Tỉnh Vân ăn thêm một ít, lại tận dụng chút thời gian sửa sang vài thứ mang theo, trên lưng đeo một ba lô lớn cùng một cái túi nhỏ. Trong ba lô đặt một số đồ vật cần dùng, còn bọc nhỏ lại là một vài dụng cụ bình thường vẫn hay sử dụng.
Trên đầu cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, nhìn qua càng có vẻ hoạt bát khả ái. Trên tay đeo một đôi găng da lộ ngón. Bộ dáng cậu lúc này hoàn toàn không giống đi mạo hiểm tính mạng mà chỉ như đang chuẩn bị du lịch một hồi.
“Điện thoại của tôi đã kết nối với máy tính, đến lúc đó, nếu cần tôi sẽ liên lạc với anh. Anh nhớ chú ý tình hình mấy tầng trền, nếu phát hiện có gì đó không đúng thì lập tức đóng cửa rồi chạy một mình đi.” Trước khi rời khỏi, Tỉnh Vân đã nói với Mễ Á Tư như vậy.
Mễ Á Tư hiểu rõ gật đầu, bất quá nếu chuyện đó có xảy ra thật, bản thân y một mình chạy ra ngoài, sống chết chắc chắn không thể nắm rõ. Một người hoàn toàn không có khả năng phòng bị như y, đi theo chính là vướng chân. Cho dù thật sự muốn chạy cũng chỉ là nói nhảm mà thôi. Làm sao mà trốn được? Chạy ra cũng là chết.
Tỉnh Vân thật cẩn thận đi lên tầng, trên tay cầm chìa khóa xe máy đi đến trước cửa nhà, qua cửa sổ bên cạnh cửa chính nhìn thoáng một chút tình huống bên ngoài.
Lúc này trời vẫn còn chưa sáng, không biết với cậu mà nói, thời điểm thế này là tốt hay là xấu nữa.
Số lượng tang thi bên ngoài cũng không nhiều như lúc trước, đại khái chắc cảm thấy tiếp tục ngốc ở đây cũng không có thức ăn nên mới rủ nhau rời đi đi? Bất quá vẫn còn mấy con tiếp tục lởn vởn ngoài cửa, không biết những chỗ nhìn không tới có còn nữa hay không.
Tỉnh Vân đi tới phòng bếp tìm kiếm một trận, cuối cùng moi được một khối thịt tươi. Tuy là thịt đông lạnh, nhưng bên trên vẫn còn vài giọt máu, chắc vẫn có thể dùng được…
Cậu nghĩ nghĩ, lại cầm dao, ở trên ngón tay mình cứa xuống một nhát, máu nóng chảy ra, rơi xuống miếng thịt.
Dựa vào chút máu này không biết có thể hấp dẫn được bọn chúng hay không.
Đây là một lần đánh cược, cậu không thể không thắng.
Lấy bông băng ra, đem miệng vết thương bó thật chặt. Cậu chỉ sợ nếu bọc không kín, mùi máu bay ra sẽ lại kéo thêm vài tên nữa đến. Sau đó lấy ra một người máy nho nhỏ từ trong ba lô, đem thịt tươi có dính máu của mình buộc vào.
Hé cửa chính một chút, cậu đem người máy nhỏ thả ra ngoài. Người máy một đường đi về phía trước, xuyên qua cửa sắt, bắt đầu đi trên lòng đường. Sợ không thể khiến đám tang thi kia chú ý, Tỉnh Vân còn đặc biệt trang bị thêm cho nó một bộ phận phát ra âm thanh. Lúc này cậu nhấn vào một cái nút, từ trên con người máy lập tức phát ra một đoạn nhạc.
Nhìn thấy đám tang thi bắt đầu có động tĩnh, cậu ngay lập tức xoay người rời xa cửa chính.
Thừa dịp lẩn ra đằng sau, Tỉnh Vân nhanh chóng đi ra ngoài, tới trước gara. Mở cửa, mang xe máy mình ra ngoài. Sau khi đã xác định xung quanh tạm thời không có tang thi, cậu vội vàng mang theo xe máy ra ngoài cửa sắt.
Cậu không dám nổ máy xe bên trong cánh cửa, chỉ sợ tiếng động đó sẽ lôi lũ tang thi vào bên trong. Ra đến bên ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh không có tang thi xong, cậu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đóng lại cửa, khởi động xe máy, nhanh chóng rời đi.
Mọi chuyện hết thảy quá mức thuận lợi thế này ngược lại càng khiến Tỉnh Vân có chút bất an.
Trên đường đi mặc dù cũng gặp không ít tang thi, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, bọn chúng hoạt động lại có vẻ chậm, nên Tỉnh Vân vẫn là lưu loát điều khiển xe máy, rất nhanh đã tới trước cửa bệnh viện.
Cậu đem xe máy dựng xong, từ trong ba lô lấy ra di dộng, kết nối với máy tính trong phòng thí nghiệm. Chỉ chốc lát sau, kết nối thành công. Cậu báo bình an cho Mễ Á Tư rồi liền thuận tiện hỏi tình trạng của Triệu Nhiên một chút.
Mễ Á Tư nói, Triệu Nhiên vẫn đang phát sốt, nhiệt độ cơ thể không có xu hướng giảm xuống. Có điều, hiện tượng mưng mủ ở miệng vết thương cũng đã tốt lên rất nhiều.
Này đơn giản là một tin tốt, chứng minh rằng ít nhất Triệu Nhiên vẫn còn cứu được.
Tỉnh Vân quyết định, phải nhanh chóng hoàn thành việc này, không thể quay lại được nữa. Cậu hiện tại chính là đang chạy đua với thời gian.
Từ trong ba lô lấy ra hai chiếc đoản côn màu đen, cậu vừa rồi ở trong phòng thí nghiệm đã tìm thấy. Ấn xuống một cái nút bên trên, tia laser từ bên trong phát ra, nghiễm nhiên biến nó trở thành hai thanh côn laser. Dùng thứ này đối phó tang thi, đương nhiên so với côn gỗ côn sắt hữu hiệu hơn nhiều.
Không ngờ thứ nhàm chán khi trước mình làm ra giờ lại hữu dụng đến thế.
Đứng trước cửa bệnh viện, Tỉnh Vân đầu tiên quan sát một chút. Đại bộ phận tầng trệt đều không có đèn, nơi có đèn sáng cũng chỉ có tầng năm và tầng tám, hơn nữa còn không có sáng toàn bộ.
Chiến đấu trong bóng tối đối với cậu mà nói vẫn là thiệt thòi rất nhiều. Có điều lần này cậu đã có chuẩn bị trước, nên dù có bao nhiêu gian nan cậu vẫn phải đi vào. Vì cứu Triệu Nhiên, bản thân cậu phải dũng cảm lên.
Từ trong bao lấy ra một chiếc kính nhìn đêm, kính này cậu đã sửa chữa lại đôi chút, có thể tự động thay đổi ứng với tình trạng ánh sáng bên ngoài khiến người đeo nhìn rõ mọi vật.
Cậu lại vỗ lên chiếc mũ trên đầu một cái, không ngờ giây tiếp theo, chiếc mũ lưỡi trai mềm mại đã biến thành một chiếc nón giáp chắc chắn. Vậy là có thể bảo vệ cho phần đầu của cậu.
Tỉnh Vân lại từ trong ba lô lấy ra một chiếc áo cũng một cái quần mặc vào người. Áo cũng quần này cũng không phải loại bình thường. Chỉ cần ấn lên một cái nút bên trên, từ trên áo quần đó sẽ phát ra nhiệt độ cực cao, không cẩn thận đụng tới sẽ bị bỏng.
Chuẩn bị hết thảy xong, Tỉnh Vân cầm chặt hai chiếc côn, chậm rãi đi vào trong bệnh viện.
Mễ Á Tư sau khi nói chuyện với Tỉnh Vân xong, biết cậu đã an toàn tới được bệnh viện thì trong lòng cũng thả lỏng được phần nào, lại vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Thế nhưng y vừa phải chiếu cố tốt cho Triệu Nhiên chờ Tỉnh Vân trở về, vừa phải thời thời khắc khắc theo dõi tình huống trên lầu, y không thể tiếp tục mất tinh thần suy nghĩ lung tung nữa.
Kỳ thật Mễ Á Tư cũng thực sợ hãi, vạn nhất nếu có tang thi chui vào, chỉ dựa vào năng lực của y, liệu có thể bảo vệ được Triệu Nhiên không?
Khi Tỉnh Vân rời đi đã để lại cho y một cây côn laser, bảo y dùng cái này đối phó với tang thi, vậy thứ này hẳn phải có điểm hữu dụng. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, y vẫn là một người cực kỳ ghét bạo lực. Hôm nay, y liệu có thể động thủ không? Chắc không sợ tới mức không thể động đậy chứ?
Mễ Á Tư siết chặt cây côn trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Y vội buông cán côn ra, lung tung lau tay lên quần áo mình.
Lại đẩy kính mắt lên, Mễ Á Tư nhủ thầm bản thân phải bình tĩnh. Dù sao lúc trước trong phòng thí nghiệm cũng đã gặp nhiều tang thi như vậy, còn trải qua vài thời điểm suýt nữa thì bị tang thi tấn công. Y không được sợ, y nhất định phải dũng cảm lên.
Nhớ tới Tỉnh Vân dù nhỏ hơn mình rất nhiều vẫn có thể dũng cảm đối đầu trực tiếp với tang thi, thậm chí vì Triệu Nhiên, cậu còn bất chấp tất cả mà lao ra ngoài, mạo hiểm bản thân mỗi lúc đều có thể bị tang thi xâu xé mà lấy về túi máu cứu mạng. Cậu ấy đã kiên cường như vậy, bản thân làm sao có thể yếu hèn như thế?
Nhất định phải thay thế Tỉnh Vân bảo vệ thật tốt cho Triệu Nhiên.
“Ngô……” Người đang nằm trên giường đột nhiên thống khổ hừ lên một tiếng.
Cơn sốt bức bối, hư thoát do mất máu cùng đau đớn trên chân tay khiến anh thập phần khó chịu. Triệu Nhiên cố gắng ẩn nhẫn, không muốn hét lên. Anh mơ mơ màng màng, lại không hoàn toàn ngủ được. Anh thậm chí còn nhận thức được cậu bé kia đã vì anh mà một mình mạo hiểm ra ngoài. Anh hình như…… đã thiếu cậu ấy rất nhiều.
Trên đời này, sao lại có một cậu bé vừa quật cường lại kiên trì đến vậy?
Trước kia mỗi ngày đều quấn quít lấy anh hỏi đề, kiên trì như thế, quả thật hiếm thấy!
Nếu có thể sống sót, vậy đối xử tốt với cậu ấy một chút đi! Lấy thân phận trưởng bối, chiếu cố cậu thật tốt!
“Mễ Á Tư, phiền anh click vào một điểm đỏ trên máy tính hộ tôi được không?” Tỉnh Vân đứng trước cửa bệnh viện, nói chuyện với Mễ Á Tư đang ngồi trong phòng thí nghiệm.
Mễ Á Tư nghe được cậu nói, không chút do dự liền click vào.
Chỉ thấy màn hình máy tính một trận đen sì, lát sau lại nhảy trở về trạng thái theo dõi như trước, giống như cái gì cũng chưa phát sinh. Mễ Á Tư khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tỉnh Vân ở trên điện thoại nhấn một cái, một biểu tượng tập tin đến nhảy ra. Cậu dùng ngón tay điểm thêm vài cái nữa, sơ đồ thiết kế bệnh viện ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.
Cậu vừa rồi sử dụng là một phần mềm của một người bạn cho, phần mềm này giúp người dùng có thể trực tiếp kết nối với vệ tinh. Như vậy, cậu có thể hành động thuận lợi hơn. Nói thật, người bạn kia của cậu quả thật là một thiên tài, dù được cho phần mềm này cậu vẫn không dám sử dụng, chỉ sợ bị cảnh sát truy tra. Cậu lại không có lợi hại như tên kia, vạn nhất bị bắt đi ăn cơm tù thì… quả thật là mất nhiều hơn được!
Không biết tên kia thế nào rồi, nghe nói đã ra nước ngoài, giờ căn bản cũng chẳng liên hệ được với cậu ta. Hy vọng hết thảy đều bình an đi!
Sau khi nhớ được vị trí mấy cầu thang thoát hiểm cùng đại khái sơ đồ tòa nhà xong, Tỉnh Vân bước qua cánh cửa bệnh viện.
Trong này so với tưởng tượng của cậu còn im lặng hơn, cánh cửa kính bên ngoài đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, bên trên còn không ít vết máu đã khô cứng.
Cậu đạp lên từng mảnh thủy tinh, cẩn thẩn đi vào trong bệnh viện, xuyên qua kính nhìn đêm, cậu trước sau nhìn một vòng, xác định lầu một không có tang thi, cậu hướng về phía thang máy đi tới.
Khu dữ trữ máu đều tập trung ở tầng năm, theo tình hình trước mắt mà nói, dùng thang máy đi lên là thuận tiện nhất cũng là an toàn nhất. Cũng may, trên đường đi tới thang máy cũng tương đối thuận lợi, không gặp phải con tang thi nào.
Tỉnh Vân nhấn lên nút tầng 5, kỳ lạ là thang máy lại không có phản ứng. Câu nhấn thêm vài cái, vẫn im lìm không động. Này rắc rối to rồi, thang máy đã hỏng. Ngay lúc nguy cấp thế này thang máy lại hỏng, quả thật không phải điềm báo tốt.
Bất đắc dĩ, Tỉnh Vân chỉ có thể lựa chọn đi thang bộ.
Năm tầng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Bình thường đi một chút thì không sao, giờ dưới loại tình huống này mà đi cầu thang thì thật đúng là một loại tra tấn. Bởi vì người ta căn bản sẽ không biết ngay tại ngay góc khuất kia sẽ đụng phải cái gì.
Mới nghĩ như vậy, khi vừa đi đến lầu hai, ngay trước mặt cậu đã xuất hiện một con tang thi. Đó là một con tang thi nữ, cũng không biết đã nhiêu tuổi, mái tóc hoa râm, da như vỏ cây, trong miệng toàn máu, một mùi hư thối thẳng mặt thổi tới.
Con tang thi đảo tròng mắt trắng dã, vươn hai tay hướng Tỉnh Vân lao vào. Vừa đi còn vừa phát ra tiếng kêu trầm trầm gầm gừ như dã thú đang đe dọa con mồi.
Tỉnh Vân ban đầu còn bị con tang thi không biết từ đâu xuất hiện dọa sợ, cảm giác này giống như đang đi qua một chỗ quẹo đột nhiên có người nhảy ra hù một cái vậy.
Thế nhưng cậu cũng chỉ bị dọa có một giây. Nháy mắt sau, cậu nhanh chóng nhấc lên côn laser, một gậy chuẩn xác đánh thẳng vào đầu tang thi. Phần đầu nó ngay lập tức bị bổ làm hai nửa, thân thể thẳng tắp ngã xuống nền.
Thế nhưng này mới chỉ là khởi đầu, khi Tỉnh Vân đi tới lầu ba, cậu phát hiện có một đám tang thi đang lượn lờ bên trên. Đồng thời một tiếng nữ nhân gào thét vang vọng, cả tầng lầu một trận hỗn loạn.
Tỉnh Vân cười khổ một chút, xem ra quãng đường tiếp theo sẽ thập phần khó đi. Trong khu nhà này hóa ra vẫn còn người sống, bên ngoài nhìn thì yên tĩnh, kì thực bên trong lại sóng dậy mãnh liệt. Cậu quả thật đã đem mọi chuyện nghĩ quá đơn giản, sau này phải cẩn thận một chút.
“Cứu…… Cứu mạng!” Khi Tỉnh Vân đi tới lầu bốn, cẳng chân đột nhiên bị một bàn tay kéo lại.
Một người đàn ông hấp hối nắm chặt lấy Tỉnh Vân như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, cả người ông ta toàn là máu. Đằng sau còn có mấy con tang thi đang say sưa cắn nuốt thịt da trên người ông ta.
Tỉnh Vân hơi hơi nhíu mày, nâng tay xử lý mấy con tang thi kia. Cậu nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông đáng thương bên dưới là tràn đầy cám ơn, cánh tay dừng giữa không trung cũng ngưng lại một chút, cuối cùng vẫn hạ xuống đầu ông ta một gậy.
Bàn tay ông vẫn như cũ nắm chặt chân Tỉnh Vân, Tỉnh Vân xoay người, dùng sức đá cái tay kia ra.
Cũng không thể trách cậu vô tình, người đàn ông kia đã bị tang thi cắn, cho dù cứu được lúc này, cuối cùng ông ta cũng không thoát khỏi số phận trở thành một trong đám quái vật kia. So với thống khổ sống không bằng chết như vậy, không bằng dứt khoát chấm dứt ngay bay giờ. Huống hồ, phần thân thể phía dưới của ông ta cũng đã bị ăn đến gần hết, dù không chết cũng đã tàn phế, sao còn phải thống khổ tiếp tục nữa?
Dù đã an ủi bản thân như vậy, Tỉnh Vân vẫn cảm thấy thực không thoải mái. Giết tang thi là một chuyện, giết người lại là một chuyện khác. Vừa rồi cậu đã giết một con người! Cậu vẫn nghĩ giúp ông ta giải thoát là chuyện tốt, nhưng cậu lại không biết ông ta rốt cuộc có muốn được giải thoát như thế không. Cậu đột nhiên tự hỏi, nếu bản thân mình cũng rơi vào tình huống như thế thì sao?
Cậu cảm thấy bản thân vừa rồi có thể quyết tuyệt như thế mà giết một người quả thật rất đáng sợ. Chẳng nhẽ tính cách của mình đã thật sự bị vặn vẹo rồi sao? Trong thời buổi hỗn loạn không chịu nổi này, sinh mệnh rốt cục có còn chút giá trị nào không?
Tỉnh Vân do dự, cậu bỗng nhiên nghĩ tới rất nhiều thứ. Những chuyện trước đây, còn tương lai sau này nữa. Chỉ trong nháy mắt như thế, cậu cơ hồ cảm thấy tất cả những chuyện mình đang làm bây giờ đột nhiên không còn chút ý nghĩa nào.
“Cậu có nghe thấy không?” Giọng nói của Mễ Á Tư đột nhiên truyền ra từ di dộng, “Cơn sốt của Triệu Nhiên đã bắt đầu lui rồi, có điều mất máu quá nhiều, sắc mặt cậu ta giờ rất không tốt. Dấu hiệu sự sống cũng bắt đầu suy yếu rồi, cậu ……”
“Tôi biết rồi, yên tâm, tôi sẽ về ngay.” Tỉnh Vân trả lời Mễ Á Tư, sau đó đem kết nối trò chuyện đóng lại. Lúc này cậu cần phải tập trung, cậu không muốn có bất cứ chuyện gì quấy rầy mình nữa.
Đúng, cậu còn phải cứu một người. Người kia đã đặt một chân vào quan tài rồi, cậu nhất định phải lôi anh ra. Những tội nghiệt này, cứ để một mình cậu chịu đi. Đã là lúc nào rồi mà còn băn khoăn nhiều như vậy? Cậu không giết người khác, như vậy người khác sẽ tới giết cậu.
Tỉnh Vân cởi xuống lớp áo bảo hộ bên ngoài, đem áo khoác bên trong cởi ra phủ xuống đầu người đàn ông kia, sau đó lại mặc áo bảo hộ vào, hướng tầng năm chạy đi.