Ngày hôm sau lúc Sở Hạ Lâm tỉnh lại phát hiện trong ngực mình là một cái gối, ha, cậu biết Diệp Hỏa không thể nào ôm cậu ngủ tới sáng. Cậu xoa xoa mái tóc rối tung, hoảng hốt nhớ đến ngày hôm qua làm một giác mộng xuân ướt át.
Trong mộng Diệp Hỏa nâng chân mình lên vai hung hăng ra vào, lồng ngực nóng bỏng dán vào mình, còn nói mấy lời hạ lưu.
Cái gì mà “chân mở rộng ra một chút để cho anh chơi em” cái gì mà “bộ dạng làm đến khóc của em thật sự là lãng” cái gì mà “em nếu như lại hút anh anh liền đâm em đến khi lỗ dâm của em không khép lại được”…
Đều là mấy lời bình thường Diệp Hỏa sẽ không nói.
Tuy rằng Diệp Hỏa làm gì cũng giỏi, nhưng trên giường chính là cái máy đóng cọc trầm mặc, thực sự luôn có trăm phương ngàn kế khiến cho Sở Hạ Lâm kêu la thất thanh, nói ra mấy lời khi đầu váng mắt hoa mà sau đó nhớ tới sẽ xấu hổ vô cùng. Mặc dù đã hiểu tính tình của Diệp Hỏa, có thể vinh dự làm mình đã không tệ rồi, càng đừng nói đến mấy thứ dâm từ diễm cú* kia, nhưng loại cảm giác diễn kịch một vai** này lại thật sự khiến cho Sở Hạ Lâm tương đối khó chịu.
(*Mấy lời dâm đãng ướt át:>)
(**唱独角戏 đại loại là đơn độc.)
Sở Hạ Lâm thận trọng vén chăn lên, nhìn một đống trên giường, lòng tự nhủ, lại phải giặt ga giường rồi.
Cậu tháo ga giường ném vào máy giặt, mặc đồ vào chạy ra phòng khách.
Bàn ăn ngoài phòng khách, Diệp Hỏa đang uống cafe cùng Chu Tụng. Sở Hạ Lâm đánh giá bầu không khí giữa hai người, lại càng khó chịu.
Loại người có đặc tính như Diệp Hỏa khó có bạn, cho dù bình thường cũng sẽ tận lực giữ một khoảng cách với người ta, vừa gặp mặt liền cùng nhau hút thuốc, cùng ngồi trên bàn ăn uống cafe loại này căn bản không thể nào.
Sở Hạ Lâm trực giác quan hệ của bọn họ không đơn giản như là đồng đội của bạn. Mơ hồ cũng hiểu được Diệp Hỏa có chuyện gạt mình, hơn nữa không chỉ có một.
“Hôm nay em thức dậy hơi muộn đó.” Diệp Hỏa rót cho Sở Hạ Lâm ly cafe, bỏ thêm hai muỗng đường.
Bị anh giữ một đêm có thể không muộn sao? Sở Hạ Lâm oán thầm, cầm ly cafe ngồi xuống bên cạnh Diệp Hỏa, nói: “Anh trông cả đêm rồi, mau đi ngủ đi.”
Diệp Hỏa uống một hơi cạn sạch ly cafe trong tay: “Không được.” Hắn nhìn Chu Tụng: “Ăn sáng xong anh theo Chu Tụng đón đồng đội của anh ấy, em hôm nay tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi.”
“Anh?!” Sở Hạ Lâm kinh ngạc nhìn về phía Diệp Hỏa. Từ sau khi chuyện kia bùng nổ đến hiện tại, cho dù tìm tiếp tế cũng thế, điều tra tin tức cũng thế, đều là Sở Hạ Lâm ra ngoài, Diệp Hỏa sẽ không bước ra khu nhà này một bước.
Diệp Hỏa gật đầu nói: “Anh muốn nhìn xem tình huống bên ngoài đã như thế nào rồi.”
“Anh yếu như vậy, gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?” Sở Hạ Lâm vội la lên.
“Có Chu Tụng a.” Diệp Hỏa nhún nhún vai: “Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, không phải em nói sao? Hơn nữa anh ấy còn có súng. Cho nên ——” Hắn nhìn Chu Tụng: “Anh còn muốn uống cafe tới khi nào? Đi thôi.”
Chu Tụng duỗi lưng một cái, theo Diệp Hỏa mặc trang phục bảo hộ. Anh một bên tròng trang phục bảo hộ vào một bên nói với Sở Hạ Lâm: “Tổ trưởng liền nhờ cậu chăm sóc.”
Sở Hạ Lâm vẻ mặt ngây ngốc, ngay cả cơ hội nói “Em đi với anh là được rồi a” cũng không có.
Diệp Hỏa mặc xong trang phục bảo hộ đeo mặt nạ vào liền ra ngoài, đi tới cửa lại giống như nhớ tới cái gì, dùng bàn tay đã tròng vào trong phục bảo hộ xoa xoa đầu Sở Hạ Lâm: “Em nghe lời, bọn anh về giờ cũ.”
Sở Hạ Lâm nghe thấy giọng Diệp Hỏa bởi vì mặt nạ mà nghẹt nghẹt, như là tâm tình hiện tại của cậu. Cậu sợ Diệp Hỏa ở bên ngoài phân tâm, cũng chỉ là bĩu môi nói: “Vậy anh cẩn thận một chút.”
Diệp Hỏa gật gật đầu, cùng Chu Tụng một trước một sau ra cửa.
Sở Hạ Lâm khóa chặt cửa, cầm ly cafe trên bàn uống một hơi hết sạch.
Cái gì mà bọn anh! Cái gì mà giờ cũ! Có súng thì giỏi sao! Là cảnh sát thì giỏi sao!
Diệp Hỏa không ra cổng, hắn dẫn theo Chu Tụng đi thẳng tới bãi đậu xe dưới lòng đất. Diệp Hỏa mở ra cánh cửa của thang máy giữa cầu thang cùng bãi đỗ xe dưới lòng đất vốn đã khóa kỹ, chờ cho Chu Tụng ra tới lại khóa vào. Hắn một bên thận trọng dán vào tường quan sát tình huống bên ngoài một bên nói với Chu Tụng: “Anh nhìn một chút, bãi đỗ xe có xác sống không, hẳn là đều vào từ cửa.”
Tuy rằng không biết Diệp Hỏa vì cái gì đưa mình đến bãi đỗ xe, nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi. Chu Tụng giơ tay ra hiệu đã rõ với Diệp Hỏa, cũng cẩn thận theo sau hắn.
Quả nhiên ở bãi đỗ xe có không ít xác sống, phần lớn đều là người trong khu này. Da của bọn chúng có màu nâu xanh, ánh mắt vô thần đỏ thẫm, trên da hoặc nhiều hoặc ít có vết thương bị xé rách máu chảy đầm đìa, nhưng bọn chúng đã sớm không còn chảy máu, máu của những xác sống này đã sớm đông lại.
Diệp Hỏa quan sát đặc điểm của những xác sống này một chút, cũng may, hiện tại cũng chỉ là cấp I. Xác sống cấp I thị giác rất kém, phần lớn định vị bằng âm thanh, cho nên chỉ cần bọn họ nhẹ nhàng một chút những xác sống này có lẽ sẽ không phát hiện ra bọn họ.
Đám xác sống đều đi loanh quanh không có mục đích, không phát hiện Diệp Hỏa cùng Chu Tụng đang dán ở chân tường chậm rãi di động.
Chu Tụng theo Diệp Hỏa qua hai khu, liền thấy được một xe hàng lớn. Lúc này Chu Tụng mới hiểu được mục đích Diệp Hỏa dẫn anh tới nơi này, thì ra là muốn tìm một chiếc xe lớn chứa đồ.
“Anh lái xe đi, tôi yểm trợ.” Diệp Hỏa nói nhỏ với Chu Tụng, đưa cho anh một chìa khóa xe.
Chu Tụng khó hiểu hỏi: “Tôi yểm trợ anh thì tốt hơn chứ?”
“Cho anh thì anh lái đi, dài dòng cái gì?” Diệp Hỏa trừng mắt với anh một cái.
Chu Tụng nửa tin nửa ngờ đưa khẩu súng cho Diệp Hỏa: “Súng đã mở chốt an toàn, anh…”
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi.” Diệp Hỏa nhận súng đẩy anh một cái.
Chu Tụng không hổ xuất thân từ tổ trọng án, rất nhanh đã lặng yên không tiếng động di chuyển đến bên cạnh xe. Vốn tất cả đều rất thuận lợi, Chu Tụng rồi lại không biết vì cái gì đầu óc như bị nước vào, mở xe giống như lúc thường nhấn xuống điều khiển từ xa trên khóa xe, toàn bộ bãi đỗ xe trong nháy mắt giống như bị đánh thức đáp lại Chu Tụng một cách vang dội.
Đám xác sống nghe thấy âm thanh cũng lập tức tỉnh ngủ, mở to con mắt đỏ ngầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng động. Có vài xác sống đứng gần Chu Tụng phát hiện ra anh, liền nhanh chóng nhào đầu về trước.
Dù cái loại đã trải qua trăm trận chiến như Chu Tụng cũng bị dọa không nhẹ, anh dùng lực kéo cửa xe tải muốn vào, cửa xe rồi lại mắt kẹt, cho dù anh dùng lực thế nào cũng mở không ra.
“Mẹ kiếp…” Diệp Hỏa mắng một tiếng nhanh chóng chạy tới chỗ Chu Tụng: “Đệch, con mẹ nó anh mau lên xe!”
Chu Tụng lúc này đã bị bốn, năm xác sống bao vây ở cửa xe, trái tim anh đập loạn không ngừng, máu như chảy ngược, rét lạnh từ lòng bàn chân cho đến da đầu. Bằng vào bản năng sinh tồn anh đạp mấy xác sống, nhưng chỉ đá văng ra rồi lại không đủ. Mấy xác sống ngã xuống đất tuy rằng động tác chậm chạp nhưng vẫn bò lên, càng thêm nhiều xác sống nghe thấy động tĩnh bên này cũng di chuyển về hướng bên đây.
Diệp Hỏa bắn “đoàng đoàng” mấy phát vào đầu những xác sống đến gần Chu Tụng, chạy đến bên cạnh Chu Tụng dùng thủ pháp xảo diệu hai ba cái liền mở ra cửa xe bên ghế lái, nhanh hơn Chu Tụng bò lên trước.
Chu Tụng tuyệt vọng, như vậy bản thân căn bản không kịp lên rồi…
Đúng, anh như thế nào đã quên Diệp Hỏa chính là loại người ích kỷ như vậy.
Một giây sau, Diệp Hỏa ngồi ở ghế phó kéo Chu Tụng: “Mẹ kiếp giờ phút nào rồi anh còn sững sờ như vậy, lái xe!”
Xác sống nắm chân Chu Tụng muốn bò lên, Diệp Hỏa nhanh nhẹn dùng sức đóng cửa xe lại, tay xác sống bị đứt ở trong xe, còn giật giật một cái.
“Con mẹ nó lái xe” Diệp Hỏa quát.
Chu Tụng rồi mới phản ứng từ trong kinh hãi, run run rẩy rẩy cắm chìa khóa vào khởi động xe, một đường bão táp xoay vô lăng lái xe ra khỏi bãi đậu.
“Mẹ kiếp, cũng may đây chỉ là xác sống cấp I.” Sau khi ra đến đường Diệp Hỏa mởi thở phào nhẹ nhõm, lầm bầm một câu.
Chu Tụng dù sao cũng là cảnh sát hình sự, anh nhanh chóng khôi phục cảm xúc, quay kính xe xuống ném cánh tay bị đứt của xác sống kia ra ngoài.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Chu Tụng hỏi: “Chìa khóa kia —— “
Diệp Hỏa nói: “Tôi làm chìa khóa vạn năng, cắm vào khóa điều khiển đều có thể lái. Ai biết anh ngốc như vậy, không được dùng điều khiển từ xa.” Mắt kính của hắn bởi vì mũi đổ mồ hôi mà trượt xuống dưới, nhưng bởi vì ở bên trong mặt nạ bảo hộ, hắn lại không muốn gỡ xuống mặt nạ bảo hộ nên không có biện pháp đẩy lên, cảm thấy có chút bực bội.
“Anh biết những xác sống này bị ảnh hưởng bởi âm thanh, vì cái gì còn phải làm thành có âm thanh?” Chu Tụng hỏi.
Diệp Hỏa nhìn ngoài cửa xe, nói: “Về sau sẽ hữu dụng.”
Chu Tụng lái một lúc, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Này, tôi nói ——” anh nhìn Diệp Hỏa: “Đừng nói là anh không biết lái xe đi?”
Cái này giải thích vì cái gì dù cho Chu Tụng đảm đương vũ lực Diệp Hỏa lại để cho anh lái xe, cùng với vì cái gì Diệp Hỏa sẽ kéo ra ghế lái một mình lên trước. Nếu để cho Chu Tụng lên trước, không biết đổi lại chỗ ngồi phải chậm trễ bao nhiêu thời gian.
“Không nghĩ tới anh còn có chuyện không biết làm a, tôi còn tưởng rằng anh cái gì cũng biết.” Chu Tụng cười nói.
Diệp Hỏa liếc anh ta một cái: “Đồ cảnh sát vô dụng không có súng cái gì cũng làm không được thì không có tư cách nói tôi.”
Chu Tụng không cãi lại hắn: “Thời đại này mà không biết lái xe thì sống thế nào? Anh thông minh như vậy vì sao không học?”
Diệp Hỏa im lặng một hồi, nói: “Mẹ của tôi qua đời vì tai nạn xe.”
Chu Tụng sửng sốt một chút: “Thật có lỗi.”
“Anh vậy mà cũng tin?” Diệp Hỏa khinh thường hừ một tiếng, cười khẩy nói.
Chu Tụng mất hứng không nói thêm gì nữa.
Thời điểm đến cục cảnh sát Diệp Hỏa nói: “Anh về sau bớt ở trước mặt tiểu tử kia nhắc đến ‘Thuyền cứu nạn’.”
Chu Tụng giật mình hỏi: “Cậu ấy không biết?”
“Em ấy cái gì cũng không biết.” Diệp Hỏa vừa nói vừa híp mắt quan sát tình huống chung quanh, hắn thay đạn mới cho súng, sau đó đặt lên đùi Chu Tụng.
“Với tư cách người yêu của cậu vậy mà cậu ấy lại không biết ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’?!” Chu Tụng rất kinh ngạc. Diệp Hỏa thế nhưng chính là cái người nửa năm trước suýt chút nữa phá hủy “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” gây xôn xao dư luận a!
Nghe thấy từ “người yêu” Diệp Hỏa không được tự nhiên xì một cái, mím môi hung dữ nói: “Cho nên anh tạm thời đừng nhắc ở trước mặt em ấy, tôi không muốn khiến cho em ấy… tuyệt vọng.”
Chu Tụng gật đầu, dừng xe lại. Diệp Hỏa nhíu mày nhìn anh hỏi: “Lần này anh đã chuẩn bị xong chưa, cảnh sát Chu?” Sau đó cười nhạo nói: “A tôi quên mất cảnh sát Chu chỉ cần cầm súng liền rất lợi hại.”
Nhìn chung quanh chỉ có bốn năm xác sống Diệp Hỏa liền dẫn đầu xuống xe trước, Chu Tụng cầm súng lên cũng đuổi theo Diệp Hỏa.
Công trình kiến trúc này gần như đã biến thành phế tích rồi. Tòa nhà cách gần nơi bị phát nổ chỉ còn có tường đổ, hoàn toàn nhìn không ra nơi này đã từng cao đến xuyên thẳng chân trời, là khu vực tương đối phồn hoa ở thành phố này. Diệp Hỏa nhìn quanh, cũng may phạm vi phát nổ không khác với dự đoán của hắn lắm, nếu lớn hơn chút nữa sẽ lan đến gần nhà mình và Sở Hạ Lâm.
Cục cảnh sát giống như lời Chu Tụng nói, hơn phân nửa lún xuống lòng đất. Diệp Hỏa đi theo Chu Tụng thận trọng tránh đi xác sống vây quanh cục, Chu Tụng gạt một vài tảng đá qua, liền lộ ra một cái hố. Anh nháy mắt ra hiệu với Diệp Hỏa, Diệp Hỏa dưới ám hiệu của anh chui vào cái động kia, Chu Tụng nhìn quanh cũng theo vào, lại tìm vài tảng đá che ở cửa động.
Diệp Hỏa mở đèn pin, dưới ánh sáng của ngọn đèn trước mắt lập tức xuất hiện hai người, Diệp Hỏa hết hồn, nhịp tim trong nháy mắt lên đến một trăm tám.
Chu Tụng giới thiệu hai người: “Cố Tây An, Cố Nam Ninh, bọn họ là sinh đôi. Đồng đội của tôi.” Anh lại chỉ chỉ Diệp Hỏa nói: “Diệp Hỏa.”
Cô Tây An cùng Cố Nam Ninh giật mình trăm miệng một lời: “Tôi đệch anh chính là Diệp Hỏa!”
Diệp Hỏa không đáp lại. Hắn đánh giá hai anh em song sinh này, hai người trước mắt vô cùng bẩn cho dù tướng mạo hay hình thể đều giống nhau như đúc.
Chu Tụng giải thích một chút chuyện gì đã xảy ra, lại lấy ra hai đèn pin trong túi đưa cho hai người bọn họ, liền nhìn Diệp Hỏa bên cạnh càng đi vào sâu trong cục: “Đi thôi, nhìn xem trong cục của mấy người còn có cái gì.”
Bốn người vơ vét sạch sẽ cả toàn cục, súng đạn áo chống đạn còng tay côn điện còn chưa kể đến mấy thứ hầm bà lằng khác, Diệp Hỏa còn bảo bọn họ cầm luôn thuốc phiện lúc trước thu được, dù sao cũng đã lái xe tải tới a, ngốc mới không cầm.
Lúc sắp lái đi Diệp Hỏa bị một thứ đặt trên bàn trong văn phòng hấp dẫn. Đó là một cái đồng hồ, dù cho dính không ít bụi xám tro nhưng Diệp Hỏa cũng có thể nhìn ra đó là của ai. Trái tim Diệp Hỏa siết chặt, cẩn thận lau sạch lớp bụi bên ngoài, nắm chặt trong tay.
Xe tải chỉ có ba chỗ ngồi, Cố Tây An chỉ có thể cùng đồ vật vơ vét được ngồi trong thùng hàng phía sau.
Chu Tụng lái xe quay đầu, Diệp Hỏa thấy thời gian còn sớm, nói: “Trước đừng vội về nhà, tiện đường đi qua Tân Quang.”
Tân Quang là một cửa hàng ở gần đây, không ít thứ xa xỉ. Lúc Chu Tụng nghe thấy “thuận đường đi Tân Quang” thì cau mày, lòng thầm nghĩ tiện đường em gái anh, mẹ nó không biết phải vòng biết bao nhiêu đường mới tới.
Lại nói, dù thế nào cũng đã ra ngoài rồi cũng phải cầm theo ít đồ trở về, nếu như cầm thứ gì, đã tới lúc này rồi dù có lấy được tiện nghi cũng chả có nghĩa lý gì. Xe dừng trước cửa Tân Quang, bốn người cầm súng xuống xe. Bọn họ tránh xác sống lại nhanh chóng ẩn nấp tựa như quỷ vào thôn* quét sạch một vòng, lấy đồ ăn thức uống cùng một số vật phẩm cần thiết hoặc không cần thiết hàng ngày, tất cả lớn nhỏ đều là hàng hiệu: Cái gì mà CK Zegna Boss Armani, cái gì mà Burberry Versace Prada Tom Ford, một hơi kể ra. Cố Tây An cùng Cố Nam Ninh lúc đi ngang qua khu đồ điện còn lấy một đống mic lại nhét vào mấy đĩa karaoke vào túi.
(*鬼子进村 quỷ tử tiến thôn, cái này hình như liên quan đến quan Nhật.)
Thời điểm đi ngang qua quầy bán đồ lót Diệp Hỏa chấp nhất cầm một đống quần lót.
“Như thế nào?” Diệp Hỏa trừng mắt ba người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình: “Không mặc giống như ba người?”
Ba người kia không dám nói gì, ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, vì vậy cũng lần lượt cầm một đống đồ lót.
Lại trở về xe, Chu Tụng vừa khởi động liền nghe Diệp Hỏa nói: “Trước đừng về nhà, tiện đường đi qua Quốc Triển.”
Chu Tụng thầm mắng một câu “Trang bức như phong, thường bạn nhĩ thân”* liền chạy xe về hướng Quốc Triển. Anh oán thầm Diệp Hỏa là có lý do, trước khi gặp chuyện không may Quốc Triển là một showroom xe, Diệp Hỏa đi chỗ đó thuần túy là vì lấy xe. Cảnh sát Chu thầm nhủ anh nha bên dưới lầu có nguyên một bãi đỗ xe anh còn một hai muốn đi lấy xe, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến trạm xăng lấy mấy thùng xăng.
(*Nguyên văn 装逼如风, 常伴你身 ý là lật mặt???)
(*Trang bức(装逼)/Trang B(装B): Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương)
Trong showroom ngoại trừ xe còn có người mẫu xe, tuy rằng lúc này bọn họ cũng đã biến thành xác sống, nhưng dáng người vẫn là dáng ngươi kia, ăn mặc cực kỳ ít vải, mỹ nữ cho dù biến thành xác sống vẫn là mỹ nữ, vẫn vô cùng gợi cảm.
Từ showroom ra đến ngoài Cố Tây An rốt cuộc không cần ngồi thùng hàng nữa rồi, cậu lái chiếc Porsche đi ở sau cùng, trước cậu là chiếc Bentley do Cố Nam Ninh lái.
Chỉ có Chu Tụng, vẫn là cái xe tải kia.
Diệp Hỏa về đến nhà, Sở Hạ Lâm đang chơi Need for Speed*. Sở Hạ Lâm mở cửa cho bọn hắn, nhìn thấy Cố Tây An cùng Cố Nam Ninh thì vui vẻ nói: “Lần trước tối om không nhìn ra hai người là sinh đôi!” Cậu đánh giá bọn họ: “Ngày hôm qua tôi nhìn thấy Chu Tụng đã muốn nói, các cậu mặc cảnh phục thật đẹp mắt!”
(*một sê-ri chơi được phát hành bởi Electronic Arts và được phát triển bởi một số studio thuộc công ty của Canada là EA Black Box. Đây là trò chơi đua xe thành công nhất mọi thời đại.)
Diệp Hỏa nhìn cậu bởi vì chứng kiến người mới cùng đồng phục cảnh sát mà hưng phấn, không để ý mình tí nào, tự đi cởi trang phục phòng hộ ra.
Cố Tây An cùng Cố Nam Ninh chào hỏi Sở Hạ Lâm, dù cho giải thích một lần Sở Hạ Lâm vẫn không phân rõ ai là ai.
Diệp Hỏa đã lâu không hoạt động, chạy một ngày mệt mỏi nằm co quắp trên ghế sô fa, nói: “Hôm nay mấy cậu ở dưới lầu một đêm đi. Ngày mai tôi sắp xếp phòng cách vách, các cậu có thể ở.”
Anh em Cố gia cùng Chu Tụng gật gật đầu, nói cám ơn lại xuống dưới lầu nhìn Cam Qua. Cam Qua vẫn còn đang hôn mê, cũng may đã hạ sốt. Cặp sinh đôi ở trong phòng tắm của Sở Hạ Lâm cùng Diệp Hỏa xử lý mình sạch sẽ, lúc đi ra đã nhân mô cẩu dạng rồi. Sở Hạ Lâm nhìn bọn họ đổi lại trang phục bình thường, vỗ bàn nói: “Tôi giặt cảnh phục cho hai cậu, hai cậu lại mặc vào có được không!”
Diệp Hỏa liếc cậu một cái, nhưng đáng tiếc lực chú ý của Sở Hạ Lâm đều đặt ở trên người hai anh em Cố gia, nhìn cũng không nhìn thấy.
Anh em Cố gia bởi vì một tháng không cắt tóc rồi nên tóc có chút dài, Chu Tụng tóc dài chậm, ngược lại cũng không cần cắt.
Sở Hạ Lâm mở ngăn tủ, lấy ra dụng cụ cắt tóc nói với cặp sinh đôi: “Tôi cắt tóc cho hai cậu đi.”
Diệp Hỏa lại lườm Sở Hạ Lâm, đẩy kính tức giận sai Chu Tụng đi làm cơm.
Sở Hạ Lâm sửa tóc Cố Tây An thành kiểu húi cua, nhìn qua Cố Nam Ninh nói: “Cậu khỏi phải cắt, tôi sửa một chút cho cậu, không dựa vào kiểu tóc tôi thực sự không phân biệt được hai người các cậu.”
Cố Nam Ninh nhún vai, không có ý kiến.
Cắt xong tóc Sở Hạ Lâm rất hài lòng tác phẩm của mình, khen: “Thật có sức sống!”
Diệp Hỏa ném sách xuống bàn trà, đứng dậy liền đến phòng bếp, nói với Chu Tụng: “Động tác của anh chậm như vậy, cơm đến giờ còn chưa nấu xong?!”
Mặc dù không có rau thịt mới, nhưng mà cơm tối cực kỳ phong phú, thịt gà khô móng heo đều đầy đủ, cái này phải đặc biệt cảm ơn người phát minh ra đồ hộp cùng đóng gói hút chân không.
Để chào đón anh em Cố gia, Chu Tụng còn có Cam Qua vẫn đang hôn mê dưới lầu, Sở Hạ Lâm mở mấy chai rượu. Diệp Hỏa bởi vì tối phải gác đêm nên không muốn uống, Chu Tụng vỗ vai hắn nói: “Tối hôm qua cùng hôm nay đã một đêm một ngày không ngủ, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, để tôi gác đêm.”
Diệp Hỏa cười cười: “Cảnh sát Chu nhưng phải nhớ chuẩn bị súng cho tốt.” Hắn từ sau khi sự kiện bùng nổ cũng chưa được ngủ ngon ngày nào, hiện tại có người hỗ trợ, cũng là mừng rỡ hài lòng.
Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm một cách vi diệu, uống ly rượu kia một hơi cạn sạch.
Bữa tối mọi người giống như ăn tết nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Cơm nước xong xuôi anh em Cố gia còn lấy ra mic lôi kéo Sở Hạ Lâm hát karaoke. Sở Hạ Lâm bắt đầu hát, cũng may phòng này cách âm không tệ, bằng không thì đừng nói là xác sống, sói trong vườn bách thú cũng bị dẫn đến.
Diệp Hỏa mệt đến không xong tửu lượng lại kém, nhìn Sở Hạ Lâm chơi với bọn họ đến vui vẻ, từ khi có anh em Cố gia đến, lực chú ý của Sở Hạ Lâm đều đặt trên người bọn họ, ngay cả lời nói quan tâm mình cũng không có. Diệp Hỏa uống hai ngụm rượu, trở về phòng ngủ.
Diệp Hỏa ngủ đến nửa đêm cảm thấy giường bên cạnh lún xuống, hắn lập tức cảnh giác tỉnh táo lại, nghĩ là Sở Hạ Lâm trở về bắp thịt căng thẳng mới thả lỏng.
“Chơi rất vui sao?” Diệp Hỏa đưa lưng về phía Sở Hạ Lâm nói.
“Vui!” Sở Hạ Lâm đã rất lâu không nói chuyện với ai khác ngoài Diệp Hỏa rồi, tuy rằng ngày hôm qua gặp Chu Tụng, nhưng Chu Tụng âm dương quái khí*, bầu không khí khi ở cùng Diệp Hỏa lại thuyết bất thanh đạo bất minh**. Trái lại anh em Cố gia đều rất dễ gần, giống như hầu hết mọi người Sở Hạ Lâm là cuồng đồng phục, nhìn thấy hai cảnh sát đích thực mặc đồng phục dĩ nhiên hưng phấn lại vui vẻ.
(*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)
(** 说不清道不明 nói không rõ đạo bất minh | không biết như thế nào để trình bày vấn đề; khó nói rõ ràng | tình cảm, quan hệ không rõ ràng.)
“Vui vẻ như vậy?” Giọng Diệp Hỏa lộ ra chút nguy hiểm.
Sở Hạ Lâm lúc này còn đang ở trạng thái hưng phấn, không chú ý tới giọng nói của Diệp Hỏa, đáp: “Ừ!”
Diệp Hỏa hừ một tiếng, nghiêng người đè Sở Hạ Lâm xuống dưới thân, cho cậu một cái hôn sâu. Hắn nâng cằm Sở Hạ Lâm lên hỏi: “Nếu như anh làm em có phải em càng vui vẻ hơn nữa hay không?”