Ngụy Trừng ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cậu liếc nhìn đồng hồ dưới góc phải của màn hình —— bốn giờ năm mươi bảy, sắp đến giờ tan tầm rồi.
Cậu đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, đứng dậy chợt nghe thấy có người gõ cửa, đầu Ngụy trừng nháy mắt liền đâu, mỗi lần đều là sắp đến giờ tan tầm liền đến việc.
Người đến là thuộc hạ của cậu, nói thật cũng không phải chuyện trên công việc. Cậu ta đưa tới thiệp mời cùng bánh kẹo cưới, nói hai ngày nữa cậu ta sẽ kết hôn, mong phó cục Ngụy vui lòng nhận cho.
Ngụy Trừng theo phép lịch sự cười cười nhận thiệp mời, lại khách sáo một phen. Đã đến giờ tan tầm, Ngụy Trừng thu dọn đồ đạc ra cửa, ở trước cửa lại thấy được cậu cấp dưới kia. Người nọ đang ở trước cửa nói chuyện gì đó với một nữ sinh, Ngụy Trừng nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, nữ sinh kia hẳn là vị hôn thê của cậu ta.
Đã đến lúc này rồi còn có tâm tư kết hôn? Ngụy Trừng khẽ hừ một tiếng.
Từ đầu đến giờ có tên trên danh sách này có chỗ dựa liền không biết sợ*, trong vòng hơn một tháng này, kết hôn sinh con nhưng cũng là chuyện thường.
(*Nguyên văn 有恃无恐 hữu thị vô khủng: thị là chỗ dựa, khủng là sợ.)
Ngụy Trừng lấy ra thiết bị đầu cuối* mở ra tư liệu về nam sinh kia, đoán chừng cách ngày cậu ta ‘mất tích’ cũng chỉ còn lại hai tháng nữa, không biết Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm có thể chạy đến trước hay không…
(*终端机 chung đoan cơ: Một thiết bị đầu cuối máy tính là một thiết bị phần cứng điện tử hoặc điện cơ được sử sụng để nhập dữ liệu vào, và hiển thị hoặc in dữ liệu ra từ một máy tính hoặc một hệ thống điện toán.)
Được rồi, cho dù bọn họ có tới hay không đều là một chuyện khác rồi.
Hai người bọn họ trên đất liền sống thật tốt, muốn gì có đó. Nếu như có thể phá giải vòng cổ của Diệp Diễm còn có thuốc giải cho thứ phóng ra từ vòng cổ… bọn hắn ngược lại không cần tới “Thuyền cứu nạn” tìm cậu.
Ngụy Trừng một bên đi về phòng một bên nghĩ, thời điểm đi ngang qua một căn phòng cậu do dự một chút, vẫn là móc chìa khóa ra.
Cửa vừa mở, bên trong liền truyền tới âm thanh chém giết.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang vùi mình trên sô pha, trên màn hình là hai nhân vật đang đánh đến khó phân thắng bại.
Thiếu niên vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền tắt tivi, nhét cần điều khiển vào giữa sô pha.
“Đừng giấu, thiếu gia.” Ngụy Trừng dựa cửa có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu niên: “Là anh.”
“Thầy…?” Thiếu niên thấy là Ngụy Trừng, khuôn mặt trắng bệch mới có chút huyết sắc, cậu cuống quít đứng dậy, chăn lông đang đắp trên đùi liền rơi xuống đất, thiếu niên mở miệng nói: “Em còn tưởng rằng hôm anh anh không… khụ khụ khụ…”
Ngụy Trừng đi qua nhặt chăn lên đắp cho cậu, sờ đến bàn tay lạnh buốt của cậu, lại cởi áo choàng phủ lên vai cậu, một bên lẩm bẩm: “Thân thể kém như vậy, như thế nào cùng một kiểu đức hạnh* giống như em trai cậu.”
(*bộ dạng, nhưng í xấu, chế giễu.)
“Thầy nói gì?” Thiếu niên không nghe rõ lời Ngụy Trừng nói, vừa dứt lời lại không ngăn được ho ra tiếng.
“Không có gì.” Ngụy Trừng rót cho cậu ly nước, giúp cậu thuận khí.
“Anh là đến đưa em cái này.” Cậu móc ra hai phần kẹo mừng từ trong túi, thiếu niên mừng rỡ cầm vào tay liền muốn lột ra, bị Ngụy Trừng đè lại: “Đợi em không ho mới được ăn.”
“Vậy phải đợi đến cuối đời a.” Thiếu niên bất đắc dĩ cười cười, cất kẹo vào, nếu để cho cha phát hiện, tránh không được phải bị ăn mắng.
“Đời này.” Ngụy Trừng xoa xoa đầu cậu, lại hỏi: “Đề mục lần trước để lại em làm chưa?”
Thiếu niên cầm sổ ghi chép từ trên bàn trà qua, hỏi Ngụy Trừng mấy đề cậu đánh dấu: “Thầy phải nhanh dạy em, bằng không ba trở về lại phải mắng em a.”
Bởi vì chỗ tránh nạn cũng không ít thiếu niên đang độ tuổi đi học, “Thuyền cứu nạn” cũng có trường học. Nhưng thiếu niên trước mắt thân thể quá kém, ra khỏi căn phòng này cũng khó, càng đừng nói đến trường đi học.
Ngụy Trừng đã dạy thiếu niên mấy ngày rồi, thiếu niên thông minh chăm chỉ, học cũng rất nhanh.
Chẳng quá đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi đều là ham chơi, sau khi giải đề xong thiếu niên liền đòi Ngụy Trừng cùng chơi game. Ngụy Trừng thấy hôm nay cũng không bận gì, cũng không miễn cưỡng, chẳng qua là sau khi dẫn cậu vào cũng chỉ khép hờ chứ không khóa, cậu dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng với thiếu niên: “Nhỏ giọng một chút, như vậy ba em trở về chúng ta có thể nghe thấy.”
Thiếu niên liền vui vẻ đưa cần điều khiển qua. Thiếu niên đánh game cũng là một tay lão luyện, Ngụy Trừng thật mau liền thua sạch sẽ.
“Thầy ở đây không đúng… phải chơi thế này.” Cậu vừa nói vừa cầm hai tay của Ngụy Trừng, cầm đến bàn tay phải cứng ngắc lạnh như băng, cậu giật mình vội vàng buông tay xin lỗi: “Xin lỗi…”
“Không có gì phải xin lỗi.” Ngụy Trừng nói.
“Còn đau không?”
“Không đau.”
“Em có thể nhìn qua không?”
“Em đã nhìn mấy lần rồi?” Ngụy Trừng mặc dù nói vậy, nhưng vẫn là gỡ bao tay xuống, đưa tay tới trước mặt thiếu niên. Thiếu niên nhìn chằm chằm bàn tay bằng máy kia, lại cởi nút ra xắn tay áo của Ngụy Trừng lên trên. Ngụy Trừng thấy cậu vất vả, liền dứt khoát cởi bỏ sơ mi để trần ngực cùng cánh tay ra cho thiếu niên, một bên trêu ghẹo: “Em chính là muốn nhìn anh cởi áo đúng không?”
Toàn bộ vai phải của cậu cũng đều là máy, dưới ánh đèn còn phản xạ ánh bạc của kim loại.
Thiếu niên vuốt ve cánh tay phải của Ngụy Trừng, nói: “Hiện tại anh nói không đau, lúc ấy nhất định đau.” Dừng một chút lại nói: “Rốt cuộc là ai khiến anh thành như vậy? Anh dù thế nào cũng không nói, anh nói cho em, em tìm hắn báo thù!”
Ngụy Trừng bật cười, cậu không cách nào tưởng tượng được tình cảnh hai bệnh nhân thâm niên cùng đánh nhau. Vừa nghĩ tới Diệp Hỏa, nụ cười của Ngụy Trừng cứng lại trên mặt.
Thiếu niên dễ dàng đâm thủng nụ cười của Ngụy Trừng, nói: “Thầy cười thật khó nhìn.”
Ngụy Trừng nắm chặt bàn tay bằng máy kia, hiện tại cậu đã có thể linh hoạt sử dụng cánh tay này rồi, còn nhớ rõ lúc vừa gắn tay này vào, thật sự là làm gì cũng không được.
Thiếu niên vốn còn muốn hỏi gì, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, nói nhỏ: “Ba em về rồi.” Một bên nói một bên cuống quít dọn đồ, hai tay cầm đồ không ngừng run rẩy.
Tiếng bước chân này Ngụy Trừng lại vô cùng quen thuộc, máu trong người chợt lạnh, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh thiếu niên.
Người tới mở cửa, đặt cặp công văn xuống đất, nhìn thấy Ngụy Trừng liền lên tiếng chào hỏi: “Cậu đến rồi?”
Ngụy Trừng gật gật đầu, cứng ngắc kêu: “Chú Diệp.”
Diệp Cảnh Ưng nhìn chung quanh, đến trên bàn cầm vở ghi chép lên, hỏi thiếu niên trên ghế sô pha: “Hôm nay con học cái gì, Tiểu Viêm?”
Sợ hãi đối với Diệp Cảnh Ưng đã khắc sâu vào xương cốt Ngụy Trừng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Cảnh Ưng Ngụy Trừng đã cảm thấy người này âm lãnh đến đáng sợ.
Khi đó Diệp Cảnh Ưng vẫn là đồng sự của cha Ngụy Trừng, Ngụy Trừng có khi đến đơn vị tìm cha sẽ thấy bóng dáng của Diệp Cảnh Ưng.
Diệp Cảnh Ưng dù thế nào cũng là khuôn mặt khó đăm đăm*, bận rộn làm này làm kia, Ngụy Trừng gọi ông chú Diệp ông cũng chỉ gật đầu, sẽ không đùa giỡn với hậu bối như những người lớn khác.
(*Nguyên văn 板着一张脸 bản trứ nhất trương kiểm: tỏ vẻ bất mãn, mặt k biểu tình, k vui, hỏi cái j cũng xa cách, khiến người nhìn k thoải mái kỳ thật bản thân cũng k vui vẻ.)
Ký túc xá của nhân viên phòng nghiên cứu đều cùng một chỗ, đám con nít hợp lại chơi chung với nhau, Ngụy Trừng rồi lại chưa từng gặp qua Diệp Hỏa. Phòng Diệp Hỏa tại tầng một, Ngụy Trừng thấy hắn cũng chỉ là qua mấy lần thông qua cửa sổ nhìn thấy Diệp Hỏa dựa bên cửa sổ đọc sách. Diệp Hỏa thấy Ngụy Trừng nhìn hắn thì gật gật đầu, sau đó lại dời mắt về lại trang sách, không nói một câu. Ngụy Trừng chưa từng quan sát Diệp Hỏa ở khoảng cách gần, mỗi lần tiểu Diệp ra ngoài đều là dáng vẻ bệnh tật, che phủ kín bưng chỉ lộ ra đôi mắt.
Lúc nhỏ Ngụy Trừng cũng rất sợ Diệp Hỏa, tiểu Diệp giống như cha hắn cả ngày đều là một bản mặt, tuy rằng biết rõ đạo lý hiểu phép lịch sự sẽ đáp lại lời của người lớn, nhưng hắn không nói nhiều, người lớn trêu chọc hắn hắn cũng không cười.
Diệp Hỏa sáu tuổi thì cha mẹ ly hôn, Diệp Cảnh Ưng chuyển ra khỏi khu ký túc xá, Ngụy Trừng liền không còn mấy cơ hội nhìn thấy hắn.
Nhưng từ ngày hôm đó Ngụy Trừng ngược lại có thể thường xuyên gặp Diệp Hỏa. Cậu cùng tuổi với Diệp Hỏa, về sau lại cùng một trường tiểu học với Diệp Hỏa, tuy rằng không chung lớp, nhưng mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Tiểu Diệp Hỏa mỗi ngày đều chết dí trong nhà, làn da do không phơi nắng mà trắng bệch, lúc nào cũng là vẻ mặt mất hứng, giống như Ngụy Trừng, những bạn học nhỏ khác đều sợ hắn. Con nít lanh mồm lanh miệng lại thích náo nhiệt, dù chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi cũng dễ dàng ba người thành hổ*, rất nhanh Diệp Hỏa liền từ đối tượng bị sợ hãi biến thành đối tượng bị trêu chọc.
(*三人成 tiếng đồn cứ lặp đi lặp lại có thể khiến người ta tin là thật.)
Tiểu Diệp Hỏa tuy rằng tính cách không tốt nhưng cũng không để bụng trong miệng những người khác nói gì, nhưng con thỏ nóng này cũng có lúc cắn người, huống chi Diệp Hỏa là một con sói.
Bọn họ biết rõ Diệp Hỏa không thích bị đụng liền càng muốn đụng vào hắn, lúc đầu chỉ giả bộ như lơ đãng đụng phải, mấy loại đánh nhỏ nháo nhỏ* tựa như lúc đi ngang qua giả bộ đụng vai một cái này, về sau biến thành lớn mật trêu chọc trắng trợn.
(*小打小闹 tiểu đả tiểu nháo.)
Loại ác ý vô thức từ trẻ con là đáng sợ nhất.
Lần đầu tiên Ngụy Trừng nhìn thấy trên mặt Diệp Hỏa có biểu tình rõ ràng chính là ở một lần sau khi tan học, một đám con nít bao quanh Diệp Hỏa ở sân thể dục, xô xô đẩy đẩy, chỉ chốc sau liền lao vào đánh nhau. Ngụy Trừng từ nhỏ đã có tinh thần trọng nghĩa cao, dù cho sợ Diệp Hỏa, cậu cũng chạy ra khỏi phòng học, nắm cánh tay đứa nhỏ đang đánh người kéo ra, la lớn: “Các cậu không được khi dễ… Diệp Hỏa?!”
Diệp Hỏa bị cậu nắm vai kéo qua, nhe răng, hai mắt đỏ hồng đều lộ ra oán hận. Ngụy Trừng lần đầu tiên nhìn thấy loại biểu tình thô bạo như thế ở trên mặt một đứa bé, mà đứa nhỏ dưới đất đã bị hắn đánh đến đầu rơi máu chảy, răng mất mấy cái.
Thì ra đám nhỏ ồn ào vây quanh vốn nhìn thấy cầm đầu bị đánh cũng không dám tiến lên, chỉ đứng bên cạnh nhìn, đều bị sợ liên lụy.
Ngụy Trừng kéo Diệp Hỏa một cái, đứa bé bị đánh kia lập tức chạy mất, mấy đứa nhóc vây xem cũng nhao nhao tan tác mỗi đứa một ngả, trên sân chỉ còn lại Ngụy Trừng cùng Diệp Hỏa.
Ngày hôm sau Diệp Hỏa cũng bởi vì đánh nhau mà bị mời phụ huynh, thì ra đứa bé cầm đầu kia mang thương về nhà, người trong nhà cho rằng nó ở trường bị khi dễ, la hét muốn đòi công đạo. Đám nhóc kia lúc này lại nhao nhao nhảy ra chỉ trích Diệp Hỏa ra tay trước, Diệp Hỏa không nói một lời dựa tường đứng đấy.
Ngụy Trừng biết chuyện này vội vàng chạy đến văn phòng, thay Diệp Hỏa giải thích nói là đám nhỏ kia khi dễ người trước.
Trong nhà đứa bé kia cũng có chút quyền thế, mặc dù giáo viên không thiên vị ai, nhưng sự tình cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Ngụy Trừng giận dữ nói với Diệp Hỏa: “Chuyện này không phải cậu sai! Vốn dĩ là bọn họ khi dễ người trước!”
Diệp Hỏa ngược lại không nói gì, đến căn tin mua hai que kem, lại thở hổn hển chạy về, chia cho Ngụy Trừng một cây.
Ngụy Trừng ăn kem hỏi: “Rõ ràng không phải cậu sai, vì sao cậu không nói lời nào?”
“Tớ đã nói với giáo viên.” Diệp Hỏa nói: “Bọn họ nhiều người như vậy, tớ chỉ có một cái mồm, cứ lặp lại một câu thì có ý nghĩa gì? Nếu cô giáo đã tin tớ, từ lần đầu tớ nói cô cũng nên hiểu, không tin lời tớ mà nói, có nói nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì?”
Dừng một chút hắn lại nói tiếp: “Lần này quả thật là lỗi của tớ.”
“Không phải —— “
“Tớ không nên trực tiếp đánh nó, hẳn là lén lút…” Diệp Hỏa lầm bầm, nói cái gì Ngụy Trừng nghe không rõ.
Về sau đám nhỏ khi dễ người kia lại là từng đứa từng đứa bị báo ứng mà không rõ lý do, rồi lại không biết là ai làm, đành phải im lặng chịu đựng.
Từ sau lần đó Ngụy Trừng cùng Diệp Hỏa liền trở thành bạn, rồi sau đó gặp Diệp Diễm, ba người liền thành anh em tình cảm sâu đậm, thẳng đến khi sự kiện kia phát sinh.
Nhiều khi Ngụy Trừng nghĩ, nếu như tất cả mọi chuyện cũng giống như khi còn bé, ai đúng ai sai vừa nhìn liền thấy thì tốt biết bao.
Lần thứ hai Ngụy Trừng nhìn thấy Diêp Cảnh Ưng, Poseidon đã phát triển như mặt trời ban trưa
Cậu vốn muốn đến phòng thí nghiệm tìm Diệp Hỏa, rồi lại đụng phải Diệp Cảnh Ưng mới từ phòng thí nghiệm đi ra.
Vài chục năm trôi qua Diệp Cảnh Ưng rồi lại không có gì biến hóa. Tuy rằng Diệp Hỏa cùng Ngụy Trừng là bạn thân, nhưng cũng rất ít khi nhắc đến Diệp Cảnh Ưng với Ngụy Trừng. Lúc ấy Ngụy Trừng đối với Diệp Cảnh Ưng cũng không hiểu nhiều lắm, chỉ vụng về chào ông: “Chú Diệp.”
Diệp Cảnh Ưng lôi kéo Ngụy Trừng hy vọng mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu nhiều năm qua đã chiếu cố Diệp Hỏa. Ngụy Trừng hỏi vì sao không gọi Diệp Hỏa tới, Diệp Cảnh Ưng giải thích Diệp Hỏa vừa mới làm bên phòng thí nghiệm, chốc lát cũng chưa động đậy được.
Ngụy Trừng cũng biết Diệp Hỏa thí nghiệm không đến mấy tiếng thì cũng chưa xong, liền theo Diệp Cảnh Ưng tìm một nhà hàng gần đây để chờ Diệp Hỏa.
Diệp Cảnh Ưng trở nên hòa ái không ít, ông ta đi thẳng vào vấn đề nói đến chuyện Poseidon cùng “Thuyền cứu nạn”. Ngụy Trừng vốn sững sờ, uống một ngụm cà phê, nghe ông tiếp tục giải thích.
“Cậu có nghĩ rằng, kỳ thật ‘Thuyền cứu nạn’ là một chuyện tốt hay không?” Diệp Cảnh Ưng lý luận, lại lấy ra số liệu, cuối cùng ông nói: “Phải đặt đại cục làm trọng.” Ngụy Trừng có chút tức giận, rồi lại e ngại Diệp Cảnh Ưng là trưởng bối không tiện mở miệng, cậu cười ha hả: “Vậy… vậy cũng không thể làm như thế a… đây quả thật là lấy mạng người ra đùa, chú nói thử xem?”
“Kéo dài nhân loại, duy trì chức năng hoạt động bình thường của trái đất ở mức độ lớn nhất, chẳng lẽ không được?” Diệp Cảnh Ưng hỏi.
“Dùng hy sinh gần như sinh mệnh của toàn bộ loài người vì đại giới sao?”
Diệp Cảnh Ưng chỉ vào những người ăn xin lang thang trên đường hỏi: “Những người này còn sống, nhưng cho dù còn sống thì có ý nghĩa gì? Bọn họ cả ngày tầm thường vô vị không làm mà hưởng, chỉ đơn thuần hưởng thụ phúc lợi tiêu hao tài nguyên, tánh mạng của bọn họ thì có ý nghĩa gì?”
“Những lời này của chú Diệp cũng không đúng a, mạng người nào có đắt rẻ sang hèn, người trên danh sách thì cao quý hơn người thường hay sao? Chưa chắc là vậy.” Ngụy Trừng nói.
“Quả thật chưa chắc.” Diệp Cảnh Ưng nói: “Tôi cảm thấy cậu không bằng Diệp Hỏa.”
Ngụy Trừng nghe thấy lời này của Diệp Cảnh Ưng thì ngây ngẩn cả người, hỏi: “Lời này của chú Diệp là có ý gì…”
“Diệp Hỏa có trên danh sách, cậu không biết sao?” Diệp Cảnh Ưng hơi nhướng mày, dừng một chút lại nói: “Diệp Hỏa thế nhưng là một trong số những người ở phòng thí nghiệm hiếm hoi có tên trên danh sách a. Lại nói, cậu căn bản cũng chưa xem qua danh sách đi…?”
“Tôi đã xem.” Ngụy Trừng nói: “Nhưng…”
Diệp Cảnh Ưng nghĩ một chút đột nhiên hỏi: “Tư liệu của cậu đều là lấy từ Diệp Hỏa sao?”
Ngụy Trừng không đáp, im lặng cầm ly cà phê lên lại uống một ngụm.
Qua hồi lâu Ngụy Trừng hỏi: “Vậy… vậy Diệp Diễm…?”
“Diệp Diễm là em trai tôi, đương nhiên…” Diệp Cảnh Ưng nói.
Đầu ngón tay Ngụy Trừng run rẩy. Trách không được Diệp Diễm nói phải để lại đường lui, thì ra Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm sở dĩ yên tâm lớn mật như vậy là vì đường lui đã sớm chuẩn bị tốt…
Dù cho kế hoạch thất bại, chỉ cần không bị phát hiện, bọn họ có thể toàn thây trở ra… mà mình….
“Chỉ tiếc.” Diệp Cảnh Ưng nói: “Lão Ngụy quá ngoan cố rồi, bằng không thì chỉ bằng ông ấy thì nhà cậu… ài.” Ông ra vẻ tiếc hận nói: “Nếu như lão Ngụy hiểu được mà nói, cấp trên cũng sẽ không phái tôi tới đón ông ấy.”
Ngụy Trừng sợ run, nhất thời không bình tĩnh được.
Diệp Cảnh Ưng lại nói một vài lời, cuối cùng ông nói: “Mấy cậu đều là những đứa nhỏ ưu tú nhất, nếu như cậu có thể cùng Diệp Hỏa và Diệp Diễm, ba người cùng lên thuyền, trên thuyền cũng coi như có bạn… có các cậu lên thuyền mà nói, cũng là chuyện may mắn của ‘Thuyền cứu nạn’. Nếu như trên ‘Thuyền cứu nạn’ đều là mấy người trẻ tuổi như các cậu, tương lai của nhân loại cũng tươi sáng hơn, nên cũng đừng tiếc hy sinh một vài người.”
“Cha tôi sẽ không đồng ý.” Ngụy Trừng nói: “Ông ấy dù thế nào…”
“Tại sao phải muốn lão Ngụy đồng ý?” Diệp Cảnh Ưng nói: “Kỳ thật rất đơn giản, đội của cậu vốn đang truy đuổi Poseidon đi? Nếu không phải cậu chắn cho bọn họ, Poseidon đã sớm bị tóm rồi. Chỉ cần cậu tố giác Poseidon, này là một công lớn, có lẽ có thể giúp nhà của cậu giành được mấy chỗ ngồi.”
Diệp Cảnh Ưng cười cười, lại nói: “Poseidon căn bản không có khả năng thành công, chỉ bằng mấy người các cậu làm sao có thể chống lại nhiều quốc gia trên thế giới như vậy được?”
“Ba người các cậu cũng sẽ gặp nhau trên thuyền.” Diệp Cảnh Ưng nói.
Nhiệm vụ đuổi bắt Poseidon nhiều lần bị cản trở, người trong cảnh đội quả thật đã bắt đầu hoài nghi có nội ứng rồi. Lời nói của Diệp Cảnh Ưng ngược lại nhắc nhở Ngụy Trừng, là thời điểm nên để lộ ra một ít tin tức cho đội, một khi bị phát hiện, Diệp Hỏa Diệp Diễm có đường lui, cậu chính là một đường lui cũng không có.
Không riêng gì cậu, ngay cả người nhà cậu cũng sẽ bị liên quan.
Ngụy Trừng bắt đầu không dấu vết lần lượt cung cấp vài tư liệu về Poseidon cho cảnh cục, thật thật giả giả hư hư thực thực, cũng không biết là hại hay giúp Poseidon.
Nhưng Ngụy Trừng biết rõ, từ lúc đó trở đi trong lòng cậu liền có khúc mắc đối với Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm rồi. Lời của Diệp Cảnh Ưng lại kích thích Ngụy Trừng, trên thế giới này có bao nhiêu người muốn sống, đáng giá sống tiếp?
Nhưng lui vạn bước tới nói, lại có ai có quyền quyết định sinh tử của gần như toàn bộ loài người?
Chuyện bán đứng Diệp Hỏa cùng chân chính tổn hại đến Poseidon, Ngụy Trừng tuyệt đối sẽ không làm.
Diệp Cảnh Ưng cũng phát hiện Ngụy Trừng này sẽ không toàn tâm toàn ý bán mạng cho ông ta, ban đầu ông nhiều lần mời Ngụy Trừng về nhà làm khách. Ngụy Trừng đoán Diệp Cảnh Ưng tìm cậu như vậy có lẽ có dị tâm, cũng âm thầm đề phòng, ý đồ thông qua tiếp xúc với Diệp Cảnh Ưng để làm rõ ông ta rốt cuộc muốn làm gì.
Cũng là ở trong nhà của Diệp Cảnh Ưng, Ngụy Trừng gặp thiếu niên kia lần đầu tiên. Thiếu niên vẫn luôn nằm trên giường, thỉnh thoảng mới xuống đất đi lại, Diệp Cảnh Ưng nói đây là thân thích gởi nuôi tại nhà ông, sức khỏe của đứa nhỏ này không tốt, có lệ cho qua chuyện. Cửa sổ của gian phòng cũng bởi vì thiếu niên không thể chịu gió mà luôn đóng kín.
Diệp Cảnh Ưng nhiều lần ám chỉ hy vọng Ngụy Trừng tố giác Poseidon, rốt cuộc có một lần trực tiếp nhắc đến tên Diệp Hỏa.
“Chú là hy vọng tôi làm hại con trai của chú sao?” Ngụy Trừng nhíu mày: “Tôi sẽ không làm như vậy, chú Diệp.”
“Tên phế vật kia… tên phế vật kia căn bản không xứng làm con tôi!” Kiên nhẫn của Diệp Cảnh Ưng qua thời gian dài rốt cuộc đã bị tiêu hao hết, ông đột nhiên phẫn nộ hô lớn, hòa ái giả vờ trên mặt kia cũng không còn tồn tại: “Sinh ra nó căn bản chính là sai lầm! Quả nhiên ai cũng không thể thay thế tiểu Viêm… cũng may tôi lại có tiểu Viêm… lại có tiểu Viêm… Diệp Viêm…” Ông nói xong nhìn về phía thiếu niên trên giường, khuôn mặt lộ ra biểu tình ôn nhu, ngay sau đó lại điên cuồng.
“Vì cái gì Diệp Hỏa có thể sống tốt như vậy? Vì cái gì một tên phế vật có thể sống được tốt như thế? Hiện tại nó còn đối nghịch với tôi!? Cũng không nghĩ là ai cho nó sinh mệnh! Ai cho nó cái quyền được sống!”
“Những nhân loại vô năng này đều đáng chết, nhân loại vô năng… ngu xuẩn…”
“Thuyền cứu nạn?! Ha ha ha!” Ông cười như điên, lại nói: “Người của ‘Thuyền cứu nạn’ cũng đều đáng chết! nhân loại vô năng đều đáng chết! Cũng không xứng để sống! Chờ xem… đều chờ đó cho tôi.. một thế giới chỉ có nhân loại hoàn mỹ mới có thể sống… thế giới không có đám phế vật này…” Diệp Cảnh Ưng nói năng lộn xộn, Ngụy Trừng lạnh lùng nhìn ông nổi điên.
“Chú Diệp…” Qua hồi lâu, Ngụy Trừng thấy ông ta rốt cuộc an tĩnh mới mở miệng, lại đột nhiên mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Diệp Cảnh Ưng mời Ngụy Trừng đến nhà mấy lần, đã sớm bỏ thuốc vào trong đồ ăn và nước, bằng không Ngụy Trừng cũng sẽ không nghe lời mỗi lần đều tới nhà ông. Diệp Cảnh Ưng tính toán thời gian, đợi đến khi Ngụy Trừng nghiện hoàn toàn mới ngả bài với cậu.
Cơn nghiện nổi lên giống như hàng vạn con kiến cắn xương, giày vò đến người tê tâm liệt phế sống không bằng chết.
Diệp Cảnh Ưng thừa dịp Ngụy Trừng hôn mê, cưỡng ép cha mẹ cậu đến nhà. Ông nhốt lại Ngụy Trừng cùng cha mẹ cậu, dùng thuốc khống chế. Ngụy Trừng muốn sống không được muốn chết cũng không xong, trời cao không đường chạy địa ngục không cửa vào, cả ngày đều bị cơn nghiện tra tấn ở bên bờ sụp đổ.
Cậu vốn không dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, thẳng đến khi nhìn thấy bộ dạng cha mẹ bị cơn nghiện tra tấn.
“Vì cái gì nhất định là tôi?!” Cả người Ngụy Trừng đều là mồ hôi lạnh, run rẩy co rúc dưới sàn nhà lạnh như băng, thống khổ chất vấn Diệp Cảnh Ưng: “Nếu như ông biết nhiều như vậy, vì cái gì không tự mình —— ” “Cậu vẫn chưa rõ sao?” Diệp Cảnh Ưng nắm tóc Ngụy Trừng: “Nếu như không có các cậu, cậu cảm thấy Diệp Hỏa sẽ còn kiên trì làm những chuyện không có ý nghĩa này sao?Nó biết cậu tố giác nó, dựa vào tính cách của nó nó còn có thể tin tưởng ai? Nếu Poseidon biết một trong số thủ lĩnh là người mật báo, nghi ngờ lẫn nhau, không lâu sẽ tan rã, chỉ cần Poseidon vừa hủy, ngay cả Diệp Hỏa… cũng sẽ bị hủy!”
“Dáng vẻ tuyệt vọng sợ hãi của nó tôi đều đã gặp qua, đúng… chính là biểu tình hiện tại của cậu.” Diệp Cảnh Ưng cười: “Tôi lại chưa từng thấy bộ dạng nản lòng thoái chí của nó. Để tôi nhìn xem.” Diệp Cảnh Ưng nắm tóc Ngụy Trừng ép cậu ngửa đầu, ông nhìn bờ bôi khô nứt run rẩy của Ngụy Trừng cười nói: “Cậu thế nhưng là anh em tốt nhất của nó, lại để cho tôi nhìn xem cậu có thể khiến nó lộ ra bao nhiêu biểu tình, loại người bị tình cảm chi phối như các cậu…”
“Ông nằm mơ ——” Ngụy Trừng cắn răng nhìn Diệp Cảnh Ưng.
“Tôi nằm mơ?” Diệp Cảnh Ưng cười lạnh, ông chỉ chỉ phòng cách vách: “Cậu hiện tại có bao nhiêu khó chịu, cha mẹ bên cạnh cậu cũng có bấy nhiêu khó chịu, cậu nhẫn tâm để cho bọn họ chịu phần khổ này? Lão Ngụy cũng đã lớn tuổi, lại thêm mấy lần, chậc chậc…”
Ngụy Trừng làm sao có thể nhẫn tâm.
Diệp Cảnh Ưng nhạy bén bắt được một tia sáng chợt lóe qua đáy mắt Ngụy Trừng, ông đưa cho Ngụy Trừng một bản văn kiện, nói: “Cậu xem, báo cáo tôi cũng đã viết cho cậu, cậu chỉ cần đưa lên là được rồi, rất đơn giản. Đối với loại người như mấy cậu, chính là phải thay các cậu làm hết mọi chuyện a.”
Ngụy Trừng cắn môi không nói gì, cũng không nhận phần văn kiện kia, Diệp Cảnh Ưng hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Ông ném văn kiện xuống bên cạnh Ngụy Trừng, rời khỏi phòng.
Ngụy Trừng cuối cùng vẫn ngăn không nổi cơn nghiện, nộp lên phần văn kiện kia.
Cậu ngơ ngác đi ra từ cảnh cục, liền chui vào chỗ ngồi phía sau xe Diệp Cảnh Ưng. Diệp Cảnh Ưng đưa thuốc cho cậu, Ngụy Trừng vội vàng bắt lấy viên thuốc kia liền bỏ vào trong miệng nuốt xuống, sau khi uống thuốc cả người liền muốn giải phóng khí lực. hiệu lực của thuốc khiến cho cậu ngồi cũng ngồi không yên, Diệp Cảnh Ưng vòng một cái, Ngụy Trừng liền ngã nhào xuống bên cạnh.
Đợi cậu hô hấp vững vàng, mới phát hiện cậu đang nằm trên đùi của Diệp Viêm cũng đang ngồi đằng sau. Hôm nay Diệp Cảnh Ưng muốn dẫn cậu ta ra ngoài kiểm tra sức khỏe, mới đưa Diệp Viêm theo.
Ngụy Trừng nhìn khuôn mặt không có biểu tình của Diệp Viêm, trong thoáng chốc thấy được Diệp Hỏa lúc trẻ. Cậu cảm thấy trên mặt có chút lạnh, mới phát hiện bản thân không biết lúc nào đã khóc ra.
Diệp Viêm nghiêm mặt lấy tay lau giọt lệ trên mặt Ngụy Trừng, nước mắt Ngụy Trừng rồi lại không ngừng được. Cậu quay mặt qua chỗ khác luống cuống tay chân lau sạch nước mắt, vẫn luôn cứng ngắc đưa lưng về phía Diệp Viêm, không dám quay đầu lại, lúc sau bởi vì tác dụng của thuốc phát huy, mơ mơ màng màng ngủ mất, mãi đến khi đến nhà Diệp Cảnh Ưng mới tỉnh lại.
Khi Ngụy Trừng tỉnh lại hai tay bởi vì thống khổ vừa rồi mà vẫn còn siết chặt, trong hoảng hốt cậu cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng chạm vào lòng bàn tay cậu. Cậu mở tay phải ra, phát hiện trong tay bất tri bất giác được nhét vào hai viên kẹo.
Cậu vội vàng quay đầu nhìn về phía Diệp Viêm, Diệp Viêm cứng ngắc nâng khóe miệng tạo thành một đường cong.
“Cậu cười thật khó nhìn.” Ngụy Trừng nói.