“Lăng Thanh—!”
“Lăng công tử!”
Bóng người trên sườn núi ào ào, sắc trời dần tối, trong rừng cây càng nhìn không rõ, mưa lại rơi không thể đốt đuốc, Viên Bất Quy chỉ có thể mau chút tìm người.
Chiếu người nọ nói, Lăng Thanh là mang theo tức giận rời đi, nghĩ đến cũng phải, kiếm cơ hồ giống như một nửa kia của mình lại trong tay một người không liên quan, dù là ai cũng nuốt không trôi ngụm này.
Viên Bất Quy quay đầu lại nhìn về phía Yên Vân Liệt cùng theo tìm người, lúc này cũng là ướt từ đầu đến chân, Yên đại giáo chủ trước giờ hào phóng tiêu sái cũng lộ ra vài phần chật vật, trên mặt vẫn còn lưu vết ngón tay một chưởng vừa rồi của hắn.
“Yên giáo chủ, ngươi nếu như không có cảm tình với Lăng Thanh, để hắn và hài tử đi đi…” Viên Bất Quy nói với y: “Như vậy… Đối với ai cũng tốt.”
Yên Vân Liệt không đáp hắn, chỉ không nói tiếng nào tìm kiếm mọi nơi, khi tìm đến bên một sườn đất nhỏ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thả người nhảy xuống.
Dưới sườn đất có một mạt màu xanh xen lẫn trong cỏ dại và đá vụn, Yên Vân Liệt chậm rãi đi qua, đợi đến khi thấy rõ ràng, ngực giống như bị người dùng tay bóp một cái.
Lăng Thanh nghiêng thân thể té trên mặt đất, trên người dính đầy vụn cỏ cùng bùn đất, nơi y sam bị cắt mơ hồ lộ ra vết máu đỏ sậm, cả người run lẩy bẩy co lại thành một đống.
“Lăng Thanh!”
Yên Vân Liệt chạy đến kéo hắn từ trên mặt đất lên, chỉ cảm thấy chạm tay băng lãnh cơ hồ không cảm giác được độ ấm, Yên Vân Liệt vội vã cởi áo khoác trên người mình bao hắn lại, “Lăng Thanh… Lăng Thanh? Ngươi thế nào? Bản tọa bây giờ liền mang ngươi đi.”
Lăng Thanh tựa như nghe ra thanh âm của y, vung tay lên giãy khỏi trong lòng Yên Vân Liệt, “Không dám làm phiền Yên đại giáo chủ.” Lạnh lùng nói, mặc dù không có khí lực gì, thế nhưng ý tứ cự tuyệt thể hiện rất rõ.
Yên Vân Liệt kéo một cánh tay của hắn không dám buông lỏng, chỉ mềm giọng nói, “Bản tọa mang theo ngươi là được, Viên Bất Quy rất lo lắng tình huống của ngươi.” Nói xong đưa tay muốn kéo một cánh tay khác của hắn, nhưng tay còn chưa chạm tới đã bị hắn dùng lực hất ra, mà chuyện phát sinh kế tiếp, làm cho Yên Vân Liệt hoàn toàn thất thần.
Lăng Thanh cho là y đưa tay qua đây là muốn lấy đi kiếm trong tay hắn, liền ôm chặt Quy Mộng, tóc bị nước mưa xối ướt lộn xộn dán trên khuôn mặt, ướt thành từng lọn, xuyên qua tóc không ngừng chảy nước mưa, Yên Vân Liệt thấy hắn đang nhìn mình.
Trong ánh mắt ấy có đau đớn, có oán giận, còn có cầu xin, cùng với cái loại đáng thương mà động vật nhỏ sa vào tuyệt cảnh toát ra.
Đôi môi bị đông lạnh đến tím bầm của hắn hơi khép mở, nhưng không phát ra âm thanh, mà tay nắm Quy Mộng lại dùng sức như thế, ngón tay gầy gò trên làn da tái nhợt dường như sắp bị lồi ra xương ngón tay, bị cỏ dại và đá sắc cắt bàn tay, sợi mảnh đỏ tươi liền theo đường vân trên vỏ kiếm Quy Mộng trườn xuống.
Hai người lặng yên giằng co dưới trận mưa to, đột nhiên Lăng Thanh khẽ rên một tiếng, cực kỳ đau đớn nhăn chặt chân mày cong người, một tay che bụng.
Yên Vân Liệt lúc này mới thấy dưới thân hắn, nhuộm một mảng vết tích màu sẫm lớn, bởi vì mặc chính là y phục màu sẫm nên mới không chú ý, mảng vết tích màu sẫm kia bị nước mưa hòa vào trong đất, kéo một đoạn phía sau hắn.
Xem ra tình huống rất không tốt. Yên Vân Liệt cũng bất chấp cự tuyệt của hắn, lần thứ hai kéo hắn ôm vào trong lòng, lại nghe thấy Lăng Thanh run rẩy cầu xin.
“Không được lấy đi Quy Mộng… Đó là kiếm của ta… Không được lấy đi…”
Thanh âm yếu ớt, lại giống như một hòn đá lớn hung hăng va vào trong lòng Yên Vân Liệt..
Yên Vân Liệt cúi đầu nhìn về phía người trong lòng, chỉ thấy tròng mắt vốn thanh minh thấu triệt của hắn lúc này có chút cố sức nửa mở ra, ánh mắt rời rạc, trống rỗng nhìn bầu trời phía trên, không biết là bởi vì lạnh hay là đau đớn, cả người co giật run rẩy.
Tại sao có thể như vậy?
Mình rốt cuộc đã làm cái gì… lại bức hắn đến nước này?
“Không lấy… Không ai lấy Quy Mộng của ngươi…” Yên Vân Liệt khẽ vỗ lưng hắn mềm giọng trấn an, “Ngoan, bản tọa chỉ là tới mang ngươi đi…”
Lăng Thanh nghe được không ai lấy đi Quy Mộng của hắn, trong lòng liền thoáng thả lỏng, mà vừa thả lỏng, đau đớn từ bụng truyền đến liền vọt qua toàn thân. Lúc này đã bị lạnh cùng đau đớn giày vò hơn một canh giờ, ý thức bắt đầu rơi vào hỗn độn.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong lòng người ôm mình rất ấm áp, thanh âm ôn trầm làm cho người ta rất an tâm, không khỏi giống như người chìm nổi trong nước, cơ hồ sắp chìm chết, tìm được gỗ trôi, nắm thật chặt.
“Đau… Ta đau quá…”
Yên Vân Liệt ôm lấy hắn, đi về phía trên núi, “Không đau, chúng ta liền đi tìm Viên Bất Quy… Ngoan, không đau…” Nhẹ giọng dỗ, ôm hắn chặt hơn một chút, đây cũng là… việc duy nhất y có thể làm được.
Trở lại trên sườn núi, thấy bộ dáng này của Lăng Thanh, Viên Bất Quy đương nhiên không cho Yên Vân Liệt sắc mặt tốt gì, nắm tay Lăng Thanh lên bắt mạch, lại sờ sờ bụng của hắn, khẳng định nói: “Hắn sắp sinh rồi, dẫn hắn trở lại trước.”
Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh, một đường ôm hắn trở lại gian phòng nhỏ kia, vừa vào phòng Viên Bất Quy cũng bất chấp thay y phục ẩm ướt trên người, một bên phân phó người đi đun nước nóng, một bên lấy ra ngân châm thi châm cho Lăng Thanh.
“Yên giáo chủ không quay về với vị ‘Tần Lâm’ kia của ngươi sao?”
Câu mỉa mai của Viên Bất Quy giống như cây đao, không lưu tình chút nào đâm một cái vào ngực Yên Vân Liệt. Y im lặng không lên tiếng đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, nhìn Viên Bất Quy cởi y sam trên người Lăng Thanh, lộ ra cái bụng tròn vo nhô ra thật cao, trong nháy mắt giống như là bị cái gì lay động.
Nơi đó có hài tử của mình… Nơi đó mang thai hài tử của mình…
Y không phải là chưa từng có nhận thức như thế, nhưng lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng điểm này như vậy, mình và người trên giường này, đã có ràng buộc không thể nào chặt đứt, một tiểu sinh mệnh hòa sâu tinh phách với huyết mạch của cả hai, nó sẽ lớn, sẽ biết nói, sẽ trông giống một trong hai người, hoặc là tổng hợp hình dạng của hai bên, sẽ giống như sự kéo dài của sinh mạng mình.
Đó là một loại cảm giác có phần không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng y đã từng có cảm giác như thế, ngay khi y biết “Tần Lâm” có thể có một hài tử cùng mình, thế nhưng hiện tại, thiếu đi mừng rỡ như điên của lúc ấy, trái lại thêm vào bên trong một chút tình cảm không thể diễn tả, phức tạp khó mà nói rõ.
Hắn là Tần Lâm, hắn không phải là… Hắn là…
Trong lòng Yên Vân Liệt rối rắm.
Lăng Thanh tựa hồ đau đến rất lợi hại, không ngừng lay đầu, tóc tản ra lộn xộn rối tung.
Viên Bất Quy ấn hai cái trên bụng hắn, sau đó sáp qua, sờ sờ trên đầu hắn, “Lăng Thanh, hài tử sắp đi ra, ngươi có còn nhớ Kỳ phu nhân dạy ngươi hay không?”
Lăng Thanh qua loa gật gật đầu, sau đó bắt đầu điều chỉnh hơi thở dốc của mình, Viên Bất Quy cười khen ngợi, “Đúng, chính là như vậy, ngươi biết ta không phải là bà đỡ, vì thế quan trọng nhất vẫn là phải dựa vào chính ngươi.”
“Ưm… A a!” Lăng Thanh khẽ kêu một tiếng, bỗng nhiên động thân trên, trên khuôn mặt tái nhợt đọng từng hạt mồ hôi, trên áo chẽn khô vừa mới thay, lại mơ hồ nổi vệt nước.
Viên Bất Quy quay đầu, “Yên giáo chủ nếu như muốn ở lại chỗ này, vậy qua đây giúp đi.”
Yên Vân Liệt liền đi qua, dựa theo Viên Bất Quy nói, đè thân trên Lăng Thanh lại không cho hắn động loạn. Khóe mắt liếc một cái, liền trông thấy bụng nhô lên cao cao của Lăng Thanh, hai chân dạng ra, thu hồi đường nhìn, liền thấy hắn ướt con mắt, cắn chặt môi dưới, vẻ thống khổ toàn bộ lộ rõ trên khuôn mặt, thế nhưng hài tử lại chậm chạp không ra.
Viên Bất Quy dò dò mạch môn của Lăng Thanh, rốt cuộc phát hiện chỗ mấu chốt. Khi Lăng Thanh ngã xuống sườn núi, nhất định là sợ hài tử có chuyện, vì vậy dùng chân khí toàn thân để bảo vệ thai nhi, mà hiện tại khí huyết hỗn loạn, hắn lại không có biện pháp thu lại chân khí bảo hộ hài tử, vì thế hài tử mới chậm chạp sinh không được.
“Lăng Thanh, ngươi thử thúc giục chân khí, dẫn chân khí trong thân thể về chỗ cũ.”
Lăng Thanh ngừng dùng sức, qua một lúc cố sức lắc lắc đầu, “Không được… Dược sư, ta không được…”
“Lăng Thanh, ngươi không thể buông tha! Nếu không sinh, ngươi cùng hài tử đều không bảo đảm!”
“Ta làm không được…” Lăng Thanh hơi nâng thân lên, “Dược sư… Đừng để ý đến ta, ngươi trực tiếp…” Giơ tay lên chỉ vào bụng làm động tác “mổ ra”.
Yên Vân Liệt âm thầm cả kinh, vừa cúi đầu, đối diện đôi mắt của Lăng Thanh, chỉ thấy con ngươi lúc trước còn bởi vì ý thức không rõ mà hỗn độn rời rạc của hắn, lúc này lại trong sáng hệt như sao trong đêm đen, sáng sủa rực rỡ, lóng lánh như châu.
Lăng Thanh nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch, nụ cười này làm cho sống lưng Yên Vân Liệt phát lạnh, y từng thấy nụ cười như vậy của hắn rất nhiều lần, mà mỗi khi hắn như vậy, đều là khi hắn lựa chọn buông tha.
“Yên giáo chủ…” Lăng Thanh chậm rãi nói: “Yên giáo chủ, ngươi yên tâm… Hài tử… Tại hạ trả lại ngươi… Nếu như chưa đủ, mạng này cũng…”
“Đừng nói nữa!” Yên Vân ngăn hắn lại nói thêm gì, y không thích nghe, chính mình trong miệng hắn giống như Tu La không biết nhân tình, giống như quỷ sai không có nhân tính, là tới đòi nợ hắn, là tới muốn hắn đền mạng… Thế nhưng, mình sớm đã không còn nghĩ như lúc ấy, mà xúc động khi đó cũng đủ làm cho mình hối hận không chịu nổi.
Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh lên, để hắn tựa vào trong lòng mình, hỏi Viên Bất Quy, “Chỉ cần làm cho chân khí của hắn trở về vị trí cũ là được, đúng hay không?”
Viên Bất Quy gật đầu, “Phải nhanh, hài tử cùng hắn đều chống không được quá lâu.”
Viên Bất Quy nắm tay Lăng Thanh, lòng bàn tay áp vào nhau, tay kia để trên lưng hắn, chậm rãi thúc giục nội lực của mình, đem chân khí kiềm chế khống chế trở về vị trí cũ.
Lăng Thanh không có cự tuyệt, mặc cho chân khí của y rót vào trong thân thể mình, rất ấm áp, là cái loại ấm áp làm cho hắn cảm thấy có phần xa xỉ ấy, hắn tuyệt không nghĩ đến chính mình lấy thân phận Lăng Thanh tiếp cận với y như thế, lại là dưới loại tình huống này, châm chọc cỡ nào!
Chân khí từng chút được dẫn về, đau đớn ở bụng lại càng ngày càng rõ ràng, cái loại đau quặn bụng dưới này, dường như đau đớn muốn xé thân thể làm hai từ bên trong.
Quá khứ trước kia đều hiện lên trước mắt, lần đầu riên gặp mặt tám năm trước trên dịch đạo, sau đó tương tư bí mật trọn sáu năm ngay cả mình cũng chưa từng biết được, sau đó chính là hai năm trước không hẹn mà gặp dưới Trần sơn đây là khởi đầu của tất cả sai lầm, hắn rơi vào trong sai lầm này, lạc lối, nhưng cuối cùng phải đối mặt hiện thực, thừa nhận trừng phạt mà lừa dối mang đến…
Cuộc sống trên đời, còn có bao nhiêu tám năm có thể cho hắn lại truy đuổi, lại say mê, lại lần nữa sát bên người mà qua dừng chân ngoái đầu nhìn lại?
Đã không có, cũng không có khả năng có nữa…
Lăng Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Yên Vân Liệt, ánh mắt đồ theo khuôn mặt tuấn mỹ như xưa trước mắt, mở miệng, “Yên giáo chủ, có thể đáp ứng một thỉnh cầu của tại hạ hay không?”
Yên Vân Liệt bị hắn nhìn ngẩn ra, ánh mắt quen thuộc như thế, đánh thức một hình ảnh ngủ say trong trí nhớ y, thanh niên mang nửa cái mặt nạ, đêm trăng trùm một thân, khẽ nâng đầu nhìn mình, trong mắt là quyến luyến cùng thâm tình không giữ được mà sắp trào ra…
Trong lòng không khỏi một trận cảm động, “Ngươi nói đi…”
Lăng Thanh thu lại tròng mắt, đường nhìn dời đi, “Nếu như hài tử thuận lợi sinh hạ… Tại hạ cũng còn sống được… Thỉnh Yên giáo chủ dùng một lần thuật ‘Nhiếp Hồn’ cho ta…”
Yên Vân Liệt không có suy nghĩ nhiều, không phải là thuật Nhiếp Hồn hay sao, vậy có gì khó? Y bây giờ chỉ muốn hắn và hài tử đều vô sự, liền sảng khoái đáp ứng.
Lăng Thanh lại nghiêng đầu ánh mắt phức tạp nhìn y một cái, sau đó bỗng nhiên dùng sức nắm tay Yên Vân Liệt, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, thân thể nâng lên, đầu ngửa về phía sau, đến mức đường nét ở cổ căng ra.
Đau đớn xé rách theo đốt sống cụt vọt lên trán, ngay khi Lăng Thanh gần như sắp không thở nổi, vật nặng trong bụng theo một luồng dịch thể bỗng nhiên trượt ra bên ngoài cơ thể.
Tiếng khóc nỉ non vang dội của trẻ sơ sinh, đệm với thanh âm hưng phấn của Viên Bất Quy, “Sinh rồi! Cuối cùng cũng sinh rồi! Còn là một tiểu tử thối!”
Yên Vân Liệt hơi giật mình nhìn cục hồng hồng trong tay Viên Bất Quy kia, da mặt nhăn lại, vật nhỏ còn dính với cuống rốn, không khỏi một trận cảm động, nhưng ngay sau đó trong lòng buông lỏng, lúc cúi đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lăng Thanh, thân thể mềm như tờ giấy, từ trong lòng mình trượt ra, ngã xuống giường.
“Lăng Thanh?!”
Yên Vân Liệt từ thư phòng trở về, đi vào Vụ U Thính Tuyết các, bà vú vừa mới cho hài tử bú sữa, đang ôm bé dỗ bé ngủ.
Yên Vân Liệt chắp tay sau lưng khẽ đi tới, liền thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài tã lót kia, đang ưỡn biểu tình thỏa mãn sau khi ăn xong, cánh môi phấn hoa đào hơi bĩu, khóe môi treo một chút nước dãi.
Yên Vân Liệt nhìn bất giác trong lòng vui mừng, liền nhịn không được đưa tay qua, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tròn phúng phính của bé, ai ngờ chưa động được hai cái hài tử đã mở mắt ra, con ngươi đen nhánh phát sáng chớp chớp hai cái, sau đó nhướng mày khóc lên “ô oa”, tựa hồ bất mãn bị người nhiễu tỉnh trong giấc mộng.
Tiếng khóc kia vừa giòn lại sáng rất lực xuyên thấu, làm cho Yên Vân Liệt khẽ nhíu mi. Bà vú vừa dỗ hài tử vừa cười nói: “Tiểu công tử trông thật tuấn tú, mặt mày cũng giống giáo chủ như đúc.”
Yên Vân Liệt không có lên tiếng, chỉ thu biểu tình, xoay người chậm rãi đi ra khỏi Vụ U Thính Tuyết các. Ngoài các một bộ ý xuân dạt dào, song một góc nào đó của Thiên Tuyệt sơn lại vẫn như hàn tựa băng, tịch liêu trầm mặc như cũ.
Mặc dù lúc sinh ra có chút trắc trở, nhưng hài tử không có chuyện, chỉ là Lăng Thanh từ sau ngày đó lại vẫn chưa tỉnh lại.
Đi vào trong phòng hắn, xộc tới trước mặt chính là một trận mùi thuốc. Viên Bất Quy nói, thân thể Lăng Thanh không có gì đáng ngại, năng lực khôi phục của hắn so với người thường tốt hơn rất nhiều, hắn vẫn bất tỉnh, e rằng chỉ là hắn không muốn tỉnh lại mà thôi.
“Vì sao?”
“Vậy phải hỏi Yên đại giáo chủ ngươi.”
Yên Vân Liệt kéo cái ghế ngồi xuống bên giường Lăng Thanh, lặng yên nhìn người nằm yên trên giường ngủ say bất tỉnh. Đây đã là ngày thứ mười, trong mười ngày này chỉ có thể cho hắn một chút thuốc thang và cháo loãng như nước, hai má vất vả phục hồi hồng hào dưới sự chăm sóc của Viên Bất Quy, lại tái nhợt hõm xuống.
Yên Vân Liệt cũng ý thức được, hắn tự mình ở đây trong mười tháng, hầu như không được đãi ngộ tốt, ngay cả có Linh Quân cùng Viên Bất Quy trước sau chiếu cố hắn, thế nhưng mình đối với hắn cũng là chẳng quan tâm, thậm chí sau khi biết được mình và hắn mang thai một hài tử, vẫn như cũ lựa chọn trốn tránh.
Tận mắt thấy mới biết được vậy có bao nhiêu khổ cực, cùng với đau đớn to lớn mà thân thể phải chịu đựng, mà Lăng Thanh lại cũng không phải là lần đầu tiên.
Thật ra Yên Vân Liệt mấy ngày nay đã tử tế nghĩ tới, một số sai lầm, đã đúc thành vết thương không thể xóa nhòa tạo thành trong trái tim hai bên, mà một số chuyện, cũng đã không có cách nào vãn hồi, y có thể chậm đợi tương lai, nếu như Lăng Thanh nguyện ý, y có thể sống cùng hắn, cùng nuôi dưỡng và dạy dỗ hài tử của bọn họ.
Hài tử giống như một sợi dây vô hình, buộc y và hắn lại cùng một chỗ, mặc dù trong lòng Yên Vân Liệt còn có một chút ngăn cách không cách nào tiêu tan, thế nhưng y cảm thấy y có thể chấp nhận, có lẽ sau này sẽ thay đổi, cho dù trong lòng y, “Tần Lâm” và “Lăng Thanh” vẫn như cũ là hai tồn tại bất đồng, mặc dù một số chỗ trùng hợp, thế nhưng tại một loại cảm tình nào đó vẫn là bất đồng.
Nghĩ tới đây, Yên Vân Liệt đến gần, vươn tay chỉnh lại tóc mai của Lăng Thanh.
“Lăng Thanh, ngươi nhanh một chút tỉnh lại, ngươi còn chưa có nhìn thấy hài tử của… chúng ta, bản tọa còn chưa đặt tên cho nó, muốn chờ ngươi cùng nghĩ…”
Cảm thấy nói những lời này rất có chút không được tự nhiên, Yên Vân Liệt thu tay lại, sau đó thấy một đoạn ngón tay Lăng Thanh lộ ra ngoài đệm chăn, liền muốn nhét tay vào lại trong chăn cho hắn, thế nhưng khi cầm cái tay ấy, lại phảng phất có một trận cảm giác đã từng quen biết từ đầu ngón tay chạm nhau kích vọt qua mạch.
Yên Vân Liệt cúi đầu, nhìn về phía cái tay đang nâng trong lòng bàn tay mình kia, đó là bàn tay quanh năm giương kiếm của Lăng Thanh, ngón tay gầy dài, trên ngón tay và trong lòng bàn tay có vết chai kiếm. Yên Vân Liệt nhìn nhìn, sau đó phi thường không hiểu mà làm một chuyện có lẽ ngay cả bản thân y cũng không cách nào giải thích nổi — Y áp tay của mình vào lòng bàn tay hắn, sau đó ngón tay giao nhau, mười ngón đan lại.
Thế là cái loại cảm giác quen thuộc đó lại kéo tới, dường như không phải là lần đầu tiên nắm bàn tay này, cái loại quen thuộc ấy thâm nhập đến tận xương.
Một vài hình ảnh chậm rãi hiện lên trong đầu, trên đường từ Thập Quân sơn trở về, hai người ngồi trên xe ngựa mười ngón đan nhau; lần đầu tiên đến chân núi Thiên Tuyệt sơn, hắn lộ ra biểu tình muốn xoay người chạy trốn, bị mình kéo một đường chạy mang lên núi; trên đường cùng hắn đi phòng luyện công, cũng là nắm tay hắn như thế này…
Khi đó cho rằng, mình có thể cả đời nắm tay “hắn” như thế, thiên nam hải bắc, cùng người vui vẻ.
“Xin lỗi, bản tọa làm cho ngươi chịu nhiều khổ như vậy… Thế nhưng ngươi có biết, bản tọa nhớ ngươi thế nào hay không?”
Yên Vân Liệt nắm tay Lăng Thanh chậm rãi để sát vào bên môi mình, ngay khi môi sắp chạm vào… bỗng nhiên thanh tỉnh!
Giống như là bị phỏng vội vàng buông tay, Yên Vân Liệt đứng lên, nhìn nhìn người vẫn còn ngủ say bất tỉnh nằm trên giường, sau đó xoay người yên lặng rời đi.
Cửa phòng bị khẽ đóng lại, Yên Vân Liệt không có thấy, cái tay gác ngoài đệm chăn của Lăng Thanh kia, ngón tay có phản ứng khẽ động một cái.
Buổi tối Yên Vân Liệt liền nghe Viên Bất Quy nói Lăng Thanh đã tỉnh lại, không khỏi có chút chột dạ, vì chuyện mình làm và lời mình nói khi thất thần lúc trước ở chỗ hắn.
Ngày kế, Yên Vân Liệt mới đến gian phòng nhỏ Lăng Thanh ở đi xem hắn, lúc đi trên đường nghĩ, nếu như Lăng Thanh đưa ra yêu cầu muốn nhìn hài tử, liền biết thời biết thế để cho hắn ở Vụ U Thính Tuyết các. Đối với quan hệ của hai người, y vẫn là muốn bù đắp cũng tìm cách cải thiện thêm một bước, dù sao y đã quyết định sẽ tiếp thu cuộc sống người này về sau ở bên cạnh mình.
Thế nhưng tới nơi lại phát hiện sự tình khác xa mình tưởng, thái độ của Lăng Thanh đối về y vẫn phi thường lãnh đạm như cũ, thậm chí mang theo cố ý xa lánh, chỉ có khi đối mặt Viên Bất Quy mới có thể lộ ra nụ cười nhợt nhạt, điểm này y có thể hiểu, nhưng khiến y bất ngờ chính là, Lăng Thanh lặng thinh không đề cập tới chuyện hài tử, dường như quên hoàn toàn chuyện hắn đã sinh con.
Sau vài lần, cuối cùng thừa dịp Viên Bất Quy không có ở đây, Yên Vân Liệt cẩn thận hỏi hắn, “Lăng Thanh, có muốn bản tọa dẫn ngươi đi xem hài tử hay không?”
Ai ngờ, khóe miệng Lăng Thanh nhếch lên, “Yên giáo chủ là muốn nhắc nhở tại hạ không được quên, lúc đầu là như thế nào cưỡng bức tại hạ ăn khôi thạch liên, sau đó lại là như thế nào ép buộc tại hạ, làm cho tại hạ lấy thân nam tử hoài thai mười tháng sinh một hài tử để bù lại cho ngươi?”
Yên Vân Liệt nghe vậy, một trận phát mộng, y không ngờ lại là thế này. Y cho là hắn rất thích hài tử trong bụng, y cho là hắn sẽ giống như mình, khi nhìn thấy tiểu gia hỏa nho nhỏ, mềm mềm lại có chút ầm ĩ kia tâm tình thật tốt…
Khi đó rõ ràng nhìn thấy hắn vẻ mặt sủng nịch vỗ nhẹ bụng, gọi vật nhỏ trong bụng “tiểu tử thối”, bộ dáng thích và chờ mong như thế; rõ ràng khi sinh không được, vì bảo trụ hài tử không tiếc bảo Viên Bất Quy mổ bụng ra lấy thai nhi…
Vì sao bây giờ lại là thái độ như thế?
“Ngươi thực sự không muốn xem thử sao? Dù sao nó cũng là…”
“Yên giáo chủ…” Lăng Thanh lạnh lùng cắt ngang lời y, “Đối với tại hạ mà nói, hài tử này cũng không phải là tại hạ tự nguyện mang thai, bất quá là y theo nguyện vọng của Yên giáo chủ, trả cho Yên giáo chủ một cái mạng mà thôi…”
Yên Vân Liệt lảo đảo hai bước về phía sau, ngực nghẹn đến lợi hại.
Y không tin… Y không tin người có thể vì cái chết của hài tử mà muốn mình cùng chết, bây giờ lại có thể thờ ơ đến mức này! Y còn muốn để cho hắn vào ở trong Vụ U Thính Tuyết các cùng với hài tử, y còn muốn sau này cùng sống, cùng nuôi dưỡng và dạy dỗ hài tử của bọn họ với hắn…
“Yên giáo chủ nếu như không có chuyện gì khác, xin cho tại hạ yên lặng tĩnh dưỡng.” Lăng Thanh hạ lệnh đuổi khách.
Yên Vân Liệt nhìn về phía hắn, còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không thể nói ra, xoay người đi về phía cửa.
Chân còn chưa bước ra khỏi gưỡng cửa, thanh âm lạnh lùng bình thản của Lăng Thanh vang lên sau lưng y, “Sự tình Yên giáo chủ đáp ứng tại hạ hôm đó, còn xin Yên giáo chủ chớ quên.”
Bịch! Yên Vân Liệt một quyền nện trên khung cửa, vung tay mà đi.
Lăng Thanh nhìn chằm chằm hướng cửa một lát, sau đó thu hồi đường nhìn rơi trên phần bụng bằng phẳng của mình, lấy tay sờ sờ, tựa như lúc hài tử vẫn còn trong đó vậy.
“Xin lỗi…” Hắn thì thào nói: “Nếu không như vậy…”
Nếu không như vậy, mình nhất định luyến tiếc lưu lại hài tử, cho dù diệt toàn bộ trên dưới Thiên Tuyệt giáo, cũng sẽ phải mang hài tử đi!
Thân thể Lăng Thanh không có trở ngại, Viên Bất Quy liền rời khỏi Thiên Tuyệt sơn đi tìm Linh Quân cùng Vệ Vũ.
Ngày đó, Yên Vân Liệt tiễn Viên Bất Quy mãi đến tận cửa núi của Thiên Tuyệt giáo, Viên Bất Quy cũng không quay đầu lại theo sát “Dẫn Lộ” đi xuống thềm đá.
Yên Vân Liệt vẫn đứng ở nơi đó, rất lâu không động đậy, giống như tượng đá bên đại môn, cho dù nhìn không thấy thân ảnh của Viên Bất Quy vẫn đứng ở nơi đó.
Vệ Vũ là huynh đệ cùng nhau lớn lên với mình, Viên Bất Quy là bạn tri kỷ đầu tiên khi mới vào giang hồ của mình, hiện tại đều đã đi rồi…
Cô đơn trong lòng Yên Vân Liệt nói không nên lời, giống như bị vứt bỏ.
Y cho rằng rất nhiều thứ sẽ vĩnh viễn bất biến, cứ chiếu theo tình trạng hiện giờ duy trì tiếp, giờ đây đều đã lặng lẽ thay đổi, tựa như quan hệ của hai người. Mà y biết rất rõ, người khởi xướng trận sụp đổ này… là chính mình!
Không quá vài ngày, Yên Vân Liệt đã có chút thất hồn lạc phách, tại chỗ Lăng Thanh lại một lần nữa nghe được chuyện tựa như sấm sét giữa trời quang. Lăng Thanh bảo y dùng “Nhiếp Hồn” trên người mình, lại là vì loại bỏ ký ức của hắn.
Yên Vân Liệt cho là hắn vẫn còn hận những chuyện chính mình làm với hắn kia, mà hận ấy, lại không tiếc “quên đi”.
Thế nhưng Lăng Thanh lại bình tĩnh nói cho y, “Không phải là hận… Yên giáo chủ, rất để ý đến mình rồi, nếu tại hạ thực sự hận ngươi tận xương có thể một kiếm giết ngươi, nếu không… chúng ta còn có thể đồng quy vu tận (1)…”
“Vậy là cái gì?” Yên Vân Liệt hỏi.
Không phải là hận, vậy là cái gì?
Lăng Thanh nhìn y, đôi mắt trong suốt hơi nổi sóng.
“Là cái gì không quan trọng, chỉ là tại hạ mệt mỏi… Một vài chuyện đặt ở trong lòng cầm không nổi ném không xong, không bằng đơn giản quên đi toàn bộ.” Sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, hơi có chút thất thần, “Quên đi thật tốt? Đều quên, nhân thế này mới tiếp tục đi tiếp…” Giống như là nói cho Yên Vân Liệt, lại giống như là nói cho chính mình nghe.
Yên Vân Liệt muốn nói, cho dù quên đi, thế nhưng một số chuyện đã xảy ra vẫn là không có cách nào thay đổi. Thế nhưng y cũng không nói ra miệng, chỉ khi ý niệm đó sinh ra trong lòng, đã lay động y trước rồi.
Mình không phải cũng vậy, vẫn đều không có cách nào đi tiếp thu một số sự thực đã định trước? Mình không phải cũng vậy, vẫn đều đang trốn tránh?
Chỉ là… Lăng Thanh đối với bản thân ác hơn một chút.
“Vậy thì, ngươi muốn quên đi những gì?”
Lăng Thanh cúi đầu, con mắt chớp chớp, sau đó ngẩng đầu lên, từng chữ nói: “Toàn bộ liên quan tới Yên giáo chủ… ta đều không muốn nhớ.”
Trong nháy mắt, Yên Vân Liệt tựa như ngã vào kẽ nứt. Cái loại lạnh lẽo thấu đến cốt tủy này, quấn quýt ở mỗi một khối xương cốt, mỗi một sợi kinh mạch, sít sao, bao vây toàn thân, sau đó giống như một cái tay vô hình, vươn tới nắm lấy ngực y, chậm rãi siết chặt, cho đến khi tất cả máu đều đông lại, toàn thân lại không cảm giác được một chút ấm áp, là lạnh lẽo làm người ta sởn tóc gáy sợ hãi.
Yên Vân Liệt nắm thật chặt nắm tay, “Lăng Thanh, ngươi thực sự nghĩ kỹ rồi?”
Lăng Thanh không có lập tức trả lời, lặng im chốc lát mới gật đầu, “Nghĩ kỹ rồi.”
“Được rồi, ngươi nhìn con mắt của bản tọa…” Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Yên Vân Liệt vươn ra, điểm lên mi tâm Lăng Thanh, “Bắt đầu từ khi nào?”
“Tám năm trước… Trên dịch đạo Quan sơn.”
Yên Vân Liệt lại lần nữa thất thần, y cho rằng câu trả lời của Lăng Thanh sẽ là cái đêm dưới Trần sơn ấy, lại không ngờ…
Tám năm trước…
Tựa hồ hiểu Yên Vân Liệt đang giật mình cái gì, Lăng Thanh nói: “Đúng vậy, tám năm trước, Yên giáo chủ tất nhiên là không nhớ rõ… Thế nhưng ta lại nhớ rất rõ ràng…”
Đến bây giờ đều vẫn còn rõ ràng như mới là hôm qua, nam tử hắc y tiêu sái lỗi lạc, ngón tay hơi thô ráp khẽ lau vết máu dính vào trên mặt hắn… Năm ấy, mình vừa mới tròn mười tám tuổi, Vãn Nguyệt công tử Lăng Thanh trên giang hồ có chút danh tiếng, lại bị y chọc thành Phách Nguyệt công tử.
Mà nay, Vãn Nguyệt cũng thế, Phách Nguyệt cũng vậy, tất cả đều nên đến cuối. Tám năm đủ dài… Mình sẽ không lại có một cái tám năm để từng trải một hồi tương tư đơn phương làm người ta thân tâm mỏi mệt như vậy nữa.
“Yên giáo chủ, vì sao còn chưa bắt đầu?”
Yên Vân Liệt giật mình ngẩn ra vì cái “tám năm” kia, ngón tay hơi gập lại, có lời gì đó muốn hỏi hắn, thế nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, y hiểu bây giờ hỏi cái gì cũng đã muộn, rất nhiều chuyện phát sinh bên cạnh y, mà y nhìn thấy, vĩnh viễn đều chỉ là một kết quả…
Ngón tay gập vào lại duỗi ra, “Ngươi bây giờ nhìn con mắt của bản tọa, bản tọa nói cái gì, ngươi làm cái đó…”
Bầu trời lại tung bay mưa phùn, Tương Tây ẩm ướt nhiều mưa, trong nước mưa luôn mang theo mùi bùn thoang thoảng.
Yên Vân Liệt tiễn thanh niên một thân bạch y đến cửa núi Thiên Tuyệt giáo, thanh niên thanh tú ôn nhã, tay phải nắm Quy Mộng, tay trái giơ cao một chiếc ô trúc tía sáu mươi tư đốt. Nước mưa thấm ướt đáy áo và vạt áo hắn, lại hòa thân khí chất Giang Nam non xanh nước biếc cho hắn, tăng thêm vài phần khí tức thanh triệt.
Đây là y sam hắn từng mặc khi tới Thiên Tuyệt sơn trước đây, thanh niên nhận lấy bộ quần áo này, đầu tiên là kinh ngạc nó rất vừa người, dường như là đặc biệt làm cho hắn, sau đó nhợt nhạt cười nói, đáng tiếc quần áo tốt như thế này không thích hợp với người trong giang hồ đánh đánh giết giết như hắn.
Yên Vân Liệt vừa nghe, liền cảm giác cổ họng bỗng nhiên nghẹn, có cái gì bốc lên trong ***g ngực, cảm giác chua chát từ ngực một đường ập lên chóp mũi.
Y biết thật ra hắn cũng không thích bạch y thắt lưng rộng tay áo lớn như thế, y cũng biết thật ra hắn cũng không phải là từ nhỏ đã cử chỉ ôn nhã lịch sự đoan chính như thế. Y không có nói cho hắn, khi dùng “Nhiếp Hồn” đánh tan ký ức, sẽ làm cho mình nhìn thấy quá khứ trước kia của hắn.
Vì vậy y nhìn thấy, cảm tình bị hắn giấu đi thật sâu tròn tám năm ấy, len lén chăm chú nhìn núp trong đám người ấy, dừng chân nhìn lại sau khi sát bên người mà qua ấy, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện không dám nói ra ấy…
Y mới hiểu được, không phải là hận mà khiến cho hắn lựa chọn quên, mà là một phần tình, yên lặng đè nén, nhưng cuối cùng lựa chọn buông tha.
Mà tạo thành tất cả…
Thanh niên quên đi quá khứ, trên khuôn mặt treo nụ cười nhạt ấm áp, một đôi mắt sáng vẫn như cũ dường như cất giấu ngàn vạn loại cảm xúc, chỉ là trong tròng mắt ấy không còn bóng dáng của mình nữa.
Bộ phận ký ức bị đánh tan, không thể không lập lên một ít lấp lại, Yên Vân Liệt nói cho hắn bởi vì khi ám sát Hoắc Hiền hắn xông vào, trúng bí độc của Thiên Tuyệt giáo mình giăng trong phòng, vì thế mới phải tới Thiên Tuyệt sơn giải độc.
Hắn cũng không hỏi nhiều, toàn bộ đều tin.
Lăng Thanh đi cách một bậc thang, lại dừng bước chân, xoay người lại cầm kiếm thi lễ, “Những ngày qua đa tạ Yên giáo chủ chiếu cố, ngày sau Yên giáo chủ gặp nạn, tại hạ nhất định khuynh lực tương trợ.”
Yên Vân Liệt đáp lễ lại, “Dọc đường cẩn thận.” Sau đó mở ống trúc chứa “Dẫn Lộ” ra, “Chúng nó sẽ dẫn ngươi xuống núi.” Đợi thứ bên trong đều bay ra ngoài, y giao ống trúc cho hắn, “Đến chân núi rồi mở ống trúc ra, chúng nó sẽ tự mình bay vào, về sau nếu lên núi còn dùng đến chúng nó.”
Lăng Thanh nhận lấy ống trúc lại thi lễ, “Yên giáo chủ tự mình tiễn tại hạ đến tận đây, thực sự khách khí, tại hạ tự mình xuống núi là được, Yên giáo chủ mời trở về đi.” Nói xong, liền xoay người, dọc theo thềm đá chậm rãi đi xuống dưới.
Trong mưa phùn rả rích, trên bạch y nhẹ nhàng dường như nhốt một thân sương mù, hạt mưa dọc theo cán ô rơi xuống, tiếng bước chân trên bậc thang đá càng lúc càng xa, thân ảnh gầy gò ấy, cuối cùng chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
Có một câu, Yên Vân Liệt không có nói cho hắn —
Ngươi là người cuối cùng, có thể làm cho bản tọa tiễn đến chỗ này…
Chú thích
(1) đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết