Buổi sáng vừa mới rời khỏi Đào Nguyên Lâu, dặn dò chưởng quầy về sau đừng bao giờ miễn nợ cho Thẩm phủ nữa.
Buổi chiều lại gặp đích tỷ và Thẩm Triệt tại Lâm Lang Các.
Đích tỷ nâng lên một cây trâm, nhẹ nhàng hỏi ý Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt cầm lấy cây trâm, cài vào tóc nàng, ghé tai nói nhỏ điều gì đó.
Khiến nàng đỏ mặt cúi đầu e thẹn.
“Phu nhân.”
Chưởng quầy lo lắng nhìn sắc mặt ta, hắn biết quan hệ của ta và Thẩm Triệt.
Ta vẫy tay, ra hiệu không sao.
Xuống lầu, ta tình cờ chạm mắt với Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt thấy ta, thoáng vẻ ngạc nhiên.
Lập tức cau mày, không vui mở miệng: “Cố Tang, nàng làm loạn đủ chưa?"
"Trước giờ ta quá nuông chiều nàng rồi.”
“Nếu ngay bây giờ nàng chịu theo ta hồi phủ, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Cố Kiều cũng ngẩng đầu nhìn ta.
“Muội muội, tỷ biết tỷ xuất hiện khiến muội không vui, nhưng ta và Thẩm lang thật sự là tâm đầu ý hợp mà!”
Nàng nói xong dùng khăn tay che mặt, đôi vai run rẩy.
Hai người bọn họ kẻ xướng người họa.
Như thể lỗi lầm là của ta vậy.
“Thẩm Triệt, ngươi nuông chiều ta sao?”
"Nếu ngươi thật sự nuông chiều ta, ngươi đã không bỏ ta mà nuôi nàng ở bên ngoài từ một năm trước."
"Cũng sẽ không hàng đêm không hồi phủ, lại càng không có chuyện thú nàng vào cửa."
Thẩm Triệt bị ta chọc tức đến nỗi không thốt nên lời, ta liền chuyển mục tiêu sang Cố Kiều, giọng nói bình tĩnh.
Nhưng lời lẽ lại không hề nể nang.
“Tỷ nói tâm đầu ý hợp, chẳng qua là lén lút tằng tịu với nhau sau lưng ta mà thôi."
"Lúc trước hắn nghèo rớt mồng tơi, gia tộc sa sút, sao không thấy tỷ cùng hắn tâm đầu ý hợp?”
“Lúc trước tỷ nhờ ta thay thế hôn sự, thời điểm tỷ ngày ngày gặp gỡ Tiên thái tử, sao không thấy tỷ nhớ đến Thẩm Triệt?”
“Chắc là chỉ vì hắn hôm nay giàu sang phát đạt, có quyền có thế."
"Đích tỷ à, sự tâm đầu ý hợp của các ngươi thật là rẻ mạt.”
Sắc mặt Cố Kiều tái mét, đứng không vững.
Nha hoàn sau lưng vội vàng đỡ lấy nàng.
Nhìn thấy Cố Kiều yếu ớt như vậy.
Ta nhếch miệng cười lạnh, lập tức nhìn về phía Thẩm Triệt.
“Thẩm Triệt, chân tình của ngươi cũng rẻ mạt đến thế, nhưng bây giờ điều đó đã không còn quan trọng nữa.”
Ta ngừng lại một chút, gằn từng chữ nói:
“Nhưng mà, ta vẫn chúc ngươi, từ nay về sau vĩnh viễn, vạn kiếp bất phục.”
Thẩm Triệt phẫn nộ nhìn ta.
Ta đứng trên cao nhìn xuống, không chút sợ hãi đối diện với ánh mắt hắn.
Mọi người trong cửa tiệm bị thu hút bởi sự náo nhiệt bên này.
Đám đông xì xào bàn tán, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa ba người chúng ta.
Ba chúng ta giằng co, cửa tiệm yên lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Cuối cùng Thẩm Triệt không chịu nổi, phất tay áo định bỏ đi.
Cố Kiều cũng vội vàng theo sau.
Nhưng làm sao ta lại để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy.
“Khoan đã.”
Thẩm Triệt dừng chân, quay đầu lại nhìn ta.
“Thẩm đại nhân, cây trâm trên đầu phu nhân của ngươi còn chưa trả tiền nha.”
Ta chỉ vào cây trâm phỉ thúy hình chim hỉ tước bằng hổ phách trên đầu Cố Kiều.
Không hổ danh là quý nữ được nuông chiều, ánh mắt quả thật không tầm thường, vừa chọn đã chọn đúng món đắt nhất trong cửa tiệm nhỏ của ta.
“Ngươi... Đây chẳng phải đồ của Thẩm gia sao...”
“Thẩm đại nhân, ngươi đang nói mê sảng gì vậy, chẳng lẽ ngươi định quỵt nợ?”
Những người vây xem đều là những nữ quyến có tiếng.
Phần lớn đều biết chuyện của ta và Thẩm Triệt, cũng đều nghe chuyện hắn sủng thiếp diệt thê.
Giờ lại muốn quỵt tiền, còn định chiếm tiện nghi của vợ cũ.
Có người không nhịn được lên tiếng bênh vực lẽ phải.
“Mau trả tiền đi chứ, Thẩm đại nhân.”
“Đúng vậy, bắt nạt người làm ăn thế thì còn mặt mũi nam nhân nào nữa.”
“Chẳng lẽ Thẩm đại nhân không có nổi số tiền đó.”
“Thẩm đại nhân, cây trâm này giá 250 lượng bạc.”
Tiểu nhị khẽ nhắc nhở bên tai Thẩm Triệt.
Đích tỷ định tháo trâm xuống, bị ánh mắt của Thẩm Triệt ngăn lại.
Nếu thật sự tháo xuống, chẳng phải ngầm thừa nhận Thẩm Triệt hắn không có tiền hay sao?
“Cầm lấy ngọc bội này, lát nữa đến Thẩm phủ lấy tiền.”
Thẩm Triệt ném ngọc bội bên hông cho tiểu nhị, kéo Cố Kiều rời đi.
Nhìn bóng dáng Thẩm Triệt khuất dần, ta khẽ cười.
Thẩm Triệt một năm cũng chỉ có 200 lượng bổng lộc.
Tính theo thời gian, số tiền trong phủ hẳn cũng gần cạn rồi.