Sau khi rời khỏi Thẩm phủ, Thẩm Triệt không hề đến tìm ta, nhưng ta lại thường xuyên nghe thấy tin tức về hắn.
Nghe nói hắn cùng đích tỷ cưỡi ngựa dạo phố, chèo thuyền trên hồ, đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Nghe nói hắn cử người từ phía Nam mang về những trái vải tươi nhất, chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Vì đích tỷ sợ bóng tối, hắn còn dùng những viên minh châu lớn khảm đầy trong phòng nàng.
Ngay cả câu chuyện thanh mai trúc mã đính hôn từ nhỏ của họ cũng được người ta khơi lại.
Còn việc ta rời đi, không một ai nhắc đến, cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng ta cũng không để tâm lắm.
Dù sao thì giờ đây ta có tiền có thời gian.
Còn có thể chiếm một vị trí trong danh sách phú bà ở kinh thành.
Tạ Từ thường xuyên đến thăm ta, lấy đủ mọi lý do.
Nói là đến xin chén nước uống.
Nói là tiện đường ghé thăm ta.
Nói là mua nhiều rượu đào quá, tìm không ra người uống cùng.
Nhưng rõ ràng hắn vẫn luôn mang theo túi nước bên hông.
Rõ ràng nhà hắn ở phía Nam, còn ta sống ở phía Bắc.
Rõ ràng hắn vừa uống rượu đã đỏ mặt.
Hắn lấy cớ thật vụng về.
Nhưng ta vẫn kiên nhẫn mời hắn vào.
Sau chuyện hoan ái, một số thứ đã trở nên khác biệt.
Không có Thẩm Triệt, ta và Tạ Từ ở chung cũng khá thoải mái.
Nhưng sau vài ngày nhàn rỗi, ta lại không thể ngồi yên.
Vì thế ta bắt đầu đi kiểm tra sổ sách của các cửa hàng.