Sân thượng gió thổi phần phật, Diệp Diễm mỉm cười nhìn Sở Hạ Lâm, chậm rãi nâng tay phải lên ——
Ánh mắt Sở Hạ Lâm vừa lóe đột nhiên nâng đùi phải, một chân đặt ở cổ họng Diệp Diễm, đè Diệp Diễm vào lưới sắt.
Động tác của Diệp Diễm ngừng một chút, vẫn là không chút hoang mang giơ tay sửa lại tóc: “Đừng khẩn trương.” Anh nói.
Chân của Sở Hạ Lâm còn chưa buông Diệp Diễm ra, cậu nhìn chằm chằm Diệp Diễm, dường như muốn nhìn ra gì đó từ đôi mắt phía sau cặp kính kia.
Dung mạo của Diệp Diễm cùng Diệp Hỏa rất tương tự, ngay cả lúc mỉm cười đôi mắt đều cong cong.
Diệp Diễm nhìn Sở Hạ Lâm, hỏi: “Cậu không mệt sao?”
Anh nhìn Sở Hạ Lâm không có ý tứ buông mình ra, lại nói: “Cậu như thế tôi nói chuyện kiểu gì? Chẳng lẽ không phải cậu có lời muốn hỏi tôi mới dẫn tôi đến đây sao?”
Sở Hạ Lâm hơi nhún chân nghiền một cái, nói: “Tôi thấy anh vẫn nói được rất tốt.” Cậu mặc dù nói vậy, nhưng vẫn là chậm rãi buông Diệp Diễm ra.
Những lời vừa rồi của Diệp Diễm, toàn bộ đều là giả.
Cái gì mà anh ta sáng lập ra ‘Hải yêu’, gì mà ‘Hải yêu’ bị chính phủ càn quét, gì mà các anh em ‘Hải yêu’ tới tìm anh ta… tất cả đều là giả!
Đừng nói gì đến không phân biệt được 6 9, anh ta căn bản là không tới tìm mình và Diệp Hỏa!
“Hải yêu” rõ ràng là… tổ chức của Sở Hạ Lâm cậu.
Hơn một năm trước Diệp Hỏa dùng danh hiệu Hải thần Poseidon phản kháng “Kế hoạch Thuyền cứu nạn”, Sở Hạ Lâm lại lấy Hải yêu “Scylla” ăn thịt người trong thần thoại Hy Lạp làm danh hiệu của mình, bắt tay vào xây dựng “Hải yêu”.
Diệp Hỏa trời sinh tính đa nghi lại tâm cao khí ngạo, dùng người cần chất không cần lượng, này vốn là một chuyện tốt, ít người dễ dàng kiểm soát hơn nữa xác suất tiết lộ bí mật cũng giảm bớt ở một trình độ nhất định. Nhưng liền tạo thành vấn đề của giai đoạn sau, mỗi người đều tạo thành một bộ phận quan trọng không thể thiếu trong tổ chức, một khi lỗ hổng bị phá mở, tổ chức này ngay cả bổ sung người đều không kịp, liền lập tức tan rã.
So sánh với Poseidon, ‘Hải yêu” nhiều người lại hỗn tạp. Sở Hạ Lâm nhận rất nhiều người Diệp Hỏa cho rằng chưa đủ năng lực nên không tiếp nhận, những người này thuộc mọi tầng lớp trải rộng trong xã hội, cung cấp tin tức cho “Hải yêu”. Sự thật chứng minh cho dù nhiều người thì tính bảo mật cũng sẽ không chênh lệch là bao, “Hải yêu” cùng Poseidon gần như thành lập đồng bộ, rồi lại thẳng đến khi Poseidon bị phá mới nổi lên mặt nước.
Cũng may mà có người của Sở Hạ Lâm, nửa năm trước sau khi Ngụy Trừng mật báo Sở Hạ Lâm mới có thể nhận được thông báo sớm, trợ giúp Diệp Hỏa sống sót khỏi X Đại. Người của “Thuyền cứu nạn” cũng không phải chỉ biết ăn cơm, một đường trốn khỏi X Đại kia, cũng là vì có người của Sở Hạ Lâm âm thầm bảo vệ bọn họ mới có thể chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của “Thuyền cứu nạn”. Nói cách khác chỉ bằng vào hai người, cho dù Sở Hạ Lâm lợi hại thế nào, muốn trong tay “Thuyền cứu nạn” cứu ra Diệp Hỏa cũng là chuyện hoang đường*. (*Nguyên văn thiên phương dạ đàm 天方夜谭: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.)
Sở Hạ Lâm bởi vì bị thương ở lại nghỉ ngơi trong nhà Diệp Hỏa hơn một tuần, sợ bại lộ vị trí cũng không liên hệ với người của “Hải yêu”. Lúc ấy Diệp Hỏa thần hồn nát thần tính, tuy nói Sở Hạ Lâm cứu được hắn, nhưng đối với Sở Hạ Lâm vẫn là vô cùng đề phòng, “Hải yêu” cũng vậy “Thuyền cứu nạn” cũng vậy Sở Hạ Lâm lúc ấy cũng không dám nói với Diệp Hỏa, sợ hắn nghĩ nhiều. Không nghĩ tới một tuần sau lúc Sở Hạ Lâm trở lại võ quán, phát hiện triều đại của “Hải yêu” đã thay đổi. Cậu chỉ rời đi một tuần, “Hải yêu” vậy mà chỉ còn lại vài tàn binh bại tướng.
Cậu ý định tìm ra thủ phạm làm tan rã “Hải yêu” rồi lại không thu hoạch được gì. Cậu cũng thử dựng lại “Hải yêu”, nhưng lúc đó tiếng gió truy bắt “Hải yêu” rất chặt, “Hải yêu” cũng bị liên quan, chỉ là duy trì sự tồn tại của “Hải yêu”, Sở Hạ Lâm cũng đã cố hết sức. Cũng may lực lượng còn lại không nhiều lắm vừa trung tâm lại có năng lực, đối với nghiên cứu xác sống cùng phát triển vắc xin phòng bệnh lại nhanh chóng theo kịp tiến độ của Diệp Hỏa bên này.
Về sau xác sống bùng nổ khiến cho “Hải yêu” vốn đã không còn được mấy thành viên lại càng thêm thưa thớt. Sở Hạ Lâm vẫn luôn dùng rađio giữ liên lạc với bọn họ, đây cũng chính là vì cái gì Diệp Hỏa chưa từng thu được tin tức từ Scylla, bởi vì Scylla thật sự liền ở bên cạnh hắn.
Hiện tại xem ra, hẳn là Diệp Diễm thừa dịp mình rời đi một tuần kia mà phá hư “Hải yêu”. Nhưng anh ta rốt cuộc là như thế nào tu hú chiếm tổ mà thay vào đó?
“Hải yêu” mà anh ta gọi là những người nào?
Sở Hạ Lâm không nói một lời nhìn Diệp Diễm, từ lúc Diệp Diễm mặc trang phục phòng hộ vào cửa cậu đã bắt đầu đề phòng anh ta, chỉ có chút kinh ngạc tại khoảnh khắc anh ta gỡ mặt nạ xuống.
Sở Hạ Lâm vừa muốn mở miệng nói gì đó, Diệp Diễm liền làm hành động chớ có lên tiếng.
“Ha ——” Diệp Diễm nhếch miệng cười cười: “Tôi chỉ nói là biết cậu có điều muốn hỏi, chưa nói cậu có thể hỏi. Hơn nữa cho dù cậu có hỏi, cậu cảm thấy vào loại tình huống này tôi sẽ trả lời sao?”
“Anh —— “
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nói ra chuyện này với Diệp Hỏa.” Khóe miệng Diệp Diễm tràn ra ý cười: “Những bộ hạ trung thành và tận tâm kia của cậu, nhưng vẫn là ở trong tay tôi.”
Sở Hạ Lâm nghiến răng nghiến lợi, một phát nắm được cổ áo Diệp Diễm.
Chẳng lẽ người của cậu trước giờ đều ở trong tay Diệp Diễm?!
“Hải yêu” hiện tại chẳng lẽ là anh ta mượn tên gọi của mình, thành lập lại hay sao?
Gia hỏa này… rốt cuộc đang tính toán cái gì…?
Diệp Diễm xoa xoa chỗ cổ vừa bị Sở Hạ Lâm giẫm đau, vỗ vỗ vai Sở Hạ Lâm: “Hơn nữa, cậu dựng lên ‘Hải yêu’ rồi lại im lặng không nói với Diệp Hỏa, thậm chí còn giả bộ như hoàn toàn không biết ‘Thuyền cứu nạn’, nguyên nhân đằng sau nhất định không chỉ đơn giản là vì trợ giúp Diệp Hỏa. Nếu như hiện tại tôi đã tiếp nhận ‘Hải yêu’, cậu cho rằng tôi sẽ không biết? Sẽ không sợ tôi nói cho Diệp Hỏa?”
“Loại phương thức uy hiếp này thật cũ kỹ.” Sở Hạ Lâm nói.
“Nhưng mà có ích.” Diệp Diễm vẫn là cười.
Diệp Diễm không nói gì, anh không có lý do nói hết tất cả mọi chuyện cho mình.
Ngược lại là mình, cái gì cũng đều lộ ra với anh ta.
Sở Hạ Lâm căm hận buông Diệp Diễm ra, đóng mạnh cửa sân thượng đi xuống lầu.
Diệp Diễm thoải mái nhàn nhã dạo một vòng quanh sân thượng, nhìn hoa (rau) nhìn chim (gà), vừa định xuống lầu rồi lại phát hiện mình bị khóa ở ngoài sân thượng gió lạnh phất phơ ——
Diệp Hỏa ngồi trước mặt Chu Tụng cùng Chu Tụng mắt to trừng mắt nhỏ. Cam Qua cũng vừa tỉnh, Diệp Hỏa một bên kiểm tra vết thương của ông một bên thử thăm dò. Cam Qua ngược lại là sảng khoái, thấy sự tình đã bại lộ, cũng không cắn răng gượng chống, cái gì đều khai.
Ngược lại với suy đoán của Diệp Hỏa, Cam Qua mới là con tốt của “Thuyền cứu nạn”.
Với tư cách “con tốt” Cam Qua đã không có gì có thể làm nữa rồi, cho nên thoải mái kể hết mọi chuyện cho Diệp Hỏa, trúng tám chín phần mười với dự đoán của Diệp Hỏa.
Thoạt nhìn “Thuyền cứu nạn” đối với con tốt của mình còn nhân từ kém hơn tưởng tượng của Diệp Hỏa, ngay cả vắc xin phòng bệnh cũng không tiêm cho bọn họ.
Ra khỏi phòng của Cam Qua, đối với Chu Tụng, Diệp Hỏa đã có phỏng đoán đại khái.
Mấy lần cứu mình tại nguy nan, lo lắng sống chết của mình còn hơn lo lắng cho Cam Qua, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đi tìm “Hải yêu”…
Cam Qua là người của “Thuyền cứu nạn”, nói như vậy, nếu như Chu Tụng đã sớm đoán trước sau khi Cam Qua nhìn thấy Scylla sẽ làm khó dễ, mục đích cho mình súng sáng hôm nay là để cho mình đề phòng Cam Qua mà nói… tất cả liền thông.
Nửa ngày, Diệp Hỏa ngồi ở trước mặt Chu Tụng đột nhiên mở miệng hỏi anh: “Anh là người của ‘Hải yêu’?”
Chu Tụng sững sờ.
Chỉ cái sững sờ này Diệp Hỏa biết hắn đã đoán đúng.
Chu Tụng mới là người của “Hải yêu”.
Nói như vậy… chẳng lẽ Chu Tụng chính là ‘người gài trong cảnh cục’ mà Diệp Diễm nói lúc trước?
Chu Tụng giống như hạ quyết tâm, cắn môi nói: “Nếu như… nếu như ba Cam còn sống, các anh cũng đừng làm khó dễ ông ấy, ông ấy cũng chỉ là làm chuyện ông ấy nên làm mà thôi…”
“Còn anh, cũng chỉ là làm chuyện anh nên làm” Diệp Hỏa chậm rãi uống trà: “Anh là người của ‘Hải yêu’ gài vào cảnh cục?” Chu Tụng gật đầu. Anh rất muộn mới gia nhập “Hải yêu”, ngay cả lão đại của “Hải yêu” cũng chưa kịp thấy Poseidon đã bị tố giác, đồng thời cũng liên đới đến “Hải yêu”.
Ngụy Trừng mật báo vẫn là Chu Tụng cung cấp tin tức cho cấp trên của mình đầu tiên.
Đối với việc Ngụy Trừng mật báo Chu Tụng không phải không khiếp sợ. Ngụy Trừng là anh em tốt cùng chiến hữu của Chu Tụng tại đội cảnh sát, với tư cách một trong những người sáng lập Poseidon cũng là đối tượng kính ngưỡng của Chu Tụng. Người như vậy mà lại mật báo, Chu Tụng nghĩ cũng không dám nghĩ. Mặc dù sau đó đã hiểu ra vì sao Ngụy Trừng sẽ vì chỗ ngồi của “Thuyền cứu nạn” mà bán ra những người khác, trên tâm lý cũng là không thể chấp nhận.
Trước khi nguy cơ xác sống bùng nổ Ngụy Trừng đến cảnh cục xử lý thủ tục tạm rời chức, Chu Tụng đứng xa xa nhìn cậu.
Ngụy Trừng phong nhã hào hoa oai hùng phấn chấn của ngày xưa đã không còn thấy.
Người phía trước trong mắt đã không còn ánh sáng, thân hình luôn cao ngất cũng héo rũ, đặc biệt là cánh tay phải của cậu ta… trống không cái gì cũng không còn.
Người xung quanh đều đồn cánh tay phải kia là trong lúc đuổi bắt Diệp Hỏa mà mất: “Đáng tiếc a, còn trẻ như vậy, lại là tay phải.” “Người ta lập công, tiếc gì một cánh tay.” “Lại nói tiếp, thành viên thí nghiệm nhỏ bé như Diệp Hỏa có thể biết được bí mật quốc gia gì, còn có thể tiết lộ ra ngoài?” “Đúng a, còn huy động nhiều người đi bắt như vậy, nghe nói quân đội bên kia…”
Người nọ giống như không nghe thấy, mặt mũi đều là vẻ cô đơn. Cậu trước khi đi nhìn về phía mình, trong mắt đều là thứ gì đó mà Chu Tụng nhìn không hiểu.
Chu Tụng theo Ngụy Trừng một đường ra khỏi cảnh cục, người nọ giống như hiểu ý dẫn theo Chu Tụng đến một ngõ cụt bên ngoài cảnh cục.
Thẳng đến phía trước không còn đường để đi, Chu Tụng một phát bắt được cánh tay của Ngụy Trừng, kéo cậu ta lại chất vấn: “Cậu vì cái gì lại làm như vậy?”
Tay phải cầm vào khoảng không, Chu Tụng chậm rãi thu tay, rồi lại siết thành quyền nện vào tường, rơi rụng một mảng vôi gạch: “Này mẹ nó lại là chuyện gì?” Anh khẽ quát.
Ngụy Trừng cúi đầu, thật lâu, yết hầu nhấp nhô: “Tự tôi đáng đời.”
Chu Tụng không còn gì để nói, lời muốn mắng lại giống như xương cá mắc trong cổ họng.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, mắt trừng lớn nhìn về phía Chu Tụng, người trong cục bởi vì mình lập công mà tán dương mình, chỉ có người này tiến lên chất vấn, cậu đương nhiên biết rõ Chu Tụng không phải người của Poseidon, chẳng lẽ…
“Cậu là người của ‘Hải yêu’ đúng không? Tôi biết ngay có thể có người báo tin cho Diệp Hỏa nhất định là trong đội có người của ‘Hải yêu’!” Ngụy Trừng dùng tay trái nắm lấy cánh tay Chu Tụng: “Sống sót, nhất định phải sống sót! Bảo vệ tốt Diệp Hỏa, cậu ấy là phản kháng… cuối cùng —— “
“Bíp bíp —— “
Ngụy Trừng còn chưa nói xong đã bị một hồi còi cắt đứt, Chu Tung quay đầu nhìn ra sau, một chiếc xe màu đen đậu ở đầu hẻm.
Từ trên xe bước xuống một người, người nọ mặc bộ đồ màu đen, trên mặt mang kính thấy không rõ mặt.
Ngụy Trừng lập tức ra hiệu chớ lên tiếng.
Người nọ xuống xe đi về phía bọn họ, bước chân vững vàng.
Ông ta vừa đi vừa hỏi: “Công việc đã hoàn tất?”
“Đã xong.” Ngụy Trừng rồi lại rất bình tĩnh, cậu nói xong dùng sức nhéo nhéo tay Chu Tụng liền buông anh ra, đi về phía người tới, không quay đầu nhìn Chu Tụng lấy một cái.
Chu Tụng đi rồi mới mở tay ra, Ngụy Trừng trước khi đi lặng lẽ nhét vào tay anh một ống tiêm, bên trong là chất lỏng màu cam.
Đó là lần cuối cùng Chu Tụng nhìn thấy Ngụy Trừng.
“Nếu là như vậy anh vì sao không nói gì?!” Diệp Hỏa nghe Chu Tụng nói xong bàn tay đang cầm ly siết thật chặt.
Ngụy Trừng… hắn biết ngay Ngụy Trừng không có khả năng…
“Lúc tôi vừa đến… cũng là có chút giận anh…” Chu Tụng nói xong, quay đầu không nhìn Diệp Hỏa.
Chu Tụng tuy rằng chưa từng có qua lại với Diệp Hỏa, lại từ trong miệng người khác nghe được vô số lời đồn về Diệp Hỏa. Lúc trước giả vờ giờ vịt đuổi bắt Poseidon cũng không ít lần bị anh trào phúng sau lưng, thủ đoạn cùng kỹ thuật của người này là bậc nhất, nhưng ích kỷ cay nghiệt, đa nghi lại tự cho mình là đúng.
Vì người này, đáng giá sao?
Chu Tụng nói: “Nhiều người liều mạng bảo vệ anh như vậy, anh rồi lại ở đây an an ổn ổn cùng người yêu qua ngày, ngay cả đi tìm “Hải yêu” cũng không muốn… tôi không hiểu bọn họ hi sinh đều là vì cái gì…”
“Huống hồ lúc tôi vừa gặp anh cũng không biết tình huống nơi này, cũng không dám để lộ. Anh lại nơi nơi đề phòng tôi, tôi nói gì anh tất nhiên sẽ không tin, ngược lại sẽ tăng thêm ngờ vực vô căn cứ của anh đối với tôi.” Chu Tụng cười khổ: “Tôi lấy chuyện về Ngụy Trừng thăm dò anh, mỗi lần nhắc tới cậu ấy anh đều là vẻ mặt chán ghét, rồi lại không muốn nghe tôi nói nhiều một câu… Bảo vệ anh? Diệp Hỏa, bảo vệ anh thật sự đáng giá sao?”
Diệp Hỏa nghe anh nói xong những lời này yên lặng nâng ly, rồi lại phát hiện mình đã uống xong nước trà cuối cùng trong ly.
Diệp Hỏa không trả lời câu hỏi của anh: “Anh là làm sao biết tôi ở đây? Ngụy Trừng nói cho anh?”
“Hả?” Chu Tụng không thể hiểu được nhìn Diệp Hỏa: “Tôi vốn không biết anh ở chỗ này a.”
“Cảnh cục cùng chung cư tôi ở cách nhau xa như vậy, anh không thể là vì tìm tiếp tế mới đến siêu thị dưới lầu.”
Chu Tụng cúi đầu nhíu mày: “Tôi không muốn nói…”
“Nói!”
Chu Tụng thấy Diệp Hỏa nổi giận, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đó là vì Cố Tây An cứ ồn ào muốn ăn bánh bơ nhập khẩu chỗ này chỗ nọ chỗ kia, Nam Ninh nói cậu ấy muốn ăn quả sấy chỗ này chỗ nọ chỗ kia, nghe đến độ tôi đau cả đầu…”
“Tôi nhớ siêu thị dưới lầu là siêu thị bán thực phẩm nhập khẩu gần nhất trong khu vực này, cũng muốn thử chạy xa một chút xem có thể gặp được người hay không, cho nên mới tới. Không nghĩ tới gặp Sở Hạ Lâm.” Chu Tụng nói.
Bị kẻ tham ăn Cố gia nháo đến bầu không khí âm u vừa rồi tản đi không ít. Nhắc đến anh em Cố gia, Chu Tụng nói: “Có phải anh cũng giam bọn họ lại rồi hay không? Hai người bọn họ chính là hai tiểu cảnh sát, cái gì cũng không biết.” Nói xong, Chu Tụng đột nhiên nhớ tới cái gì vội hỏi: “Anh còn chưa nói với tôi Cam Qua thế nào a?”
“Ông ấy không có chuyện gì, nằm bên cạnh.”
Diệp Hỏa nói xong dẫn Chu Tụng đến nhìn Cam Qua, giải thích một phen với hai anh em Cố gia, liền thả bọn họ ra.
Nhìn ba người bọn họ tiến vào căn phòng của mình cùng Sở Hạ Lâm, Diệp Hỏa đứng ngoài hành lang đốt một điếu thuốc. Hắn hít mạnh một hơi, phun ra một vòng khói, lại vội vàng đưa điếu thuốc vào miệng. Hàm răng hắn không tự chủ được cắn cắn mẩu thuốc, thẳng đến khi hai má đau nhức mới nhả ra.
Diệp Hỏa ngẩng đầu…
Mẹ kiếp, Ngụy Trừng ngu ngốc.
Cực kỳ ngu ngốc.