*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phân đội một lập công, chỉ có người của phân đội một mới có tư cách ăn tiệc. Bữa tối, Đường Miểu và Đường Miểu ăn cùng với phân đội một. Tuy nói là tiệc ăn mừng nhưng cũng không phô trương, không ai ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm hay gắp thêm vài miếng thịt. Có điều tối nay Đường lão đại đã nói là thêm đồ ăn rồi, vì thế bất kể là phân đội một hay là những thành viên khác, ai cũng múc thêm một phần canh xương nấu nấm [1] và một phần rau trộn.
Dùng bữa tối xong, các đội trưởng đến Đường phủ dự họp. Thím Xuân lúc nào cũng "cùng ra cùng vào", rót nước cho tất cả xong liền đứng cạnh lắng nghe.
"Tổng số dị năng giả trong quân đoàn hiện tại là bao nhiêu?" Đường Tư Hoàng hỏi.
Đường Võ nhíu mày, không hài lòng lắm với thực trạng hiện tại: "So với lần họp trước chỉ tăng lên mười hai."
"Tỉ lệ vẫn quá thấp. Để tang thi dẫn trước chúng ta sẽ chỉ làm ta chết nhanh hơn thôi!" Người mở miệng chính là Đường Miểu, lời lẽ sắc bén. Cậu ngồi ở vị trí cánh tay phải. Lúc cậu ngồi ở vị trí này thì những ai quen biết cậu đều không xem nhẹ cậu nữa.
"Em có ý kiến gì không?" Đường Hâm hỏi.
Đường Văn không ngừng đánh chữ vào laptop, ghi chép lại nội dung cuộc họp.
Đường Miểu không đáp lại: "Anh thì sao?"
Đường Hâm nhìn mọi người chung quanh, nói: "Tôi quả thật có nghĩ ra một cách. Phải kích phát thêm nhiều dị năng giả nữa, nếu đợi đến khi căn cứ nghiên cứu ra cách bộc phát dị năng thì đã quá muộn rồi."
Trần Lập giơ tay muốn nêu ý kiến: "Tán thành. Nhưng vấn đề là làm như thế nào?"
Đường Hâm thoáng dừng lại rồi tiếp tục: "Vẫn sử dụng cách kích thích bằng nguy hiểm."
Trần Lập im lặng một hồi, "Chỉ sợ người chịu mạo hiểm không nhiều lắm, dù sao thì hiện tại vẫn chưa tìm ra được vắc-xin phòng virus, chẳng khác gì lấy mạng ra đánh cược cả."
"Cha." Đường Miểu nhìn sang Đường Tư Hoàng, "Con cũng nghĩ giống Đường Hâm. Đã đến lúc gầy dựng căn cơ của quân đoàn rồi. Con đề nghị thành lập một đội tiến hóa, thành viên của đội ngũ này sẽ chia thành hai loại, một là dị năng giả, một là người thường, những thành viên này không cố định. Những ai không phải là dị năng giả sẽ tự động ghi danh gia nhập vào đội tiến hóa. Mỗi một dị năng giả và phi dị năng giả (người thường) sẽ ghép thành một tổ nhỏ, hai người này phải tin tưởng nhau tuyệt đối, trong quá trình kích thích bằng nguy hiểm, phi dị năng giả phải tín nhiệm dị năng giả tuyệt đối. Vạn nhất phi dị năng giả gặp phải nguy hiểm không cách nào đối phó được thì dị năng giả mới ra tay. Đội trưởng đội tiến hóa sẽ là người trù tính vấn đề này. Về việc đội trưởng đội tiến hóa, con tự đề cử mình, hy vọng cha đồng ý."
Đường Tư Hoàng nghĩ đến nước giếng trong không gian, khẽ gật đầu, nói với vẻ mặt giải quyết việc chung, "Được. Đội phó do ta đảm nhiệm."
Mọi người liều mạng nhịn cười.
Đường Miểu vội nói: "Mọi người còn có gì muốn báo cáo không?"
"Có. Hiện tại, về cơ bản thì lưới trời của căn cứ đã hoàn thành, căn cứ thậm chí đã suy tính tới khả năng có tang thi chuột, tang thi gián luôn rồi, cũng đã hoàn thiện đủ loại công tác phòng hộ lòng đất. Có thể nói hiện tại trong căn cứ vô cùng an toàn, bởi thế, người của bộ Hậu cần gần đây cực kỳ nhàn nhã, mà tôi cực kỳ chướng mắt cái loại an nhàn này." Đường Võ khoanh tay trước ngực, khinh thường nói.
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Trần Lập thoáng báo động nhưng hắn nhất thời không nắm bắt lấy.
Đường Văn đẩy đẩy kính mắt, thấu kính lóe lên tia sáng dưới ánh đèn trên đỉnh đầu: "Thỉnh thoảng dẫn bọn họ ra ngoài tập huấn thì sao? Ví dụ như đi theo tác chiến cùng với ở phía sau moi tinh hạch, nhặt con mồi, vận chuyển vật tư, đưa nước chẳng hạn." Dị năng giả hệ không gian hiện vẫn còn khá ít, trong quân đoàn trừ Đường Tư Hoàng và Đường Xuân thì chỉ có hai dị năng giả không gian, hơn nữa diện tích không gian của họ không lớn quá năm mươi mét vuông. Cho nên bình thường khi các tiểu đội ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, chủ yếu là dựa vào nhân lực và xe để di chuyển vật tư.
"Ý kiến hay." Đường Thất tán thành.
Trần Lập cười khổ. Hắn không thể không thừa nhận cấp dưới của Đường Tư Hoàng có đủ loại nhân tài, nhưng phần lớn đều là những quái kiệt *.
(*: Nguyên văn: 怪才/guai cai – "quái tài" ~> Chỉ loại người thường có thiên phú trên một phương diện khác thường nào đó, nhưng tư tưởng hành vi kì quặc nên thường bị người khác hiểu lầm. Những người này không giống với khái niệm thiên tài thường gặp, họ có thể rất tàn nhẫn, hoặc cực kì quái dị, không tuân theo bất kì tiêu chuẩn hay đạo đức nghề nghiệp nào. Nói cách khác, là dùng để chỉ những người tài hoa nhưng tinh quái, nhìn vấn đề hay cách thức làm việc đều theo hướng khác người, nhìn một cách khác người để giải thích.) ~Theo baidu~
Đường Xuân tiếp lời: "Còn một chuyện khác nữa, tiên sinh, Đường phủ hẳn là nên mời thêm hai người nữa, làm bán thời gian cũng được." Gần đây người trong nhà càng lúc càng bận rộn, bởi vậy cũng tăng thêm đủ loại việc cần phải xử lý, một mình thím Xuân vừa phải quét dọn phòng ốc, lại giặt đồ nấu cơm trồng rau, bận đến tối tăm mặt mày.
"Chuyện này là sơ sót của ta." Đường Tư Hoàng gật đầu, áy náy nhìn thím Xuân, đổi lấy ánh mắt hiểu rõ cùng nụ cười bao dung của bà, "Mời người ngoài nhất định là không được. Đường Miểu, có ý kiến gì không?"
Xử lý nội vụ hiển nhiên vẫn là phụ nữ cẩn trọng hơn, đã không thể chọn người ngoài thì chỉ có thể chọn người trong bộ Hậu cần. Mặt Đường Miểu có hơi nong nóng. Này là sợ cậu ghen sao? Kính nhờ, cậu cũng đã đeo nhẫn cho Đường Tư Hoàng luôn rồi. Nếu như còn có người không biết tốt xấu muốn lao đầu vào ngực Đường Tư Hoàng, cậu nhất định sẽ đá bay người đó ra khỏi căn cứ, bất kể là "hắn ta" hay "cô ta".
Cậu bình thản nhìn về phía Đường Xuân: "Bác Xuân, bác là người tiếp xúc nhiều nhất với bộ Hậu cần, bác có người nào muốn đề cử không?"
Đường Xuân thở dài nói: "Những người phụ nữ trong bộ Hậu cần vẫn khá là hiểu chuyện." Tất cả đều hiểu lý do ông thở dài. Tận thế hủy diệt không biết bao nhiêu đàn bà con gái, cũng tạo ra rất nhiều người kiên cường mạnh mẽ. Những phụ nữ được quân đoàn hoa quả thu nhận hầu như đều biết tự mình hiểu mình, vất vả lắm mới tìm được chỗ dựa, dĩ nhiên sẽ không cho phép mình phạm sai lầm.
"Tạm thời để Dương Liễu và Thư Thái Nhan tới đi." Đường Miểu suy nghĩ, "Tốt nhất là tới sau khi chúng ta đều ra ngoài cả, thời gian ở lại cũng không được quá lâu. Còn phải phiền thím Xuân chỉ bảo bọn họ nhiều hơn."
Đám Đường Văn gật đầu, ai cũng chả mong mình ở ngoài đã mệt đến sống dở chết dở rồi mà khi về còn phải lo nhà cháy.
"Cứ yên tâm." Thím Xuân hào sảng vỗ ngực.
Đường Văn quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói ra lời làm người ta muốn hộc máu: "Các anh em nhớ quản cho tốt nửa người dưới của mình, nếu cần quá thì tới khu làng chơi. Đúng rồi, trước khi đi nhớ tới gặp bác Xuân lấy "áo mưa", đừng có để bị nhiễm mấy cái thứ bậy bạ về đây."
Đường Tam nhịn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được: "Tôi có thể hỏi bác Xuân sao lại có "áo mưa" không?"
Thím Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy rời đi. Mấy cái đứa hư hỏng này!
Đường Thất khoanh tay trước ngực, liếc hắn: "Ồ, Đường Tam, cậu đang nghi ngờ năng lực của bác Xuân à?"
Trán Đường Tam sổ xuống ba sọc đen (-_-|||).
"Đừng có học theo cái giọng của Tiếu tiên sinh! Còn nữa, ý tôi không phải thế!"
Đường Thất nghẹn họng.
Khóe miệng bác Xuân co rút: "Này này mấy cái đứa kia, đừng có lôi ông già ta đây ra đùa!"
"Được rồi, nói chính sự đi."
Vào lúc mấu chốt, lời của Đường Tư Hoàng vẫn rất có trọng lượng, lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người, tất cả lập tức ngồi lại đàng hoàng.
"Chuyện tiếp theo, là sử dụng tinh hạch của tang thi như thế nào để tăng cường dị năng." Tầm mắt Đường Tư Hoàng chậm rãi lướt qua từng người, thu toàn bộ vẻ khiếp sợ trên mặt họ vào mắt.
Không hổ là những người đã đi theo Đường Tư Hoàng nhiều năm, không một ai liều lĩnh lên tiếng, tất cả đều yên lặng chờ đợi nghe y nói tiếp.
"Về phương diện này, bên căn cứ có truyền tới tin gì không?" Đường Tư Hoàng rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ.
Đường Văn đáp: "Có một chút, căn cứ biết tang thi dị năng có thể nâng cao thực lực của mình bằng tinh hạch của tang thi tiến hóa, vì có rất nhiều người từng thấy tang thi dị năng móc tinh hạch của tang thi tiến hóa ra rồi bỏ thẳng vào miệng. Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì. Thậm chí còn có người từng thử làm vậy nhưng đã chết ngay tại chỗ. À nhân tiện nói luôn, những tin tức này do lão đầu cung cấp ấy."
Gương mặt Đường Tư Hoàng thoáng thay đổi: "Tiểu lão đầu ở căn cứ WH?"
"Phải." Đường Văn mỉm cười, cũng rất vui vẻ khi tiểu lão đầu kia còn sống, đó thật sự là một nhân tài, "Ông ta mới đến căn cứ Kinh đô hai hôm trước. Chỉ là, Tiếu tiên sinh đã đi trước một bước, thu ông ta vào Hồ Đồ đội rồi."
Mấy người Đường Võ, Trần Lập không khỏi lộ vẻ thất vọng. Bọn họ cũng khá quen tiểu lão đầu kia, đó tuyệt đối là một người vô cùng xuất sắc, thật đáng tiếc khi không thể kéo vào quân đoàn hoa quả. Còn chuyện lão đầu rốt cuộc là làm thế nào mà thu thập được nhiều tin tức như vậy, bọn họ tuy ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi kỹ, đó gọi là "Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột".
(* [蛇有蛇道, 鼠有鼠道]: đại ý là mỗi người đều có cách riêng, bí quyết riêng; tui không biết bên mình có thành ngữ nào tương tự vậy không nữa, ai biết thì nói để tui sửa lại cho thuần việt luôn nhé)
"Ừm." Đường Tư Hoàng chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, chống tay dưới cằm, rũ mắt suy nghĩ, không biết là đang nghĩ gì.
Đường Miểu nghi hoặc nhìn y, tiếp tục những lời mà y nói trước đó, đồng thời lấy ra bốn viên tinh hạch dị năng đưa cho Đường Văn, để mọi người truyền tay nhau xem. Tinh hạch của mỗi loại tang thi dị năng có một màu khác nhau.
"Sử dụng tinh hạch của tang thi dị năng như thế nào, tôi và cha đã có một vài phỏng đoán. Tất cả dị năng giả chỉ có thể sử dụng tinh hạch khớp với dị năng của mình. Trước mắt, trong tay tôi có bốn viên tinh hạch dị năng, một hệ hỏa, hai hệ thủy và một cái hệ phong. Dựa theo những đóng góp và thâm niên, bốn viên tinh hạch này sẽ phân cho chú Văn, Đường Thất, Phùng Dã và chú Võ."
Đường Võ sững sờ, vội nói: "Tôi biết viên tinh hạch hệ thủy này lấy được là nhờ đội của đại thiếu gia. Nếu theo như cống hiến thì viên hệ phong phải đưa cho đại thiếu gia mới đúng. Tiểu thiếu gia, tôi có thể chờ lần sau."
Đường Hâm không để tâm cười với hắn, nhắc nhở: "Chú Võ, đừng quên, còn có hai chữ "thâm niên" nữa."
Đường Miểu cũng nói: "Chú Võ, chú đừng từ chối. Đây là cái chú xứng đáng nhận được."
Đường Võ thấy Đường Tư Hoàng không nói gì, cũng hiểu chuyện này đã không thể nào thay đổi được, chỉ đành nhận lời.
Đường Tư Hoàng chú ý thấy Đường Nhất và Đường Tam, Đường Xuân lộ vẻ mất mát, lên tiếng: "Tinh hạch tương ứng với dị năng giả hệ sức mạnh, tốc độ, không gian là gì, tạm thời vẫn chưa biết, nhưng nhất định là có. Cái này phải để các cậu tự tìm hiểu rồi. Vẫn là câu nói đó, đừng có để tang thi dẫn trước chúng ta."
Đường Tư Hoàng lại nhìn sang Trần Lập: "Tôi nhớ không lầm thì dị năng của cậu cũng hệ hỏa?"
"Phải." Trần Lập cười vô lại, "Lão đại, tôi sẽ kiên nhẫn chờ tới lần sau." Trần Lập đã ngồi đây, cũng biết chắc sẽ không thiếu phần mình, càng cảm thấy may mắn vì lúc trước đã chọn lựa đi theo Đường Tư Hoàng.
"Nội dung cuộc họp hôm nay chỉ có những cái này thôi." Đường Tư Hoàng nói, "Đường Văn, 6 giờ sáng mai, bốn người các cậu ra cổng căn cứ nhận xe rồi chờ tôi. Còn nữa, có lẽ cũng không cần tôi nhấn mạnh nữa nhỉ, nội dung cuộc họp hôm nay không được để lộ ra ngoài nửa chữ."
"Rõ!"
"Nếu không còn vấn đề gì khác, tan họp." Đường Tư Hoàng nói.
Đường Miểu nhìn sang Đường Hâm: "Tí nữa anh qua phòng em với cha đi, có chuyện cần nói với anh."
———————
[1] Canh xương nấu nấm [骨头蘑菇汤]
*****************