Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 52: Người quen cũ




Edit: Chrysanthemum

Tang thi thối lui khiến cho vấn đề đã được áp chế nay lại hiện ra lần nữa, nếu không còn phải hộ tống Tuyết Lỵ đến thành Thủy Tinh, đội ngũ chỉ được tạm thời xác nhập này nhất thời lâm vào cảnh tan rã.

Dù cho Lancelot có thanh minh thế nào, việc sự thật hắn vì Tuyết Lỵ mà lợi dụng mọi người đừng nói những người trong đội của Hình Duệ Tư mà ngay cả phần lớn người của Lâm Lâm bên này cũng đều bất mãn với hắn, điểm này bản thân hắn rất rõ ràng, có điều… Hắn kỳ thật từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến thái độ của những người này.

“Chị Lâm, chuyện này tôi thật sự xin lỗi, làm trí giả của đoàn đội tôi không chỉ không giúp đoàn đội tránh xa nguy hiểm mà lại kéo mọi người vào trong nguy hiểm. Dù cho chị Lâm cuối cùng đưa ra quyết định gì, tôi đều sẽ chấp nhận.” Dẫu trong lòng Lancelot không quan tâm đến thái độ của phần lớn người trong đoàn đội này, hắn cũng sẽ không để lộ loại khinh thường này ra ngoài mặt.

Dị năng giả hệ tinh thần sở dĩ được gọi là trí giả là bởi vì trước khi bọn họ trở thành dị năng giả hệ tinh thần thì họ phi thường xuất sắc trên phương diện trí óc  nên mới có thể trở thành dị năng giả hệ tinh thần sau khi mạt thế đến. Thời điểm Lancelot đối mặt với Hình Duệ Tư có thể biểu hiện ra thái  độ cường ngạnh, thế nhưng hắn sẽ không biểu hiện trước mặt Lâm Lâm giống như vậy, bởi vì Lâm Lâm bây giờ là đội trưởng của đoàn dong binh, mà hắn là trí giả trong đoàn dong binh. Cho nên, điều đầu tiên hắn cần phải làm lấy lui làm tiến, không cho thành viên của đoàn dong binh tiếp tục đứng về phía Hình Duệ Tư bên kia nữa.

Tư thái điệu thấp của Lancelot khiến không ít người trong đoàn dong binh, nhất là vài vị phái nữ lập tức mềm lòng —- lúc này liền nói lên được tầm quan trọng của một gương mặt đẹp trai, mặc kệ có phải tại mạt thế hay không đều có thể xài được.

Người đầu tiên không nhịn được mà mở miệng cầu tình cho Lancelot chính là Tiểu Tuyết vốn đã có ý với Lancelot: “Chị Lâm, Lance anh ấy cũng là bị thành chủ bức ép nên mới có thể giấu diếm chuyện này, chị tha thứ cho anh ấy đi. Hơn nữa Tuyết Lỵ là đứa trẻ đáng yêu như vậy, dù cho hiện tại ra như vậy em cũng không đành lòng tổn thương em ấy.”

Vài người nữ giới trong đoàn cũng đều phụ họa theo, hy vọng Lâm Lâm sẽ không đuổi Lancelot đi.

Hình Duệ Tư đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, không có ý tứ xen mồm, đây dù sao cũng là việc nhà của đoàn dong binh, một người ngoài như hắn không thích hợp nhúng tay vào. Lancelot có bị đuổi khỏi đoàn dong binh hay không cũng không có quan hệ gì đến hắn, dù sao sau khi trải qua chuyện này thì hai đoàn bọn họ có lẽ nên mỗi người một ngả, tìm ở nội lục một cái thành phố thích hợp để phát triển lần nữa.

Hình Duệ Tư nhìn thoáng qua Diệp Tử Linh đang đứng trong đoàn dong binh, ánh mắt nhất thời buồn bã. Phiền toái duy nhất hiện tại chính là thuyết phục Diệp Tử Linh thế nào để cậu rời khỏi đoàn dong binh mà trở về bên hắn, trong lòng Hình Duệ Tư có một thanh âm nói cho hắn biết, hắn đã mất đi Lâm Dã, nếu cứ tách ra khỏi Diệp Tử Linh như vậy thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ hối hận.

Thật sự là phiền toái, nếu như tên Lancelot kia bị lộ sớm một chút, Tử Linh cũng sẽ không vì mấy câu nói của hắn mà bị mê hoặc rời khỏi mình, hắn bây giờ còn phải nghĩ biện pháp khác kéo Tử Linh trở về.

“Lance, tạm thời tôi sẽ hủy bỏ tất cả quyền lực của cậu trong đoàn của chúng ta, để yên cho tôi nghĩ lại một chút.” Lâm Lâm bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà không thể phạt nặng Lancelot, đám người Tiểu Tuyết đến cầu tình đúng lúc cho cô một cái bậc thang.

Về phần cái gọi là hủy bỏ quyền lực cũng chỉ là nói miệng thôi, Lancelot làm trí giả trong đoàn dong binh cũng là trí giả duy nhất, rất nhiều chuyện chỉ có thể đến hắn làm chứ không có người thay thế được, xử phạt của Lâm Lâm chính là đang để cho người ngoài như Hình Duệ Tư nhìn mà thôi.

Diệp Tử Linh cũng bởi vì vậy mà nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng, dẫu hành vi của Lancelot trong mắt những người khác có bao nhiêu phản cảm, cậu thế nhưng lại không cách nào dâng lên được một chút cảm giác chán ghét đối với Lancelot, cũng vì một câu nói kia của Lancelot: “Tôi chỉ là muốn bảo hộ người mà tôi cho rằng cần phải bảo hộ mà thôi, mặc kệ người đó là tang thi hay loài người.”

Kỳ thật ngay từ đầu Lancelot đã tính toán toàn bộ hoàn hảo rồi đi, dù cho có thể thuận lợi ôm Tuyết Lỵ chạy trốn khỏi sự đuổi giết của tang thi hay là giống như bây giờ, bại lộ thân phận rồi bị tang thi mang đi, hắn đều nắm chắc tỉ lệ sống còn của bên loài người. Chẳng qua là Lancelot rõ ràng có thể dùng một phương pháp càng tốt hơn để giải quyết vấn đề của Tuyết Lỵ, tỷ như để Aretha đã biến thành tang thi đánh lui tang thi bên kia — Sức mạnh của Aretha khiến cậu đều phải run rẩy, nếu muốn khiến cho Clare rút lui cũng không phải việc khó, sau đó lại phong ấn Aretha biến trở về Tuyết Lỵ lần nữa, ít nhất mâu thuẫn cũng sẽ không giống như bây giờ, bị người ta kịch liệt nghi ngờ có phải đứng về phe tang thi hay không.

Loại phương pháp tương đối an toàn này cậu cũng có thể nghĩ ra được, người thông minh như Lancelot có thể không nghĩ tới sao?

Diệp Tử Linh có một loại cảm giác Lancelot rất có thể đã biết rõ thân phận tang thi của cậu, mặc kệ là giữ bí mật cho hai chị em Lâm gia lúc trước hay là phản bác vì mình bảo hộ Tuyết Lỵ lại càng giống như đang bày tỏ một loại thái độ với cậu.

Có điều dụng ý khi Lancelot làm như vậy là gì, chẳng lẽ thật sự như hắn đã nói, bởi vì vừa gặp cậu đã yêu? Như vậy thì Lâm Dã tính sao?

Có thể do nghĩ quá nhiều sự tình, Diệp Tử Linh phát giác đầu của mình ẩn ẩn đau, theo bản năng tránh cái đề tài này, không tiếp tục suy ngẫm nữa, chuyển hướng ánh mắt sang Lâm Lâm và Hình Duệ Tư đã bắt đầu đàm phán.

Hai người đã thảo luận ổn thỏa vấn đề bồi thường tổn thất do Lancelot tạo thành, đang bắt đầu trao đổi phương hướng về sau.

Thành Thủy Tinh đương nhiên là không cần thiết phải đi nữa, đứng đầu nơi tụ tập ll bên đó chính là dị năng giả hàng đầu, đi đến đó cái gì cũng không làm được lại còn bị những dị năng giả cao cấp hơn bọn họ khi nhục.

Phương hướng của đoàn dong binh rất rõ ràng, điểm đến trước tiên chính là “Tòa thành tự do” tiếng tăm lẫy lừng – Ninh thành, tiếp tục làm lính đánh thuê mà nhận nhiệm vụ kiếm tiền sinh hoạt.

“Đội trưởng, xem ra chúng ta không có cách nào phân ra mỗi người một ngả với bọn họ.” Làm quân sư của Hình Duệ Tư, Vu Nhất Hàn đứng ra nói, “Tôi đã điều tra, nếu như không muốn làm con chó dưới trướng những thành chủ kia, địa phương hiện tại ở nội lục có thể cho chúng ta phát triển đầy đủ cũng chỉ có Ninh thành.”

“Ninh thành…” Hình Duệ Tư tựa hồ nhớ lại hồi ức gì đó không tốt, khuôn mặt lạnh lùng nhíu nhíu mày.

“Ninh thành là nơi nào?” Xem ra không biết tình hình không chỉ có mình Diệp Tử Linh mất đi ký ức, Mạc Mặc vẫn luôn sinh sống ở biên thành cũng không biết gì về tình hình ở Ninh thành.

Điều này khiến cho Diệp Tử Linh muốn biết tình hình ở Ninh thành mà không dám hỏi nhẹ nhàng thở ra, dỏng tai cẩn thận nghe.

“Tiểu Mặc, cậu hẳn là nên xem thêm tư liệu mỗi tháng đều đưa cho các cậu, bên trong có tin tức về Ninh thành.” Vu Nhất Hàn trừng mắt nhìn Mạc Mặc một cái, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích vì ngoại trừ Mạc Mặc còn có vài dị năng giả luôn sinh sống ở biên thành, “Ninh thành được gọi là Tòa thành tự do bởi nơi đó không giống với phần lớn thành thị ở nội lục, thành chủ của Ninh thành không có dùng dị năng cường đại khống chế được một đám dị năng giả đi chiếm toàn bộ tài nguyên tốt nhất của thành, ngược lại đi cung cấp những tài nguyên đó cho người thường thành thạo tay nghề, đồng thời còn cung cấp nơi ở cho những lính đánh thuê dị năng giả không muốn nghe lệnh trở về.”

“Không thể không nói thành chủ Ninh thành là một người phi thường nhìn xa trông rộng, lúc ấy có bao nhiêu dị năng giả cười nhạo hành động của hắn thì hiện tại có bấy nhiêu người hối hận đã không chiêu mộ những chuyên viên kỹ thuật như hắn, Ninh thành có thể nói là thành phố giàu có nhất ở nội lục, có một không hai. Đương nhiên phương thức đạt được thành công của hắn không phải ai cũng có thể bắt chước, dù sao hắn có một người vợ có dị năng không gian phi thường hiếm thấy, dựa vào đại lượng vật tư gửi trong không gian của vợ thành chủ hơn nữa còn một dị năng giả có được năng lực tiên đoán nên mới sống qua được một đoạn thời gian ban đầu khó khăn kia.”

“Điểm duy nhất khiến người ta lên án chính là thành chủ thế nhưng lại tiếp nhận những người đã bị tang thi cắn nhưng vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, từ đầu đến cuối không biến thành tang thi ăn thịt người, còn sáng lập nơi cư trú cho bọn họ. Nếu không bởi vì một chút này thì thực lực của Ninh thành chỉ sợ sẽ không yếu hơn thành Thủy Tinh.”

Ninh thành, vợ của thành chủ có dị năng không gian, dị năng giả có được năng lực tiên đoán, nguyện ý tiếp nhận những tang thi có lòng người… Tần lão đại, nhất định là hắn!

Trong mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia quang mang, sẽ không sai, nguồn gốc của cái tên Ninh thành này chính là từ tên của người yêu Tầm Mạc Viêm – Bùi Ninh, người vợ có được dị năng không gian chính là Bùi Ninh, dị năng giả có được năng lực tiên đoán là Thu Mục, về phần nguyện ý tiếp nhận tang thi có lòng người, rất có thể là vì cậu – người đã biến thành tang thi.

Rốt cuộc sắp có thể gặp lại lần nữa!

“Chỉ có nơi đó?” Hình Duệ Tư toát ra vẻ không tình nguyện phi thường rõ ràng, nếu muốn đi Ninh thành thì hắn đã sớm đi từ hơn hai năm, căn bản sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy từ nội lục đến chỗ biên thành, hắn căn bản là không thể tiếp nhận vấn đề thành chủ thu nhận tang thi, dù cho những tang thi đó là bị bức trở thành tang thi nhưng vẫn muốn làm một người bình thường.

“Đúng vậy, nếu muốn có được không gian đầy đủ đề phát triển, Ninh thành chính là lựa chọn tốt nhất.” Vu Nhất Hàn biết vì sao Hình Duệ Tư không tình nguyện, có điều thân làm quân sư như hắn nên phải vì tương lại của cả đội mà suy xét.

“Thành chủ của Ninh thành gọi là Tần Mạc Viêm phải không?” Diệp Tử Linh rốt cuộc nhịn không nổi cảm xúc trong lòng, xúc động nói ra. Cậu đã không còn là người trong đội Hình Duệ Tư, dù cho bị phát hiện những thứ trước kia đều là bịa đặt cũng không có vấn đề gì.

“Đúng vậy, Tử Linh cậu quen biết hắn?” Lâm Lâm nhạy bén nhận ra biến hóa cảm xúc ở Diệp Tử Linh, cảm thấy không khỏi cả kinh. Cô biết thân phận tang thi của Diệp Tử Linh, Diệp Tử Linh mất đi ký ức trong ba năm thế nhưng lại có quen biết với Tần Mạc Viêm, như vậy đồng nghĩa với bọn họ trước khi tận thế đã quen biết nhau, chẳng lẽ Tần Mạc Viêm sở dĩ thu lưu những tang thi có được lòng người kia là vì Diệp Tử Linh?

“Chúng tôi là bằng hữu, ở thời điểm mạt thế vừa bắt đầu đã bị thất lạc nhau, thẳng đến hiện tại mới biết được hướng đi của hắn từ miệng mọi người.” Diệp Tử Linh biết trong lời nói của mình có rất nhiều lỗ hổng thế nhưng hiện tại không còn cần để ý nhiều như vậy, chỉ cần tìm được Tần Mạc Viêm, dù cho thân phận tang thi của cậu bị bại lộ đi chăng nữa thì đã thế nào, Tần lão đại đã dùng hành động thực tế để đưa ra đáp án rồi không phải sao.

Vô luận như thế nào thì cậu nhất định phải đi Ninh thành!

“Vậy đi Ninh thành, những tang thi đó có khu vực hoạt động cố định nên bình thường sẽ không nhìn thấy, tôi sẽ vì thế mà nhẫn nại.” Hình Duệ Tư đột nhiên mở miệng, đúng là đồng ý với đề nghị của Vu Nhất Hàn, vươn tay về phía Lâm Lâm, “Lâm đội trưởng, xem ra chúng ta còn phải tiếp tục đồng hành một đoạn thời gian.”

“Quả thật là như vậy.” Lâm Lâm nhìn thoáng qua Diệp Tử Linh, bắt lấy tay Hình Duệ Tư thật chặt.