Tàng Tình

Chương 50: Phiên ngoại 2 – QUẤN TƠ




Phật nói: Phàm là tất cả chúng sinh chưa giải thoát, đều sẽ tuần hoàn lặp đi lặp lại trong lục đạo, đây là “luân hồi”.

Mà cái gọi là giải thoát, chính là chỉ thoát khỏi ràng buộc, dùng giới là sơ thiện, định là trung thiện, tuệ là hậu thiện, như thế sản sinh thiền định gắng đạt tới diệt khổ, sau cùng mới thoát khỏi lục đạo luân hồi.

Đông Ly, ngươi nếu bị trói buộc, bản vương tất sẽ không tự mình giải thoát, ngươi nếu vào a tì địa ngục, bản vương sẽ lấy cái chết theo cùng!

Đông Ly Mộ Vân mơ màng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, phát hiện mình vốn là muốn nhắm mắt lại chợp mắt một lát, không ngờ nhắm mắt lại vậy mà ngủ đến khi mặt trời chìm xuống phía tây.

Động động cần cổ vì một thời gian dài giữ một tư thế mà trở nên có chút cứng ngắc, bưng trà lạnh trên bàn uống một hớp, bên ngoài liền có người gõ cửa, dè dặt thử hỏi, “Hầu gia ngài tỉnh rồi?”

“Ừ, chuyện gì?”

Đông Ly Mộ Vân đứng dậy mở cửa, liền thấy hạ nhân đứng ở ngoài cửa đang dùng tay áo lau đi khuôn mặt đầy mồ hôi, vẻ mặt nôn nóng ban đầu, sau khi nhìn thấy hắn mở cửa đi ra, lập tức đổi thành mừng rỡ giống như gặp được cứu tinh

“Hầu gia ngài đã tỉnh, Kỳ phu nhân đến đã lâu…”

Đông Ly Mộ Vân không khỏi nghi hoặc, “Không phải nói Kỳ phu nhân đến là lập tức gọi ta sao?”

Hạ nhân vẻ mặt khó xử, “Vương gia biết ngài đang ngủ trưa sai chúng nô tài đừng quấy rầy ngài, nhưng chưa qua thời gian chén trà, lại muốn chúng nô tài đến xem ngài đã tỉnh lại chưa? Cứ đi đi lại lại, cũng được mấy chục lần rồi…”

Đông Ly Mộ Vân khẽ cười vỗ vỗ bả vai hạ nhân, đi thẳng về phía phòng ngủ của Triệu U.

An Dương vương phủ ở kinh thành chính là phủ đệ năm đó Triệu U ở khi vẫn còn là hoàng tử, bên trong phủ trang trí trang nhã, lầu các chằng chịt thú vị, sau khi hoàng huynh y đăng cơ, những hoàng tử khác được phong vương phải rời khỏi kinh thành đi đất phong của chính mình, Triệu U lại ỷ vào cùng một mẹ với hoàng đế, cực kỳ được thái hậu sủng ái, có thể ở lâu trong kinh.

Giờ đây tiểu vương gia năm đó mọi người đều cho rằng chỉ là một tên bất cần đời, không thành người tài, vẫn còn ở trong kinh thành, không chỉ không bị đuổi về đất phong, còn thêm một thân phận nhiếp chính vương, làm cho không người nào không thổn thức.

Người chân chính có thủ đoạn đều là thâm tàng bất lộ, từ một loại ngoài mặt nhìn không ra, nhưng khi biết đến cũng đã quá muộn.

Còn chưa đi tới phòng ngủ của Triệu U, đã nghe thấy nơi đó truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, hơi có chút thê lương, thị nữ cùng hạ nhân đều bị đuổi ra chờ ngoài cửa, các thị nữ tất cả đều là vẻ mặt không đành lòng, hạ nhân thì lòng hiếu kỳ lớn hơn, níu khe cửa nhìn vào trong.

Nhìn thấy Đông Ly Mộ Vân đi tới, có thị nữ khẽ ho một tiếng, mấy hạ nhân kia xoay người lại, thấy là hắn, liền khôi phục quy củ, cung kính đứng hai bên.

Đông Ly Mộ Vân đang muốn vươn tay đẩy cửa đi vào, thị nữ bên cạnh muốn ngăn cản hắn lại muốn nói rồi thôi, Đông Ly Mộ Vân quay đầu, “Làm sao vậy?”

Thị nữ hơi cúi đầu, “Vương gia không cho người đi vào…”

Khóe môi Đông Ly Mộ Vân nhếch lên, “Vương gia các ngươi sĩ diện, đương nhiên không muốn để người khác nhìn thấy tình cảnh bi thảm hiện giờ của y.” Nói xong cũng không gõ cửa, liền mở thẳng cửa đi vào.

Triệu U bên trong vừa định thốt ra tiếng kêu đau, tầm mắt quét tới người mở cửa tiến vào, một tiếng kia còn chưa ra khỏi miệng đã bị y miễn cưỡng nén lại.

“Kêu lên sẽ đỡ hơn.” Nguyễn Tố Tuyết lại lấy một cây ngân châm hơ trên lửa, sau đó nhắm ngay huyệt vị đâm thẳng xuống.

“Ưm—!” Triệu U bỗng nhiên siết chặt nắm tay, cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy, cả người đã giống như là mới vớt ra trong nước, đợi khi trận đau đớn thấu xương này qua đi, hơi dịu một chút, mới mạnh miệng cãi lại, “Chút đau ấy bản vương còn có thể chịu được… A!”

Đông Ly Mộ Vân cũng không bóc trần y, đi đến bên cạnh y, tầm mắt rơi lên đùi mà Nguyễn Tố Tuyết đang châm cứu cho y.

Trong địa đạo của lăng Diễm đế, Triệu U vì cứu Lăng Thanh, bị tảng đá sập xuống chôn phía dưới, về sau mặc dù đào y lên từ dưới đống gạch, thế nhưng nước theo sát sau ào vào địa đạo, đến khi khôi phục tri giác, phát hiện người đã ở bên ngoài.

Sau đó Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt đi Vãn Nguyệt sơn trang, chính mình thì mang theo Triệu U trở lại kinh thành, trải qua chẩn trị của ngự y, phát hiện vết thương ở chân Triệu U rất nghiêm trọng, xương đùi hoàn toàn bị đè gẫy, nếu không trị liệu thích đáng, sợ rằng kiếp này cũng không đứng dậy nổi, thế nhưng ngự y cũng không dám trị liệu tuỳ tiện, chỉ sợ có sơ xuất khó giữ được tính mạng.

Đông Ly Mộ Vân mặc dù trong lòng suy nghĩ đây là y đáng bị, nhưng vẫn đi tìm phương thuốc có thể chữa được cho y khắp nơi, cuối cùng nghĩ người tài ba trên Thiên Tuyệt sơn rất nhiều, liền thử viết thư hỏi Lăng Thanh.

Không ngờ từ chỗ Lăng Thanh biết được Nguyễn gia có phương pháp bó xương nối gân gia truyền, thâm chí đã chữa được cổ tay từng bị bẻ gãy và bả vai bị đâm đứt kinh mạch của hắn, bây giờ ngoại trừ ngày mưa dầm sẽ có đau nhói nhè nhẹ từ mối ghép xương, còn dùng kiếm thì không ngại.

Triệu U vừa nghe muốn gọi Nguyễn Tố Tuyết đến chữa chân, thế nào cũng không chịu, tuyên bố thà rằng chân này tàn phế cũng không muốn nợ nhân tình của Nguyễn Tố Tuyết.

Đông Ly Mộ Vân cũng không nghe y, nhưng lúc đầu Đông Ly Mộ Vân cũng từng lo lắng, bởi vì chuyện của Kỳ gia lúc trước, dù cho Triệu U chịu để Nguyễn Tố Tuyết tới chữa chân cho y, Nguyễn Tố Tuyết người ta có chịu hay không vẫn còn là một vấn đề.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, sau khi Đông Ly Mộ Vân nói rõ mục đích đến, Nguyễn Tố Tuyết ngược lại rất sảng khoái đồng ý, theo Đông Ly Mộ Vân đến An Dương vương phủ, kết quả Triệu U lại cự nự chờ trong phòng không chịu ra.

Nguyễn Tố Tuyết tính tình sáng sủa đẩy thị nữ và hạ nhân, đi thẳng vào trong phòng y, không nói hai lời vén chăn lên kéo cái chân bị thương của y qua, tay ấn vết thương hai cái, sau đó nói:

“Ngươi để ta chữa đi, nói không chừng sau này còn có thể đứng lên đi một chút, nếu không muốn ta chữa, thì sai người đi tìm thợ mộc làm cho ngươi cái xe lăn tốt một chút, có thể sử dụng cả đời.”

Triệu U đầu tiên là bị mấy lần nàng động đau đến cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, giận muốn Nguyễn Tố Tuyết chớ xen vào việc của người khác, thế nhưng nghe xong lời nói kia của Nguyễn Tố Tuyết, biểu tình trên mặt y phức tạp hơn nhiều.

Nguyễn Tố Tuyết ném chân y lên giường, “Chính ngươi suy nghĩ, suy nghĩ kỹ càng lại sai người tới tìm ta.”

Nguyễn Tố Tuyết đang định đi lại quay đầu bồi thêm một câu, “Ta là nể mặt Lăng Thanh mới tới chữa chân cho ngươi, không phải nói hắn bụng dạ rộng rãi bao nhiêu mà tha thứ tao ngộ ngươi hại hắn phải chịu, Lăng Thanh tính tình xử thế thiện ác rõ ràng, hắn chỉ là không lẫn lộn ân oán mà thôi.”

Nguyễn Tố Tuyết đi, lưu lại Triệu U một mình ở trong phòng cáu kỉnh cả ngày, dù sao y bây giờ tê liệt trên giường, Đông Ly Mộ Vân nhìn y như vậy, ngược lại có chút cảm giác xem cuộc vui.

Bị y chế ngự nhiều năm như thế, một khi buông tay, chợt cảm thấy trời cao biển rộng, thế nhưng Đông Ly Mộ Vân cũng không vội về đất phong ở Kinh châu, dù sao An Dương vương luôn luôn cao cao tại thượng, không để bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì vào mắt trở nên thê thảm như vậy, vẫn là không thường thấy.

Thế là Đông Ly Mộ Vân liền ngồi ở một bên nhìn Triệu U phát giận, y muốn đập cái gì ném cái gì còn thuận tay chuyển cho y, thấy thái độ này của Đông Ly Mộ Vân, Triệu U giận không thể giận, liền quay lưng kéo đệm chăn che trên đầu, la hét bảo Đông Ly Mộ Vân cũng cút, cút thật xa, đừng để y thấy.

Mặc dù Đông Ly Mộ Vân rất nghe lời theo phân phó của y, “cút” đi, thế nhưng lúc đang giúp y đóng cửa lại, Đông Ly Mộ Vân lại cảm giác Triệu U cũng có một chút đáng thương.

Ngày thứ ba sau khi Nguyễn Tố Tuyết đi lại bị mời trở lại.

Phương pháp chữa trị nàng đưa ra đặc biệt, chưa có người xưa từng dùng, vì xương đùi của Triệu U gẫy mấy khúc, Nguyễn Tố Tuyết nói nàng trước tiên phải cắt da thịt nối xương gẫy, cố định, lại dùng thuốc mỡ đặc chế của Nguyễn gia thoa ngoài da, cách mỗi mấy ngày dùng ngân châm kích thích kinh mạch và huyệt vị, như vậy, có lẽ mới có thể khôi phục.

Ngự y không dám chắc chắn loại phương pháp này có hữu hiệu và an toàn hay không, nói cho cùng trong sách cũng chưa từng ghi chép, Triệu U không lên tiếng không tỏ thái độ, thế là Đông Ly Mộ Vân tự chủ trương đồng ý thử một lần, dù sao chữa ngựa chết làm như ngựa sống.

Nguyễn Tố Tuyết đâm xuống cấy ngân châm cuối cùng, sau đó thở ra một hơi dài, vươn tay rửa trong chậu nước bên cạnh.

Đông Ly Mộ Vân nâng lụa tơ cho nàng lau tay, “Kỳ phu nhân vì sao không dùng ma phí tán (1) giống lần trước? Vương gia kêu loạn như vậy, nói không chừng gọi tới cả cấm quân trong cung.” Lời còn chưa nói hết, cánh tay liền bị cái chén không biết Triệu U lấy từ đâu đập trúng.

Nguyễn Tố Tuyết không thèm để ý đến hành động của Triệu U với Đông Ly Mộ Vân, “Lần trước nối xương là vì không cho vương gia động đậy vướng bận mới dùng ma phí tán, hơn nữa ma phí tán còn có một công hiệu là có thể làm cho dòng chảy của huyết mạch con người chậm lại, như thế lúc ta động đao vương gia mới không đến mức đổ máu quá nhiều mà chết. Mà bây giờ là muốn nhìn cái chân này của vương gia khôi phục thế nào, nếu dùng ma phí tán không thể biết được tình hình rõ ràng nhất.”

Đang nói, tựa như cố ý lại như vô ý vỗ một cái trên cái chân bị thương của Triệu U, Triệu U đau đến cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hàm răng cắn đế phátn ra tiếng “kèn kẹt”, đường nét ở cổ nhíu chặt, phía trên gân xanh hiện ra từng sợi.

Đông Ly Mộ Vân lại hỏi, “Vậy chân này của vương gia phải bao lâu mới có thể khỏi?”

Nguyễn Tố Tuyết đáp, “Việc này thì phải xem bản thân vương gia, nếu như vương gia còn cả ngày muốn tính kế đây tính kế đó, dự đoán hai, ba mươi năm cũng không khỏi được, nếu như ít nghĩ một chút ấy à, khoảng ba, năm năm thôi.”

Nguyễn Tố Tuyết đứng dậy đến bên cạnh bàn viết hai phương thuốc đưa cho Đông Ly Mộ Vân, “Phương thuốc này sắc uống, phương thuốc này chườm nóng, cách mỗi mười ngày ta sẽ đến châm cứu một lần.”

Đông Ly Mộ Vân đưa phương thuốc cho quản gia, cũng nói lại lời của Nguyễn Tố Tuyết một lần, lúc trở lại, Nguyễn Tố Tuyết đã rút ngân châm dọn xong đồ đang chuẩn bị đi, Đông Ly Mộ Vân liền sai quản gia tiễn nàng, chính mình thì lại lần nữa đi vào trong phòng ngủ của Triệu U.

Triệu U vẫn còn ngồi ở chỗ giường mềm, nhắm mắt lại, giống như là đã ngủ.

Nguyễn Tố Tuyết đã nói chân của Triệu U và tay của Lăng Thanh hai người bị thương khác nhau, chân này của Triệu U nếu muốn giữ lại, ắt phải chịu không ít gian khổ, già rồi cũng có rất nhiều hậu hoạn.

Đông Ly Mộ Vân nhìn Triệu U, lại phát giác chẳng biết lúc nào khóe mắt y cũng đã khắc vào tang thương. Luôn cho rằng người này tự phụ ngạo mạn, đầy bụng tâm cơ, sẽ không có chuyện gì có thể quấy nhiễu được người này, không ngờ đến cuối cùng cũng chống không lại dòng chảy năm tháng.

Hắn không khỏi tự hỏi trong lòng: Đường đường An Dương vương, nhiếp chính vương, trên đời này còn có cái gì có thể làm cho ngươi không bỏ xuống được, đặt trong lòng trằn trọc khó ngủ?

Bất giác vươn tay chạm vào khóe mắt y, người nọ lại mở mắt, ánh mắt vẫn rạng rỡ như lửa, lại không che giấu được mệt mỏi ẩn phía dưới.

Triệu U giơ tay lên cản bàn tay đưa tới của hắn lại, “Ngươi có phải cảm thấy bản vương chỉ tàn phế một chân quá hời rồi hay không?”

Đông Ly Mộ Vân hơi nhếch khóe miệng, “Vương gia tự biết là được rồi.” Không ngoài ý muốn thấy Triệu U bỗng nhiên nhìn về phía mình, đáy mắt có cái gì sáng rực thiêu đốt.

“Vậy ngươi khi đó tại sao muốn cứu ta?”

“Giống như Kỳ phu nhân chữa chân cho ngươi, chẳng qua là vì phần lương tri của mình.”

Triệu U ngẩn người, quay đầu đi, “Cái lương tri chó má!”

“Đích xác, thứ lương tri này, người tôn quý như vương gia, quả thực chẳng thèm ngó tới, cũng không cần.”

Nếu như là lúc trước, Đông Ly Mộ Vân sẽ không nói lời như vậy, dù cho Triệu U dùng lời nói khắt khe giễu cợt mọi cách, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng sẽ phản bác một, hai câu, nhiều hơn là vì có thể lấy thuốc trì hoãn “Cập Đệ” phát tác mà nén giận, dần dà, cũng không thèm nói nhiều với y.

Trong lòng hắn không phải là không có hận đối với Triệu U, bị y bức bách thừa nhận cái loại chuyện sỉ nhục đó, ý niệm muốn giết y cũng không phải là sớm chiều mới có, thế nhưng khi đó cũng không biết vì sao, lại không thể để mặc cho bản thân nhìn Triệu U chết trước mặt mình.

Có lẽ như vậy mới gọi là tiện cho y, khổ mà Lăng Thanh chịu, tội mà bản thân mình chịu, há có thể cho y dễ dàng lau đi như thế?

Nên để y sống sót giống như bây giờ, không có lúc nào là không chịu đau khổ mà đau đớn của cơ thể mang lại, ngày đêm dằn vặt, mười năm, hai mươi năm…

Triệu U cũng không quản Đông Ly Mộ Vân có phải đã rơi vào trầm tư hay không, tự nói, “Có lẽ trong mắt ngươi, ta khi đó đẩy Lăng Thanh ra, cũng là xuất phát từ mục đích.”

Đông Ly Mộ Vân lấy lại tinh thần, “Ngươi nói cái gì?”

“Không…” Triệu U lạnh lùng nói, “Đưa bản vương đi thư phòng.”

Đông Ly Mộ Vân trầm khẩu khí, sai hạ nhân đẩy xe lăn tới, ôm Triệu U lên, rồi đẩy y về phía thư phòng.

Trên bàn ở thư phòng chất sớ tấu các nơi đưa đến, Đông Ly Mộ Vân đẩy y tới phía sau bàn đọc sách, Triệu U liền lấy một quyển sớ ra nhìn.

Như thế khiến Đông Ly Mộ Vân có chút bất ngờ, nghĩ Triệu U vừa nãy mới trải qua lần giày vò ấy, cũng không nghỉ ngơi, liền tới nơi này xem sớ, mặc dù người Liêu lui binh, nhưng các châu khác lục tục có sớ nạn sâu bệnh nạn đói úng nước đưa tới, chất ở nơi đó cũng không thấy ít.

“Nếu thân thể khó chịu, sớ ngày mai xem cũng được.”

Triệu U nâng bút chu sa phê trên sớ, nghe được lời của Đông Ly Mộ Vân, đầu cũng không nâng, “Bản vương còn không muốn hạ trong lòng ngươi một cái tội danh ham hưởng lạc, xao nhãng chính sự, huống hồ hoàng huynh ta năm đó chính là an nhàn với thái bình thịnh thế, xa hoa tột đỉnh, chỉ lo thân mình, lòng người nghĩ loạn, thiếu chút nữa mất thiên hạ, nếu cuối cùng vẫn là kết quả như thế, thì uổng công ta làm nhiều chuyện như vậy.”

Đông Ly Mộ Vân cảm thấy Triệu U thật là một người rất kỳ quái, rõ ràng có cố chấp mạnh mẽ với hoàng quyền, cũng không tiếc bồi dưỡng thế lực và tâm phúc của mình trong bóng tối, diệt trừ đại thần có dị nghị trong triều, nhét quyền lực vào trong túi, nhưng y cố ý không đi đến bước cuối cùng, lên ngôi vương trở thành người nắm giữ thiên hạ, trái lại lựa chọn lui vào sau màn làm một hoàng đế có thực quyền lại không có thực danh.

Bao nhiêu người mơ ước quyền lực chỗ ngồi kia mang đến, vì sao y lại chắp tay tặng người?

Nếu nói là y không để ý vương vị, phê tập sớ tấu bây giờ chỉ là chia sẻ triều chính cho hoàng đế tuổi nhỏ chưa biết chuyện, lại hoàn toàn không thể nào nói nổi. Đại thần trong triều mặc dù mặt ngoài nhìn không ra, thế nhưng trải qua cung biến lần trước, hiện tại sớm đã gần như là thay người của y.

Y làm như vậy, rốt cuộc vì sao?

“Triệu U, ngươi đã có ý với triều chính cùng hoàng quyền, vì sao không tự mình ngồi lên vị trí ấy? Trái lại muốn cho cháu của ngươi làm hoàng đế bù nhìn?” Đông Ly Mộ Vân hỏi.

Lần này, Triệu U cuối cùng cũng ngừng bút chu sa trong tay, khép tờ sớ đã phê xong lại, đặt một bên rồi ngẩng đầu, “Bởi vì làm hoàng đế chung quy có rất nhiều quy củ bất đắc dĩ phải tiếp thu.”

“Tỷ như?”

“Tỷ như tam cung lục viện, tỷ như vấn đề con nối dõi.”

“Vì sao trong mắt ngươi những thứ này là bất đắc dĩ?”

Đông Ly Mộ Vân hỏi xong, liền thấy Triệu U nhìn mình, tia sáng bên ngoài chiếu vào vì mặt trời gần như hoàn toàn chìm xuống mà trở nên cực kỳ mỏng manh, dưới ánh sáng mềm mại thế này, người dĩ vãng kiêu căng ngạo mạn, mọi việc đều không để ý hậu quả, biểu tình trên mặt lại có mấy phần thẫn thờ và cô đơn.

“Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ… bản vương phải làm như vậy tất cả đều là vì ngươi?”

Đông Ly Mộ Vân sững sờ một chút, sau đó cười “a” một tiếng, “Vương gia ngài quá nể mặt Đông Ly rồi, ta lại có tài đức gì, có thể chi phối được quyết định của vương gia ngài?”

Triệu U tựa như lúc trước vẫn kiềm chế tâm tình của mình, sau khi nghe thấy Đông Ly Mộ Vân nói vậy lại không khống chế được, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Đông Ly Mộ Vân!” Y có phần kích động lớn tiếng nói, “Ngươi vì sao nhất định không hiểu? Bản vương tại sao muốn làm như vậy? Bản vương nếu như ngồi trên cái vị trí đó, tam cung lục viện tần phi hoàng tử, ngươi còn chịu ở bên bản vương sao?! Bản vương đây là vì ngươi mới buông tha vương vị đã đến trong tầm tay ấy!”

Ánh mắt Đông Ly Mộ Vân rét lạnh, “Triệu U, ngươi không phải là muốn lấy cái có cái không để kiềm chế ta, để ta nghe lệnh của ngươi, trước kia là Lăng Thanh, bây giờ là triều đình, ngươi địa vị cao quý là nhiếp chính vương, dưới một người trên vạn người, ngươi làm như vậy có ý nghĩa gì?”

Hỏi xong, Triệu U chỉ nhìn hắn lại không đáp, hai người trầm mặc đối diện.

Một lát sau thần sắc Đông Ly Mộ Vân bình tĩnh hơn chút, “Lăng Thanh hiện tại đã không sao, triều đình thế nào ta cũng đã không muốn quản, phiền phức vương gia ngài đừng chuyện gì cũng chụp lên người ta nữa, Đông Ly Mộ Vân sợ không chịu nổi!” Nói xong, rung ống tay áo liền muốn rời đi.

“Đông Ly Mộ Vân?! Đông Ly Mộ Vân!”

Triệu U ở phía sau hắn tức giận kêu tên của hắn, Đông Ly Mộ Vân nhất quyết không nghe đi về phía ngoài cửa thư phòng, nhưng sau khi Triệu U lại hô to một tiếng, truyền đến tiếng va chạm rất lớn.

Bước chân đi tới cửa của Đông Ly Mộ Vân dừng một chút, đang muốn quay đầu lại, lại nhịn xuống, “Vương gia đừng lại diễn kịch nữa, bây giờ màn này với ta vô ích!”

Tối hôm đó, nghe hạ nhân nói Triệu U lại phát giận trong phòng mình, quản gia tới hai lần, nói vương gia buổi chiều lúc ngã sấp xuống trong thư phòng đụng phải chân bị thương, bây giờ sốt lại không chịu uống thuốc, xin hầu gia đi qua trấn an vương gia của bọn họ một chút, nhưng bị Đông Ly Mộ Vân cự tuyệt.

Tới nửa đêm, chỗ phòng Triệu U vẫn có động tĩnh không nhỏ truyền tới, tiếng bước chân bọn hạ nhân tới tới lui lui vội vã đi qua trên hành lang, cùng với thân ảnh vụt qua phía trước song thưa, quấy nhiễu Đông Ly Mộ Vân cũng không ngủ nổi.

Đông Ly Mộ Vân khoác áo cau mày ngồi bên giường một lúc, sau đó đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Căn phòng của Triệu U đèn đuốc sáng trưng, quản gia xoay quanh tại cửa, nhìn thấy Đông Ly Mộ Vân đi tới đang muốn lên tiếng, bị Đông Ly Mộ Vân giơ tay lên ngăn lại, Đông Ly Mộ Vân nhìn thấy thuốc hạ nhân bên cạnh bưng trong tay, lấy qua sau đó đi vào trong phòng y.

Buổi chiều sau khi Triệu U phát giận một trận căn phòng vừa mới được thu dọn xong, lúc này đã là một đống bừa bộn, ủng giẫm lên mảnh sứ vang lên “cạch cạch”, bên trong lập tức liền truyền đến thanh âm khàn khàn của Triệu U, “Cút! Bản vương sai các ngươi cút! Đều cút đi thật xa! Bản vương không muốn nhìn thấy các ngươi!”

Vòng qua tấm bình phong, liền nhìn thấy Triệu U ngồi trên xe lăn, búi tóc trên đầu hơi lỏng lẻo, một lọn tóc mái vương trên mặt, từ mái tóc lộ ra một đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm người tới, tựa như gần thêm bước nữa y sẽ nhào lên cắn người.

Mà trên quần lụa bên chân phải rõ ràng có vết máu loang lổ lộ ra, xem ra quản gia không nói lung tung, tiếng vang tại thư phòng buổi chiều hẳn là do y từ trên xe lăn ngã xuống, Nguyễn Tố Tuyết từng nhắc nhở, xương gãy vừa mới nối càng phải cẩn thận, không để ý thì công lao đổ bể càng khó khôi phục.

“Triệu U, uống thuốc, sau đó mau chút đi ngủ.”

Triệu U chỉ nhìn chằm chằm hắn, không động đậy.

Nói thật, Đông Ly Mộ Vân từ trước đến nay chưa từng thấy Triệu U như thế này, Triệu U hắn biết cho tới bây giờ đều trấn định tự nhiên, bày mưu nghĩ kế, không bị chi phối bởi bất cứ chuyện gì, mang theo ngạo mạn cường thế và bá đạo độc hữu, không giống như bây giờ, quả thực giống như một con chó nhà có tang điên cuồng.

Thế nhưng y mất đi cái gì?

Chẳng qua là một chân mà thôi, vẻn vẹn chỉ là phế đi một chân mà đã giày vò như thế, mà Lăng Thanh mất đi… lại là thân sinh cốt nhục của hắn!

Đông Ly Mộ Vân đến gần, đưa thuốc có tác dụng trấn định an thần trong tay tới trước mặt y, lần này Triệu U không lại vươn tay đập bể, mà là thu hồi tầm mắt, chính mình xoay bánh xe bên cạnh ghế tựa, quay lưng về phía hắn.

“Biết bản vương đang tức cái gì?” Không đợi Đông Ly Mộ Vân mở miệng, Triệu U liền tự mình nói tiếp, “Bản vương chỉ đang tức chính mình, bản vương dù cho có thể ngồi ôm thiên hạ, cũng không chiếm được người mình muốn, bây giờ lại còn đứng lên cũng không nổi, một người tàn tật, cũng không thể khiến người ta ở lại bên mình… Thiện ác chung quy có quả, bây giờ cuối cùng cũng biết cái gì là báo ứng…”

Tay Đông Ly Mộ Vân bưng bát thuốc run run.

Rõ ràng y chỉ mất đi một chân, huống hồ có thật tàn phế hay không phải đợi sau khi trị liệu mới biết, nhưng bộ dáng của Triệu U lại dường như mất đi ý nghĩa sống sót.

“Đông Ly ngươi đi đi, bản vương sau này sẽ không lại quấn quít lấy ngươi nữa…”

Gỗ kêu “cót két”, Triệu U tự mình xoay xe lăn đến bên giường, cực kỳ khó khăn di thân thể lên trên giường, nằm lưng hướng ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, ngọn nến trên giá cắm nến gần như sắp cháy sạch, sáp nến đỏ sẫm từ trên giá đồng rủ xuống, ngọn lửa chớp, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ dập tắt.

Nam nhân ngày xưa có hoàng quyền trên người, có cạm bẫy bên ngoài, mây mưa thất thường, không coi ai ra gì, giờ đây lại như cánh chim bị gãy, uể oải không phấn chấn tựa mất đi cả bầu trời.

Đông Ly Mộ Vân biết mình chờ chính là những lời này của y, y rốt cuộc buông tay, sẽ không dây dưa mình nữa, cũng sẽ không có âm mưu hãm hại uy hiếp mình vì y, làm cho mình chịu đựng những sỉ nhục ấy.

Thế nhưng rất hiển nhiên, Triệu U hối hận trước mắt này, cũng không còn là An Dương vương lúc trước tự phụ tột cùng, thâm tàng bất lộ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, đủ loại trong quá khứ xẹt qua trong đầu Đông Ly Mộ Vân, từ chưa đầy nhược quán, đến khi đã gần tới bất hoặc, từ lời nói với mình trên sơn đạo đi Vũ Hoàn sơn, đến hứa hẹn và tỏ tình trong lăng Diễm đế.

“Đông Ly, ngươi nếu bị trói buộc, bản vương tất sẽ không tự mình giải thoát, ngươi nếu vào a tì địa ngục, bản vương sẽ lấy cái chết theo cùng!!”

“Là thích mà! Bản vương thích ngươi! Cái loại thích hận không thể khóa ngươi bên cạnh mình, vì sao ngươi nhất định không hiểu không rõ?!”

Hắn quả thực không rõ, ở chung tràn ngập uy hiếp, giam cầm, sỉ nhục ấy, vì sao trong miệng y lại thành thích?

Đông Ly Mộ Vân bưng bát thuốc đi tới bên giường, “Uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Thấy Triệu U không động đậy không trả lời, lại bồi thêm một câu, “Ngươi muốn ép buộc thì tìm một chỗ không người từ từ mà ép buộc, mặc ngươi náo loạn thế nào cũng không người quản ngươi, ở trong này chỉ liên lụy toàn bộ hạ nhân của vương phủ nơm nớp lo sợ, ngươi nếu như có cái gì, bọn họ khẳng định cũng khó giữ được tính mạng.”

Triệu U vẫn không có động tĩnh, Đông Ly Mộ Vân nhếch miệng, cúi người định bụng điểm huyệt đạo y đổ thuốc, thế nhưng tay vừa mới đưa tới, Triệu U bất ngờ nghiêng người nắm lấy cổ tay hắn.

Hai người lặng yên giằng co, dưới tròng mắt che kín tơ máu đỏ bừng của Triệu U, cuồn cuộn đủ loại tình tự, chợt lóe lên tàn nhẫn giống như lúc trước, tiếp đó lại có mấy phần suy sụp giống như là vô vọng, tay nắm cổ tay Đông Ly Mộ Vân rất dùng sức, hơi run lẩy bẩy.

“Đông Ly, khi đó trong địa đạo, ngươi cứu ta… thật sự là xuất phát từ lương tri? Chẳng lẽ không có một chút nguyên nhân nào khác?”

Đông Ly Mộ Vân bị hỏi đến ngẩn ra, chỉ vì nhục nhã mấy năm nay y gây ra trên người mình, mình lúc đó nên giết hắn… nhưng không.

Chỉ vì người này, đẩy chính mình vào vạn kiếp bất phục, nhưng lại trong vực sâu tội ác dạy mình làm thế nào để giải thoát… Có lẽ từ thời khắc quỳ gối trước giường y giao hẹn với y năm ấy, chính mình đã định trước không thể lại thoát khỏi y.

Đông Ly Mộ Vân giãy giãy, cổ tay bị Triệu U nắm rất chặt, nhất thời còn không giãy ra được, vì thế Đông Ly Mộ Vân thái độ lạnh lùng rót nội lực vào cổ tay, chấn Triệu U ra.

Lưng Triệu U thoáng cái đụng vào thành giường, đau đến chân mày nhíu lại, sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra biểu tình hết hy vọng.

“Trong mắt ngươi, chẳng qua chỉ là mất đi một chân, thế nhưng đối với bản vương mà nói, ta mất cơ hội đuổi theo hắn, sóng vai mà đứng với hắn, giữ hắn lại bên cạnh mình… Dù cho trong lòng bất an, bản vương cũng chưa từng hối hận mình đã dùng những thủ đoạn ti tiện ấy, chí ít như vậy có thể cho bản vương trói buộc hắn bên cạnh mình, thế nhưng hiện tại, ngay cả cơ hội dùng thủ đoạn cũng không còn…”

Đông Ly Mộ Vân tựa hồ hiểu Triệu U vì sao lại biến thành bộ dáng như vậy… Y đang sợ, y đang giãy giụa trong tuyệt vọng, vì sắp phải mất đi mà đau đớn thật sâu, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nhưng mình, lại há chịu bị hắn y trói buộc cả đời?

Chỉ là…

Đông Ly Mộ Vân nắm tay y, đặt bát thuốc trong tay mình vào tay y, “Lời vương gia ngươi đã nói, sẽ không phải là không nhớ rõ chứ? Vương gia nếu chết… Trên đường ta rơi vào Tu La địa ngục, ai đi theo ta?”

Đông Ly Mộ Vân nói xong cũng đứng dậy đi, Triệu U vẫn nhìn hắn mãi đến khi thân ảnh của hắn biến mất phía sau bình phong, sau đó thu hồi tầm mắt lên bát thuốc ở trong tay này.

“Vương gia nếu chết… Trên đường ta rơi vào Tu La địa ngục, ai đi theo ta?”

Tay Triệu U run đến lợi hại, thuốc trong bát bị rung đến gần như sắp bắn ra khỏi miệng bát, Triệu U bỗng nhiên đưa tới bên miệng từng ngụm từng ngụm uống lên, đổ quá mau, không chỉ thuốc đều từ hai bên khóe miệng chảy xuống, còn bị sặc đến ho, nhưng dường như nâng trong tay chính là linh dược có thể kéo dài tính mạng, ra sức đổ vào trong miệng, phải uống hết, nhất định phải uống hết toàn bộ!

Đông Ly Mộ Vân đi hai bước trên hành lang, nghe thấy từ trong phòng Triệu U truyền đến tiếng ho, tiếng hạ nhân lo lắng đi tới, sau đó mặt quản gia mang sắc vui mừng bước nhỏ chạy qua hắn.

“Mau mau mau, vương gia nói muốn dùng bữa, mau đi báo cho phòng ăn làm một vài thức ăn mềm và canh nóng tới.”

“Dạ!”

Đông Ly Mộ Vân dừng bước quay đầu lại nhìn về phía gian phòng của Triệu U.

Ngọn đèn dầu mỏng manh từ song thưa lộ ra, chiếu vào bậc thang đá xanh trước phòng, lành lạnh và tịch mịch như ánh trăng, mấy con bươm bướm quanh quẩn trước song cửa sổ, mặc dù chỉ là chút ánh sáng bé nhỏ không đáng kể này, đối với chúng nó cũng là hấp dẫn lớn lao.

Sau đó hắn để ý, phía trên cửa sổ có một mạng nhện, từng sợi đan vào nhau, phức tạp rắc rối, ánh sáng lưu chuyển trên chỉ bạc, có một sợi bị bươm bướm cuốn lấy đang dùng sức giãy giụa, lại bị càng quấn càng chặt…

Gió trăng khó chở, tình duyên quấn tơ, tinh tế quanh quẩn trong lòng, khó gỡ cũng khó phân.

Chú thích

(1) ma phí tán: loại thuốc mê đầu tiên trên thế giới, do Hoa Đà tạo ra bằng một hỗn hợp rượu và thảo dược