Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)

Chương 1




Diệp Hỏa bị một hồi tạp âm đánh thức.

Bên ngoài một trận lanh canh lạch cạch, Diệp Hỏa đột nhiên bừng tỉnh, một cái giật mình đầu “cộp” đụng phải hòm sắt. Hắn hít sâu một hơi, nỗ lực bình ổn hô hấp của mình, không dám lên tiếng.

Không sai, hắn đang ngủ trong một cái hòm sắt lớn.

Từ khi sự kiện kia bùng nổ hơn một tháng trước, Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm người ở chung kiêm người yêu của hắn liền trốn trong căn hộ này. Bởi vì chỉ có hai người, Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm phân công rõ ràng: Diệp Hỏa gác đêm, mà đối với Diệp Hỏa mà nói Sở Hạ Lâm cường tráng hơn nhanh nhẹn hơn tức thì chịu trách nhiệm giám sát ban ngày cùng mỗi tuần ra khỏi cửa tìm tiếp tế. Khi Sở Hạ Lâm ra ngoài cũng là lúc Diệp Hỏa cần bổ sung giấc ngủ, hắn liền ngủ trong cái hòm sắt.

Hắn không dám ngủ công khai trên một cái giường, cho dù bọn họ đã gia cố vững chắc căn phòng này, vạn nhất những vật bên ngoài kia đột nhiên phá cửa mà vào, hắn trong lúc mơ ngủ sợ là ngay cả thời gian phản ứng đều không có. Chẳng bằng khóa mình ở bên trong hòm sắt, cho dù bọn chúng phá được cửa, cũng không phá được cái hòm sắt này.

Hòm sắt này là nửa năm trước Diệp Hỏa cố ý tìm thợ làm ra, chính là vì ngày hôm nay.

Nhớ tới hồi tạp âm lúc nãy, Diệp Hỏa nắm chặt con dao trong tay, xuyên qua mắt mèo làm bằng thủy tinh công nghiệp ở trong góc của hòm sắt quan sát tình hình bên ngoài  —— trong phòng hoàn toàn an tĩnh.

Dù cho bên ngoài an tĩnh đến nghe được tiếng kim rơi Diệp Hỏa cũng không dám tùy tiện hành động, hắn nhìn đồng hồ, lúc này là ba giờ chiều, vẫn chưa tới giờ Sở Hạ Lâm trở về. Khu nhà này trừ bọn họ ra đã trống không, nếu như không phải Sở Hạ Lâm, tiếng động vừa rồi là gì?

Diệp Hỏa đợi mười phút, bàn tay nắm chặt con dao có chút phát run.

Nếu như vừa rồi là Sở Hạ Lâm thì sao? Hắn đột nhiên nghĩ. Lỡ như có nguy hiểm Sở Hạ Lâm chạy về sớm, bản thân lại không đi giúp em ấy, còn nhốt em ấy bên ngoài…

Nghĩ như vậy, Diệp Hỏa quan sát bốn phía, nắm dao thận trọng ra khỏi hòm sắt. Hắn cẩn thận thăm dò khắp gian phòng, thì ra là móc dán tường trong phòng bếp rớt xuống, tạp âm vừa rồi là do đồ làm bếp treo trên móc rơi lả tả xuống sàn. Diệp Hỏa thở dài một hơi, ngược lại hết cả cơn buồn ngủ. Hắn bỏ lại dao vào vỏ, nhét vào trong giày, đến phòng sách lấy một quyển bắt đầu đọc.

Quyển sách này hắn đã đọc ba lần rồi. Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm đều thích đọc sách, phòng sách trong nhà là ba giá sách đầy cứng. Diệp Hỏa mỗi buổi sáng trong nhà, ngoại trừ làm việc nhà hoặc ngủ thú vui duy nhất chính là đọc sách. Trong thời kỳ này, giải trí vốn là đáng quý, rốt cuộc có thể có thời gian đọc được quyển sách đã sưu tầm rất lâu trước kia, Diệp Hỏa cũng là vui vẻ.

Bốn giờ đúng ngoài cửa vang lên, hai ngắn một dài, Diệp Hỏa nhìn ra ngoài từ mắt mèo trên cửa, quả nhiên là Sở Hạ Lâm, cậu đang cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Diệp Hỏa mở cửa, Sở Hạ Lâm liền nhanh chóng mang theo cả thân khí lạnh từ khe cửa lách vào. Cậu tháo mặt nạ bảo hộ cúi người xuống, cọ cọ cái mũi lạnh buốt vào Diệp Hỏa, trên mặt rốt cuộc đã có nụ cười.

“Nhìn xem em mang gì về này, anh khẳng định thích.”

Diệp Hỏa hơi trốn về sau, dùng lực nhéo nhéo mũi Sở Hạ Lâm: “Mũi lạnh như vậy, khăn quàng cổ đâu?”

Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa nhéo mũi, giọng điệu rầu rĩ, ánh mắt lại lóe lên: “Rớt rồi.”

“Rớt chỗ nào?”

Sở Hạ Lâm bị hắn nhéo đến ngứa ngáy, vội vàng lắc đầu gỡ tay Diệp Hỏa ra. Diệp Hỏa tự biết thất thố, buông tay giúp Sở Hạ Lâm đỡ ba lô xuống.

“Hơn hai mươi con.” Sở Hạ Lâm không giấu giếm, giấu tình huống bên ngoài lại khiến Diệp Hỏa lạc quan mù quáng không có lợi.

“Trong siêu thị chỉ có hai mươi xác sống?” Diệp Hỏa nhíu mày, không thể tin.

“Không.” Sở Hạ Lâm sờ sờ mặt Diệp Hỏa, Diệp Hỏa né qua một bên, nghe Sở Hạ Lâm nói: “Là dưới khu nhà của chúng ta, có hơn hai mươi con.”

Vẻ mặt Diệp Hỏa cứng lại rồi.

“Đương nhiên là gạt anh!” Sở Hạ Lâm liền theo trợ giúp của Diệp Hỏa tháo ba lô xuống ném lên ghế sô fa, bắt đầu cởi từng lớp phòng hộ: “Em lấy những đồ cần thiết rời khỏi siêu thị, nhìn thấy có một con mèo.” Cậu ném trang phục bảo hộ nặng nề xuống dưới sàn: “Em muốn nhìn thử con mèo kia có bị nhiễm bệnh hay không, đột nhiên hai mươi mấy con…” Sở Hạ Lâm cắn răng: “Bọn chúng từ trong góc xông lên một loạt…”

“May mắn em không có chuyện gì.” Diệp Hỏa đưa cho cậu một cái áo khoác mỏng, trong trang phục bảo hộ Sở Hạ Lâm mặc chính là một cái quần jean cùng một cái áo sơmi bình thường, thoạt nhìn cực kỳ mỏng manh. Diệp Hỏa hỏi: “Con mèo kia giống Bánh rán?”

“Không. Một chút cũng không giống.” Sở Hạ Lâm nói. Bánh rán là con mèo Sở Hạ Lâm cùng Diệp Hỏa nuôi, một con mèo đực lông ngắn vàng trắng đan xen. Buổi sáng cái ngày sự kiện bùng nổ đột nhiên chạy ra khỏi nhà, Sở Hạ Lâm vốn định chờ Diệp Hỏa tan tầm trở về cùng tìm, nhưng mà buổi chiều cả thành phố liền ra lệnh giới nghiêm rồi.

“Chỉ là một con mèo đen bình thường.” Sở Hạ Lâm nói tiếp, hơi híp híp mắt, như là buông tha cái gì mà thở dài một cái, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười lúc trước: “Em đương nhiên không có chuyện gì, công phu học được từ nhỏ rốt cuộc cũng có ngày có chút công dụng rồi.”

Sở gia vốn là một thế gia võ thuật, tuy nói đến đời Sở Hạ Lâm này, cậu cố chấp chạy đi học văn hóa lịch sử, nhưng từ nhỏ công phu đông luyện tam cửu – hạ luyện tam phục* rồi vẫn không vứt bỏ. Diệp Hỏa nhìn cậu ước lượng gậy bóng chày trong tay, mặc dù biết rõ thân thể Sở Hạ Lâm đối phó với hai mươi xác sống là không thấm vào đâu, ít nhất hoàn hảo không chút tổn thương trốn thoát khẳng định không có vấn đề, nhưng bởi vì đối phương là người mình quan tâm, vẫn là không nhịn được lo lắng.

(*Nguyên văn 冬练三九夏练三伏: tam phục; mùa nóng (chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu). Cửu (tính từ đông chí, cứ chín ngày là một cửu, đếm từ cửu 1 đến cửu 9. Ý của câu này là mặc kệ thời tiết có lạnh nóng đến bao nhiêu, đều kiên trì luyện tập.)

Sở Hạ Lâm nhìn ra tâm tư Diệp Hỏa, vội vàng nói sang chuyện khác. Cậu lấy ra mấy gói mì ăn liền cùng cá ngừ đóng hộp từ trong ba lô, giống như khoe công nhìn Diệp Hỏa: “Anh xem, mì thịt bò kho tàu!” Cậu cười đến hai mắt nheo lại, nói tiếp: “Em còn tưởng rằng đồ ăn trong siêu thị khẳng định bị đoạt hết, trước khi đi lại phát hiện cửa nhà kho vẫn bị khóa liền phá khóa vào nhìn thử một chút, không nghĩ tới, ha ha, thật đúng là để cho em tìm được rồi! Em lợi hại không!” Sở Hạ Lâm phấn khởi bừng bừng khoa tay múa chân, không phát hiện sắc mặt Diệp Hỏa càng lúc càng đen. Sở Hạ Lâm càng nói càng kích động: “Em đệch, nguyên cả một tủ đầy mì ăn liền trước mắt, quả thật là thiên đường mì ăn liền a! Còn có đồ hộp! Em lần này liền cầm… đệch, sao anh đánh ông đây!”

Diệp Hỏa đánh vào sau ót Sở Hạ Lâm một cái, sau đó quay người liền đi vào phòng sách. Sở Hạ Lâm không biết Diệp Hỏa lại giận cái gì, đành phải theo sau hắn. Chỉ thấy Diệp Hỏa đen mặt, cầm cái thước lên vỗ vỗ trong tay lại buông xuống, lấy cái mắc áo nhìn nhìn rồi cũng buông xuống, cuối cùng ánh mắt chăm chú vào thắt lưng bên hông mình.

Sở Hạ Lâm run rẩy, lòng thầm nhủ mịa nó hắn đây là đang tìm vũ khí thuận tay a! Liền vội vàng chạy tới cản Diệp Hỏa đang cởi thắt lưng: “Hỏa nhi, Hỏa nhi có chuyện gì nói là được rồi! Vì chuyện này mà cởi quần thật không đáng a, em vẫn tương đối hy vọng anh đang…”

Diệp Hỏa lại đánh vào ót Sở Hạ Lâm một cái, động tác lần này rồi lại ôn nhu hơn nhiều, hắn nhíu mày: “Trong đầu em chứa cái quái gì vậy hả?” Diệp Hỏa thở dài, nói tiếp: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần? Không được đi vào nơi chỉ có một cửa ra! Cái loại nhà kho này, em đi vào bọn chúng lấp kín cửa em trốn đi chỗ nào? Em muốn chạy đều chạy không thoát… khụ khụ…” Diệp Hỏa càng nói càng tức, vỗ bàn một cái, dọa Sở Hạ Lâm giật mình.

Sở Hạ Lâm vội vàng vỗ vỗ lưng cho Diệp Hỏa, một bên giúp hắn thuận khí một bên nói: “Em sai rồi được chưa? Anh đừng nóng.” Nói xong kéo ghế lại để cho Diệp Hỏa ngồi xuống, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Diệp Hỏa: “Lần này em đến siêu thị có gặp được một người, anh ta hình như làm lính, cũng có khả năng là cảnh sát, dù sao lưng eo ưỡn đến đặc biệt thẳng, còn mang theo súng. Em để cho anh ta trông chừng ở cửa kho hàng mới dám đi vào, anh đừng lo lắng.”

Diệp Hỏa nhíu nhíu mày: “Có người?”

“Ừ.” Sở Hạ Lâm gật đầu: “Em nhìn thời gian không còn kịp sợ về muộn anh lo lắng, không nói nhiều với anh ta. Nói chúng ta ở chỗ nào, bảo nếu như anh ta có chuyện gì đến tìm chúng ta. Em thấy trong siêu thị vẫn còn rất nhiều đồ, hẹn với anh ta tuần sau giờ này gặp mặt tại siêu thị.”

“Em biết anh ta ở chỗ nào không? Ở chỗ anh ta còn ai khác nữa không?” Diệp Hỏa híp mắt.

“Chưa kịp hỏi.” Sở Hạ Lâm đáp: “Nói xong những thứ này liền vội vàng chạy, sợ qua bốn giờ anh không thấy em lại sốt ruột.”

Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm cứ lặp đi lặp lại chuyện lo lắng, cảm thấy đáng yêu. Tuy rằng không hiểu biểu đạt, nhưng người trước mắt này biết mình đang lo lắng em ấy, mà em ấy cũng đang lo lắng chính mình, dù cho người này rõ ràng thân đang trong tình cảnh nguy hiểm. Nghĩ như vậy Diệp Hỏa vươn tay xoa xoa đầu Sở Hạ Lâm, muốn nói mấy lời cảm ơn, cuối cùng lại chỉ phun ra một chữ: “Được.”

Sở Hạ Lâm thấy Diệp Hỏa hết giận, vui vẻ cười híp mắt, vỗ đùi đứng lên đi về phía phòng khách, muốn tiếp tục lấy đồ trong ba lô ra cho Diệp Hỏa xem.

“Anh xem, em nhớ được anh vẫn luôn lo lắng bồn cầu bị nghẹt, cố ý đi lấy một cái đồ thông bồn cầu, Hỏa nhi…” Sở Hạ Lâm ngẩng đầu mới phát hiện Diệp Hỏa không ở phòng khách, cậu gọi một tiếng tính thăm dò: “Hỏa nhi?”

Sở Hạ Lâm men theo âm thanh đi vào phòng bếp, nhìn thấy Diệp Hỏa dùng bếp điện từ đun nước sôi, đang thả mì gói vào bên trong. Điện mặc dù một tuần lễ sau khi chuyện xảy ra liền ngừng, cũng may Diệp Hỏa từ nhỏ chính là một đại học bá, phòng ngừa chu đáo không nói, lại còn cái gì cũng biết một chút. Điện vừa cắt hắn cũng vừa lắp một nửa mái nhà thành năng lượng mặt trời, thiết bị lọc nước mưa cũng đều trang bị tốt, điện nước đều không phải lo.

(*Nguyên văn 学霸 Học bá/ học phách là từ ngữ lưu hành trên mạng của Trung Quốc Đại Lục, cũng là một loại hiện tượng trong trường học. Ngày nay từ này xưng hô dùng để miêu tả những người chịu khó học tập, học thức phong phú, đồng thời ở một lĩnh vực nào đó thật sự đạt được thành tích.)

Sở Hạ Lâm đi qua từ phía sau ôm lấy Diệp Hỏa, gác đầu ở bên vai Diệp Hỏa: “Hỏa nhi, không có anh lúc này ngay cả điện nước em cũng không có mà xài.”

Diệp Hỏa bởi vì bị đụng mà không được tự nhiên nhíu nhíu mày nhưng rồi cũng không tránh đi. Hắn đập một quả trứng gà vào trong nồi nước, không đáp lời. Lòng tự nhủ nếu như không có Sở Hạ Lâm em, thân thể này của anh hiện tại ngay cả mì gói cũng không có mà ăn.

Sở Hạ Lâm ôm Diệp Hỏa một lúc, nhìn hắn múc mì ra chia vào hai bát, lại cùng hắn quay lại phòng khách.

Diệp Hỏa để một bát mì xuống trước mặt Sở Hạ Lâm, khui ra một hộp cá ngừ để giữa hai người, nghe Sở Hạ Lâm kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay.

Nhìn Sở Hạ Lâm vừa húp mì vừa nhồm nhoàm nói về chuyện ở siêu thị, Diệp Hỏa đột nhiên nhớ tới cậu thích ăn cay, liền đứng dậy đi đến phòng bếp cầm tới nửa lọ laoganma*.

(*Thương hiệu một loại sa tế xì dầu.)

Diệp Hỏa mở laogama đưa cho Sở Hạ Lâm, ngồi xuống tiếp tục ăn, phát hiện bên trong bát mì vốn không có trứng gà, nhiều hơn nửa quả trứng.