Tang Từ - 余音

Chương 11




Tạ Từ nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi hơi sưng của nàng.

Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại có ý đồ xấu với phu nhân của Thẩm Triệt.

Nàng chỉ là tiểu thư bình thường, chẳng thể so với những mỹ nhân quốc sắc thiên hương mà hắn từng gặp.

Tính tình cũng kém, không chỉ thích cãi lại, mà còn dám cắn hắn, véo hắn.

Hơn nữa, nàng lại là phu nhân của kẻ thù không đội trời chung với hắn.

Thế nhưng, ngày ấy nàng vì tránh kẻ truy sát, đã chạy vào phòng hắn.

Chủ động ngồi lên đùi vụng về khiêu khích hắn.

Còn ra lệnh cho hắn phối hợp cùng nàng.

Hắn giữ chặt đôi tay nghịch ngợm của nàng, lại bị nàng thì thầm bên tai chất vấn: "Ngươi có phải là nam nhân không vậy, biết phối hợp hay không hả?"

Rõ ràng là cầu xin người khác giúp, lại tỏ ra ngang ngược đến thế.

Rất nhanh, quân đội của Tấn Vương vào thành, bọn họ mở cổng thành, nghênh đón tân quân.

Hắn nhìn nàng nhào vào lòng Thẩm Triệt.

Khoảnh khắc đó, hắn thừa nhận mình đã ghen tị.

Kể từ đó nàng luôn hiện lên trong tâm trí hắn, nhớ đến cảm giác kích động ngày hôm đó khi nàng khiêu khích hắn.

Nhớ đến những lần nàng vụng về đốt lửa trên người hắn.

Nhiều năm nay không phải không có những gia tộc lớn muốn kết thông gia với hắn.

Cũng có những nữ nhân có mục đích riêng tiếp cận hắn.

Nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.

Hắn biết Thẩm Triệt chỉ là kẻ vô dụng, cho nên thường hay nhắm vào hắn trên triều.

Hy vọng Thẩm Triệt sẽ nhắc tới hắn nhiều hơn trước mặt nàng.

Sau đó, hắn bắt đầu cho người theo dõi nàng, thu thập tin tức về nàng.

Biết nàng không phải là loại phụ nhân chịu an phận trong phủ.

Nàng mua cửa hàng, kinh doanh buôn bán.

Hành sự kín đáo nhưng vẫn có sơ hở.

Vì vậy hắn âm thầm giúp nàng dọn sạch chướng ngại, đưa tài nguyên đến tay nàng.

Khi Thẩm Triệt định thú đích tỷ của nàng, hắn cảm thấy Thẩm Triệt chắc chắn là bị mù.

Nhưng hôm đó hắn vẫn tới.

Hắn muốn xem nàng sẽ xử lý như thế nào.

Thế mà nàng lại bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ yêu cầu hòa ly.

Hắn mượn cớ bị chuốc rượu say đến sân viện của nàng.

Thấy nàng đứng trong viện, không biết đang nghĩ gì.

Nàng đã thay búi tóc nặng nề ban sáng, chỉ dùng một sợi dây buộc tóc buộc lại.

Hắn cũng không thích búi tóc kia của nàng, trông quá già dặn.

Nàng phát hiện ra hắn.

Hắn nhất thời xúc động.

Lúc sau dục vọng như con ngựa hoang thoát cương, rốt cục không thể kìm nén được nữa.

Ngày hôm sau, nàng liền dọn ra ngoài.

Cũng may hắn vẫn luôn phái người đi theo nàng.

Khi hắn đuổi đến, nàng đang ngủ dưới giàn nho, còn lặng lẽ rơi lệ trong thầm lặng.

Hắn không kìm được, lại động tay động chân với nàng.

Sau đó, hắn dùng đủ loại cớ để tìm nàng.

Nhưng trên mặt nàng vẫn luôn không có nụ cười, nhìn mọi thứ đều dửng dưng.

Hôm nay, hắn chẳng qua đi ra ngoại thành một chút, khi về đã nghe tin nàng gặp Thẩm Triệt và Cố Kiều.

Hắn sợ nàng chịu ấm ức, cho nên ngay lập tức đến phủ nàng.

Hắn còn muốn dỗ nàng vui, nên đã mua hai bông hoa sen cuối cùng từ tay một tiểu cô nương bán hoa.

May mắn là hắn hành động nhanh, mới không bị người khác mua mất.

Nàng nhìn thấy hoa sen, quả thật rất vui vẻ.

Nhớ đến vẻ mặt quyến rũ của nàng khi ở trên người hắn, hắn cảm thấy so với đóa hoa sen ấy nàng còn đẹp hơn.