Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị Mạt Thế

Chương 14: Chương 14





Hoắc Ngôn Trăn nhìn căn nhà đất xung quanh san sát lâm vào trầm tư.

Nếu Nguyễn Ngải còn sống, từ tối hôm qua đến nay đã gần mười lăm tiếng cô không ăn gì, mà trong vùng hoang dã này, nơi duy nhất có thể tìm được thức ăn chính là thôn trang này.

Đương nhiên, là Nguyễn Ngải phải không chết trong tay những thực vật biến dị kia.

Kỳ thật Hoắc Ngôn Trăn rất rõ ràng, hiện giờ nơi này tràn ngập nguy hiểm muốn lấy đi mạng sống của một tiểu cô nương không có bất kỳ năng lực tự bảo vệ mình là việc rất dễ dàng.

Dọc theo đường đi anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi cân nhắc mọi khả năng, mới mang theo một chút hy vọng xa vời đi tới nơi này.

Anh nhìn hai người đàn ông bên cạnh đang vất vả sửa xe ba bánh dùng dầu diesel nông nghiệp, chủ động cầm lấy dụng cụ rỉ sét trong tay, gõ vào thân xe, nói: "Có cần tôi giúp gì không? -Hai người sửng sốt một chút, liên tục gật đầu, "Đương nhiên có, cám ơn cậu, chiếc xe này vốn là để cho thôn dân đi nơi khác vận chuyển lương thực, ba ngày trước bỗng nhiên bị hỏng, nếu cậu có thể sửa được đã giúp chúng tôi rất nhiều.

HoắcNgôn Trăn vừa kiểm tra động cơ của xe, vừa nói với hai người kia: "Virus bộc phát lâu như vậy, khó có được nơi nào như chỗ các cậu lương thực rất đầy đủ.

”Anh vừa mới ở trong kho hàng nhìn thoáng qua, mọi người sắc mặt đều rất khỏe mạnh, cơ bản không có dấu hiệu đói khát, chứng tỏ nơi này bọn họ vật tư phong phú, thức ăn cũng rất tốt.

Một chàng trai gầy gò nói: "Thôn nhỏ rách nát của chúng tôi, vốn là đời đời trồng trọt, rất nhiều lương thực ăn không hết liền tích trữ trong kho, vừa lúc mạt thế bộc phát, đồ vật khác không có nhưng lương thực thì không thiếu.


"Một người khác lắc đầu: "Nói là nói như vậy, kỳ thật cũng chỉ có thể đảm bảo nhất thời mọi người không phải chịu đói mà thôi, thời gian dài liền khó nói, hơn nữa không lâu trước trời mưa, rất nhiều lương thực đều bị mốc, trước mắt nơi trú ẩn nhiều người như vậy, chúng tôi cũng chỉ có thể đi đến kho hàng phía tây đầu thôn tìm đồ ăn.

”Hoắc Ngôn Trăn vừa sửa xe, vừa ngưng thần nghe hai người đối thoại.

"Kho hàng phía tây kia trữ lương thực đặc biệt nhiều, nhưng cách đây không lâu rất nhiều thôn dân sau khi đi đến đó thì không trở về nữa, nghe nói có tang thi đặc biệt đáng sợ đem bọn họ ăn hết, nếu không phải trước mắt lương thực trong tay không đủ, chúng tôi mới không muốn đến đó mạo hiểm.

"Hoắc Ngôn Trăn khẽ động: "Hai người đây là định đi kho hàng bên kia sao? -Người đàn ông gầy gò nói: "Đúng vậy, bất quá chính là đi thử vận khí, nếu thật sự có tang thi lợi hại, chúng tôi nhanh chóng chạy là được.

”Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút, sau đó khởi động chiếc xe ba bánh khiến nó lắc lư một trận rất nhanh tiếng ầm ầm dày cộp mạch lạc vang lên, chiếc xe ba bánh vốn bị hỏng nặng lại một lần nữa có thể sử dụng.

Hai người đàn ông khen ngợi anh: "Cậu thực sự giỏi, chúng tôi đã sửa chiếc xe trong ba ngày mà không làm thế nào sửa được, cậu mới động tay một chút đã sửa được rồi.

" Ồ, phải, vẫn chưa hỏi tên cậu là gì.

”Hoắc Ngôn Trăn cười cười, "Hoắc Ngôn Trăn, không có gì đâu.

”Anh chỉ là trong thời gian rảnh rỗi của đại học tự học mộtít chương trình máy móc, tính thử làm một lần, không nghĩ tới lại sửa xong.

"Tôi là Tôn Sở.

" Người đàn ông gầy đen nói.

"Vương Hổ, cậu gọi tôi là Hổ Tử là được.

"Hoắc Ngôn Trăn gật gật đầu: "Khi nào các cậu đi kho hàng phía tây, tôi cùng các cậu đi.

”Tuy rằng ưu tiên hàng đầu của anh bây giờ là tìm Nguyễn Ngải, nhưng bởi vì khu vực phụ cận quá mức trống trải, cũng chỉ có thể từ nơi có lương thực mà tìm kiếm.

Nếu cô còn sống, nhất định sẽ đến nơi có thức ăn trước.

Tôn Sở do dự một chút rồi gật đầu, "Thêm một người hỗ trợ là chuyện tốt, bất quá lát nữa sau khi đến kho hàng ngàn vạn lần phải cẩn thận, bên kia có chút nguy hiểm, không quá an toàn.

Hoắc Ngôn Trăn đáp: "Được.


”! ! Lúc này, bên ngoài nhà kho phía tây thôn, Nguyễn Ngải đứng dưới bức tường cao, xuyên qua một cửa sổ nhỏ, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào một cái xúc xích treo trên nóc nhà.

Tuy rằng bên kia bức tường này có khí tức tang thi rất rõ ràng, nhưng chúng không làm hại cô.

Điều quan trọng là hiện tại cô ấy rất đói.

"Hôm nay ăn trưa bằng xúc xích đi.

" Nguyễn Ngải nói tang thi gầm nhẹ một tiếng xem như hưởng ứng.

Ánh mắt Nguyễn Ngải trầm tĩnh đi tới cửa kho hàng, đang muốn cho tang thi mắt xanh dùng móng vuốt phá cửa, không nghĩ tới cô chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa sắt rỉ sét kia liền phát ra tiếng "chi nha", chậm rãi mở ra.

Cô nhìn thoáng qua khóa sắt rơi trong cửa, thò đầu vào quan sát một hồi, mới cất bước đi vào.

Tang thi mắt xanh theo sát phía sau.

Cái kho hàng này bị niêm phong kín mít, cho nên cơ bản là không thấm nước, lương thực được đóng thành từng túi chất đống cùng một chỗ, có lẽ là do cách đây không lâu trời mưa nên có mùi ẩm mốc và hôi tanh.

Nguyễn Ngải vốn chỉ muốn tìm xúc xích, nhưng càng đi vào trong, mặt mày yên lặng của cô dần dần hiện ra nghi hoặc cùng cảnh giác.

Trong này có khí tức của tang thi là không sai, nhưng cũng không thuần khiết, ngược lại giống như! Ngay lúc cô đang suy nghĩ, một cỗ hung ác từ trong góc tối truyền đến.

Trong nháy mắt, bảy tám con chó hung ác toàn thân thối rữa chạy ra, điên cuồng hướng về phía Nguyễn Ngải kêu loạn.


Tang thi mắt xanh sải bước chắn trước người cô, gầm nhẹ cảnh cáo mấy tang thi kia.

Nguyễn Ngải dùng ánh mắt lạnh như băng lần lượt đảo qua trên người chúng, vô lực thở dài.

Cô chỉ muốn đến tìm xúc xích, không nghĩ tới lại không may mắn gặp được thứ mình ghét nhất từ trước đến nay —— chó tang thi.

Loại chó sau khi trúng virus cũng không khác biệt lắm so với tang thi bình thường, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, ít nhất đối với Nguyễn Ngải mà nói, tang thi bình thường có thể giao tiếp, chó tang thi sau khi gặp chỉ biết nổi điên nhào tới cắn người.

Nếu như là Nguyễn Ngải ở kiếp trước là một tang thi nữ hoàng, cô hoàn toàn có thể kiểm soát sức mạnh của mình sử dụng nó để chống lại những con chó tang thi kia.

Đáng tiếc cô trước mắt còn chưa phải.

Đẳng cấp dị năng hiện tại của cô chỉ có cấp một, cho dù bên cạnh có một tang thi cấp hai trợ giúp, tùy tiện chống lại thì rất thiệt thòi.

Sau khi cân nhắc một lát, Nguyễn Ngải đưa tay chọc nhẹ vào thắt lưng tang thi mắt xanh: "Ngươi yểm hộ ta một chút, chờ sau khi ta chạy ra khỏi kho hàng, ngươi cũng nhanh chóng đuổi theo.

”Tang thi mắt xanh gầm nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.