Tiết Ký Phong tựa hồ rất quen Ứng thành, Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt theo hắn đi tới một khách *** tên là Phúc Lai, sau khi mấy người ngồi xuống, Tiết Ký Phong không gọi món gì, gọi tiểu nhị trước tiên mang một cân rượu trắng tới cho hắn.
Sau khi rượu và đồ ăn đến, Tiết Ký Phong ôm vò rượu đẩy nắp đậy ra, rót một chén lớn cho mình, rót xong muốn đưa cho Lăng Thanh, bị Lăng Thanh xua tay cự tuyệt, nhưng trong lòng Lăng Thanh đã lưu lại ấn tượng Tiết Ký Phong người này dũng cảm phóng khoáng.
Ăn uống no đủ, Tiết Ký Phong nói với bọn họ chuyện đã xảy ra ở nơi này.
Tiết Ký Phong từ nhỏ bất kham, hay chạy khắp nơi, trước đây nghe nói nhà Liêu có âm mưu xâm phạm lần nữa, hắn vừa lúc ở Ký châu, dựa vào một bầu nhiệt huyết hiệp cốt, liền muốn đi Ung châu xem thử có gì mình làm được hay không.
Lúc đang muốn lên đường rời đi, đột nhiên Ký châu tới một đám người tự xưng là người của Thiên Tuyệt giáo, lợi dụng vũ lực trong tay, ức hiếp bách tính nơi này.
Tiết Ký Phong từng gặp Yên Vân Liệt thực sự trên Vũ Hoàn sơn, sau khi nhìn thấy người tự xưng là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo kia liền sinh nghi, tạm thời hoãn dự định đi Ung châu, án binh bất động muốn xem thử những người này có chủ ý quỷ gì.
“Vậy Tiết đại ca ở trong này có từng gặp Đông Chu vương Đông Ly Mộ Vân cùng thủ hạ của hắn hay không?” Nghe đến đó, Lăng Thanh cắt ngang hắn hỏi.
Tiết Ký Phong một chân gác trên ghế, trong lòng ôm vò rượu, đưa tay sờ sờ cằm, “Đông Chu vương ta không gặp được, thế nhưng lần trước đám người kia tựa hồ phục kích ai đó, đợi đến khi ta chạy tới chỉ thấy dấu vết từng đánh nhau… Còn nhặt được vật này.”
Tiết Ký Phong lấy ra một cái tua rua màu chàm, phía trên tua rua có một đồ đằng làm bằng bạc chạm rỗng, là một con chim xanh ba chân.
Lăng Thanh cầm cái tua rua kia lật xem thử, nói khẽ, “Đây là thứ mà thị vệ của Đông Chu vương phủ đều sẽ đeo…” Sau đó ngẩng đầu, “Ngươi tìm được nơi bọn họ phục kích là ở đâu?”
Tiết Ký Phong nghĩ nghĩ, “Ra khỏi thành rất xa, có lẽ sắp đến Ung châu…”
Lăng Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt chỉ hơi gật đầu một cái, xem ra hai người đều nghĩ giống nhau, sợ rằng Đông Ly Mộ Vân là trúng tập kích của người này mới mất đi tung tích.
“Vậy Lăng Thanh các ngươi đến nơi đây là vì chuyện gì?”
Lăng Thanh âm thầm sàng chọn một lần trong lòng chia có thể nói không thể nói thành hai bên, nhưng Tiết Ký Phong thấy hắn hơi có vẻ do dự liền nói, “Nếu như không tiện nói, vậy cũng không sao.”
“Cũng không phải.” Lăng Thanh lập tức phủ quyết, “Ta trước đây thu được tin tức của Đông Chu vương phủ, nói Đông Chu vương Đông Ly Mộ Vân cùng thủ hạ mất đi tin tức tại giao giới hai châu Ký Ung, ta chính là vì việc này mà đến… Vả lại dọc đường đi chúng ta vẫn liên tục bị người tập kích, mà những người tập kích chúng ta ấy, tựa hồ là cùng một nhóm người với những người giả trang Thiên Tuyệt giáo nhìn thấy ngày hôm nay này.”
Nói đến đây Lăng Thanh trầm mặc lại, có mấy lời cũng không thích hợp nói trước mặt Tiết Ký Phong ngụm lớn uống rượu, miếng lớn ăn thịt này, dù cho biết tính cách hắn sang sảng không chịu gò bó, trước đây còn cùng nhau lui địch, nhưng dù sao chỉ có thể xem như là lần đầu quen biết.
Sau đó mấy người đều yên lặng uống rượu ăn cơm, Yên Vân Liệt rời bàn trước, chỉ nói một câu “Ta ăn no, các ngươi từ từ ăn” liền một mình lên lầu, Lăng Thanh nâng chung trà lên uống hai hớp trà, cũng tìm một lý do về phòng trước.
Có Tiết Ký Phong, Lăng Thanh và Yên Vân Liệt đều tự muốn một phòng, nhưng sau khi Lăng Thanh đẩy cửa gian phòng của mình ra, không ngoài ý muốn thấy Yên Vân Liệt ngồi bên cạnh bàn, tựa như đang nghĩ ngợi tâm sự.
Lăng Thanh đóng cửa lại đi qua, đặt Thái Thượng Vong Tình lên bàn, “Ngươi nghĩ đến cái gì vậy?”
Yên Vân Liệt lắc đầu, “Bây giờ có thể nghĩ đến chính là có người giả mạo Thiên Tuyệt giáo của ta, làm mất đi tung tích của Đông Ly đại ca của ngươi, còn một đường tập kích hai chúng ta, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết.”
Lăng Thanh ngồi xuống cạnh bàn, “Ngươi cảm thấy… Đông Ly đại ca hắn hiện giờ sống hay chết?”
Yên Vân Liệt không trả lời nghi vấn này của hắn, trái lại vươn tay ra, bàn tay dán hai má Lăng Thanh, ngón cái vuốt ve vết đỏ mà kim lén kia thương tổn.
“Vừa nãy đánh nhau như vậy, cơ thể không có gì đáng ngại chứ?”
Yên Vân Liệt vừa không để ý một cái đã thấy hắn xông ra ngoài, mặc dù mình cũng lập tức đuổi theo sau, nhưng bị những thuộc hạ cầm đao trăng rằm ấy chặn lại, kết quả để cho hắn bị thương ngay dưới mí mắt mình, đau lòng biết mấy.
“Mặc dù bọn họ giả trang rất giống, thế nhưng chiêu thức võ công cũng không đúng, ngươi phải tin tưởng ta.”
Lăng Thanh cười nhạt một tiếng, “Ngươi nói như vậy, ngược lại làm cho ta cảm thấy ngươi giống như là trong lòng có gì đó giả dối.”
“Ta chỉ hi vọng vào lúc này hai chúng ta không nên sinh ra hiểu lầm gì.”
Những người đó không biết mưu đồ gì, không biết rắp tâm gì, y biết đoạn đường này đi gặp phải cái gì phát sinh cái gì, Lăng Thanh sẽ tự có phán đoán, nhưng có cỗ bất an như sinh như ẩn quanh quẩn trong lòng, luôn cảm giác những chuyện lúc trước kia đều là một chuỗi nối một chuỗi, lại bắt đầu lo lắng mình bên này liệu có phải đang tiếp cận chân tướng, hay là từng bước một giẫm vào cơ quan cạm bẫy nào đó…
“Lăng Thanh, ta nghĩ ngươi có thể về Thiên Tuyệt sơn hoặc Vãn Nguyệt sơn trang trước, chuyện về sau giao cho ta xử lý.”
“Vì sao?” Lăng Thanh có chút không hiểu, sau đó theo tầm mắt Yên Vân Liệt nhìn về phía bụng mình, tựa hồ hiểu dụng ý của Yên Vân Liệt, đang muốn mở miệng, lúc này cửa phòng bị gõ.
Lăng Thanh ra hiệu Yên Vân Liệt trước tiên đừng lên tiếng, đứng dậy đi qua mở một khe cửa.
“Lăng Thanh, có nguyện ý luận bàn mấy chiêu với ta hay không?” Ngoài cửa đứng Tiết Ký Phong.
Mặc dù lần tranh đấu lúc trước chưa đến nỗi quá mức kịch liệt, nhưng Lăng Thanh đã cảm giác nội tức trong cơ thể tán loạn, vốn khi nhìn thấy Yên Vân Liệt ở trong phòng mình, muốn vừa lúc để y giúp điều trị một phen, lúc này không có biện pháp nói thực tình với Tiết Ký Phong, chỉ có thể suy nghĩ trong bụng nên từ chối hắn như thế nào.
Có lẽ là nhìn thấy bộ dạng Lăng Thanh không vui lòng lắm, Tiết Ký Phong vội hỏi, “Lăng Thanh ngươi, ngươi không cần miễn cưỡng, ta, ta người này sức rượu vừa lên là muốn luyện kiếm, sau đó nghĩ tới Vãn Nguyệt kiếm nổi danh trên giang hồ, liền ngứa tay muốn tỉ mỉ kiến thức một phen…” Tiết Ký Phong gãi đầu giải thích, có lẽ ý thức được lỗ mãng của mình mà có chút xấu hổ.
Thấy Tiết Ký Phong nói xong liền muốn xoay người, Lăng Thanh lên tiếng gọi hắn lại, “Nếu chỉ luận bàn mấy cái cũng không sao.” Nói xong liền lui về phòng lấy Quy Mộng ra.
Yên Vân Liệt đương nhiên là nghe thấy đối thoại của bọn họ, muốn nói cái gì, bị Lăng Thanh khoát khoát tay ngăn lại, lại chỉ chỉ cửa sổ, ý bảo y nhảy cửa sổ trở lại gian phòng của mình, đừng cho Tiết Ký Phong nhìn thấy.
Thế là mặt Yên đại giáo chủ lại thối, trong lòng không khỏi căm tức, vì sao Tiết Ký Phong này mỗi lần xuất hiện đều chọn canh giờ chuẩn như thế? Toàn chọn lúc mình và Lăng Thanh nói chuyện. Y rầu rĩ mở cửa sổ trèo đi ra ngoài, cứ như y là đang yêu đương vụng trộm ấy.
Lăng Thanh cầm Quy Mộng đi ra ngoài, Tiết Ký Phong ló đầu nhìn thoáng qua bên trong.
“Vừa rồi nghe trong phòng ngươi có giọng nói, còn tưởng rằng ngươi cùng Yên giáo chủ đang thảo luận chuyện gì.”
Lăng Thanh cười lắc đầu, “Ngươi có lẽ nghe lầm.”
Hai người cùng nhau xuống lầu đi đến sân giữa của khách ***.
“Thoạt nhìn, Lăng Thanh ngươi tựa hồ quen biết với Yên giáo chủ đã lâu. Trong ấn tượng của ta, người của Thiên Tuyệt giáo xưa nay hành vi không hợp với lẽ thường, quái đản quỷ dị, giáo chủ các đời cũng đều hành tung bất định, không lộ diện trên giang hồ, luôn cho người ta cảm giác thần bí khó lường, trước đây lại vẫn cùng Hoắc Hiền gian tặc như thế cấu kết cùng một chỗ…”
Thân thể Lăng Thanh chấn động, nắm thật chặt tay cầm kiếm, ngắt lời Tiết Ký Phong.
“Ai thị ai phi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lại có ai có thể định luận? Giáo chúng Thiên Tuyệt giáo tính tình hướng ngoại mà thẳng thắn, hành sự mặc dù kỳ quái thế nhưng hiểu rõ đại nghĩa, ta cùng Đông Ly Mộ Vân có thể tru diệt Hoắc Hiền, cuối cùng vẫn là dựa vào Yên giáo chủ giúp một tay… Cũng không phải là ta che chở Thiên Tuyệt giáo, kì thực Thiên Tuyệt giáo bị thế nhân hiểu lầm rất nhiều.”
Lúc nói những lời này, Lăng Thanh bất giác tâm huyết cuồn cuộn, chua xót khổ sở cùng thống khổ yên lặng khuấy vết thương giấu ở chỗ sâu nhất.
Người ngoài không biết chuyện, nhưng hắn lại làm sao không rõ?
Đẩy Thiên Tuyệt giáo tới hoàn cảnh bị người thóa mạ, có khư khư cố chấp của Yên Vân Liệt, mà chính hắn cũng có can hệ trốn không thoát…
Hai người tới sân giữa, Lăng Thanh cầm Quy Mộng làm động tác mời, “Luận bàn là việc chính, điểm đáo vi chỉ.”
“Được!” Tiết Ký Phong ném vỏ kiếm, huýt sáo dài nhảy lên, “Lăng Thanh, vậy ta sẽ không khách khí.” Đâm xẹt qua.
Lăng Thanh không lập tức ra chiêu, tay cầm lấy Quy Mộng đặt sau người thủy chung chưa xuất kiếm, thân thể lắc lư trái phải tránh né chiêu kiếm.
“Lăng Thanh, ngươi như vậy chúng ta nhưng không có biện pháp luyện kiếm.” Tiết Ký Phong giương trường kiếm trong tay, dưới chân bước đi mạnh mẽ sinh gió, kiếm pháp phóng khoáng giống như tính tình hắn.
Lăng Thanh cũng không phải là tránh mà không đỡ, kiếm pháp phái Liễu Thương hắn trước đây cũng không biết, mấy hiệp án binh bất động này chỉ vì quan sát kiếm pháp của Tiết Ký Phong, lại phát hiện kiếm pháp của hắn phong cách cổ xưa, nội lực hùng hậu, chỉ bằng vào lực cánh tay cùng thanh kiếm nặng lưỡi rộng này là có thể múa ra khí thế hùng hồn.
Keng!
Quy Mộng chống vào trường kiếm của Tiết Ký Phong, khóe miệng Lăng Thanh hơi nhếch, “Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.” Cổ tay vừa lật, thân thể hơi xoay, liền rút Quy Mộng ra khỏi vỏ, trên thân kiếm mỏng như cánh ve quét một đạo mũi nhọn màu sáng bạc.
Tiết Ký Phong đâm một kiếm qua, trường kiếm leng keng như rồng ngâm, Lăng Thanh dáng người nhẹ nhàng, xoay người, ngửa ra sau, trường kiếm xẹt qua dán ngực, nghiêng eo xoay, Quy Mộng đảo kiếm hoa từ dưới đi lên đâm thẳng qua, bị Tiết Ký Phong xoay ngang kiếm đỡ, thân hình Lăng Thanh nghiêng, hơi dịch, chân đạp lên thân cây, mượn lực toàn thân, nâng Quy Mộng đâm về phía Tiết Ký Phong.
Một kiếm pháp thuần phác hồn hậu, một kiếm pháp nhẹ nhàng khéo léo, kiếm khí quét xuống cành lá rơi rụng, trên trời bắt đầu hạ tuyết, đã nghe trong viện tiếng kiếm khí đụng nhau “leng ka leng keng”, thân ảnh của hai người bỗng nhiên di chuyển.
Lăng Thanh bị luồng sức mạnh của Tiết Ký Phong liên tục phải đỡ kiếm chiêu, cơ hồ bị ép đến góc chết, nghĩ thầm mình cũng thật đúng là xem nhẹ Tiết Ký Phong, không ngờ một môn phái nho nhỏ không có tiếng tăm gì trên giang hồ, trong đó lại có người có thể có kiếm pháp tốt như vậy.
Ánh mắt hơi rung, Lăng Thanh nghiêm túc lên, dùng nội lực đánh văng trường kiếm dính lên Quy Mộng, hắn đề khí nhảy, mũi kiếm chỉ lên bàn đá trong sân, mũi kiếm kéo theo tuyết đọng trên bàn, chém ra trong suốt tản mát, xẹt qua bên tai Tiết Ký Phong.
Hai người giao nhau, Lăng Thanh xoay thắt lưng, Quy Mộng quay vòng trên không trung, kiếm quang sáng bạc gai mắt, lúc Tiết Ký Phong còn chưa phản ứng kịp đã đâm qua.
Tiết Ký Phong thấy thế cũng không hoảng hốt, thuận thế ngã xuống đất, nhưng cánh tay lại cầm kiếm quét ngang, hai kiếm đụng nhau, “keng” một tiếng, Lăng Thanh chỉ cảm thấy bị rung đến gan bàn tay tê dại.
Rất lâu không gặp được đối thủ như vậy, Lăng Thanh cũng bất giác hưng trí, nhưng khi lại nâng kiếm lên, bỗng cảm thấy một trận khí huyết xông qua ngực, sau đó bên tai vang lên thanh âm của Tiết Ký Phong.
“Thoạt nhìn, Lăng Thanh ngươi tựa hồ quen biết với Yên giáo chủ đã lâu.”
Dưới chân Lăng Thanh ngừng một lát, bị Tiết Ký Phong tìm được chỗ sơ hở, nhìn thấy kiếm quang nghênh diện mà đến, Lăng Thanh cơ hồ bản năng giơ tay lên dùng Quy Mộng ngăn.
“Trong ấn tượng của ta, người của Thiên Tuyệt giáo xưa nay hành vi không hợp với lẽ thường, quái đản quỷ dị, giáo chủ các đời cũng đều hành tung bất định, không lộ diện trên giang hồ, luôn cho người ta cảm giác thần bí khó lường, trước đây lại vẫn cùng Hoắc Hiền gian tặc như thế cấu kết cùng một chỗ…”
Tiếng vang kiếm khí quét ngang tựa hồ dần dần nghe không thấy, Lăng Thanh chỉ cảm thấy luồng khí huyết không bị khống chế kia đang tán loạn khắp nơi, hắn vừa phải khống chế, vừa phải ứng phó thế công của Tiết Ký Phong, nhưng trước mắt lại thỉnh thoảng xuất hiện một số hình ảnh quá khứ, máu tanh vô cùng thê thảm, không dám nhớ lại…
Không được nghĩ loạn! Tĩnh khí ngưng thần!
Lăng Thanh âm thầm nhắc nhở chính mình, nhưng trước mắt lại xuất hiện bóng chồng, Tiết Ký Phong trước mặt khi thành Đông Ly Mộ Vân, khi thành Hoắc Hiền, khi… lại thành Yên Vân Liệt toàn thân là máu.
Hô hấp của Lăng Thanh càng ngày càng nặng nề, chiêu kiếm cũng mất mạch lạc, cơ hồ là liều mạng dùng kiếm quét về phía bất kỳ vật gì trước mặt.
Tiết Ký Phong thấy hắn như vậy giống như là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, thế công sắc bén lại mang theo sát khí, ý muốn gọi dừng, nhưng Lăng Thanh căn bản không nghe hắn.
Đột nhiên dưới chân bị vướng, cả người ngã trên mặt đất, xoay người lại liền thấy Lăng Thanh đỏ mắt giơ kiếm đâm tới.
“Lăng Thanh! Điểm đáo vi chỉ! Điểm đáo vi chỉ!”
Lăng Thanh bất ngờ hoàn hồn, liền thấy kiếm của mình cách ngực Tiết Ký Phong không quá một tấc, vội rung cổ tay chỉ sang hướng khác, nhưng vẫn là cắt rách y phục trên bả vai Tiết Ký Phong.
“Điểm đáo…” Tiết Ký Phong một hơi nâng tới cổ họng, cuối cùng Lăng Thanh cũng tỉnh táo lại, một kiếm kia “keng” xẹt qua bờ vai hắn đâm vào đá xanh trên mặt đất, hơi này của hắn mới phun ra, “Vi chỉ.”
Lăng Thanh sững ở đó, tay hơi run rẩy, một lát mới chậm rãi buông tay nắm kiếm.
Vừa đứng dậy, liền thấy mấy đạo khí huyết tán loạn trong huyết mạch kia xông lên cổ họng từng trận huyết tinh, bụng cũng đau âm ỉ. Lăng Thanh nhất thời hoảng loạn, đầu tiên nghĩ đến chính là hài tử trong bụng, ngay sau đó trong lòng bất ổn, ngay khi hắn áp chế không được khí huyết, một ngụm ấm áp xông lên cổ họng, mấy yếu huyệt lớn trên người đột nhiên bị điểm.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy khí lực toàn thân bỗng nhiên bị rút đi, thân thể mềm nhũn tuột xuống, khi mất đi ý thức rơi vào tầm mắt chính là khuôn mặt hơi giận dữ của Yên Vân Liệt.
“Quá làm loạn!” Yên Vân Liệt cả giận nói, cánh tay ôm lấy thân thể trượt xuống của Lăng Thanh chặn ngang nâng lên, sau đó cũng không để ý ánh mắt của Tiết Ký Phong còn ngồi dưới đất, ôm ngang Lăng Thanh đã ngất đi lên, đi về phía gian phòng của bọn họ trên lầu.
Trong phòng dấy lên hương an thần, chậu than đốt rừng rực.
Yên Vân Liệt đặt bao quần áo Lăng Thanh mang theo tùy thân lên bàn, tìm ra mấy bình sứ từ bên trong, mở từng bình ra ngửi ngửi mùi, cuối cùng để lại hai bình trong tay mình đi về bên giường.
Lăng Thanh nằm trên giường, chân mày nhíu chặt, biểu tình trên mặt có chút đau đớn.
Yên Vân Liệt ngồi kề bên giường, đưa tay khẽ đẩy đẩy Lăng Thanh, “Lăng Thanh? Lăng Thanh?”
Nhưng Lăng Thanh không có phản ứng gì, chỉ là chân mày nhíu chặt hơn, phát ra mấy tiếng than nhẹ đau đớn.
Yên Vân Liệt thở dài, đỡ hắn lên để hắn dựa vào mình, lại đổ viên thuốc trong hai cái bình sứ kia vào trong lòng bàn tay mình, một viên an thai, một viên cố bản bồi nguyên, đều đưa tới bên môi mình, dùng mấu răng ngậm, sau đó nắm cằm Lăng Thanh làm cho hắn ngẩng đầu lên, chính mình dán tới, bốn bờ môi kề nhau, dùng đầu lưỡi đẩy mạnh viên thuốc vào trong miệng của hắn, một tay đẩy mạnh trên sống lưng lắn, giúp hắn nuốt.
Nhìn Lăng Thanh vẫn không có tỉnh lại, Yên Vân Liệt tràn đầy đau tiếc, đồng thời lại tức đến ngực đau, nghĩ chờ hắn tỉnh lại nhất định phải quở trách hắn một phen, rõ ràng biết thân thể mình bây giờ không giống ngày xưa, mà hết lần này tới lần khác chung quy là không có tự giác. Nếu như không phải là mình xuất hiện đúng lúc, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
May mà lúc trước khi ở trên Thiên Tuyệt sơn mình thường xuyên luyện kiếm cùng Lăng Thanh, cũng hiểu rõ chiêu kiếm của hắn, kiếm bộ của Lăng Thanh vừa loạn, y liền phát hiện.
Cúi đầu nhìn về phía người trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng dọc theo hai má tuấn tú của hắn, vén sợi tóc tản bên mái hắn ra sau tai, tức giận càng nhiều hơn là bị đau lòng thay thế, Yên Vân Liệt đưa tay trượt xuống khẽ áp vào bụng hắn, nơi vốn bằng phẳng chắc nịch giờ đây trở nên mềm mại cũng hơi lồi ra ngoài, chỉ là bây giờ còn chưa có cách nào cảm nhận được nhịp đập bên dưới.
“Lăng Thanh…” Yên Vân Liệt ôm chặt hắn hơn, mặt dán mặt cọ cọ, “Có muốn ta thổi một tiểu khúc cho ngươi và bảo bảo nghe không?” Trong lời nói tràn đầy dịu dàng chu đáo và cưng chiều ngọt ngào.
Cốc cốc!
Cửa phòng lại bị gõ vang, Yên Vân Liệt nhìn nhìn cửa, buông Lăng Thanh xuống, đi ra mở cửa, thế nhưng sau khi nhìn thấy ngoài cửa đứng chính là Tiết Ký Phong liền thuận tay muốn đóng cửa.
“Ơ kìa, chờ một chút!” Tiết Ký Phong vội chen vào cửa không cho y đóng, đưa thứ trong tay tới, “Ta là tới trả lại cái này cho Lăng Thanh.”
Yên Vân Liệt nhìn thấy Tiết Ký Phong cầm trong tay chính là Quy Mộng, vừa rồi y một lòng đều ở trên người Lăng Thanh, cũng không có để ý cầm theo kiếm của hắn về.
Yên Vân Liệt lạnh mặt nhận lấy Quy Mộng, không có nói cám ơn, vẫn là muốn đóng cửa, lại bị Tiết Ký Phong chặn lại.
“Lăng Thanh hắn… không sao chứ?” Tiết Ký Phong lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Nội tức tán loạn, nỗi lòng bất ổn, đã không có việc gì.” Sắc mặt Yên giáo chủ còn lạnh hơn ngày băng rủ bên ngoài mấy phần, giận dữ vốn đã nén xuống sau khi thấy Tiết Ký Phong lại bốc lên.
Biết rõ không thể hoàn toàn trách Tiết Ký Phong, nhưng nếu không phải là hắn mời Lăng Thanh đi luyện kiếm luận bàn cũng sẽ không thiếu chút nữa gặp chuyện không may, về phần Lăng Thanh vì sao lại đột nhiên xuất hiện dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, chỉ có chờ sau khi Lăng Thanh tỉnh lại hỏi hắn.
Yên Vân Liệt không lên tiếng, liền bày một bộ biểu tình đuổi người, Tiết Ký Phong cũng thức thời, ngoan ngoãn thu tay chặn về, thế là Yên đại giáo chủ rất không nể mặt lập tức đóng cửa, nhưng khi chỉ còn một cái khe lại bị Tiết Ký Phong dùng kiếm của hắn ngăn trở.
Xuyên qua khe cửa rộng bằng nắm đấm, Yên Vân Liệt nhìn thấy Tiết Ký Phong dán mặt qua, biểu tình tựa như có chút bất đồng với lúc trước, nụ cười nơi khóe miệng mang theo vài phần ý vị nói không rõ.
“Yên giáo chủ, ngươi cũng tin giáo chúng Thiên Tuyệt giáo này là giả trang?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Yên Vân Liệt nắm ván cửa đến vang lên kẽo kẹt.
Tiết Ký Phong không trả lời hắn, chỉ là chậm rãi thu trường kiếm để trên cửa lại, cửa “két” một tiếng đóng kín.
Yên Vân Liệt nhìn cửa nửa ngày, mới xoay người trở lại bên giường.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong óc hỗn loạn, những hình ảnh đã qua ấy vẫn thường thường lướt trong đầu, nếu không phải lời nói kia của Tiết Ký Phong, hắn đã có một khoảng thời gian không nghĩ tới những chuyện này…
Vai phải đã từng bị Quy Mộng đâm xuyên qua, cùng với tay trái từng bị mình cứng rắn bẻ gãy cổ tay đều đang đau âm ỉ, rõ ràng khi đó Nguyễn Tố Tuyết đã chữa cho hắn, nhưng vì sao bây giờ lại có cảm giác bị lửa cháy bỏng nóng rát?
Có một số việc nếu không nhớ tới liền chậm rãi phẳng lặng dưới đáy lòng, mà nếu một khi đã nhớ lại, thì chặn cũng chặn không được, giống như đáy sông bị quấy nổi lên nước bùn, từng đợt lật lên, vẩn đục lớp trong suốt bên ngoài.
Yên Vân Liệt khư khư cố chấp đến gần như tàn khốc kia, cơ hồ phá hủy hắn, những đau đớn này, những vũ nhục cùng dằn vặt khắc trên người hắn này, giờ đây lại lần nữa nhớ tới, hàn ý tràn ngập toàn thân, Lăng Thanh không khỏi co rúm lại, bắt đầu hơi run rẩy.
Đừng… Đừng…
“Lăng Thanh? Lăng Thanh!”
Lăng Thanh mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt căng thẳng của Yên Vân Liệt.
“Lăng Thanh, ngươi làm sao vậy?”
Yên Vân Liệt đưa tay qua muốn dìu hắn, lại bị Lăng Thanh né tránh, y không hiểu nhìn về phía hắn.
Lăng Thanh nằm ở nơi đó, thở gấp mấy hơi lớn, lúc này bộ dáng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tròng mắt nhìn về phía Yên Vân Liệt cũng từ mê man chuyển thành trong suốt. Lần này Yên Vân Liệt đưa tay dìu hắn, không bị hắn né tránh nữa.
Lăng Thanh được đỡ ngồi dậy, nhận lấy nước trà Yên Vân Liệt đưa tới, ngẩn ra hai tay nâng lại không có uống, một lát bỏ ra một tay sờ qua lại bụng mình.
Yên Vân Liệt ngồi xuống bên giường, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán thay hắn, “Bây giờ mới biết lo lắng?”
Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn Yên Vân Liệt, môi tái nhợt giật giật, chỉ lúng túng ra một chữ “Ta”, bộ dáng có chút luống cuống.
Yên Vân Liệt vốn dĩ còn định chờ hắn tỉnh lại nói hắn một chập, nhưng nhìn bộ dáng hắn bây giờ tự nhiên cũng luyến tiếc, liền dùng tay vuốt ve trên sống lưng hắn an ủi.
“Được rồi, may mắn ta đúng lúc phát hiện không bình thường của ngươi. Luyện kiếm thôi, sao có thể biến thành thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, tiểu tử thối họ Tiết làm cái gì với ngươi?”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, “Không phải, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới…” Câu nói kế tiếp đến bên miệng lại nuốt trở lại.
Yên Vân Liệt không hỏi tiếp nữa.
Hai người trầm mặc một lát, Yên Vân Liệt đột nhiên mở miệng, “Lăng Thanh, trong lòng ngươi có ma chướng.”
Lăng Thanh cả kinh, “Ma chướng?”
“Tham luyến lợi dục, chấp nhất vọng niệm, chúng sinh vạn vật, đều có thể thành ma…”
Lăng Thanh nghĩ nghĩ, tay vốn phủ trên bụng dời đến ngực.
Tâm bị ma chướng vây khốn, hắn không phải là chưa từng có, thời điểm hài tử chết đi hắn liền bị hối hận cùng chấp niệm quấn lấy thật sâu, đến mức tinh thần hoảng hốt, vô pháp thoát ra.
Hắn tu chính là nội công tâm pháp của phái Thanh Hồng, lại là nội kinh đạo gia chú ý tu dưỡng tâm tính nhất, nếu như một khi trong lòng có ma chướng, như vậy hậu quả rất khó tưởng tượng.
Đang nghĩ tới đây, liền nghe Yên Vân Liệt ngữ khí ôn nhu trấn an hắn, “Người người đều có tâm ma, càng để ý trái lại càng dễ bị cắn nuốt.”
Lời nói này, khiến Lăng Thanh nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía Yên Vân Liệt, ước chừng là không ngờ Yên Vân Liệt luôn luôn làm ra những cử động trẻ con không hợp với lẽ thường, lại đột nhiên nói ra lời ẩn chứa ý thiền như thế.
“Yên Vân Liệt…” Tầm mắt Lăng Thanh dừng ở ngực y, ngón tay đâm nơi đó, “Vậy ngươi ở đây… có ma hay không?”
Yên Vân Liệt giơ tay lên nắm hắn, không có một tia do dự, “Có.”
“Vậy phải làm sao?”
“… Tin tưởng.” Yên Vân Liệt nắm tay Lăng Thanh, làm cho đầu ngón tay hắn dán vào ngực mình vẽ một vòng tròn ở nơi đó, sau đó chỉ vào chính giữa vòng tròn, “Nếu như nơi này không bị mê hoặc, như vậy ma chướng lợi hại hơn nữa cũng không cách nào xâm lấn…”
Tin tưởng?
Lăng Thanh vẫn sững sờ, Yên Vân Liệt buông tay ra dán lên hôn hôn trên môi hắn, “Đói bụng chưa? Ta đi gọi tiểu nhị đưa chút đồ ăn đến.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lăng Thanh vẫn nhìn Yên Vân Liệt, mãi đến khi cửa phòng đóng lại mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu, nước trà trong chén rung động từng gợn sóng, làm tiêu tan thân ảnh của mình chiếu vào trong chén trà đến mơ hồ không rõ.
Nội thương của Lăng Thanh không nghiêm trọng lắm, nằm hai ngày là gần như có thể xuống đất.
Mặc dù Yên Vân Liệt luôn là vẻ mặt thối thối trước mặt Tiết Ký Phong, nhưng Lăng Thanh lại rất cao hứng kết giao thành bằng hữu với người thẳng thắn phóng khoáng như Tiết Ký Phong.
Buổi tối Tiết Ký Phong mời Lăng Thanh đi chợ dạo dạo, đi một lát, giãn gân cốt, kết quả Yên đại giáo chủ sắc mặt thối thối cũng không mời mà tới theo sau.
Đi trên chợ, lái buôn người Hồ nhận ra Lăng Thanh bọn họ chính là hiệp sĩ ra mặt thay cho bọn họ ngày đó, nhao nhao cảm kích nhét đồ trên sạp vào tay bọn họ, Lăng Thanh thoái thác không chịu nhận, Tiết Ký Phong trái lại không chút khách khí, những người đó bất kể đưa cái gì cũng đều nhận hết.
“Người Hồ khác với người Trung Nguyên chúng ta, nếu như ngươi không nhận, bọn họ sẽ cảm thấy ngươi là khinh thường bọn họ, nhận lấy, chính là tiếp thu lòng biết ơn của bọn họ, bọn họ mới vui vẻ.” Tiết Ký Phong ôm một đống đồ lớn giải thích.
“Ngươi rất hiểu người Hồ?” Lăng Thanh tỏ vẻ hiếu kỳ.
“Cũng không có, chính là đông tây nam bắc đi nhiều, phong tục và nhân tình các nơi ít nhiều hiểu biết một chút đi.” Tiết Ký Phong nói xong chọn một trái cây trong đống đồ ở ngực ném cho Lăng Thanh, “Cái này ngọt này.”
Sau đó chính mình cũng lấy một quả đưa tới bên miệng gặm rột rột một cái, sau đó Tiết Ký Phong ý thức được cái gì, trong miệng ngậm trái cây lại sờ soạng một quả ra đưa cho Yên Vân Liệt, thế nhưng Yên đại giáo chủ chỉ quay mặt đi tỏ vẻ không thèm, Tiết Ký Phong nhíu mày xuống, ngượng ngùng thu tay về tiếp tục gặm trái cây của hắn.
Lúc ba người đi dạo chợ xong trở về, người trên phố tan đi không ít, trước mặt có một lão hán kéo xe qua đây, khi sượt qua người bọn họ, Lăng Thanh nhìn thấy trên chiếc xe kia của hắn chất đầy rau dưa còn có chút thịt dê bò.
“Có lẽ là sáng mai sẽ mang đi bán.” Tiết Ký Phong nói bên cạnh, có lẽ là thấy Lăng Thanh nhìn chằm chằm vào vào chiếc xe ấy.
“Tiết đại ca, sào huyệt của những người đó ở nơi nào? Ngươi có điều tra hay không?” Lăng Thanh dừng lại hỏi.
Phần lớn những thứ có thể ăn trong lòng Tiết Ký Phong cũng đã vào trong bụng hắn, nghe thấy Lăng Thanh hỏi hắn, cầm trái cây cuối cùng trong tay gặm, nhổ vỏ ra, “Ta đã từng thử đi tìm sào huyệt của bọn chúng, thế nhưng theo sau vòng tới vòng lui, cuối cùng liền quấn chính mình mơ hồ.”
Lăng Thanh nhìn về phía Yên Vân Liệt, “Yên Vân Liệt, ngươi còn có nhớ lúc bọn họ tập kích chúng ta, ‘Phất Lan’ ngươi bày bốn phía không hề phát huy tác dụng hay không, liệu bọn họ có giống các ngươi, bọn họ bày trận gì đó bốn phía, nhất định phải có ‘Dẫn Lộ’ linh tinh mới có thể tìm được thì sao?”
Yên Vân Liệt nghĩ nghĩ, “Có khả năng này, Lăng Thanh, ngươi nghĩ tới điều gì?”
Lăng Thanh xoay người, nhìn về phía bóng lưng lão hán kéo xe đồ ăn kia, “Dù cho thật sự là người trong ma giáo, có thể giống thần tiên không ăn không uống sao?”
Một lời, tựa đánh thức người trong mộng.