Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 22




“A a a a a a a a!! Đừng mà, không muốn nhìn đâu. Cầu xin mà, đừng để tôi nhìn nữa!!” Chi Khanh bịt kín lỗ tai, hai mắt nhắm chặt, thống khổ kêu gào.

Mễ Á Tư vội vàng chạy khỏi xe, mở ra cửa sau đỡ lấy Chi Khanh, “Sao vậy? Rốt cuộc em làm sao vậy? Chi Khanh, Chi Khanh……”

“Thật đáng sợ, khắp nơi đều là máu, thật đáng sợ. Trước mắt em đều là máu, đều là máu!!” Chi Khanh trợn trừng hai mắt, điên cuồng lắc đầu.

Bàn tay Mễ Á Tư vừa định đặt lên vai cậu cũng bị cậu hất bay ra.

“Mễ Á Tư, lên xe trước đã, nơi này không an toàn.” Ba Kiều ngồi bên trong nhoài người ra nói với Mễ Á Tư.

Mễ Á Tư ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên đã có tang thi hướng phía này đi tới. Anh vội vàng đóng cửa sau lại, nhanh chóng chạy vào trong xe.

Ba Kiều một lần nữa khởi động máy, đồng thời nói vào tai nghe mini, “Dã Ưng, tình huống các cậu cứu được đứa bé kia thế nào?”

“Tình huống thế nào ư?” Từ trong tai nghe truyền ra giọng nói trầm thấp của Dã Ưng, “Khi chúng tôi xử lý xong hai tên trông cửa đi vào thì chỉ thấy bên trong phòng, một con tang thi bị xích đang gào rú nhào về phía đứa bé. Trông nó lúc đó đã cực kỳ kinh hoàng, sợ đến mức không kêu được một tiếng, hai mắt trừng lớn đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm con tang thi kia. Vì bị trói nên cậu bé không thể cụng cựa hay trốn được, chỉ có thể trừng mắt đối diện với con quái vật cách mình không đến nửa mét. Xung quanh một mảnh hỗn độn, máu tươi văng đầy đất, đây đó vung vãi vài mẩu thịt vụn. Trong không khí tràn ngập một thứ mùi hỗn hợp giữa thối rữa và máu tanh cực kỳ buồn nôn. Giờ nghĩ lại, nếu người bị trói ở đó là tôi, chắc cũng đã phát điên rồi. Cậu bé kia có thể kiên trì được lâu như vậy quả thật đã không dễ dàng.”

“……” Ba Kiều nghe xong, không biết nói gì cho phải.

“Lão đại, phía trước có trạm xăng, chúng ta dừng lại đó chút đi.” Dã Ưng nói thêm.

Ba Kiều tập trung tinh thần, nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau khi không phát hiện bất cứ tiếng rì rầm nào của bọnn tang thi mới ừ một tiếng, đồng ý với đề nghị của Dã Ưng.

Ba chiếc xe đi đến trước trạm xăng liền dừng lại. Năm người phụ trách đổ đầy ba chiếc bình, năm người đi xung quanh kiếm xem có đồ ăn hay không. Còn lại nhóm năm người Mễ Á Tư ngồi trên xe, thời thời khắc khắc chú ý tình huống xung quanh.

Chi Khanh giờ đã im lặng trở lại, dựa vào cửa xe, đôi môi mấp máy không biết đang thầm thì điều gì. Ba Kiều tranh thủ kể lại những gì nghe được từ Dã Ưng cho Mễ Á Tư cùng Triệu Nhiên nghe.

Mễ Á Tư nghe xong cũng nói không ra lời, chỉ điên cuồng mắng chửi Khắc Tư Khắc trong lòng.

“Xem ra, thần kinh Chi Khanh đã bị tổn thương rất lớn nên mới biến thành thế này.” Mễ Á Tư ảo não đấm lên cửa xe, lại mở nó ra, vòng ra phía sau, tới chỗ Chi Khanh ngồi lên ôm lấy cậu bé.

Xe rất lớn, nên dù băng sau có ba người lớn cùng một đứa trẻ chen chúc thì vẫn là rộng rãi.

Mễ Á Tư trong lòng thầm nghĩ, không biết phải làm thế nào Chi Khanh mới trở lại là cậu bé hoạt bát khi xưa. Trường hợp thế này, phương pháp tốt nhất là phải trị liệu tâm lý. Thế nhưng bản thân anh lại không am hiểu lĩnh vực này, cách duy nhất là phải nhanh chóng tìm được một bác sĩ tâm lý tới trị liệu cho Chi Khanh. Thế nhưng, giờ này, đi đâu tìm bác sĩ tâm lý bây giờ?

“Mễ…. Là Mễ ca ca sao?” Chi Khanh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Mễ Á Tư, đôi môi cậu bé có chút khô nứt, Mễ Á Tư nhìn mà một trận đau lòng.

“Là anh, là anh đây. Không sao, đã không sao rồi. Em không cần sợ nữa, đã không sao rồi!” Mễ Á Tư ôm chặt lấy thân thể gầy nhỏ không có mấy thịt của Chi Khanh, cau mày.

Uổng công anh học y nhiều năm như vậy, lại còn theo Tiến sĩ Tỉnh nghiên cứu không biết bao nhiêu công trình, giờ ngay cả một đứa trẻ cũng cứu không xong, chỉ có thể nhìn cậu co rúm trong thống khổ.

Nghĩ đến những gì Chi Khanh đã phải trải qua, trong lòng Mễ Á Tư liền một trận run rẩy. Nơi đó có khác gì địa ngục chứ! May mắn Chi Khanh vẫn còn nhận ra anh, vẫn chưa thực sự phát điên, này đã là kỳ tích.

Khắc Tư Khắc vì sao lại đối xử tàn độc với một đứa bé như vậy? Rốt cuộc hắn định làm gì Chi Khanh?

“Mễ ca ca…… Hu Hu …..” Chi Khanh ôm lấy cổ Mễ Á Tư, chôn đầu trong ngực anh khóc ồn ã. Câu nói vì đang khóc mà mơ hồ không rõ, “Cuối cùng cũng gặp được các anh rồi! Cuối cùng các anh cũng tới cứu em. Em biết các anh sẽ đến mà, em vẫn tin tưởng mọi người sẽ không bỏ em lại ……. Em sợ lắm, em còn nghĩ lúc đó sẽ chết mất. Em chỉ biết nhìn con tang thi ấy, tận mắt nhìn thấy nó đem một người sống xé xác ra ăn sạch. Em cố kêu gào la hét, thế nhưng không ai nghe thấy. Chỉ có em cùng con tang thi kia ở trong phòng. Khoảng cách đó, chỉ kém một chút nữa thôi, là em bị ăn luôn rồi. Hu Hu ….. Đáng sợ quá! Mễ ca ca, em suýt nữa đã sợ đến chết rồi, anh biết không? Hu hu…… Em rất sợ, chỉ sợ dây xích buộc con tang thi kia bị đứt. Nếu nó đứt, em nhất định chết mất. Hu hu……”

Chi Khanh vừa khóc vừa cố sức nói, nức nở môt hồi lâu.

Thế nhưng cậu bé vừa òa lên khóc, Mễ Á Tư ngược lại lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ít nhất, cậu bé vẫn còn nói chuyện được. Ít nhất, cậu bé vẫn nhận ra anh.

Mễ Á Tư dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Chi Khanh: “Không sao, đã không sao rồi. Mễ ca ca về sau sẽ không bao giờ để em nhìn thấy cảnh kinh khủng thế nữa. Mễ ca ca sau này dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ em. Không sao rồi, đừng khóc, đừng khóc. Bộ dạng vừa rồi của em suýt nữa hù chết chúng ta rồi, anh còn tưởng phải tìm bác sĩ tâm lý về trị liệu cho em chứ. Tiểu Chi Khanh, em đã rất dũng cảm. Em cố gắng được thế này quả thật đã khiến anh rất ngạc nhiên rồi. Trời biết, vừa rồi anh còn tưởng chúng ta sẽ mất em rồi chứ.”

“Ô ô…… Em… em sợ lắm! Con tang thi quá khủng bố, Mễ ca ca! Mắt em giờ vẫn có thể nhìn thấy cả một biển máu đỏ, đỏ lắm, đỏ cực kỳ. Mũi em giờ vẫn ngửi thấy mùi thối cùng múi máu tươi đó. Rất buồn nôn, rất ghê tởm, rất đáng sợ.” Chi Khanh đột nhiên đứng thẳng dậy, xoay người nhìn về phía Tỉnh Vân bị Triệu Nhiên ôm trong lòng, “Vân ca ca làm sao vậy?”

“Chuyện kể ra dài lắm.” Mễ Á Tư khẽ thở dài.

Ba Kiều ngồi trên ghế lái xe, qua kính chiếu hậu nhìn nhất cử nhất động của bốn người đằng sau. Hắn ngại ngùng dùng tay uày day mũi, cảm thấy mình ngồi chỗ này dường như có chút dư thừa.

Tình cảm của bọn họ rất tốt, hắn ngồi đây mà một câu cũng chen vào không được, thậm chí căn bản không biết bọn họ có nhận ra hắn vẫn đang ở đây không.

Rõ ràng trong đó có hai người mà hắn biết, một còn là người đã cùng hắn lớn lên. Thế nhưng vì sao lúc gặp lại, hắn lại cảm thấy hai người kia giống như những kẻ xa lạ vậy?

Lúc này, Tỉnh Vân trong lòng Triệu Nhiên đột nhiên mở mắt, đám sương mù vốn bao quanh người cậu cũng đã chậm rãi rút đi. Trong lòng Triệu Nhiên không khỏi nảy lên vui mừng, thế nhưng, niềm vui còn chưa kịp hiện ra, đôi mắt Tỉnh Vân đã nhắm lại, thiếp đi.

Cùng lúc đó, Ba Kiều nghe thấy rất nhiều tạp âm tiến về phía này. Hắn lập tức thông qua tai nghe liên hệ với anh em bên ngoài, “Mau trở lại đi, có một đám tang thi đang tới đây.”

“Đoàng –” Vừa mới dứt lời, một tiếng súng đã vang lên.

Ba Kiều thò đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy bên trong trạm xăng không biết lúc nào đã bị tang thi tràn vào. Các anh em của hắn đang chiến đấu với chúng.

Mấy người ở lại đổ xăng vội vàng nhảy lên xe, chạy vào bên trong, đi giúp những người khác.

Ba Kiều cũng không nhàn rỗi, chỉ kịp dặn mấy người đằng sau đeo dây an toàn liền khởi động xe lao đi.

Tiếng súng không dứt bên tai, tang thi một con lại một con xuất hiện. Mễ Á Tư có thể cảm giác được Chi Khanh đang rúc trong lòng anh lúc này thực sợ hãi, thân thể cậu bé run rẩy không ngừng. Mà chuyện Mễ Á Tư có thể làm, lại chỉ là dùng sức ôm Chi Khanh thật chặt.

“Vừa rồi Tỉnh Vân tỉnh lại sao?” Mễ Á Tư hỏi Triệu Nhiên.

“Tôi cũng không biết, chỉ thấy cậu ấy mở mắt một chút. Có điều cơn lạnh trên cơ thể cậu ấy dường như đang rút đi. Nhiệt độ cũng chậm rãi tăng trở lại.”

“Đó là chuyển biến tốt. Tỉnh Vân quả nhiên không phụ sự trông đợi của chúng ta, cậu ấy không phải đã chống đỡ được rồi sao?”

“Bây giờ còn rất khó nói, phải đợi cậu ấy tỉnh lại mới được.”

“Ân, yên tâm đi, cậu ấy rất giống Chi Khanh, rất dũng cảm. Nhất định sẽ vượt qua được.”

“Chỉ hy vọng như thế.”

Xe chạy trở ra đường lớn, mấy anh em của Ba Kiều cũng đã an toàn lên xe. Đám tang thi bị bỏ lại đằng sau, ba chiếc xe vẫn duy trì thứ tự lúc trước, cách nhau một khoảng đi trên đường.

“Giờ chúng ta đi đâu?” Mễ Á Tư hỏi Ba Kiều.

“Cách nơi này khoảng ba mươi km có một thôn nhỏ, tôi từng ở đó một đoạn thời gian. Chỗ đó có thể nói là thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc. Mấy hôm trước, tôi đã phái người tới đó điều tra, dường như nơi ấy vẫn chưa bị tang thi tập kích, tôi nghĩ chúng ta có thể ở tạm đó một thời gian, sau đó suy tính bước tiếp theo.”

“Có nơi như vậy sao? Lại không bị tang thi tấn công?” Mễ Á Tư không dám tin nhìn Ba Kiều.

“Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái. Có điều nơi đó có chút hẻo lánh, tôi cũng là ngẫu nhiên mới phát hiện được. May mắn đường tới đó cũng không đến nỗi khó đi. Xe hẳn có thể vào được.”

“Vậy trước mắt cứ thế đã.”

Sau đó, trong xe liền thực im lặng, chỉ nghe thấy tiếng động cơ ầm ì đều đều. Ai cũng không nói chuyện, có lẽ mọi người đều đã mệt mỏi.

Ba Kiều xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về ghế sau, Mễ Á Tư cùng Chi Khanh đã ngủ. Triệu Nhiên thì ôm Tỉnh Vân tựa vào ghế, hai mắt nhìn ra ngoài, chưa ngủ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ba Kiều ngáp một cái, lười biếng hỏi: “Cậu bé đó rất quan trọng với ngươi sao?”

“Lái xe đi.” Triệu Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn. Quan hệ giữa bọn họ chính là rạch ròi như vậy.

Lạnh lùng thản nhiên, thật yên lặng. Hai người bọn họ không bao giờ khắc khẩu, bởi vì Triệu Nhiên căn bản sẽ không nói chuyện với Ba Kiều. Khi anh còn làm lính đánh thuê, Ba Kiều chính là thủ lĩnh. Triệu Nhiên chỉ là nghe lệnh Ba Kiều làm việc, không hỏi nhiều, càng không nói nhiều.

Ba Kiều thích người như anh, không bao giờ phản kháng mệnh lệnh, làm việc lại rõ ràng lưu loát. Đã có lần hắn muốn kết bạn với anh, kết quả bị thái độ lạnh lùng của Triệu Nhiên đuổi mất.

Sáng sớm, hơn năm giờ, đoàn xe tới nơi.

Thôn dân lúc ấy còn đang ngủ, trước cửa thôn chỉ có vài người đứng canh. Nhìn thấy đoàn xe của đám Ba Kiều, bọn họ lập tức giơ súng lên.

Người đứng đầu kia, Ba Kiều có biết.

Hắn thò đầu ra chào hỏi mọi người, người kia ngẩn người một lúc mới nhận ra hắn.

Xem ra, Ba Kiều khi tới đây lần trước quả thật đã tạo được ấn tượng tốt, thôn dân có rất nhiều người nhận thức hắn, vừa nhìn thấy liền lôi kéo nói chuyện chào hỏi, bộ dáng thực sự thân thiết.

Trời cũng bắt đầu sáng, người dân ở đây có thói quen dậy sớm. Ba chiếc xe cứ thể dần dần đi vào trong, dừng trước cửa nhà thôn trưởng.

Ba Kiều ở lại nhà thôn trưởng, cho dù nhà của ông cũng khá lớn, nhưng nhóm người bọn họ nhân số có hơi đông. Cuối cùng chỉ có Ba Kiều cùng bốn người nhóm Mễ Á Tư là ở lại đây, những người khác thì bị mấy thôn dân nhiệt tình khác chia ra kéo về nhà mình nghỉ ngơi.

Ba Kiều đem tình hình hiện tại nói hết cho thôn trưởng, hơn nữa còn thành thật thừa nhận tình trạng khó xử của bọn họ lúc này. Hy vọng ông có thể cho phép bọn họ ở lại một thời gian.

Thôn trường sau khi nghe xong vẫn có chút do dự, đôi mày nhăn lại cực chặt.

Trước kia, khi Ba Kiều vẫn làm lính đánh thuê, hắn đã từng mang theo anh em cứu được người dân trong thôn. Cho nên mọi người ở đây đều coi Ba Kiều là ân nhân của họ. Ân tình này tuy rằng rất lớn, nhưng nếu cục diện bên ngoài quả thật đúng như hắn nói, người chết có thể sống lại ăn thịt người. Vậy, thôn trưởng chỉ lo, để bọn họ ở lại, có thể sẽ đem tai họa vào thôn không.

Hiện tại xem ra, thôn của ông so với thế giới bên ngoài kia quả thực rất an tường yên bình. Nhưng nếu để nhóm người này tiến vào, khiến thôn không còn hài hòa yên ổn thì không nói, vạn nhất cũng mang theo cả tai họa tới đây thì làm sao bây giờ?

Ông là thôn trưởng, ông có trách nhiệm phải đảm bảo an nguy của toàn bộ thôn dân.

“Cháu biết bác rất khó xử, nhưng bạn của cháu đang bị thương, chúng cháu cần một nơi có thể tĩnh dưỡng. Cháu có thể cam đoan với bác, chúng cháu tuyệt đối không đem tang thi vào đây. Trước khi tới nơi này, cháu đã để ý quan sát nghe ngóng qua, xung quanh đây không có tang thi. Nếu có, cháu cũng sẽ không để bọn chúng có thể tới được nơi đây. Một khi cháu đã cam đoan thì nhất định sẽ làm được. An nguy của mọi người trong thôn cứ giao cho mấy anh em cháu đi.” Ba Kiều lần đầu tiên trong đời nghiêm túc hứa hẹn với người khác, ngay đến cả Mễ Á Tư đứng một bên nhìn mà cũng thấy bất ngờ.

Ba Kiều này, đa số thời điểm nhìn thấy hắn thì đều là bộ dáng bất cần đời. Thái độ nghiêm túc đến mức độ này, Mễ Á Tư cũng là lần đầu tiên chứng kiến.

“……” Thôn trưởng vẫn có chút do dự, suy nghĩ thật lâu, mới miễn cưỡng đồng ý cho bọn họ ở lại.

“Chỉ cần thương thế cậu ấy ổn định một chút, chúng cháu sẽ lập tức rời khỏi đây, sẽ không mang thêm bất cứ phiền toái nào cho mọi người nữa.” Ba Kiều đứng lên, cung kính cúi người trước thôn trưởng một cái.

Hắn biết hắn ích kỷ, lời cam đoan này, có thể làm được hay không đến chính bản thân hắn cũng không dám nắm chắc. Hắn chỉ có thể nói, hắn sẽ dốc toàn lực mà làm. Cho dù thôn này hiện tại rất an toàn, nhưng hắn vẫn không thể khẳng định về sau tang thi có thể tập kích nơi này không. Hắn cũng không dám chắc trong thôn có cất giấu người nào bị tang thi cắn qua mà còn chưa bị phát hiện không.

Kỳ thật hắn cũng thực sợ hãi, vạn nhất bọn họ thật sự đem tang thi vào thôn, như vậy hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi. Hắn sẽ trở thành tên đầu sỏ tai họa, hại người của cả một ngôi làng.

Thế nhưng, giờ hắn quả thật đã bị bức đến tuyệt lộ rồi, không còn đường nào để đi nữa. Bên ngoài nơi đâu cũng là nguy hiểm, chỉ có mỗi thôn này là tạm thời chưa bị tai ương ập tới. Nhóm người Mễ Á Tư đều cần nghỉ ngơi, thiếu niên tên là Tỉnh Vân kia giờ còn không biết sẽ thế nào. Còn có cậu bé Chi Khanh kia nữa, cũng cần một khoảng thời gian để hảo hảo bình tâm lại.

Nơi này là nơi dưỡng bệnh tuyệt hảo, không khí tốt, nước non hùng vĩ, cảnh sắc cũng đẹp, thôn dân lại thuần hậu chất phát nhiệt tình

Cho nên…… cứ để hắn ích kỷ một hồi đỉ. Để hắn bảo vệ thật tốt nơi đẹp đẽ cuối cùng này đi!