“Xe sắp hết xăng rồi.” Tỉnh Vân vừa nói vừa nhìn màn hình GPS xem xung quanh có trạm xăng nào không.
Phải nói vận khí của bọn họ cũng không tồi, cách đó 1km may mắn có một trạm.
Lúc này, Mễ Á Tư lấy ra một ít đồ ăn, chia cho mọi người. Tỉnh Vân bởi vì lái xe, nên tạm thời vô pháp, chỉ đành tạm uống vài ngụm nước.
Vết thương của Triệu Nhiên cũng tạm ổn, máu đã ngừng chảy, nhờ năng lực khôi phục kinh người của anh, đợi đến khi Mễ Á Tư xem lại vết thương lần nữa, chỗ rách lúc trước đã bắt đầu khép lại. Này quả thật là năng lực có bao nhiêu đáng sợ a.
“Cách chỗ này không xa có một trạm xăng, tôi sẽ rẽ vào đó. Mọi người cẩn thận chú ý xung quanh xem có tang thi không. Khi tôi xuống xe rồi, Mễ Á Tư lên ghế lái ngồi. Một khi phát hiện có vấn đề thì phải lập tức lái xe đi ngay.” Tỉnh Vân nhìn hình dáng trạm xăng bắt đầu hiện ra trong tầm mắt, dặn dò kế hoạch.
“Nếu có chuyện, cậu phải thật nhanh chạy ra ngoài, chúng ta sẽ không bỏ lại ai hết.” Mễ Á Tư lo lắng cho Tỉnh Vân lại thêm một lần một mình mạo hiểm.
“Yên tâm, tôi tự biết xoay xở mà.” Tỉnh Vân nói xong liền giảm tốc độ, chậm rãi tiến vào trạm.
Khu vực xung quanh trạm xăng không có người, bốn phía yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy bất an. Trạm xăng này còn kết hợp thêm một cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Lúc này, đèn trong cửa hàng vẫn còn sáng, cực kỳ đối lập với màn đêm mịt mùng xung quanh.
Tỉnh Vân cầm côn lase xuống xe, Mễ Á Tư lập tức từ băng sau chuyển lên ghế lái.
Mọi người thần kinh căng thẳng, chỉ sợ từ phía sau đột ngột có tang thi lao ra.
Đây là một trạm xăng tự động, chỉ cần nhét tiền vào máy là có thể mua xăng.
Tỉnh Vân sờ túi quần, may mà vẫn mang theo ví, số tiền bên trong vẫn đủ mua đầy bình xăng.
Trong lúc chờ đổ đầy, Tỉnh Vân cũng không nhàn rỗi. Cậu cẩn thẩn chú ý xung quanh, đề phòng tang thi tấn công, hơn nữa cậu còn có dự tính khác, đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ kia kiếm chút đồ ăn.
Đồ ăn Mễ Á Tư mang theo không nhiều, mà bọn họ thì đều cần bổ sung thể lực, chỉ đỡ đói không thì không đủ. Cho dù không biết trong cửa hàng kia có che giấu thứ gì nguy hiểm không, nhưng tình huống lúc này xung quanh cũng chỉ còn nơi này là có đồ ăn.
Mọi người đều sắp mệt chết rồi, điểm này Tỉnh Vân rất rõ ràng, bởi vì chính cậu cũng đã mệt đến mức sắp không chống đỡ được nữa. Nếu vừa đói vừa mệt thì dù có tâm cứu người cũng không thể thành công. Tóm lại, vô luận có thế nào, trước tiên phải đem cái bụng lấp đầy rồi nói sau.
Nhìn kim chỉ bình xăng đã đầy, Tỉnh Vân gõ lên cửa kính cạnh ghế lái. Mễ Á Tư đem cửa sổ hạ xuống, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Tỉnh Vân đánh mắt về phía cửa hàng tiện lợi, nói: “Tôi đến chỗ kia lấy ít đồ ăn về.”
“Không được, một mình cậu đi rất nguy hiểm.” Mễ Á Tư vươn tay khỏi cửa sổ giữ Tỉnh Vân lại.
“Anh xem, xung quanh đây không phải không có tang thi sao? Hơn nữa đèn trong cửa hàng kia vẫn còn sáng, tôi cũng không thấy bên trong có con nào lượn lờ. Yên tâm đi, rất nhanh tôi sẽ quay lại.” Tỉnh Vân ngừng một chút, đưa mắt nhìn Triệu Nhiên đang ngồi ở băng sau. Lúc này anh hơi nhắm mắt, dường như đang ngủ.
“Vậy cậu nhất định phải cẩn thận.” Mễ Á Tư cũng không cố chấp phản đối. Anh biết tính Tỉnh Vân, một khi đã hạ quyết tâm thì nhất định phải làm bằng được, ai cũng vô pháp ngăn cản. Huống hồ anh cũng biết rõ, đồ ăn dự trữ của bọn họ cũng không còn nhiều lắm. Trước khi ra khỏi nhà Tỉnh Vân đã không còn bao nhiêu…
“Vân ca ca cẩn thận, Chi Khanh ở đây chờ anh về.” Tiểu Chi Khanh với mái đầu lộn xộn, hai mắt mở thật to nhìn Tỉnh Vân.
“Yên tâm, anh rất nhanh sẽ trở lại.” Tỉnh Vân cười với cậu bé một cái, ra hiệu đóng cửa liền xoay người rời đi.
“Đợi đã ……” Mễ Á Tư đột nhiên gọi cậu, từ trong túi lấy ra một viên lựu đạn đưa ra, “Mang theo cái này, đề phòng vạn nhất.”
“Cám ơn!” Tỉnh Vân tiếp nhận lựu đạn, vẫy vẫy tay, hướng về phía cửa hàng tiện lợi đi tới.
Con đường đến trước cửa hàng thật thuận lợi, xung quanh cũng không có tang thi. Xem ra nơi này so với trong tưởng tượng của cậu vẫn là tốt hơn một chút, thế nhưng số lượng tang thi ở thành Nam rất nhiều, không hiểu sao đến thành Bắc này lại ít như vậy? Điều này thật sự khiến cậu nghĩ không ra. Chẳng nhẽ tất cả tang thi đều di chuyển xuống thành Nam sao?
Có điều bên thành Bắc này vốn là vùng ngoại thành, người sống ở đây cũng không nhiều bằng thành Nam. Cách giải thích này cũng có phần hợp lý.
Tỉnh Vân cẩn thận dựa vào tấm kính bên ngoài cửa hàng, nương theo ánh sáng bên trong nhìn vào.
Cửa hàng tiện lợi này tuy rằng khá nhỏ nhưng đồ vật bày bán bên trong lại không ít. Trên mặt cửa có dính máu, một vài kệ bày hàng cũng rơi ngã tung tóe trên mặt đất. Trên bầy thu ngân, một chiếc Tivi còn đang mở, dường như đang chiếu cái gì đó.
Tỉnh Vân đẩy cửa ra, chuông báo khách gắn bên trên “đinh đinh đang đang” vang lên. Tiếng tivi cũng khá lớn, cách một tấm cửa đã mơ hồ nghe thấy, giờ bước vào bên trong lại càng thêm rõ ràng.
“Đối với vụ việc người chết có thể sống lại rồi tấn công con người này, lãnh đạo các quốc gia đang tiến hành điều tra. Những người sống sót xin hãy đến trại tị nạn tập trung tại phía Bắc thành H.” Phóng viên trên tivi cuối cùng đúc rút lại một câu.
Hình ảnh chuyển đến nơi được gọi là trại tị nạn tập trung kia. Một đám người ngồi trên xe tải lầm lũi mà tiến, dường như đều cùng hướng về một nơi. Sau khi vượt qua kiểm tra tại trạm gác có đầy đủ lính phòng cùng vũ khí thì được cho vào. Tình cảnh có chút hỗn loạn, mọi người đều nơm nớp lo sợ, trên khuôn mặt mỗi người đều là kinh hoàng cùng bất an.
Sau đó hình ảnh lại chuyển đi, nhảy tới cảnh một đám lính đặc công đang chiến đấu với quái vật. Bọn họ nổ súng về phía tang thi, nhưng lại tốn rất nhiều phát mới miễn cưỡng đem bọn chúng bắn chết.
“Ngu ngốc, bắn đầu vào đầu ấy!” Tỉnh Vân khinh thường nói một câu, cúi xuống tìm thấy trên quầy thu ngân một chiếc túi thật to, bắt đầu đi dọc các kệ hàng hóa.
Nhặt lấy vài chai nước, lại cầm thêm mấy bao bánh mì các loại có thể ăn no. Lúc bước qua kệ đồ ăn vặt, cậu dừng lại một chút, cuối cùng cầm lên ba bốn túi khoai tây chiên và bim bim. Nghĩ Chi Khanh vẫn còn là trẻ con, chắc là thích mấy thứ này.
Kỳ thật Tỉnh Vân căn bản đã quên mất, bản thân cậu vẫn còn là một đứa trẻ. Cho dù đã mười tám nhưng tính tình trẻ con vẫn chưa hết. Người lại gầy, phát dục so với đám bạn cùng lứa cũng có vẻ chậm hơn.
Bất quá Tỉnh Vân từ nhỏ tự lập đã quen, chưa bao giờ giống những đứa trẻ khác thích ăn đồ ăn vặt. Thành thục quá sớm khiến cậu đôi khi quả thật không giống trẻ con.
Sau khi gặp gỡ Triệu Nhiên cậu mới nhận ra, bản thân mới có mười tám tuổi a, quả nhiên là tuổi trẻ năng nổ nhiệt tình. Cậu bắt đầu biết lợi dụng độ tuổi của mình mà làm nũng với Triệu Nhiên. Có đôi khi, cho dù anh không để ý tới, cậu cũng bốc đồng cố tình kéo anh nói chuyện.
Loại hành động này, kể từ sau lần tỏ tình kia, đã không còn tự nhiên làm được nữa. Hóa ra, chỉ cần một bước sai lầm đã khiến quan hệ giữa cậu và anh biến thành thế này.
Có đôi khi, Tỉnh Vân cũng hối hận. Nếu lúc ấy không tỏ tình thì tốt biết bao! Ít nhất, quan hệ giữa cậu với Triệu Nhiên cũng sẽ không xấu hổ như bây giờ.
Nghĩ tới nụ hôn báo ơn lần trước của anh, Tỉnh Vân lại cảm thấy cả người phát lạnh.
Là mình sai sao? Có lẽ không nên ép buộc anh. Cậu đáng ra nên đem tâm tình thích người ta này chôn chặt dưới đáy lòng, đáng ra không nên tạo áp lực với anh như vậy. Ép buộc quá đôi khi lại phản tác dụng.
Mọi người đều cảm thấy Triệu Nhiên là một người không dễ dàng ở chung, thế nhưng chỉ có Tỉnh Vân biết, bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng kia kỳ thật lại là một trái tim cực kỳ ôn nhu. Chẳng qua anh không biết biểu đạt điều đó như thế nào. Có thể trước kia anh chưa từng gặp một ai có thể khiến anh thổ lộ tâm tình, một người mà mỗi khi anh vui hay không vui đều nói cho người đó. Thế nên dần dần, anh trở thành bộ dáng lạnh băng bây giờ.
Cậu còn nhớ khi anh nói không được xông tới trước mặt anh, cậu đã nói thêm với anh mấy câu. Lúc ấy, Triệu Nhiên đã nở nụ cười. Nụ cười này, không phải giả vờ, mà là chân chính xuất phát từ nội tâm.
Có thể nhìn thấy nụ cười của Triệu Nhiên khi bản thân vẫn còn sống, Tỉnh Vân đã cảm thấy thực thỏa mãn.
Người đàn ông lạnh lùng kia cũng có lúc cười, quả nhiên là hiếm có.
Kỳ thật lúc anh cười nhìn đẹp lắm, vì sao không thường xuyên cười một chút? Vì che giấu cảm xúc trong lòng quá lâu nên quên mất cách cười sao? Hình như cậu với anh là cùng một loại người thì phải?
Từ nhỏ đến lớn, Tỉnh Vân cũng thường xuyên chỉ có một mình. Nói thật, bạn bè cậu rất nhiều, bạn tốt không có gì giấu nhau cũng không phải không có. Cậu trước mặt người khác lúc nào cũng tươi cười thế nhưng lại luôn trong vô thức duy trì một khoảng cách nhất định, chưa từng vượt qua, cũng không cho phép người khác vượt qua. Cũng có khi cậu kể cho bạn bè nghe chuyện của mình, thế nhưng không hiểu vì sao lúc nào cũng giữ lại một nửa mà không nói hết. Có thể nói, tâm phòng bị của cậu quá dày, không muốn hoàn toàn mở rộng tâm tư của mình trước mặt người khác.
Cậu lúc nào cũng tự nhủ với bản thân, khi gặp được chuyện vui, nhất định phải thả phanh cười thật lớn. Nếu gặp phải chuyện buồn, nhất định càng phải cười lớn hơn. Sau khi cười xong, những chuyện không vui sẽ quên sạch. Cho tới nay, cậu đều dựa vào cách này mà điều tiết tâm tình của mình. Thế nên, thời gian trôi qua, không biết từ lúc nào, cậu đã luôn đeo nụ cười trên mặt. Dùng tiếng cười che đậy nội tâm đau đớn bên trong.
Cho dù thích Triệu Nhiên đến thế, cậu cũng chưa từng nói chuyện nhà mình trước mặt anh. Phần lớn thời gian đều chỉ nói những chuyện vô thưởng vô phạt, còn những chuyện chân chính dính dáng đến mình thì cậu nửa câu cũng không.
Không phải cậu không tin Triệu Nhiên mà là cậu không có thói quen nói về bản thân với người khác.
Đi tới phần cuối cùng của cửa hàng, cậu phát hiện một loạt đèn chỗ này đều đã hỏng, nhấp nháy loạn xạ đến mức mắt phát đau.
Càng đi vào trong lại càng tối. Tỉnh Vân mơ hồ cảm giác sự tình không tốt. Thế nên cậu cũng không tiến vào sâu nữa, dù sao, những đồ cậu lấy từ nãy giờ cũng đủ cho bốn người chống đỡ trong hai ngày rồi.
Nghĩ như vậy, cậu lập tức xoay người muốn rời khỏi nơi này.
Nào ngờ, vừa quay người lại, một cái mặt thối rữa đáng sợ đã chình ình ngay trước mắt.
Tang thi này trên người con mặc đồng phục của nhân viên cửa hàng, mặt cùng toàn thân đều là màu, một bên chân còn bị cắn rớt một miếng thịt to. Nó lê bước trên mặt đất, khập khiễng hướng Tỉnh Vân đi tới.
Tỉnh Vân buông xuống gói to trong tay, giơ lên cây côn laser, nhắm thẳng đầu tang thi nện xuống.
Đánh tang thi bao lâu như vậy, Tỉnh Vân sớm đã thuận tay, càng ngày càng thuần thục, một phát bổ nát nó.
Giải quyết xong, cậu lập tức xách túi giấy nhanh chóng xông về phía cửa. Nào ngờ vừa cầm được nắm đấm, một con nữa không biết từ đâu xông ra. Tỉnh Vân ngay lập tức hạ xuống một côn.
Ra khỏi cửa hàng, cậu vội vàng dốc hết tốc lực hướng chiếc xe BMW đỏ chạy tới.
Lúc này cậu mới nhận ra, trong khoảng thời gian cậu vào cửa hàng, đám tang thi cũng bắt đầu hướng phía này đi tới. Hoá ra nơi này không phải không có tang thi, mà là tang thi chưa có xuất đầu lộ diện.
Nhìn mấy con tang thi phía trước đã sắp đến gần chiếc xe, Tỉnh Vân trong lòng bất lực, chỉ có thể cố gắng tăng tốc hơn nữa chạy về phía đó.
Lúc này, Triệu Nhiên đột ngột từ trong xe lao ra, giơ lên cây côn lase nhanh chóng hạ gục bọn chúng.
Không quá một hồi, đám tang thi xung quanh đều bị Triệu Nhiên xử lý. Mà phía sau, Tỉnh Vân cũng vừa vặn trở về, hai người lên xe, Mễ Á Tư ngay lập tức khởi động, chạy khỏi trạm xăng.
Tỉnh Vân há mồm thở phì phò, làn da trắng nõn vì vận động kịch liệt mà nhiễm một tầng đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ ảo, càng nhìn càng thấy khả ái.
Triệu Nhiên ngồi bên cạnh cậu, vươn tay lục lọi chiếc túi cậu mang về. Hì hục một hồi, cuối cùng dừng lại, rút ra một chai nước, nhìn chằm chằm một hồi, mở ra, tự mình uống mấy ngụm.
“Nguy hiểm thật, tôi thiếu chút nữa tưởng cậu không về kịp rồi. Đột nhiên lao ra lắm tang thi như vậy, suýt nữa đã đem tôi dọa chết.” Mễ Á Tư vừa lái vừa nói.
“A, ngại quá, ở trong điếm ngẩn người mất một lúc.” Tỉnh Vân gãi đầu, chuyển mắt sang Triệu Nhiên, “Anh không sao chứ? Có động vào miệng vết thương không?”
“Không sao, thể chất của tôi đặc biệt, vết thương thế này còn không chết được.” Triệu Nhiên thản nhiên nói, uống hết chai nước.
“Thể chất đặc thù? Sao lại nói vậy?” Tỉnh Vân khó hiểu.
“À, lại nói, đúng là rất đặc biệt. Năng lực tự lành của anh rất mạnh.” Mễ Á Tư nhớ tới chuyện này liền càng thấy tò mò.
“Tôi đã từng làm lính đánh thuê bốn năm……” Triệu Nhiên thản nhiên mở miệng.