanh căng thẳng của Tưởng Minh Hàng vang lên, đặc biệt rõ ràng trong bầu không khí trầm mặc của ba người. Hô hấp của Sở Khâm không tự chủ được trở nên gấp gáp, trong cổ họng bắt đầu phát ra âm thanh nghẹn ngào. Tưởng Minh Hàng càng thêm xác định, liền sốt ruột hỏi mấy lần liền: "Sở Khâm, có phải là em không? Tại sao không nói lời nào?"
Mũi Sở Khâm bắt đầu cảm thấy chua xót, cậun buông di động, hai tay che miệng, nước mắt lạnh lẽo dọc theo mu bàn tay không ngừng trượt xuống. Tưởng Minh Hàng chờ không được câu trả lời, đột ngột im lặng không nói.
Không biết qua bao lâu, Sở Khâm lại nghe được âm thanh khàn khàn khiến lòng người tan nát của hắn: "Sở Khâm, em thật sự không cần anh nữa, có phải không?"
"Khâm Khâm, nói đi." Cố Nham cầm điện thoại di động lên: "Hắn rất nhớ em."
Vành mắt Sở Khâm đỏ ửng, bất lực mà liếc nhìn y, rốt cục khó khăn mở miệng: "Tưởng, Tưởng Minh Hàng..."
Cố Nham ôn nhu cà cà lên nước mắt trên mặt cậu: "Khóc cái gì? Không phải bây giờ em được nói chuyện với hắn rồi không phải sao. Khâm Khâm, nói em muốn ăn tinh dịch hắn đi."
Không đợi Sở Khâm từ chối, y đã ác liệt mà nói: "Không phải nếu lão công ngay bây giờ thao em đến cao trào để ca ca em nghe thấy. Em nghĩ hắn sẽ cam lòng cúp máy sao?
"... Anh, thật xấu." Sở Khâm khóc thút thít nghẹn ngào nói, một xíu uy hiếp cũng không hề có. Cậu còn bị Cố Nham áp vào trong ngực, muốn chạy trốn cũng không được, không thể làm gì khác ngoài việc nén khóc nhỏ giọng nói mấy câu hư hỏng với Tưởng Minh Hàng: "Minh Hàng, ca ca, em muốn, muốn ăn tinh dịch của anh."
Tưởng Minh Hàng hô hấp run rẩy, hắn không nói gì, thế nhưng Cố Nham đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của hắn, vì vậy vui vẻ mà cười nhẹ hai tiếng. Mặt xấu xa của y lộ rõ nhất là lúc ở trên giường, Sở Khâm khóc càng thê thảm, ham muốn của y càng mãnh liệt, thậm chí không ngại sử dụng một vài thủ đoạn thấp kém vô liêm sỉ.
"Nói em nhớ hắn đi, Khâm Khâm."
"..." Sở Khâm cắn chặt răng không lên tiếng nữa, Cố Nham ôm cậu đè lên đầu giường, ngữ khí âm u: "Nói đi, không phải em nhớ hắn lắm sao, hả?"
Con mắt của y ẩn trong bóng tối, ánh mắt lãnh lẽo, ngón tay đè lên môi Sở Khâm hòng cạy mở hàm răng đang cắn chặt, y cố chấp, thậm chí có chút khủng bố mà chất vấn: "Nói cho Tưởng Minh Hàng em rất nhớ hắn, khó lắm sao?"
"Tại, tại sao anh lại muốn như vậy?" Sở Khâm nắm chặt cổ tay hắn: "Cố Nham, anh tức giận."
Một giọt mắt nước mắt rơi xuống, nện lên mu bàn tay Cố Nham. Y như bị bỏng, dường như lập tức buông Sở Khâm ra, vội vàng ngồi dậy trốn tránh đi ra ngoài: "Anh không có... Xin lỗi."
Sở Khâm vô lực mà ngã ở trên giường, nghe thấy Tưởng Minh Hàng thấp giọng hỏi: "Chơi đủ rồi à?"
Ngữ khí của hắn có chút mệt mỏi: "Hai người, thật sự rất tẻ nhạt."
Sở Khâm không có dũng khí tiếp tục nói chuyện với hắn, cắn chặt ngón tay tinh tế khóc thút thít, mãi đến khi Tưởng Minh Hàng trầm mặc cúp máy.
Cậu chậm rãi xuống giường, lặng lẽ mà đi tới phòng khách, nhìn thấy Cố Nham đứng bên cửa sổ hút thuốc, đầu cúi thật thấp, như một con thú bị giam cầm đang tự trách bản thân.
Cố Nham rốt cuộc là người như thế nào? Lúc dịu dàng thì lại tốt đến mức khiến Sở Khâm tưởng mình đang nằm mơ, nhưng một khi đã thể hiện ra ác ý, thì lại xấu xa đến khó mà tin nổi.
"Cố Nham." Sở Khâm có chút sợ hãi mà tới gần: "Đừng hút thuốc lá, chúng ta đi ngủ có được không?"
"Em ngủ đi. Anh, anh hóng gió cho tỉnh táo một chút."
"Vậy em ở cùng anh."
Cố Nham cúi đầu, nhìn thấy Sở Khâm đi chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo, không thể làm gì khác, đành dập tắt thuốc lá đem người ôm lấy: "Xin lỗi..."
"Trong lòng anh rất khó chịu sao?" Sở Khâm nâng mặt y: "Có muốn đi gặp bác sĩ không? Chúng ta cùng đi."
"Không cần." Cố Nham lắc đầu, ôm Sở Khâm ngồi trên ghế sa lon, mệt mỏi mà đem mặt chôn vào lồng ngực của cậu: "Khâm Khâm, anh không bị bệnh. Anh chỉ là, phiền lòng."
"Vậy để em ôm anh một cái." Sở Khâm dịu ngoan mà ôm vai Cố Nham, như đang động viên mèo lớn đang buồn bực, nhẹ nhàng mà vuốt lưng y.
"Lão công, em ngồi với anh một lúc nữa có được không?"
"... Được."
- --------------------------------------------
Mấy ngày sau khi kỳ thi cuối kỳ chấm dứt, Cố Nham nhận được lời mời của Hoắc Thù, hẹn y với Sở Khâm cùng đi nghỉ hè ở một nông trang vùng ngoại thành.
Khoảng thời gian này hai người bọn họ gần như là không phân biệt ngày hay đêm mà cứ trốn trong nhà liên tục làm tình, Sở Khâm hoàn toàn bị Cố Nham chiều hư, yếu ớt đến đòi mạng, ăn cơm cũng không an phận mà còn muốn ôm muốn đút, thông thường còn chưa ăn được bao nhiêu đã muốn tiếp tục dâm loạn giao cấu.
Cậu ở nhà đã quen không mặc quần áo, hoặc là chỉ khoác một cái áo sơmi. Tại bồn rửa mặt ở phòng vệ sinh, lúc xem ti vi ở phòng khách, thậm chí là lúc đang làm bài tập trong thư phòng, lúc nào cũng có thể sẽ bị Cố Nham ôm lên vén vạt áo mà tiến vào.
Hai người bọn họ, như thú hoang trong thời kỳ trẻ tuổi dư thừa sức lực, cuộn tròn trong ổ nhỏ của hai người, không để ý đến bất kỳ điều gì khác, không có điểm dừng mà triền miên cọ xát, hưởng thụ hoan ái.
Lúc Hoắc Thù gọi điện thoại tới, Sở Khâm đang ngồi trên đùi Cố Nham xem phim hoạt hình. Cậu vẫn rất thích ôm nửa quả dưa hấu chậm rãi múc ăn, bản thân ăn một muỗng, rồi dùng miệng đút cho Cố Nham.
"Ai ya, chờ một chút." Cố Nham nhai dưa hấu không nói được, hơi hơi tránh ra một chút, Sở Khâm liền rầm rì mà cọ đến hôn y: "Không ăn thì trả lại cho em."
Cố Nham nuốt xuống thịt quả, nắm mặt Sở Khâm hôn lên môi cậu một chút, bàn tay thò vào trong vạt áo, trượt vào khe mông, vò ấn miệng huyệt ẩm ướt mềm mại. Sở Khâm hiện tại đang vô cùng mẫn cảm, mới một chút đã bị y mò đến không nhịn được thở dốc, đem quả dưa hấu đặt lên bàn trà, nhỏ giọng run rẩy, nhấc chân đạp lên hạ bộ Cố Nham: "Tiến vào, lão công...Muốn."
"Cố Nham, con mẹ nó mày làm gì vậy? Nửa ngày không nói lời nào." Hoắc Thù không nhịn được bắt đầu la hét: "Mẹ nó đừng để ông mày làm ra cái chuyện bẩn thỉu gì nhé!"
Bên cạnh có một âm thanh dịu dàng nhỏ nhẹ nói gì đó, Hoắc Thù lập tức bình tĩnh lại: "Sáng sớm ngày mai chín giờ, tao bảo lão Lý qua đón hai người. Có tới hay không thì tùy."
"Biết rồi." Cố Nham mới vừa vội vàng mà đáp một câu, điện thoại di động đã bị Sở Khâm ném qua một bên. Cậu sốt ruột mà thay Cố Nham mở thắt lưng, kéo dây kéo, nâng lên dương v*t thô to cứng rắn, cúi đầu liếm ướt côn th*t, mở chân muốn y tiến vào: "Lão công thao em, nhanh lên..."
Cố Nham cúi người hôn lên gò má ẩm ướt của cậu, chậm rãi đâm cả cây dương v*t vào trong miệng huyệt mềm mại. Sở Khâm đứt quãng rên rỉ, hai chân câu lấy hông Cố Nham, nương theo tốc độ ra vào mà không ngừng lay động thân thể.
Cậu đã có thể hoàn toàn thích ứng với cảm giác chướng bụng khi mới vừa bị côn th*t lấp kín, trong miệng rên rỉ lung tung, hai cái tay bấu víu lên vai Cố Nham, đôi mắt buồn ngủ lim dim mà nửa khép, được quy đầu đâm đến nơi cực kỳ sung sướng, liền ngửa mặt mà lung ta lung tung nói ra mấy câu khiến người ta đỏ mặt.
Trong cơn tình ái không ngừng khiến người ta sa vào hết lần này đến lần khác, Sở Khâm đang từ từ thoát ly khỏi cái bóng ngu dốt. Trên gương mặt trẻ trung ẩn giấu một loại mị thái nào đó do nuông chiều mà tạo thành, dùng một phương thức khác mà tạo ra nụ hoa non nớt, nở bung ra từng cánh hoa đầy đặn, không ngừng tỏa ra khí tức ngọt ngào quấn lấy người khác.
Đi ở ngoài đường, Sở Khâm cùng bạn đồng trang lứa đều có vẻ dương quang tươi sáng. Bọn họ đều giống nhau, đều mặc đồng phục học sinh, đều tràn đầy khí tức thanh xuân thiếu niên, đều khổ sở vì những kỳ thi và thành tích học tập trong trường học.
Thế nhưng bọn họ cũng không hoàn toàn giống nhau. Trong nháy mắt, Sở Khâm sẽ nhào vào lồng ngực Cố Nham, miễn cưỡng hỏi thăm mấy câu rồi lập tức đòi về nhà, bởi vì cậu rất đói, muốn ăn thật nhiều tinh dịch mới có thể lấp đầy bụng.
Đây là một loại trưởng thành rất kỳ lạ. Sở Khâm ở những phương diện khác vẫn còn là một cậu nhóc ngây thơ hồn nhiên, chỉ mới học xong như thế nào là muốn được người khác yêu thương. Cậu cũng không còn sợ hãi nữa, mỗi một lần đều tham lam mà thản nhiên nói cho Cố Nham biết, cậu muốn thật nhiều thật nhiều tình yêu, để lấp vào chỗ trống trước đây.
Cố Nham cũng đáp ứng mỗi một lần như thế, đều kiên định mà nói cho Sở Khâm nghe:
"Anh yêu em."
Ba chữ này, thật sự nắm giữ một loại ma lực diệu kỳ.
================Hết chương 10================
#Riz: Còn mấy chương nữa thôi, ráng hoàn thành trước khi hết hè nào ~