Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 67: Lợi dụng




Edit: Chrysanthemum

Diệp Tử Linh thỉnh thoảng xoa xoa thắt lưng có chút đau nhức, căm giận mà trừng Lancelot đang đi phía trước một cái, với năng lực tự lành cường đại của tang thi mà còn khiến cậu cảm thấy mỏi eo đau lưng, như vậy có thể thấy được Lancelot người này ngày hôm qua rốt cuộc quá phận đến bao nhiêu.

Cậu liền biết mai sau không thể mềm lòng, một khi mềm lòng mà lui về phía sau một bước thì tên Lance kia sẽ không khách khí chút nào mà tiến về phía trước ba bước, nếu không bởi vì mất trí nhớ mà dao động giữa hắn và Hình Duệ Tư thì đã không bị gây sức ép đến mức thiếu chút nữa xuống giường không được, thật không ngờ tới thân thể nhìn qua không quá cường tráng của Lance lại có thể lực tốt như vậy!

Nếu như oán niệm có thể hóa thành thực thể thì nhất định trên đỉnh đầu của Diệp Tử Linh lúc này sẽ tràn ngập khói đen.

Đi ở bên người Diệp Tử Linh – Clare tự giác dịch sang bên cạnh hai bước, để tránh cho việc bị lan đến, màn đánh cược giữa hai người kia cũng có một phần “công lao” của hắn, Tử Linh nếu nhớ tới chuyện này mà chĩa mũi dùi về phía hắn, xem hắn như vật hy sinh mà phát tiết lửa giận đã đủ thảm, Clare tin tưởng nếu như Tử Linh chĩa mũi dùi về phía hắn thật thì ngài công tước chẳng những sẽ không khuyên ngăn giúp hắn mà ngược lại còn phi thường cao hứng nhìn hắn bị xui xẻo.

Đạo lý hắn chết còn hơn ta chết, ai ai cũng hiểu.

May mắn là Diệp Tử Linh hiện tại bởi vì bị Lancelot gây sức ép quá mức vào ngày hôm qua nên mọi oán niệm đều tập trung trên một mình Lancelot, hơn nữa được gặp lại bạn cũ khiến cậu không rảnh để đi nghĩ đến chuyện khác.

Thân thể của Thẩm Duật quá kém nên mới không thể nào gánh vác được việc sử dụng dị năng khổng lồ nên mới có thể ngất xỉu, sau khi nghỉ ngơi qua một đêm thì không còn gì đáng ngại, hắn vừa tỉnh lại thì đương nhiên phải lập tức trình bày âm mưu của đầu não cho cấp cao, Lancelot và Diệp Tử Linh vừa mới sáng sớm cũng đã bị kéo từ trong ổ chăn ra để đi dự thương thảo.

Trong phòng họp, đám người Tần Mạc Viêm đều đã chờ ở bên trong, lúc Diệp Tử Linh đẩy cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Duật vẫn còn có chút nhợt nhạt đang nói gì đó với thanh tiên tản ra khí tức ôn hòa ngồi bên người Tần Mạc Viêm, Tần Mạc Viện tựa lưng vào ghế ngồi nghe hai người nói chuyện, tay phải thủy chung đan cài gắt gao cả mười ngón tay với thanh niên kia; Diệp Tình và Vệ Thì ngồi ở bên kia, hai người ghé vào nhau cúi đầu nói cái gì đó không rõ.

Bùi Ninh —— tên của thanh niên xẹt qua trong lòng Diệp Tử Linh, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Diệp Tử Linh không phải không muốn thừa nhận, Tần lão đại không hổ là lão Đại, mắt nhìn người tốt hơn so với cậu rất nhiều, cho đến hiện tại thì cậu vẫn chưa từng nghĩ Bùi Ninh có thể trưởng thành đến nước này, Bùi Ninh trong trí nhớ của cậu vẫn là một thanh niên có chút yếu đuối luôn cần lão Đại bảo hộ.

Trải qua ba năm thử thách, một Bùi Ninh yếu đuối nên bị người yêu phản bội lúc trước đã sớm biến mất không còn tăm hơi, thế nhưng cỗ khí tức trên người khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa yên bình thì không chỉ tiêu tán theo thế đạo tàn khốc mà ngược lại càng lắng đọng thêm nồng, trong hỗn loạn lại có kiên định khó tả thành lời, khiến cho cả người tản ra một loại bất đồng với Tần Mạc Viêm nhưng đồng dạng tỏa ánh sáng long lánh. Ngày hôm nay sau ba năm, Bùi Ninh đã chân chính trưởng thành, đủ để là người sóng vai bên cạnh Tần Mạc Viêm.

“Tử Linh, hoan nghênh trở về.” Trên mặt Bùi Ninh lộ ra một nét cười nhạt ôn hòa, vươn tay với Diệp Tử Linh.

Một dòng nước ấm chảy xuôi qua trong lòng Diệp Tử Linh, vành mắt của cậu trong bất giác mà trở nên đỏ bừng. Đây là một loại lòng trung thành vô pháp thay thế, dù cho cậu đã biến thành tang thi, không còn là con người, khi ở nơi này cũng sẽ không cảm nhận được bất luận ác ý nào.

“Cám ơn…” Diệp Tử Linh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng thốt ra lại chỉ đơn giản chỉ có hai chữ.

“Nếu mọi người đều đến đông đủ rồi vậy bắt đầu đi, muốn ôn chuyện thì phải làm xong chính sự đã rồi hẳn ôn chuyện, không nên mất thời gian.” Thẩm Duật thao tác vài bước trên máy tính của mình, một màn hình 3D ảo xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó, một thân ảnh mà Diệp Tử Linh vô cùng quen thuộc hiện lên trên màn hình.

“Đại ca!” Diệp Tử Linh lộ ra vẻ mặt kích động mà vọt đến trước màn hình, nếu không hiểu rõ đây là là một cái ảnh ảo thì cậu đã sớm dùng sức ôm lấy. Cậu biết Diệp Tử Diễm bị triệt để giam giữ ở trong thế giới trò chơi không thể rời đi, cho rằng mình có khả năng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy anh trai của mình, bất thình lình gặp mặt khiến cho cậu nhất thời ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, lại xem lẫn bi thương khó có thể tiêu trừ –––– anh trai cậu đã không thể trở lại thế giới hiện thực, từ nay về sau cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy anh qua màn hình điện tử.

Diệp Tình không biết từ khi nào đã đứng phía sau Diệp Tử Linh, hốc mắt đỏ lên mà nhìn chằm chằm thân ảnh của nam nhân trên màn hình, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm khiến móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

“Thời gian cấp bách, đầu não lúc nào cũng có thể phát hiện được tung tích của tôi, tôi nói ngắn gọn.” Diệp Tử Diễm cố gắng không ôn chuyện với em trai lâu ngày không gặp, vung ngón tay làm hiện ra một ít hình ảnh khiến người ta cảm thấy ghê người trên màn hình, “Đây là một ít tư liệu mà tôi và Luci đã nghĩ hết biện pháp để có được, hiện tại truyền vào máy tính của Duật, mọi người căn cứ vào tư liệu này mà nghĩ biện pháp giúp những con người và tang thi đã bị khống chế ở nơi này và tận lực quét sạch những đội quân điện tử đã thành hình.”

“Tình trạng thâm nhập ở bên loài người còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, theo tôi biết, ngoài đội quân điện tử được giấu ở ngoài kia còn có tổ chức buôn bán người thú được kết hợp gen từ con người và dị thú đều là do đầu não tạo ra, trong đầu những người thú đó đều được cài vào con chip điện tử, nhờ đó mà có thể phản hồi toàn bộ tin tức thông qua hai mắt của thú nhân về cho đầu não.”

Lời của Diệp Tử Diễm khiến mọi người ở đây đều phải rùng mình, những người thú được tổ chức nghiên cứu kia làm ra cực kỳ nhận được sự hoan nghênh từ phía dị năng giả, nhất là những dị năng giả có quyền thế, lại còn lấy việc có được một thú nhân mảnh mai xinh đẹp làm kiêu ngạo, bọn họ căn bản không biết nhất cử nhất động của mình thì ra sớm đã rơi vào trong mắt kẻ thù khủng bố nhất, thậm chí rất có thể những dị năng giả đó cũng đã bị đầu não khống chế mà cải tạo lại.

Càng phiền toái hơn chính là, hiện tại bọn họ muốn ra tay diệt trừ cái tổ chức này và những thú nhân bị cải tạo gen đó, lại không thể phơi bày chân tướng ra, đây không thể nghi ngờ là cho đầu não thêm thời gian phản ứng và phản kích. Nhưng mà nếu không công bố chân tướng này ra thì sẽ phải chịu lực cản không nhỏ từ mọi người, nhất là những dị năng giả có nuôi dưỡng người thú trong nhà chắc chắn sẽ phản đối cực lực.

Điểm duy nhất đáng để ăn mừng chính là bởi vì Bùi Ninh cực kỳ chán ghét đối với thể loại người thú bị cải tạo này nên trong Ninh thành không cho phép tự nuôi dưỡng người thú, một khi bị phát hiện thì sẽ lập tức bị xóa bỏ tư cách cư trú tại Ninh thành, thế nên trong Ninh thành không có tồn tại loại sinh vật người thú này, không đến mức bị bại lộ tất cả những việc cơ mật trước mắt đầu não.

“Tử Diễm, không chỉ có mình những người thú đó, ngay cả trong đầu con người cũng có thể bị cài con chip vào, cũng có thể bị đầu não trực tiếp khống chế.” Thẩm Duật nhớ tới lão già gặp ở trong rừng cây kia, sắc mặt càng trở nên âm trầm, Diệp Tử Diễm bị nhốt trong thế giới giả lập nên cũng chỉ có thể thông qua việc trộm cơ sở dữ liệu của đầu não mà biết được tình huống ở thế giới bên ngoài, tin tức thăm dò được cũng không toàn diện, hành động lần này của bọn họ gặp phải cản trở sẽ không chỉ từ những thứ nêu trên mà lớn nhất là phải kể đến từ những người đã bị khống chế.

“Xem ra cho dù là con người hay tang thi thì đều phải trải qua một lần đại thanh trừ.” Tần Mạc Viêm và Lancelot nhìn nhau một cái, ở trong mắt lẫn nhau nhìn thấy được quyết tâm trước nay chưa từng có.

So với mâu thuẫn giữa loài người và tang thi, trước hết cần phải triệt để diệt trừ đầu não đang âm thầm dòm ngó một bên, dã tâm của đầu não thật sự quá lớn, còn muốn một lưới bắt hết tang thi và loài người để rồi bá chủ thế giới.

Có lẽ đây cũng là một cơ hội, một cơ hội để cho loài người và tang thi được giảng hòa.

Trong hàng ngũ tang thi, mặc kệ là tang thi thân cận hay là ôm thù với loài người thì đều không ai có ý định triệt để tiêu diệt loài người, bọn họ rất rõ ràng rằng một khi triệt để tiêu diệt hết loài người thì bước tiếp theo chính là tang thi tự đi đến diệt vong. Tang thi ăn thịt người để sống, đây chẳng qua là tang thi cấp thấp nhất không có khả năng tư duy, hiện tại phần lớn tang thi cao cấp theo năng lực gia tăng thì nhu cầu về thức ăn lại càng thấp, cũng không cần nhất định phải ăn thịt người, tranh đấu với loài người phần lớn đều vì thù cũ. Trong loài người cũng có không ít người giống như Tần Mạc Viêm và Lâm Lâm, đều có người thân, bạn bè biến thành tang thi, đều ôm một tình cảm phức tạp đối với tang thi.

Giải hòa không phải là việc không có khả năng, chỉ cần có được cùng chung một kẻ địch, mà cái loại kẻ thù chung này hiện tại đã xuất hiện.

“Làm cách nào để đào những kẻ địch đang ẩn tang ra, đó là một vấn đề.” Lancelot kéo qua Diệp Tử Linh vẫn còn đang kích động, ngồi đối diện với Tần Mạc Viêm, “Những dị năng giả có khả năng về điện tử e là từ lúc chúng ta không hay biết đã bị đầu não tiêu diệt gần như không còn, hiện tại ngoài Thẩm Duật ra thì không còn người nào có thể nhận thấy được sự tồn tại của con chip điện tử.”

Không chỉ có loài người tồn tại vấn đề này, trong tang thi cũng có vấn đề giống như vậy, dù cho đã biết được âm mưu của đầu não thì bọn họ cũng không đủ lực lượng để đi quét sạch.

“Có thể chế tạo được thiết bị dùng để nhận biết trong bộ não có con chip điện tử hay không?” Diệp Tử Linh đột nhiên mở miệng. Lúc này cậu đã tỉnh táo lại từ trong kích động khi nhìn thấy anh trai nhà mình, đầu óc trước nay chưa từng rõ ràng hơn, cậu biết quét sạch nội gián bên trong loài người và tang thi chính là bước đầu tiên, mục đích cuối cùng của cậu chính là đánh bại đầu não, giải phóng anh trai và những người khác cũng bị giam giữ khỏi thế giới giả lập.

Chỉ cần có thiết bị phân biệt, sau đó nhờ Tần Mạc Viêm ra mặt liên hợp lại những dị năng giả có thế lực, trước khi đầu não kịp phản ứng và phát động loại trừ thì mới có thể một lưới bắt hết tất cả nội gián.

“Tôi có thể cung cấp tư liệu chế tạo thiết bị, về phần chế tạo chi tiết thì chỉ có thể trông cậy vào bản thân mọi người.” Diệp Tử Diễm tạm dừng vài giây rồi trả lời, đồng thời phương pháp chế tạo thiết bị bắt đầu tải vào máy tính của Thẩm Duật, “Tử Linh, em xem đi, anh trải qua cũng không tệ lắm.”

Diệp Tử Diễm nhàn rỗi hơn nhiều rốt cuộc chuyển lực chú ý đến trên người Diệp Tử Linh, biểu tình nghiêm túc không đổi nay lại trở nên nhu hòa, anh em bọn họ đã ba năm không thấy bóng, nay gặp lại thì một người biến thành tang thi, mà thân thể của hắn trong hiện thực cũng đã bị tiêu hủy, triệt để bị vây khốn trong thế giới giả lập, không thể rời đi.

“Có điều em rốt cuộc lại không có cách nào nhìn thấy anh ở trong thế giới hiện thực.” Tâm tình Diệp Tử Linh sa sút, trong hoàn cảnh thử thách tàn khốc ở mạt thế, tất cả mọi người đều không thể quay về như trước kia.

Lancelot nắm chặt tay Diệp Tử Linh, tinh thần lực ôn hòa thông qua hai tay tương liên mà truyền qua, trấn an cảm xúc của Diệp Tử Linh.

“Ít nhất tất cả mọi người đều còn sống, như vậy là đủ rồi.” Diệp Tử Diễm liếc đến mười ngón tay của Lancelot và Diệp Tử Linh đang đan cài vào nhau, cao thấp đánh giá Lancelot, “Cậu chính là Lancelot đi, thay tôi chăm sóc cho Tử Linh chu toàn.”

Đây gọi là huynh trưởng như cha, Lancelot hiển nhiên hiểu rõ địa vị của Diệp Tử Diễm trong lòng của Diệp Tử Linh, bày ra biểu tình khiêm tốn hiếm thấy mà cúi đầu với Diệp Tử Diễm, “Xin đại ca cứ yên tâm, có tôi bên cạnh thì tuyệt đối sẽ không khiến cho Tử Linh lâm vào nguy hiểm.”

“Tử Diễm, hắn đuổi đến rồi!” Một thân ảnh đột nhiên chen vào màn hình ảo 3D, lời hắn nói khiến cho Diệp Tử Diễm và đám người Thẩm Duật đã biết nội tình phải biến sắc, Diệp Tử Diễm không cần phải nhiều lời nữa, bắt lấy cánh tay thanh niên bên cạnh trực tiếp biến mất khỏi màn hình ảo, đồng thời Thẩm Duật dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt kết nối giữa máy tính và bên ngoài, ngăn cản không cho đầu não thông qua kết nối vừa rồi mà lần theo dấu vết đến phá hoại.

Đầu não tựa như một bó dây thừng treo trên cổ, ghì chặt khiến cho tất cả mọi người không thở nổi.

“Tình hình hiện tại tôi nghĩ công tước đã rõ ràng, như vậy ý của công tước là?” Việc nào ra việc nấy, dù cho Diệp Tử Linh là bằng hữu của hắn, Tần Mạc Viêm cũng sẽ không đưa loại quan hệ này vào việc công, nghiêm mặt hỏi.

“Ngừng chiến hợp tác, đều có lợi với cả hai bên không phải sao?” Nét mặt Lancelot lộ ra một tia mỉm cười không đổi, “Loài người bị diệt vong đối với tang thi chúng tôi cũng không tốt lành gì, chiến tranh liên tục trong vài năm nay đã giảm dần số lượng tang thi từ quá nhiều đến một phạm vi có thể khống chế, không cần thiết phải tiếp tục gia tăng số lượng tang thi cấp thấp nữa. Đức vua vẫn luôn đang tìm kiếm cơ hội giảng hòa với loài người, kẻ thù chung – đầu não này không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất.”

Tâm tư của vị kia thì ngay cả Diệp Tử Linh cũng không rõ ràng lắm, đây là lần đầu tiên cậu nghe Lancelot nói đến chuyện này, khó tránh khỏi có chút giật mình. Thái độ của vị này đối với loài người vẫn luôn ái muội không rõ, vừa không ngăn cản những tang thi ôm oán hận mà triển khai tấn công loài người, cũng như không ngăn cản những tang thi có hảo cảm với con người nên luôn tránh ở lãnh địa tang thi trải qua cuộc sống của mình, Diệp Tử Linh vẫn luôn cho rằng vị này dù cho không hận thù loài người nhưng cũng có thể không có cảm tình gì với loài người, không ngờ tới thế nhưng lại là như vậy.

Mọi người đang ngồi ở đây hiển nhiên đều là lần đầu tiên nghe đến chuyện này, Bùi Ninh lộ ra biểu tình hứng thú: “Nếu như vua tang thi sớm đề xuất giảng hòa một chút thì bên loài người chúng tôi cũng không hẳn sẽ không đồng ý.”

“Không trải qua thời buổi loạn lạc thì sẽ không biết được sự quan trọng của hòa bình, chúng tôi không hy vọng hòa bình chưa duy trì được bao lâu rồi lại bị phá vỡ. Tang thi chỉ cần một câu của đức vua thì dù có không cam lòng cũng đều phải chấm dứt, nhưng loài người lại là chủng tộc rất hay khơi mào hận thù và chiến tranh.” Trên mặt Lancelot lúc này tuy rằng vẫn còn duy trì mỉm cười, thế nhưng trong đáy mắt thì một chút ý cười cũng không có. So với là con người, Lancelot càng thêm thích cuộc sống sau khi biến thành tang thi, ít nhất là không có tang thi bởi vì ghen tị địa vị của hắn mà đi ám toán, dù cho muốn cạnh tranh thì cũng sẽ cố gắng tự cường bản thân rồi quang minh chính đại đến đấu với hắn.

“Như vậy việc chế tạo thiết bị phân biệt cứ để cho bên tôi hoàn thành, hy vọng bên công tước có thể an bài một vài tang thi hỗ trợ thanh lý nội gián có khả năng tồn tại bên trong Ninh thành.” Tần Mạc Viêm không bận tâm đến lời Lancelot, nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài sang việc phân công cho hai bên.

So sánh với thân thể loài người yếu ớt, những tang thi cao cấp do Lancelot mang đến có trình độ cao nhất cũng như có thể giảm thiểu tổn thất. Bên trong Ninh thành tuy không có tồn tại người thú, thế nhưng cũng không thể cam đoan không tồn tại người bị cài con chip vào não, trước khi thiết bị hoàn thành thì công tác tra tìm đều phải nhờ đến Thẩm Duật làm giúp, khuôn viên Ninh thành hẳn là vẫn còn nằm trong phạm vi gánh vác của hắn.

“Không thành vấn đề.” Lancelot sảng khoái đáp ứng, “Tôi sẽ chuyển ý kiến của Tần thành chủ về cho đức vua, bên tôi cũng sẽ nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng đạt được thành công trong một lần.”

Đến cuối cùng một người một tang thi bắt tay nhau, đại biểu cho việc hợp tác giữa Ninh thành và tang thi chính thức bắt đầu.

***

Nói xong chính sự rồi thì sau đó nữa tất nhiên là thời gian bạn bè cũ họp mặt, Diệp Tử Linh và Tần Mạc Viêm đã ba năm không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, Lancelot cực kỳ thức thời mà mang thủ hạ rời đi trước, không quấy rầy bọn họ ôn chuyện.

Dù sao thì ngày hôm qua hắn đã đòi được lợi tức rồi, ở nơi này cũng không có tồn tại người yêu cũ linh tinh gì đó, hắn cần gì phải lo lắng.

Lancelot mang tâm tình cực tốt quẹo sang ngã rẽ, mỉm cười trên mặt đột nhiên cứng lại, cuối cùng hóa thành cười lạnh.

“Nếu như là đến tìm Tử Linh thì em ấy không có ở đây, ngươi không phải là đến bây giờ vẫn còn chưa từ bỏ ý định đó chứ,… Đại ca?”

“Ta tới tìm ngươi.” Đôi mắt Hình Duệ Tư tối sầm, vươn lưng thẳng tắp.

“Ta không cho là giữa chúng ta còn có chuyện gì để bàn.” Lancelot nói xong thì mang theo đám người Clare vòng qua Hình Duệ Tư mà tính toán rời đi.

“Trận quyết đấu giữa chúng ta còn chưa chấm dứt.”

Lời của Hình Duệ Tư khiến cho bước chân rời đi của Lancelot thành công dừng lại, hắn xoay người, trên mặt phủ kín sát ý trào phúng: “Thì ra đại ca thân mến của ta chán sống nên muốn mời em trai đến tiễn ngươi một đoạn đường.”

Hình Duệ Tư liếc mắt nhìn Lancelot một cái, không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài.

“Clare, các ngươi đi về trước.” Lancelot thay đổi chủ ý mà đi về phía Hình Duệ Tư, hắn ngược lại muốn nhìn xem Hình Duệ Tư tính toán giở trò gì.

Lâm Diễm có chút lo lắng mà muốn ngăn cản Lancelot, lại bị Clare ngăn chặn, chỉa chỉa về phía Diệp Tử Linh, lộ ra một cái mỉm cười quỷ dị.

Hình Duệ Tư đi không tính quá nhanh, Lancelot cũng không có ý định vượt qua Hình Duệ Tư, không nhanh không chậm mà đi theo sau, hai người lần lượt đi vào một khoảnh sân hoang phế ở sườn bắc của thành chủ phủ.

“Nếu ta thắng, rời khỏi cậu ấy.” Hình Duệ Tư đứng lại, xoay người đối mặt với Lancelot, thanh âm lạnh như băng không có chút phập phồng, tựa như đang nói chuyện bình thường khi ăn cơm uống nước.

“Ngươi lấy thân phận gì mà nói những lời này, đại ca của ta?” Lancelot thu lại ý cười trên mặt, trưng ra bộ dạng tàn khốc lạnh như băng nhìn qua giống với Hình Duệ Tư như đúc.

“Là bằng hữu của Tử Linh, là anh trai của ngươi.” Hình Duệ Tư nhìn bộ dáng đã gỡ bỏ lớp ngụy trang của Lancelot, bàn tay rũ xuống nay xiết chặt thành nắm, “Hình Lạc Tư, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi vì trả thù mà lợi dụng bằng hữu của ta.”

“Quả là cái tên khiến người ta hoài niệm.” Lancelot nghe được cái tên đã từng là của mình thì phát ra một tiếng cười trào phúng khe khẽ, cái khe không gian xoay quanh cánh tay bắt đầu thành hình từng chút một, “Đừng tưởng rằng ta gọi ngươi một tiếng anh trai thì ngươi có thể ra lệnh cho ta, từ một khắc ngươi đẩy ta vào đàn tang thi thì Hình Lạc Tư đã triệt để biến mất khỏi cõi đời này, hiện tại ta chính là Lancelot, là công tước của đế quốc tang thi.”

“Về phần Tử Linh, em ấy không phải là món đồ chơi giữa hai ta, ta cũng sẽ không đưa em ấy đi đặt cược, em ấy muốn hay không muốn rời khỏi ta thì cũng không do một hai câu của ngươi quyết định. Lợi dụng, đến tột cùng là ai đang lợi dụng em ấy thì trong lòng cả hai ta đều tự rõ ràng!”

Mảnh nhỏ không gian trong tay Lancelot phóng về phía Hình Duệ Tư, tản ra ánh sáng màu đen mang lực uy hiếp cường đại. Hình Duệ Tư dùng tốc độ nhanh nhất tránh về phía bên trái, cách xa khỏi mảnh nhỏ không gian đầy nguy hiểm.

“Ngươi dám nói ngươi chưa từng lợi dụng cậu ấy?” Hình Duệ Tư không đáp lại lời của Lancelot, một lần nữa đẩy vấn đề lại cho Lancelot. Đồng thời, mấy đạo băng trùy xuất hiện chung quanh Lancelot, không chút do dự mà đâm thẳng xuống hắn.

Hai người là anh em cùng cha khác mẹ, nên trên phương diện nào đó thì cả hai đều cực kỳ hiểu rõ đối phương.

“Ta tìm ngươi báo thù thì có liên quan gì đến Tử Linh? Tình cảm của ta đối với em ấy chính như lời ta từng nói, là nhất kiến chung tình.” Lancelot vung tay lên, băng trùy trên đỉnh đầu lập tức bị khe hở không gian nuốt lấy, tiếp đó một khe không gian thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Hình Duệ Tư, những thanh băng trùy đó xuyên qua cái khe phóng trả về phía Hình Duệ Tư.

“Ngươi vừa mới nói ngươi chính là Lancelot, ta và Lancelot không có thù oán.” Băng trùy chưa kịp đụng tới Hình Duệ Tư thì đã hòa tan, trong tay Hình Duệ Tư một lần nữa ngưng tụ thành băng thương, Hình Duệ Tư cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên trên băng thương, băng thương nhiễm huyết sắc xẹt qua cái khe không gian trên đỉnh đầu, xé tan khe nứt không gian thành mảnh nhỏ.

“Ta chẳng lẽ không thể báo chủ cho người chết?” Lancelot thấy dị năng không gian bị vô hiệu thì cũng không hề lộ ra vẻ khẩn trương, mười ngón tay của hắn lướt qua không khí, những sợi tơ màu đen ánh lên tia sáng bạc phân tán theo động tác mà đột nhiên xuất hiện từ hư vô, đó là sợi tơ hết hợp giữa tinh thần lực và dị năng không gian, bất luận là đồ vật gì thì khi đụng đến những sợi tơ này đều sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, ngay cả khe nứt không gian này cũng không phải ngoại lệ.

Đây là vũ khí mà Lancelot rất ít khi dùng đến, là vũ khí vô cùng khủng bố.

Sắc mặt Hình Duệ Tư bởi vì sự xuất hiện của những sợi tơ này mà trở nên cực kỳ khó coi, nhanh chóng lui về phía sau tránh khỏi nơi có mấy sợi tơ.

“Ngươi hẳn hiểu rõ nếu giết chết ta ở nơi này thì phải trả giá.”

“Đương nhiên là ta hiểu rõ, cho nên chỉ giao huấn ngươi một chút thì sẽ không có vấn đề gì.” Trên mặt Lancelot lại xuất hiện nét tươi cười lần nữa, sợi tơ trong tay Lancelot tựa như cảm nhận được tâm tình vui vẻ của hắn nên càng thêm vùng vẫy dữ dội.