Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)

Chương 41




Sở Hạ Lâm từ lần đầu gặp được Diệp Hỏa liền hy vọng có thể trở thành người đứng sóng vai cùng hắn.

Gần thêm chút nữa… lại cách người này gần thêm chút nữa… nếu như còn có thể giúp được hắn gì đó, vậy thì càng tốt,’

Từ ban đầu cố gắng cùng Diệp Hỏa thi đậu vào một trường cấp ba, đại học, về sau ba phen mấy bận cứu Diệp Hỏa từ trong cơn nguy khốn, liều chết bảo vệ hắn an toàn.

Sáu năm rồi, tấm lòng* Sở Hạ Lâm không chút thay đổi.

(*Nguyên văn 初心 sơ tâm: Lòng dạ lúc ban đầu. Lòng dạ sẵn có.)

Diệp Hỏa là hạng người gì không phải cậu không biết, nhưng thích rồi thì còn có thể có biện pháp nào?

Loại chuyện yêu thích này, tới vội vàng không kịp chuẩn bị, lý do cũng không thể hiểu được. Muốn nhìn thấy nụ cười của hắn đối với mình xuất phát từ nội tâm mà không phải lịch sự, muốn thấy hắn chính miệng kể ra những chuyện không vui với mình, muốn cho hắn buông lỏng thần kinh hạ xuống đề phòng khi ở cạnh mình.

Muốn trở thành, cái người đứng ở bên cạnh hắn.

Sở Hạ Lâm từng bước một biến Sở gia trở thành “Hải yêu” hỗ trợ cho Poseidon, cũng lợi dụng hồ sơ của Diệp Hỏa nhờ cậy chuyên gia trong “Hải yêu” cải tạo thân thể cậu không khác gì Diệp Hỏa. Này cũng là lý do vì sao rõ ràng đều tiêm vào vắc xin phòng bệnh sinh ra kháng thể bảo hộ, mà phản ứng sinh lý cùng biến hóa ngoại hình của Sở Hạ Lâm lại mãnh liệt hơn Chu Tụng.

Chỉ là cho dù mục đích của “Hải yêu” hay là chuyện cải tạo thân thể, đều nhất định không thể thẳng thắn với Diệp Hỏa.

Người kia không cần nhiều lời. Đa nghi như Diệp Hỏa, nếu như ngay từ đầu biết rõ cậu là người của Scylla, sẽ như thế nào dễ dàng cho phép cậu cùng chung một mái nhà với hắn lâu như vậy?

Người kia… Sở Hạ Lâm nhớ đến đêm mưa Diệp Hỏa khóa cậu lại trong hòm sắt, tuy rằng Diệp Hỏa ngoài miệng nói có chuyện gì đều phải cùng nhau đối mặt, Sở Hạ Lâm cũng không muốn mạo hiểm, bởi vì cậu cũng không làm được.

Nói dễ nghe, một khi nguy hiểm phát sinh, ai lại không phải  “ích kỷ” muốn cho đối phương sống sót a…

Cũng nên có người đứng ra, bảo vệ quốc gia cũng vậy chống lại xác sống cũng vậy, đều phải có một người đứng ra.

Nếu như nhân loại có thể được cải tạo, nếu như Diệp Hỏa có thể được cải tạo, như vậy cậu…

Quá trình cải tạo đau đớn như thịt nát xương tan rút gân lột da. Bởi vì lý luận mơ hồ không rõ, thật sự thực hiện chỉ có thể lần lượt nếm thử. Phương pháp Diệp Cảnh Ưng dùng trên người Diệp Hỏa Sở Hạ Lâm đều thử một lượt, thậm chí nhiều hơn.

Diệp Hỏa chịu qua khổ, Sở Hạ Lâm cũng không tốt là bao.

Nếu như cậu có thể thay thế Diệp Hỏa trở thành vũ khí kia…

Sở Hạ Lâm cho tới giờ đều là nghĩ như vậy, ý nghĩ này cắm rễ ở trong đáy lòng Sở Hạ Lâm chưa bao giờ thay đổi, về sau khi đối mặt với đông đảo xác sống dưới tầng hầm, cũng là như thế.

Cuối cùng… lui vạn bước mà nói, cho dù không thể thay thế Diệp Hỏa trở thành vũ khí, cũng không thể để cho một mình hắn đứng ở chỗ đó.

Đứng sóng vai.

Sở Hạ Lâm thầm nghĩ.

Diệp Hỏa, thống khổ trong quá khứ cùng lý tưởng tương lai của anh, em đều nguyện ý gánh vác cùng anh.

Nếu như anh giết người, em sẽ giải quyết hậu quả; nếu như anh phóng hỏa, em sẽ mượn gió đông; nếu như muốn đánh trận, em sẵn sàng ra trận.

Một ngày nào đó anh chết đi, mặc kệ chết ở chỗ nào, chết thành cái dạng gì, em sẽ treo cờ chiêu hồn gọi anh.

Cho dù trở thành quái vật, em vẫn sẽ cùng với anh.

Trong phòng của Cố Tây An.

Diệp Diễm kiểm tra lưng của Cố Tây An, nói với Cố Nam Ninh đang vẻ mặt lo lắng: “Không có vấn đề, cậu đừng lo lắng.”

“Sẽ để lại sẹo sao?” Cố Nam Ninh hỏi.

Diệp Diễm nhìn vết thương có diện tích lớn của Cố Tây An, đáp: “Ừm…” Dừng một chút nói tiếp: “Chuyện để lại sẹo cậu cũng đừng lo, đến lúc đó rồi sẽ có biện pháp.”

Cố Nam NInh gật gật đầu, lại thấy Chu Tụng đẩy cửa bước vào.

Chu Tụng nhìn thấy Diệp Diễm, lông mày liền nhíu lại.

Diệp Diễm cười ngượng ngùng, nhìn vẻ mặt Chu Tụng, có lẽ người “Hải yêu” đã nói thân phận Sở Hạ Lâm cho anh, Diệp Diễm hỏi: “Cậu cũng biết rồi?”

Chu Tụng còn chưa kịp nói gì, cửa lại bị đẩy ra.

Diệp Hỏa đẩy cửa đụng trúng một người, lúc này mới phát hiện Chu Tụng đứng ở cửa.

Chu Tụng để cho Diệp Hỏa đi vào. Anh và anh em Cố gia nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía Diệp Hỏa, trong mắt lộ ra miệt thị không che giấu.

Diệp Hỏa cũng không để trong lòng, hắn xua tay nói: “Tất cả ra ngoài đi, chúng ta mở cuộc họp.”

Diệp Hỏa đi phía trước, Diệp Diễm đi bên phải hắn.

Hắn nhìn về phía bên phải, còn thiếu một chút, Ngụy Trừng, chỉ còn thiếu chút nữa, chờ bọn tớ tới đón.

Diệp Hỏa ngồi xuống khoang phổ thông, chờ Chu Tụng tập hợp đủ thành viên “Hải yêu”.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm vào kiếm của Sở Hạ Lâm. Diệp Hỏa rút kiếm khỏi vỏ, hàn quang nơi lưỡi kiếm lập lòe, dính máu của không biết bao nhiêu người, mà phần lớn máu phía trên này… đều là các sư huynh sư tỷ của Sở Hạ Lâm…

Lúc Diệp Hỏa ở trên xe dã ngoại nhìn thấy vết thương trên cổ Sở Hạ Lâm chậm rãi lành lại liền nhận ra một vài chuyện.

Khi đó hắn nhìn Sở Hạ Lâm còn nằm trên giường, tuy rằng vết thương trên cổ Sở Hạ Lâm đang khôi phục lại nhưng người vẫn còn chưa tỉnh.

Năng lực chữa trị tái sinh, võ lực vượt quá người thường cùng thân thể biến hóa vượt quá tác dụng phụ của vắc xin…

Sót cái gì… hắn nhất định để sót cái gì…

Diệp Hỏa nhìn lại mẫu gen của Sở Hạ Lâm, dùng thiết bị có hạn trên xe làm kiểm tra đo lường——

Khốn nạn…

Sở Hạ Lâm đồ khốn nạn nhà em… lừa đảo…

Diệp Hỏa nhìn khuôn mặt Sở Hạ Lâm, nghĩ đến những chuyện Sở Hạ Lâm làm cho tới bây giờ.

Một người như vậy sao có thể thật sự làm thương hắn…

Trong nháy mắt Diệp Hỏa hận không thể móc ra tâm can của mình.

Giống như lời Chu Tụng nói, cảnh giác của hắn thật sự hại hắn.

Sở Hạ Lâm hẳn là tâm ý nguội lạnh đối với hắn, khi đó trong ánh mắt cậu đều là không thể tin được còn run rẩy nắm chặt tay Diệp Hỏa, nhéo đến lòng mình đau nhức.

Diệp Hỏa nhắm chặt mắt, thu kiếm vào vỏ.

Một đoàn người tập trung ở khoang phổ thông phía sau khoang hạng nhất. “Hải yêu” chỉ còn lại hai mươi mấy người, cộng thêm đám người Chu Tụng cùng lắm chỉ chưa đến ba mươi người, cho dù ở trên máy bay cũng chỉ ngồi đủ mấy hàng, thoạt nhìn thế lực mỏng yếu.

Diệp Hỏa gỡ bỏ hệ thống định vị trên vòng cổ của bọn họ trước, lại kiểm tra thể chất của bọn họ, đều không có vấn đề gì.

Diệp Hỏa đứng ở phía trước mọi người, hắn vừa mở miệng liền nói thẳng: “Mục đích của Diệp Cảnh Ưng đã quá rõ ràng.” Hắn nói: “Ông ta muốn xây dựng một thế giới chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại, đào thải tất cả những người ông ta cho là vô năng. Vì thế ông ta liền mượn tay của ‘Thuyền cứu nạn’ biến phần lớn những người dân bình thường không có quyền thế thành xác sống, sau khi leo lên ‘Thuyền cứu nạn’ tiến thêm một bước lợi dụng chức vị lấy được tư liệu của thành viên của ‘Thuyền cứu nạn’, bí mật chém tận giết tuyệt những người vô năng của các quốc gia trên ‘Thuyền cứu nạn’.”

Diệp Hỏa tổng hợp lại những chuyện biết được nói cho những người đang ngồi, kể cả hành động của Diệp Cảnh Ưng, chuyện Diệp Diễm cùng Ngụy Trừng cùng xác sống bên dưới tầng hầm, mọi người hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều có suy tính của riêng mình.

Diệp Hỏa dừng một chút lại nói: “Gặp phải nguy cơ, giữ lại người có gen ưu tú có lẽ là lựa chọn ‘lý trí’, nhưng rốt cuộc cái gì là ưu tú, cái gì lại là vô năng? Tôi không cho rằng gen có thể quyết định giá trị tồn tại của một người, cũng không cho rằng ai có thể đủ tư cách quyết định sinh mệnh của một người khác, cho dù là còn sống hay đã chết.” Hắn nhớ tới nguyên nhân mình được ra đời, siết chặt tay.

Diệp Hỏa nâng mắt nhìn, ánh mắt đảo qua mọi người, hắn nói: “Tôi không có lý tưởng vĩ đại, nhiều nhất cũng chỉ là muốn cùng người thân, bạn bè, người yêu trải qua những ngày an ổn thái bình, không cần mỗi ngày chờ đợi lo lắng, cũng không cần từng giây từng phút lo lắng đến an nguy của người ra ngoài.”

“Tôi tin… đây cũng là tâm nguyện của các vị đang ngồi đây.” Hắn nói.

Diệp Hỏa: “Hơn nữa, trận chiến ngày hôm nay bỏ qua thù hận quốc gia càng liên quan đến thù riêng với Diệp Cảnh Ưng… thù của tôi, thù của bạn bè tôi, Sở Hạ Lâm còn có thù của các vị. Nếu như nguyện ý tin tưởng tôi theo tôi một trận này, tôi tất nhiên là vô cùng cảm kích. Trận này thắng hay thua, có thể trở về được hay không, tôi cũng không thể cam đoan với các vị. Cùng với việc ngồi chờ chết, không bằng ra sức đánh cược một lần. Nếu các vị tình nguyện an phận ở một góc, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, Cho dù chỉ có một mình tôi, tôi cũng phải kết thúc với ông ta.” Con ngươi hắn lập lòe, giống như cái đêm tuyết của tết âm lịch một năm trước.

Yết hầu Diệp Hỏa lên xuống, nói: “Tôi chưa bao giờ phủ nhận tôi là một người ích kỷ.” Khi hắn nói xong câu này đảo mắt qua Chu Tụng cùng Cố Nam Ninh: “Nhưng tôi cũng có người quan tâm, em ấy dạy tôi rất nhiều, nhưng tôi lại khiến em ấy thất vọng rồi. Nếu như có thể mà nói, tôi cũng phải làm vài thứ cho em ấy, mang cho em ấy một thế giới thái bình.” Diệp Hỏa cầm chất xúc tác trong tay, đưa ra trước mặt mọi người: “Cái này chính là giác ngộ của tôi.” Máy bay đáp xuống một sân bay nào đó ở Hawaii, Diệp Hỏa đứng lên đeo kiếm của Sở Hạ Lâm trên lưng, đi đến lối ra.

Một đoàn người đi ngang qua căn phòng của Sở Hạ Lâm, Diệp Hỏa cố tình dặn dò Cố Nam Ninh: “Anh của cậu cùng Sở Hạ Lâm liền nhờ cậu chiếu cố. Vết thương của Sở Hạ Lâm rất nghiêm trọng, lại một đường lắc lư, cậu đừng động vào em ấy, chờ chúng tôi trở về xử lý.” Cố Nam Minh muốn nói lại thôi: “Các anh…” còn quay về được không?

“Sẽ về được.” Diệp Hỏa biết rõ cậu muốn hỏi gì, đáp.

Cam Qua cùng Chu Tụng vô vỗ vai Cố Nam Ninh, lại dùng sức ôm cậu, nói mấy lời.

Diệp Hỏa nhìn chằm chằm vào cửa phòng Sở Hạ Lâm, thở dài một hơi liền đi thẳng về phía trước.

Trong phòng, Sở Hạ Lâm nhìn bóng người in trên cửa, dùng hết sức lực đập giường, gọi không ra một chữ.

Diệp Hỏa tên khốn này… khiến cậu không nhúc nhích được lại không nói được, an tâm cái rắm!

Hắn rốt cuộc đã phát hiện ra chuyện mình muốn thay thế hắn, cho nên mới khiến cậu trở thành bộ dạng hiện tại.

Đệch anh Diệp Hỏa… mẹ kiếp… mẹ kiếp…

Lại mẹ nó để lại em một mình…

Cho dù…

Đệch…

Đệch mẹ anh…

Cho dù…

Dù chỉ một cái liếc mắt…

Sở Hạ Lâm nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, đôi mắt gần như muốn trừng ra ngoài.

Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thanh âm kia càng lúc càng gần, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Diệp Hỏa xuất hiện ở trước cửa.

Hắn bước nhanh qua ôm lấy Sở Hạ Lâm, tay chân Sở Hạ Lâm không cử động được, chỉ có thể tựa đầu vào hõm vai Diệp Hỏa. Sở Hạ Lâm hé miệng hung hăng cắn xuống vai Diệp Hỏa, hận không thể cắn thủng vai hắn, Diệp Hỏa rồi lại ôm cậu càng chặt.

“Em ngoan.” Diệp Hỏa hôn hôn cổ Sở Hạ Lâm, cuối cùng buông cậu ra, nói với Cố Nam Ninh bên cạnh: “Nhờ cậu.”

Sở Hạ Lâm hé miệng muốn giải thích chính mình không có gì, nhưng cái gì cũng nói không ra.

Cậu nhìn Diệp Hỏa, trái tim đánh trống reo hò, một giây tiếp theo liền trầm xuống.

Sở Hạ Lâm miễn cưỡng nâng tay sờ tai Diệp Hỏa, ngón tay đan vào mái tóc Diệp Hỏa.

“Tóc dài rồi hả?” Diệp Hỏa nắm tay Sở Hạ Lâm đặt xuống mu bàn tay một nụ hôn: “Chờ anh trở lại em cắt giúp anh.”

Hắn ghé vào bên tai Sở Hạ Lâm khẽ nói: “Bảo bối, chuyện trên đất liền giao cho em. Anh sẽ lập tức trở lại, cũng đừng nói anh bỏ lại em một mình.” Diệp Hỏa đứng dậy, trước khi đi cuối cùng nhéo mũi Sở Hạ Lâm cười cười.

Lần này đến lượt anh bảo vệ em.