Edit: Chrysanthemum
Cậu vừa rồi trả lời cái gì? Hình như trả lời được… Cư nhiên lại nói được! Diệp Tử Linh thẳng đến khi Lancelot trở lại đội ngũ rồi mới hoàn toàn ý thức được vừa rồi mình đáp ứng cái gì, nhất thời ảo não không thôi.
Một cái nam nhân mắ lam đã đem đến đủ phiền toái, lại trêu chọc thêm một cái thì cuộc sống sau này của cậu tối tăm mịt mù đến cỡ nào a!
Nhất là cậu cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hình Duệ Tư quét qua quét lại vài cái sau lưng mình, Diệp Tử Linh cảm thấy áp lực hết sức lớn.
Cậu cũng không thể để thời gian quay ngược lại một giờ trước, nếu như cậu biết hiện tại xảy ra nhiều phiền toái như vậy cậu tuyệt đối sẽ không để cho Hình Duệ Tư sinh ra ý nghĩ lại đây xem thử, tuyệt đối sẽ không!
Nhưng kết cục mọi chuyện đã định, có hối hận thêm cũng vô dụng, Diệp Tử Linh chỉ có thể gánh vác áp lực hai bên – Lancelot thủy chung nhìn cậu với ánh mắt đầy thâm tình và những đội viên của Hình Duệ Tư nhìn cậu với ánh mắt sắc chết người, lấy thần kinh phi thường cường hãn đi theo sau Hình Duệ Tư.
Không thể không nói lúc này đây vận khi bên nhân loại không tồi, tang thi không tiếp tục xuất hiện trước mặt bọn họ, trước khi màn đêm buông xuống cũng tìm được địa phương tương đối an toàn nghỉ ngơi — một cái động không quá sâu có thể cản gió trán mưa.
Trải qua cuộc xung đột ban ngày, thái độ của những người trong đội ngũ đối với Diệp Tử Linh trở nên có chút lãnh đạm. Cũng khó trách, sự thật vẫn luôn tin tưởng nay đột nhiên bị phủ định, rất nhiều người đương nhiên không tiếp nhận được.
Diệp Tử Linh hiển nhiên sẽ không bởi vì loại chuyện này mà tranh luận với người trong tiểu đội, loại hiểu lầm vụn vặt này không nhất định không thể có, cậu cũng tin tưởng những người đó rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt, cậu vốn không có loại quan hệ kỳ quái này với Hình Duệ Tư — nếu như Hình Duệ Tư không phải là nam nhân mắt lam trong mộng kia.
Không có ai quấy rầy, cậu còn vui vẻ thoải mái đó chứ.
Diệp Tử Linh dựa vào trên vách đá, đôi mắt tuy rằng nhắm lại nhưng thực chất là đang để ý đến mọi sự tình đang xảy ra.
Ánh mắt Lancelot quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cậu không cách nào cho rằng đây chỉ là một trò đùa ác liệt, đó cũng là một điểm khiến cho cậu e ngại nhất. Chỉ mới gặp mặt một lần, vì sao nhất định lại là cậu? Hay Lancelot mới thất sự là nam nhân mắt lam trong mộng kia?
Diệp Tử Linh cảm thấy đau đầu muốn chết, cậu thật vất vả mới cho rằng mình biết rõ được sự tình, có thể y theo cái mục tiêu kia mà chậm rãi tiến hành, ai mà biết còn chưa có bắt đầu đã xuất hiện một việc ngoài ý muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cậu.
Vì sao tất cả mọi chuyện đều phức tạp như vậy, không có chuyện nào có thể làm cho cậu bớt lo hết!
Diệp Tử Linh phát ra một tiếng than nhẹ ở trong lòng, hai mắt đang nhắm đột nhiên hé ra một khe hở, nhìn Lâm Lâm và Lancelot không biết đang nói gì, sau đó hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Diệp Tử Linh không nghĩ nhiều, kiềm lòng không được mà lặng lẽ đi theo. Trong lòng cậu có một thanh âm thúc giục nào đó, tựa hồ nếu như không đi theo cậu nhất định sẽ bỏ lỡ thứ gì đó rất trọng yếu.
Không thể không nói kỹ thuật theo dõi của Diệp Tử Linh coi như vượt trội, cậu vẫn luôn đi theo men bờ hồ cách đó không đó không xa cũng không có bị phát hiện. Cậu cuối cùng chọn một gốc cây cách hai người không quá xa cũng không quá gần, có thể nghe rõ đại khái cuộc đối thoại cũng vừa có thể che dấu tốt.
Nếu vào lúc này có thể có cái máy nghe trộm thật tốt, cũng không cần cậu phải lấy thân mạo hiểm. Diệp Tử Linh giờ phút này phải hoài niệm về mấy cái đồ dùng công nghệ cao trước tận thế, công nghệ cao mang đến tiện lợi thật sự nhiều đến nỗi khiến con người khó có thể tưởng tượng, tận thế đến mang thời hoang sơ trở lại khiến vô số người cảm thấy không biết phải làm sao, Diệp Tử Linh cũng là một trong số đó.
“Chị Lâm, trễ thế này mà một mình gọi tôi ra là có chuyện gì vậy?” Lancelot lúc này nào có nửa điểm sắc bén bức người khi đối mặt với Hình Duệ Tư, cả người hoàn toàn chính là thanh niên ôn hòa thiện lương đầy hứa hẹn, khiến người ta thực khó không sinh ra hảo cảm.
Diệp Tử Linh nhìn thấy Lancelot như vậy, vẻ mặt trong nháy mắt có chút hoảng hốt, loại cảm giác tương tự trên người Lancelot này khiến cậu cảm thấy quen thuộc, tựa như cậu đã từng gặp qua vào lúc nào đó trong quá khứ. Có lẽ lần đầu tiên cậu và Lancelot gặp mặt nói không chừng không phải là ở trong rừng cây cách đây không lâu.
“Lance, hành vi của cậu hôm này khiến tôi rất bất ngờ, tôi không nghĩ cậu lại là người không biết nặng nhẹ như vậy.” Lâm Lâm vẫn để ý đến chuyện lúc ban ngày như cũ, trên khuôn mặt là vẻ lo lắng tràn đầy, “Cậu vào ban ngày thực không giống bình thường, điều này khiến cho tôi phi thường lo lắng, có phải cậu và Hình Duệ Tư trước kia đã có khúc mắc gì với nhau?”
“Xin lỗi, đã khiến chị Lâm lo lắng rồi, tôi cam đoan không có lần kế.” Lancelot ôn hòa cười cười lại lảng tránh vấn đề cuối cùng mà Lâm Lâm nói, “Tôi thật vất vả mới tìm thấy được người mình vừa gặp đã yêu nên khó trách có chút kích động, chị Lâm phải biết khi rơi vào lưới ái tình thì con người chung quy sẽ có một ít vấn đề nhỏ như vậy.”
Lâm Lâm nghe Lancelot nói mới thở phào một hơi, nét sầu lo trên mặt không giảm trái lại còn tăng, “Lance, cậu biết tôi luôn không thích can thiệp quá nhiều vào việc tư của người khác, nhưng mà chuyện này của cậu liên quan đến quãng đường hành trình còn dài của chúng ta sau này, nếu cậu thật sự có mâu thuẫn gì với Hình Duệ Tư thì bây giờ nói với tôi một chút, tôi sẽ nghĩ biện pháp chia ra mỗi người một ngã với bọn họ.”
“Chị Lâm lo lắng qua rồi, giữa tôi với Hình Duệ Tư không hề có mâu thuẫn, cho dù là có thì cũng bởi vì Tử Linh.” Nói đến Diệp Tử Linh, đáy mắt Lancelot hiện lên một tia ôn nhu.
“Cậu thế mà thật sự vừa gặp đã yêu cái người tên Diệp Tử Linh kia sao, tôi cứ luôn nghĩ cậu không phải là người xử trí theo cảm tính.” Lâm Lâm cảm thán một hơi.
“Tôi lúc trước cũng cho rằng như vậy, có điều khi tôi gặp được Tử Linh, em ấy khiến tôi biết ở trong chuyện tình cảm tôi vĩnh viễn không giữ được vẻ lãnh tĩnh.”
Diệp Tử Linh bởi vì những lời này của Lancelot mà cả người run lên một cái, đáy lòng hiện lên một tia cảm động không rõ hay là cảm xúc gì khác.
“Cậu a… Lance, cậu nên biết chuyện Tiểu Vũ thích cậu đi, hành vi lần này của cậu đã triệt để tổn thương cô ấy, tôi hy vọng cậu có thể xử lý tốt.” Lâm Lâm tỏ vẻ tôn trọng đối với lựa chọn của Lancelot, có điều cô là bởi vì tính hòa bình đoàn kết trong đội, không thể không nhắc nhở Lancelot chút ít.
“Tôi biết, cho nên tôi mới lựa chọn trực tiếp thổ lộ lúc ban ngày để chặt đứt tâm tư của cô ấy. Tiểu Vũ đúng là một cô gái tốt, nhưng cô ấy không hợp với tôi, nếu thật sự theo tôi cùng một chỗ thì sẽ chỉ làm cho cô ấy cảm thấy thống khổ.”
“Cậu vẫn nên nói chuyện một chút với cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ…” Lâm Lâm đang nói bình thường, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bày ra tư thế đề phòng, “Kẻ nào, đi ra!”
Diệp Tử Linh cho rằng mình bị phát hiện, đang muốn cử động, có người lại đi trước cậu một bước mà xuất hiện trước mặt Lâm Lâm và Lancelot.