*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến khi dạo hết non nửa khu thị trường thì đã là giữa trưa. Đường Miểu đã không chờ được muốn thưởng thức mấy cây nấm kia, kéo Đường Tư Hoàng đi tìm phòng trọ, tính ở lại căn cứ Hắc Giang chừng hai ngày, ít nhất cũng phải đi hết cả khu thị trường giao dịch.
Hai người ra khỏi thị trường giao dịch không bao lâu thì phát hiện mình bị theo dõi. Trước đó khi ở trong thị trường còn không cảm giác được có người theo dõi, vì thế có thể xác định là người theo dõi không biết lượng trao đổi khá lớn của bọn họ hôm nay, nói cách khác, đến không phải vì vật tư của cải.
Hai người làm như không biết, hỏi người qua đường một chút, thuận lợi thuê được một căn có hai phòng ngủ một phòng khách. Đường Miểu vào bếp làm cơm trưa, Đường Tư Hoàng thì nấp sau cửa sổ quan sát xuống dưới lầu, dễ dàng thấy được bọn theo dõi sau khi xác định địa chỉ của hai người thì vội vàng rời đi.
Đường Tư Hoàng xoay người vào bếp.
"Miểu, hôm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện rất thú vị."
"Vậy cũng phải chờ chúng ta ăn cơm xong đã." Đường Miểu vô cùng bình tĩnh.
Hoa quả khô cần ngâm ít nhất một tiếng, một tiếng sau, cả hai mới bắt đầu dùng bữa. Miến gà nấu nấm mật ong và mộc nhĩ xào thịt dễ dàng lấp đầy bụng Đường Miểu. Đường Tư Hoàng cảm thấy không thể nuông chiều thói xấu của nhóc con này được, nhưng vẫn nhận mệnh đi xoa bụng cho cậu.
"Đi thôi, ra ngoài tiêu thực."
"Không muốn động ~" Đường Miểu mềm oặt nói, dựa hết lên người Đường Tư Hoàng không nhúc nhích.
Đường Tư Hoàng nhéo mông Đường Miểu một cái, cậu chẳng thế làm gì đành bật người dậy.
Đường Miểu đi với tốc độ chậm rì, Đường Tư Hoàng cùng bọn Hổ Vương cũng đành đi chầm chập phía sau.
Quả nhiên, hai người vừa ra ngoài chưa tới năm phút đã lần nữa cảm nhận được mình bị người theo dõi. Lượng người lần này nhiều hơn một ít.
Cả hai vẫn giả ngơ, trực tiếp ra khỏi căn cứ. Ba đứa Hổ Vương đều có linh tính, không ồn không ầm ĩ, cực kỳ yên lặng.
Đến nơi vắng vẻ, trong chỗ tối bỗng có người kéo cung bắn lén.
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nhấc chân đuổi theo. Bọn Hổ Vương bám sát, thân hình kiện tráng mà hung mãnh.
————
[1] Nấm mật ong [榛蘑]: là loài sinh vật lớn nhất hành tinh với tên khoa học là Armillaria, là loài nấm ký sinh trên các thân cây, có thể giết luôn cả ký chủ nên còn được gọi là "nấm sát thủ". Thực chất loài nấm này có kích thước khá nhỏ nhưng nó lại có bộ rễ vô cùng đặc biệt giúp liên kết với các cá thể Armillaria khác, hợp thành một thể thống nhất, một "đại cơ thể". (Chi tiết có thể xem ở ĐÂY: http://baomoi.me/kham-pha/can-canh-quai-vat-co-co-the-lon-nhat-tren-the-gioi_tin319439.html)
[2] Mộc nhĩ đen [黑木耳]
[3] Nấm đầu khỉ [猴头菇]
[4] Nấm tùng nhung [松茸蘑]
[5] Nấm bào ngư vàng [榆黄蘑]
[6] Nấm mỡ gà [鸡油蘑]
[7] Nấm tùng khổng [松孔蘑] nấm này tìm không ra nên để nguyên phiên âm luôn._.
*****************
Chương không dài, tính làm xong trong tối qua rồi đăng luôn, vì mấy cái quỷ cây mà tới tận giờ mới xong._.
Edit + Beta: Carly anika120896
emilycamibaxter.wordpress.com