Trong phòng một mảnh hỗn loạn.
“Thi thể” không hoàn chỉnh của đám xác sống chất đầy cả phòng, chất lỏng cùng dịch nhờn không rõ bắn đầy khắp nơi. Trong không khí tràn ngập một mùi khó ngửi, mùi thối rữa trộn lẫn mùi tanh hôi của máu khiến người buồn nôn.
Diệp Hỏa tựa trong ngực Sở Hạ Lâm cau mày phất tay tựa như thái thượng hoàng: “Mở cửa sổ ra cho bay bớt mùi.”
Nhóm cảnh sát dọn sạch xác sống trong lầu xong, thở còn chưa kịp thở chỉ nghe thấy một câu như vậy, vừa muốn nổi nóng liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch cùng bờ môi không còn chút máu nào của Diệp Hỏa, nghĩ rằng hắn phỏng chừng cũng chịu không nổi.
“Cửa dưới lầu đều dùng khóa khóa kỹ rồi, xác sống trong lầu cũng đều dọn sạch.” Chu Tụng một bên nói một bên đi tới cửa sổ sát đất trong phòng khách, vừa muốn đẩy đã bị Cam Qua nắm cổ áo kéo lại, lúc này mới nhớ tới cửa sổ này đã sớm bị đánh nát.
Mọi người mệt muốn mệnh, cũng không có người rảnh hơi quản đống đồ vật trên mặt đất, cũng không có tâm tư nghĩ quái vật kia rốt cuộc xuất hiện như thế nào.
Cố Tây An hỏi: “Diệp ca, sáng mai tôi lại dọn tiếp đi?”
Diệp Hỏa chán ghét nhìn đống bừa bộn trong phòng, miễn cưỡng gật đầu, dọn dẹp? Này phải dọn dẹp đến kiếp nào a… hắn thầm nghĩ dứt khoát đổi lại phòng, nhưng thiết bị trong phòng cùng bố trí trên dưới lầu thật vất vả làm ra này hắn cũng không nỡ bỏ.
Mọi người đều tự tìm chỗ sạch sẽ nghỉ ngơi, Cam Qua ở lại gác đêm.
Sở Hạ Lâm đỡ Diệp Hỏa quay về phòng ngủ, dọn ra một nơi sạch sẽ cho hắn đang ngay cả một ngón tay cũng nhấc không nổi, nói: “Ngủ đi.” Dứt lời đứng dậy muốn đi.
“Chờ chút.” Diệp Hỏa nhìn sắc mặt cậu không tốt liền biết cậu đang giận, vội vàng kéo cậu lại: “Nói chuyện với anh… a.” hắn bởi vì tay phải bị thương đau đến hít hà một hơi.
Sở Hạ Lâm không để ý tới hắn, xoay người rời đi. Diệp Hỏa nhìn cậu ra cửa, nghĩ Sở Hạ Lâm tính khí luôn tốt lần này có lẽ là thực sự tức giận, lặng yên thở dài một hơi. Hắn dựa vào đầu gường mơ mơ màng màng muốn ngủ, thời điểm sắp sửa ngủ liền nhìn thấy Sở Hạ Lâm cầm dầu hồng hoa (*红花油) cùng cao dán tới đây, nâng tay Diệp Hỏa lên xoa bóp cho hắn.
Diệp Hỏa mở mắt nhìn sườn mặt Sở Hạ Lâm, môi cậu mím thật chặt, lông mày cũng khó có được xoắn hết vào nhau, mắt nhìn chòng chọc vào cánh tay Diệp Hỏa. Diệp Hỏa dùng tay trái xoa xoa đầu Sở Hạ Lâm, kéo cậu vào lòng, hôn hôn tóc cậu.
“…” Sở Hạ Lâm không giãy giụa, không nói một lời.
Diệp Hỏa sờ sờ tai cậu, tai Sở Hạ Lâm thật lạnh, Diệp Hỏa có chút đau lòng. Hắn xoa xoa tai Sở Hạ Lâm, nghe hô hấp của cậu càng lúc càng ổn, lại càng ôm cậu vào trong lòng, khẽ nói: “Ngoan.”
“…”
Thấy cậu không nói lời nào, Diệp Hỏa lại xoa tóc cậu, ôm chặt cậu nói: “Tốt rồi tốt rồi, ngoan.”
“Đệch mịa anh…”
“Ngoan con mẹ anh ——” Sở Hạ Lâm lại nháy mắt bùng nổ, cậu một bên mắng một bên nắm chặt cổ áo Diệp Hỏa chui vào lồng ngực hắn, một câu dư thừa cũng không nói ra.
Diệp Hỏa cảm thấy bàn tay nắm cổ áo mình khẽ run, ngay cả tiếng hít thở cũng mang theo nghẹn ngào, tiếp theo bả vai liền tê rần, vừa quay đầu liền thấy bả vai đã bị Sở Hạ Lâm cắn chặt.
Diệp Hỏa bị đau, biết cậu không dễ chịu, ôm chặt cậu.
Hồi lâu, Sở Hạ Lâm đột nhiên hỏi: “Anh muốn để em lại một mình sao?”
Diệp Hỏa không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Dừng một chút Diệp Hỏa đáp: “Ừ.”
“Anh thật ích kỷ.” Sở Hạ Lâm nói.
Diệp Hỏa không nói lời nào.
“Anh nghĩ em một mình sinh hoạt sẽ là cái dạng gì?” Sở Hạ Lâm hỏi: “Dậy một mình, ăn cơm một mình, đi siêu thị tìm đồ ăn một mình? trở về một mình, gõ cửa cũng không có người, trong phòng không có bất cứ ai? Anh cảm thấy như vậy em sẽ sống thật vui vẻ đúng không?”
“Sau đó lại ăn cơm một mình, ngồi trên ghế sofa một mình, ngủ một mình, em qua từng ngày như vậy, qua cả đời, không có anh, chỉ có một mình em. Diệp Hỏa, anh là muốn như vậy sao?”
“Anh có quyền gì quyết định sinh hoạt nửa đời sau của em?!” Sở Hạ Lâm hỏi, âm điệu nâng cao: “Anh lại có quyền gì quyết định sinh tử của em?!”
Sở Hạ Lâm run rẩy nói: “Anh thật ích kỷ.”
Bàn tay nắm vai Sở Hạ Lâm của Diệp Hỏa nắm thật chặt, một chữ phản bác đều nói không ra miệng.
Hắn trước giờ thừa nhận mình là một người ích kỷ, hôm nay “ích kỷ” từ miệng Sở Hạ Lâm rồi lại bao hàm ý tứ khác.
“Em biết hôm nay phàm là xuất hiện thứ đồ vật chưa từng thấy qua, anh cũng sẽ khóa em lại. Nhưng vì cái gì không liều mạng a? Đấu qua chính là qua, không đấu qua chết thì liền chết. Em thật vất vả cùng một chỗ với anh, dù cho cuộc sống thế nào em mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ. Ở cùng với anh làm cái gì đều là chuyện vui vẻ, chết cũng vậy.”
Sở Hạ Lâm thở dài một hơi: “Diệp Hỏa, em thích anh sáu năm cũng cố gắng sáu năm, chỉ vì có thể bảo vệ anh và đứng sóng vai với anh. Hiện tại em rốt cuộc được ở bên anh rồi, chết cũng coi như chết có ý nghĩa. ” “Sáu năm?” Diệp Hỏa hoàn toàn không nhớ rõ sáu năm trước có gặp qua Sở Hạ Lâm.
Ngày hôm sau trời vừa sáng đội lắp đặt thiết bị Cố gia đã bị Diệp Hỏa sai đi ra ngoài, hôm nay phải chuyển rất nhiều đồ, cửa phải đổi thủy tinh phải đổi, vật liệu cần phải chuyển về, bàn cùng ghế sofa Diệp Hỏa cũng không muốn đổi, nếu điều kiện cho phép Diệp Hỏa liền ngay cả sàn nhà giấy dán tường cái gì cũng không đổi. Anh em Cố gia liền lái xe vận tải đi đến cửa hàng vật liệu gia cụ, ngoại trừ những vật này, bọn họ còn phải càn quét siêu thị một vòng chuyển ít nhu yếu phẩm trở về.
Thương thế của Cam Qua đã gần như khỏi hẳn, hơn nữa tối hôm qua chiến đấu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cũng đi theo Chu Tụng ra ngoài, hôm nay bọn họ thanh lý sạch sẽ toàn bộ xác sống trong khu chung cư, cũng gia cố lại cổng chung cư. Nhận được giáo huấn tối qua, lần này bọn họ áp dụng phương thức khóa cửa nguyên thủy.
Thừa dịp trước khi bọn họ ra cửa Diệp Hỏa dặn dò: “Hiện tại không biết tình huống bên ngoài thế nào, quái vật kia cũng không biết chui ra từ chỗ nào, các cậu cẩn thận.”
Cố Tây An nhìn Cố Nam Ninh lại nhìn Diệp Hỏa, nói: “Không có gì, gặp lại chuyện này chúng tôi liền chạy. Tối hôm qua không gian quá nhỏ, cửa ra lại bị chặn nên mới chật vật như vậy.”
Chu Tụng cũng gật đầu, bốn người chia làm hai tổ xuất phát, Diệp Hỏa giữ chặt Cố Tây An nói: “Các cậu nếu đi ngang qua khu điện tử* bên kia… hoặc là trong siêu thị nếu như có, liền thuận tiện cầm hai đĩa game về, hành động xạ kích gì cũng được.”
(*Nguyên văn 电子城, hình như này là một khu phố lun í.)
“Yên tâm.” Anh em Cố gia gật gật đầu, giơ tay lên liền biến mất ở hành lang.
Diệp Hỏa đóng lại cánh cửa không còn hoàn chỉnh, quay đầu nhìn thấy Sở Hạ Lâm đang dùng xẻng xúc tứ chi của xác sống hất ra ngoài cửa sổ.
May mắn ngày hôm qua Sở Hạ Lâm bận tâm đến căn hộ này, không nã pháo ở bên trong, nói cách khác bọn họ e rằng thật sự ngay cả chỗ đặt chân đều phải tìm lần nữa, Diệp Hỏa nghĩ.
Thật vất vả chỉ còn hai người Sở Hạ Lâm cùng hắn, Diệp Hỏa thầm nghĩ phải dỗ dỗ nhưng hắn lại không biết nên mở miệng từ đâu. Hắn nhìn Sở Hạ Lâm cũng không có ý tứ nói chuyện, có chút chột dạ nói một câu: “Anh lên lầu sửa điện.” Liền mang dụng cụ lên lầu.
Trên lầu cho dù là tình huống hay không khí đều tốt hơn nhiều so với dưới lầu, Diệp Hỏa hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn trời, hôm nay ngược lại tốt hơn nhiều so với trước khi sự kiện kia phát sinh, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Tháng ba chính là mùa vạn vật sinh sôi*, hôm nay nếu như có thể dẫn Sở Hạ Lâm xuống đi dạo công viên sát bên cũng không tệ… ài…
(*Nguyên văn 草长莺飞: cụm từ chỉ cảnh sắt mùa xuân.)
Diệp Hỏa kiểm tra một vòng, ngoại trừ hệ thống mạch điện xảy ra vấn đề, thiết bị lọc nước mưa lồng kính bể cá ngược lại đều không có việc gì. Hăn xắn tay áo lên chuẩn bị sửa mạch điện, đợi một chốc, trên lưng không cảm thấy sức nặng quen thuộc, quay đầu lại nhìn cũng không nhìn thấy có người sau lưng.
Không phải nói lo lắng anh sao? Không phải nói không ôm đến đều không an lòng sao? Người đâu! Diệp Hỏa cảm thấy buồn bực, nhưng cũng biết chuyện này trách nhiệm tại mình.
Đây là lần đầu tiên hai người giận dỗi.
Diệp học bá chưa từng dỗ người, lần này cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đang nhức đầu liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang. Diệp Hỏa bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy là Sở Hạ Lâm liền có chút vui mừng, vừa muốn há miệng Sở Hạ Lâm đã trực tiếp đi về phía nhà kính bên kia. Diệp Hỏa ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ vừa rồi có phải mình quá tích cực rồi hay không, làm bộ đẩy gọng kính.
Nhà kính kỳ thật cũng không có gì cần xử lý, bởi vì không có điện nên thiết bị tưới nước tự động cũng không có cách nào dùng, Sở Hạ Lâm tưới nước cho cây trồng, nhớ ra cái gì đi đến sau lưng Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa lần này không ngẩng đầu, chuyên chú động tác trong tay.
“Anh dạy em.” Sở Hạ Lâm đột nhiên mở miệng.
Diệp Hỏa quay đầu nhìn cậu: “Hả?”
“Không phải anh nói em học sao? Dạy em.” Sở Hạ Lâm nói xong quỵ gối ngồi xổm bên cạnh Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa sửng sốt một chút, nghĩ em ấy nói đại khái là lời mình nói lúc trước, bảo em ấy học một chút những việc mình hay làm. Hắn lại nghĩ tới chuyện tối qua, nếu như có ngày chỉ còn một mình tiểu tử này, những thứ như thế này em ấy không thể không biết.
Diệp Hỏa một bên dạy một bên sửa, thực mau liền sửa xong mạch điện. Sở Hạ Lâm lại hỏi hắn về thiết bị lọc nước mưa cùng những máy móc khác, Diệp Hỏa cũng lần lượt trả lời.
“Không sai biệt lắm chính là như vậy.” Cuối cùng, Diệp Hỏa vừa nói vừa gõ mấy cái trên hệ thống giám sát, đem cơ sở có thể dạy đều dạy cho Sở Hạ Lâm.
Sở Hạ Lâm lúc trước không tiếp xúc qua những thứ này, hết một ngày cũng học được một hai. Diệp Hỏa nhìn cậu gấp đến độ toàn bộ quá trình đều nhíu mày, an ủi cậu nói: “Không vội, về sau anh từ từ dạy cho em.”
Sở Hạ Lâm vẫn là cau mày, vẻ mặt khổ đại cừu thâm, gật đầu đi ra ngoài tiếp tục quét dọn trong nhà.
Diệp Hỏa cũng xách xô nước ra lau chùi. Nửa ngày hắn mới nghe được Sở Hạ Lâm mắng một câu: “Đệch, em thật vô dụng.”
“Hả?” Diệp Hỏa khó hiểu, chỉ nghe Sở Hạ Lâm nói: “Nếu như em sớm nghe lời anh học những thứ này, ngày hôm qua có thể nhắc nhở anh cúp điện khóa cổng dưới lầu sẽ mất hiệu lực, cũng sẽ không có những chuyện này rồi.”
“Đừng nghĩ vớ vẩn.” Diệp Hỏa một bên vắt khô nước một bên nói: “Trách nhiệm của anh em ôm vào người mình làm gì.”
Nói xong câu đó hai người lại rơi vào trầm mặc.
Bốn giờ chiều, Chu Tụng, Cam Qua cùng anh em Cố gia lần lượt trở về.
Cố Nam Ninh thu xếp gắn thủy tinh trước, Cố Tây An vội ngăn cậu: “Em chờ một tý.”
Nói xong kêu đám người Cam Qua cùng nhau ném mấy gia cụ không sử dụng trong phòng ra ngoài cửa sổ sát đất không có kính thủy tinh, đồ dùng *rầm rầm* rớt xuống lầu vỡ nát đầy đất, bọn họ lại lần lượt chuyển mấy gia cụ mới từ lưới lầu lên trên.
Một đám người lăn lộn đến cơm chiều, cuối cùng thu dọn căn hộ đến sạch sẽ tinh tươm.
Bọn hắn ở bên ngoài luôn tay luôn chân*, Chu Tụng ở trong phòng bếp sắp xếp lại mấy thứ anh em Cố gia mang về chuẩn bị nấu cơm. Thừa dịp bọn hắn đều đang lắp thủy tinh, Chu Tụng thần thần bí bí gọi Diệp Hỏa vào phòng bếp, từ trong tủ đồ móc ra bó hoa anh che giấu cả một buổi chiều đưa cho Diệp Hỏa, nghiêm trang nói: “Hái dưới lầu, tôi nói với anh lúc này tặng hoa so với tặng đĩa game còn có tác dụng hơn, thật sự, tin tôi.”
(*Nguyên văn 叮咣五四 đinh quang ngũ tứ: làm việc nhanh lại lỗ mãng. Có từ nào diễn tả cho hay k nhỉ.)