Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 12




Sau lần cãi nhau đó, ba ngày đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Tỉnh Vân không chủ động nói chuyện với Triệu Nhiên, mà Triệu Nhiên thì đương nhiên càng không chủ động bắt chuyện với cậu.

Có điều Tỉnh Vân thoạt nhìn cũng không quá sa sút tinh thần, thỉnh thoảng sẽ thấy cậu đùa giỡn với Chi Khanh hoặc giúp Mễ Á Tư nghiên cứu gì đó. Không khí cũng coi như hòa thuận vui vẻ. Chỉ có Triệu Nhiên một mình ngồi trên giường, thường xuyên nhìn ba người bọn họ không nói lời nào.

“Thức ăn dữ trữ của chúng ta còn chịu được mấy ngày?” Tỉnh Vân hỏi Mễ Á Tư.

“Không nhiều đâu, cùng lắm cũng chỉ được bốn ngày nữa.” Nhắc đến việc này, Mễ Á Tư có chút đăm chiêu.

Không có đồ ăn, ai cũng sống không được.

Sự thật chính là tàn khốc như vậy.

“Tôi ra ngoài tìm thức ăn.” Tỉnh Vân không chút do dự nói.

“Không được, rất nguy hiểm. Số lượng tang thi mỗi ngày mỗi nhiều, cậu một mình ra ngoài như thế tôi rất lo. Tôi sẽ không để cậu tiếp tục mạo hiểm một mình nữa đâu.” Mễ Á Tư lập tức ngăn cản.

“Đúng đó, Vân ca ca, anh không thể bỏ lại Chi Khanh một mình ra ngoài được.”

“Hai người không tin tưởng tôi đến vậy sao? Tốt xấu gì tôi cũng trải qua nhiều trận sinh tử như vậy rồi, đã sớm không còn là Tỉnh Vân yếu đuối lúc đầu nữa.” Tỉnh Vân cười nói.

“Không được!” Câu này là Triệu Nhiên đang nằm trên giường nói.

Chỉ thấy anh chậm rãi ngồi xuống, cho dù tay chân hoạt động còn chưa thực lưu loát nhưng ít nhất đã có thể làm vài cử động đơn giản. Mấy hôm nay cũng có thể xuống giường chậm rãi đi lại vài bước.

Sự khôi phục của anh vượt ngoài dự đoán của mọi người, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, thật sự là một loại năng lực có chút đáng sợ.

“Cho dù muốn rời khỏi đây cũng phải chờ đến khi tôi có thể hành động, mọi người cùng nhau đi.” Triệu Nhiên ngồi trên giường, hai tay đỡ người, hai chân chạm xuống đất.

Mấy ngày nay anh đều dành chút thời gian xuống giường đi lại. Tuy nói vết thương đã khép miệng nhưng vẫn còn rất đau. Có điều, bọn họ không thể chờ lâu thêm nữa, tình trạng anh lúc này ngược lại giống như đang liên lụy đến mọi người. Cho nên, anh càng phải hồi phục nhanh hơn, dựa vào thân thể đặc thù này, phải nhanh chóng đứng lên đi lại.

“……” Lúc Tỉnh Vân nghe thấy câu này, chỉ biết ngẩn người.

Cậu không ngờ Triệu Nhiên lại chủ động đưa ra ý kiến rời khỏi đây, nhất thời không biết phải nói thế nào mới được. Chiến tranh lạnh mấy ngày khiến cả hai người đều có rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Lâu như vậy không nói chuyện với nhau, lúc này, ngược lại trở nên có chút xa lạ.

Tỉnh Vân có hơi mất tự nhiên lại không biết phải làm sao.

“Thế cũng tốt, vậy mấy ngày này chúng ta thẳng thắn thương lượng kế hoạch tiếp theo đi.” Mễ Á Tư nhìn hai người bọn họ, lại đứng ra đảm đương vai trò người hòa giải.

Triệu Nhiên gật đầu nhìn về phía Tỉnh Vân. Tỉnh Vân bị anh nhìn đến cả người đều không thoải mái, vội vàng nói: “Được, vậy không bằng giờ chúng ta bàn luôn đi. Tôi hôm trước đã nói qua rồi, tôi muốn tìm vợ và đứa con của người đàn ông kia, việc này Tỉnh Vân tôi nhất định phải làm.”

Cậu nói xong liền thoáng nhìn về phía Triệu Nhiên, lần trước bị anh cực lực phản đối khiến cậu rất tức giận, kỳ thật sau khi suy xét lại, Triệu Nhiên làm như vậy cũng là do lo lắng đến an nguy của mình. Mà lúc ấy bản thân cậu quả thật có chút nóng nảy, đầu óc hồ đồ, chỉ nghĩ Triệu Nhiên thấy chết mà không cứu,  lại còn cố tình ngăn cản cậu đi cứu người.

Có lẽ, quả thật là cậu đã trách nhầm anh.

“Nhà ông ta ở đâu?” Triệu Nhiên đột nhiên hỏi.

“Ở……”

“Không tốt rồi, Vân ca ca, Mễ ca ca, hai người mau đến xem.” Tỉnh Vân vừa định nói đã bị một tiếng thét kinh hãi của Chi Khanh cắt ngang.

Ba người đồng loạt nhìn về phía Chi Khanh, chỉ thấy cậu bé sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn chằm chằm màn hình notebook của Tỉnh Vân.

Tỉnh Vân cùng Mễ Á Tư nhanh chóng liếc nhau, linh cảm nhất định đã xảy ra chuyện rồi. Hai người thực ăn ý bước đến trước màn hình máy tính, nhìn xuống.

Quả nhiên, như bọn họ dự đoán — có tang thi đột nhập vào nhà.

Cái này không thể nghi ngờ tin tức cực xấu.

Hai người nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một con tang thi đã đột nhập vào nhà. Thế nhưng xung quanh nó lại không hề có con nào khác. Chẳng lẽ chỉ có một con vào được đây? Nó vào bằng cách nào? Nếu chỉ vào có một con, như vậy chắc chắn không phải cửa chính bị phá.

Không có khả năng, ngoại trừ cửa chính ra, làm gì còn có chỗ nào để vào nữa? Chẳng lẽ nó trèo tường?

Tỉnh Vân đầu mày nhíu chặt, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình. Qua một hồi lâu, cũng chỉ có một mình con tang thi kia lượn lờ trong phòng khách. Lại thấy nó đi vào bếp, tới bên cạnh tủ lạnh thì bị chặn đường, cũng không biết vòng qua mà đi, cứ thế luẩn quẩn tại chỗ.

Sau một hồi loanh quanh gần tủ lạnh, nó chậm rãi xoay người, ra khỏi phòng bếp.

“Tôi lên xử lý nó.” Tỉnh Vân vừa nói xong đã định lao lên.

Ai ngờ Triệu Nhiên không biết từ lúc nào cũng đã đi tới, anh một tay cầm thiết côn dùng như gậy chống, một tay bám vào vách tường đứng sau lưng cậu. Thấy Tỉnh Vân xúc động muốn đi mạo hiểm, cánh tay đang chống tường lập tức thu lại, kéo lấy Tỉnh Vân, “Quan sát thêm đã.”

Bốn người nín thở ngưng thần nhìn màn hình máy tính. Tuy rằng tang thi đã vào nhà nhưng phòng thí nghiệm ngầm dưới đất này tạm thời vẫn an toàn. Đám tang thi không thông minh đến mức có thể phát hiện ra nơi này ngay được.

Bất quá, nếu số lượng tang thi trong nhà tăng lên, đối bọn họ, quả thực là bất lợi rất lớn. Dù sao, nếu có quá nhiều tang thi, bọn họ muốn rời khỏi đây cũng không dễ, trong khi bốn người lại không có khả năng không ăn không uống chờ tang thi kéo đi. Hơn nữa đám tang thi kia cũng không nhất định sẽ lập tức rời khỏi.

Vốn tưởng có thể đợi Triệu Nhiên nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa mới đi, hiện tại xem ra, đã không thể chờ được nữa.

Cái gọi là họa vô đơn chí, chắc là thế này đi.

Sau khi con tang thi kia quanh quẩn trong phòng được mười phút, ngoài cửa lại có thêm hai con nữa lê vào.

Sức lực của tang thi rất lớn. Tỉnh Vân nhớ rõ bản thân đã khóa cửa chính cẩn thận, không ngờ vẫn bị bọn chúng phá ra. Có lẽ từ sớm đã có tang thi bồi hồi ngoài cửa đẩy phá. Một ngày, hai ngày, thời gian càng lâu, cửa sắt càng không thể chống chọi nổi nữa.

Tỉnh Vân bỗng nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ là ngày đó, khi cậu mang Chi Khanh trở về đã bị theo đuôi sao? Chúng nó vẫn cố tình ở trước cửa luẩn quẩn không đi, cuối cùng cũng tìm được cách vào trong rồi?

Thật là nghĩ thế nào cũng không ra, đám tang thi kia rốt cuộc vào bằng cách nào?

“Mau nhìn, chỗ này có người. Trong phòng của Tỉnh Vân.” Đúng lúc này, Mễ Á Tư bỗng nhiên chỉ vào màn hình máy tính nói với mọi người.

Ba người theo hướng ngón tay Mễ Á Tư chỉ nhìn qua, quả nhiên có một người đang trốn trong góc. Người kia dường như bị thương, phần bụng đang chảy máu, bộ dáng rất thống khổ. Hắn túm lấy khăn phủ trên giường Tỉnh Vân quấn lên bụng, dùng sức đem mảnh vải buộc lại thật chặt.

“Hẳn là người này đã dẫn tang thi vào nhà đi! Hình như sau khi anh ta bị thương liền một đường chạy trốn tới đây. Mùi máu tươi trên người anh ta hấp dẫn tang thi đi theo. Sau khi phát hiện trong nhà không có quái vật liền trèo tường mà vào. Cứ tưởng đã thoát, ai ngờ bọn chúng vẫn bám đuổi không tha, mà tang thi khí lực lớn số lượng lại nhiều, cửa sắt không bao lâu đã bị đẩy đổ. Sau đó người đàn ông này …… Ta đoán chắc là một tên trộm, dễ dàng đem cửa nhà mở ra. Mấy người nhìn xem, cửa phòng không có gãy, cũng không có chỗ nào hư hỏng, vậy chắc chắn không phải bị đạp phá. Khả năng duy nhất chính là tự anh ta mở cửa mà vào. Thế nhưng vì không phải chủ nhân nơi này nên anh ta chắc chắn không có chìa khóa. Vậy không có chìa khóa thì làm sao anh ta vào được? Thân thể bị thương, chắc chắn không còn sức mà ném vỡ cửa sổ trèo vào. Nếu là trộm, vậy đương nhiên sẽ biết bẻ khóa, thế là anh ta có thể đơn giản mà vào, rất dễ hiểu đi. Thế nhưng lúc mở cửa dù có nhanh đến đâu vẫn tốn thời gian, cho nên lúc tang thi đuổi tới anh ta đã không kịp đóng lại.” Triệu Nhiên nhìn người đàn ông đang hoảng sợ trong màn hình, thản nhiên phân tích, “Có điều người đàn ông này cũng không thông minh cho lắm. Bởi vì anh ta đã tự đẩy chính bản thân mình vào góc chết.”

“Vậy giờ chúng ta làm gì?” Mễ Á Tư nhìn hai người hỏi.

“Thừa dịp tang thi trong nhà còn chưa quá đông, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này. Bây giờ bắt đầu thu thập vật dụng. Nhớ mang theo đồ ăn và nước uống.” Triệu Nhiên nói xong liền quay đầu nhìn Tỉnh Vân, “Có vũ khí không?”

“Chỉ có một con dao bổ hoa quả cùng hai cây côn lase. Ngoài ra cũng có vài linh kiện có thể dùng nhưng thời gian quá cấp bách, tôi sẽ không kịp chế tạo vũ khí.” Tỉnh Vân trả lời.

Dao hoa quả này là ngày hôm qua khi cậu tới phòng bếp thì bắt gặp, cảm thấy sẽ có chỗ dùng nên mới mang xuống, không ngờ hóa ra lại thật sự hữu dụng.

Dao này làm bằng sắt, cũng khá dài, nhìn cũng khá sắc bén, dùng để đánh tang thi chắc cũng không tồi, có điều phạm vi tấn công có hơi gần một chút.

Triệu Nhiên nhìn quanh một vòng phòng thí nghiệm nhỏ, quả nhiên không phát hiện thứ gì có thể làm vũ khí nữa. Ước lượng con dao bổ hoa quả trong tay, lại nhìn cây côn laser, cuối cùng mở miệng nói: “Cậu cùng Mễ Á Tư mỗi người cầm một cây. Dao hoa quả này thì giao cho ta. Sau khi thu thập đồ đạc thì nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

“Được.”

Mọi người chia việc ra làm. Mễ Á Tư đem đám đồ ăn còn lại gói vào ba lô đeo trên lưng. Tỉnh Vân lấy chiếc túi nhỏ đựng công cụ của mình, cầm thêm một ít linh kiện bỏ vào trong. Cậu lúc này cực kỳ hối hận đã tạo ra lắm thứ như vậy, tại sao ngay cả một vật có lực sát thương lớn một chút cũng không có?

Mọi người lại nhìn vào màn hình máy tính, trong nhà lúc này đã có hơn mười con quái. Phòng khách có ba; trước cửa phòng Tỉnh Vân có hai; phòng bếp cũng có hai; ba con còn lại thì đứng ngay trước lối vào phòng thí nghiệm ngầm dưới đất. Tuy rằng cửa vào nơi này là mở từ dưới sàn ra nhưng nếu có tang thi đứng chỗ đó, đông người thế này đi ra cũng không tiện.

“Tôi hôm trước đã mang về một chiếc xe thể thao, ra được bên ngoài rồi có thể dùng nó chạy trốn.” Tỉnh Vân đem mọi thứ sửa soạn xong, liền đeo balô lên người, “Số lượng tang thi bên ngoài cũng khá nhiều, mọi người đều phải cẩn thận. Mễ Á Tư, anh không sao chứ?”

Bàn tay Mễ Á Tư đang nắm cây côn có chút run run, nhưng anh biết mình không thể liên lụy đến mọi người, nên đành miễn cưỡng gật đầu.

“Chi Khanh cứ giao cho tôi. Chi Khanh, nhớ phải bám sát anh đấy. Anh sẽ bảo vệ em.” Tỉnh Vân nắm chặt tay Chi Khanh, nhìn cậu bé thật mạnh gật đầu một cái.

Lại nhìn về phía Triệu Nhiên, kỳ thật lúc này người cậu lo lắng nhất chính là Triệu Nhiên. Những người khác cùng lắm nếu đánh không lại thì còn có thể trốn, nhưng Triệu Nhiên giờ hoạt động còn chưa linh hoạt, chỉ sợ đến lúc đó cũng không chống đỡ được bao lâu. Dù năng lực khôi phục có mạnh đến thế nào thì cũng không có khả năng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã khỏi hẳn.

Lần này nhất định sẽ là một trận khổ chiến, mà bọn họ có thể chiến thắng hay không thì vẫn còn chưa biết.

Biểu tình trên mặt mỗi người đều không hề vui vẻ. Chi Khanh dù còn nhỏ cũng biết tình hình lúc này nghiêm trọng đến thế nào. Bé không thể giúp mọi người, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tận lực không tạo thêm phiền toái cho Vân ca ca.

Trải qua mấy ngày yên ổn ngắn ngủi, bọn họ rốt cục vẫn phải nghênh đón ngày hôm nay, so với dự đoán còn sớm hơn vài ngày.

Có lẽ từ nay về sau, những ngày tháng an ổn như thế này sẽ không còn nữa, chờ đón bọn họ phía trước chỉ có thực tế càng thêm tàn nhẫn cùng nỗi kinh hoàng không biết đến khi nào mới chấm dứt. Có điều lúc này, bọn họ chỉ có thể dũng cảm nghênh đón tai họa trước mặt. Không thể thua, cũng không thể ngã xuống, chỉ có một con đường tiếp tục tiến bước.

Triệu Nhiên đột ngột nắm lấy bàn tay Tỉnh Vân, cúi xuống nói nhỏ bên tai cậu, “Sợ sao?”

“Nếu sợ, tôi đã không là Tỉnh Vân.” Tỉnh Vân gần như không chút suy nghĩ đã trả lời. Sau đó cậu mới nhận ra, bàn tay Triệu Nhiên đang nắm lấy mình — chính là bên tay trái không hề bị thương.

Độ ấm rõ ràng trong lòng bàn tay như đang truyền sang Tỉnh Vân khiến cậu nháy mắt như được tiếp thêm dũng khí.

“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được xông tới trước mặt tôi. Tôi sẽ ngăn cản phía trước, hộ tống mọi người ra khỏi nơi này.” Triệu Nhiên quay lại dặn.

“Thầy, đừng quên chuyện anh từng hứa với tôi. Chúng ta nhất định phải cùng nhau rời khỏi nơi này. Tôi có thể đáp ứng không xông tới trước mặt anh, nhưng giờ chúng ta đã là một nhóm, phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Thời khắc mấu chốt không được cậy mạnh.” Tỉnh Vân lúc nói những lời này trên khuôn mặt lại rạng rỡ một nụ cười. Nụ cười hạnh phúc.

Triệu Nhiên dường như cũng bị cậu ảnh hưởng, khóe môi lộ ra một tia mỉm cười hiếm hoi.