*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lúc sau, Jim mới lên tiếng, giọng hơi khàn, mỉm cười với Đường Tư Hoàng và Đường Miểu.
"Lần này chúng tôi đến căn cứ Hắc Giang là để tìm một kỹ sư, anh ta cũng là người nước M, còn có thể sửa thuyền của chúng tôi, có lẽ không bao lâu nữa là có thể về nước."
Mặt mày sáu người còn lại ít nhiều cũng có chút kích động. Kinh đô là trung tâm văn hóa chính trị của nước Z, chờ mong sớm ngày được trở về quê hương không chỉ có mấy người bọn họ.
Tom giải thích: "Chiếc thuyền đó là của chú họ Kate, chú của cô ấy đã ở nước Z khá nhiều năm, có một chiếc du thuyền lớn lắm."
Đường Tư Hoàng nói với ý kiến khách quan: "Tình hình bên M nhất định cũng không khác mấy Z bên này, hơn nữa từ Kinh đô đến hải cảng gần nhất cần ít nhất hai ngày, mà tang thi ở những thành phố vùng duyên hải chỉ nhiều chứ không ít."
"Chúng tôi biết chứ, dù thế thì vẫn muốn thử một phen." Jim mỉm cười, lạc quan nói, "Phải thử mới biết được kết quả mà."
Đường Tư Hoàng không nói gì nữa, y có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ. Mấy câu mới rồi cũng không phải để khuyên bảo mà chỉ nói cho bọn họ biết sự thật thực tế thôi.
"Chúc mọi người may mắn." Đường Miểu chúc phúc đầy thiện ý.
"Cám ơn."
Sau đó không còn ai lên tiếng nữa, tất cả lần lượt chìm vào mộng đẹp, có lẽ sẽ có người mơ thấy tang thi, cũng sẽ có người mơ thấy người nhà...
Năm giờ sáng, đoàn xe tiếp tục lên đường. Càng đi về hướng Bắc, nhiệt độ càng thấp, hai bên đường gần như không có lấy chút sắc xanh, cây nào cũng trơ trọi tiêu điều. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều phải mặc áo lông vào. Hơn bảy giờ, tỉ lệ cả bọn gặp phải tang thi dần tăng lên, khoảng cách đến căn cứ Hắc Giang càng lúc càng nhỏ.
Bỗng!
"Piu–uu!", một mũi tên bén nhọn phóng tới từ xa, Đường Miểu nhìn ra nó nhắm về phía Hổ Vương, nhướng mày dừng xe lại.
"Rống—" Hổ Vương gầm lên một tiếng, bật người tránh đi, nhìn chằm chằm vào bụi cỏ khô cách đó không xa. Mấy gã đàn ông thong thả đi tới, thân trên mặc một cái áo bông rách rưới, dùng cỏ bện lại để làm thắt lưng, những người này ăn mặc không được tốt lắm nhưng thân thể nom rất cường tráng.
"Các anh em, đã lâu không được ăn mặn rồi, mau bắt con hổ này lại cho tao!" Gã cầm đầu nhìn Hổ Vương với ánh mắt thèm thuồng.
"Rõ!"
Lập tức có mấy mũi tên bắn về phía Hổ Vương, vài cái trong đó rõ ràng được dị năng hệ phong hỗ trợ, vừa nhanh lại vững.
Đường Tư Hoàng phất tay bắn một hỏa cầu ra, bọc lấy mấy mũi tên, lửa tan bụi tán.
Đường Miểu bước xuống xe, "tốt bụng" nói: "Các vị, lão hổ này là thú cưng của tôi, có lẽ không hợp để làm mồi cho các vị lắm."
Gã kia mặc kệ, cười khinh: "Ai thèm quan tâm nó có phải thú cưng hay không! Mày đưa thú dữ tới gần căn cứ của con người là muốn tấn công người ta sao? Cậu bạn nhỏ, loại thú dữ này không thể giữ lại được."
"Hửm?"
Đường Miểu sớm đã biết gã chả phải loại người gì tốt, rõ ràng thấy Hổ Vương và Hắc Uy đi kề kề xe bọn họ mà vẫn bắn tên. Đã cho cơ hội còn không biết quý trọng, vậy thì đừng trách cậu không khách khí. "Huýt — " tiếng huýt sáo vang lên từ miệng cậu, Hổ Vương ngửa đầu rống to, dũng mãnh lao tới, đồng thời còn bắn ra một lôi cầu trắng sáng rỡ.
"Ah — cứu mạng ahhh —" Mấy tên kia hoảng sợ thét lên, kinh hãi mở to mắt, nhấc chân bỏ chạy, nào còn bộ dáng ngông ngênh vừa rồi, ngay cả bao mũi tên bị rớt xuống cũng không dám nhặt.
"Ngao — " Hổ Vương tức giận gầm to, đuổi theo không bỏ.
Đường Miểu lại huýt sáo thêm tiếng nữa, Hổ Vương mới dừng lại, không nhanh không chậm chạy về, thân hình cao to uy phong run run theo mỗi bước đi.
Đường Tư Hoàng nói: "Đi theo bọn họ có lẽ có thể đến căn cứ Hắc Giang."
Đoàn xe chạy theo hướng mà bọn đàn ông kia trốn đi, khoảng năm sáu phút sau đã thấy được bức tường vây cao lớn kín kẽ, cổng lớn có phần thô sơ nhưng trông vô cùng vững chắc, cửa ra vào được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt. Người trong căn cứ ra vào có trật tự. Bốn chữ "Căn cứ Hắc Giang" không phải do viết, mà là khắc gỗ thành, bốn chữ to đùng được dựng trên tường vây bằng dây kẽm, thỉnh thoảng lại lắc lư khi có gió thổi qua.
Đường Miểu lái xe chạy đằng sau hàng người đứng xếp hàng vào thành. Căn cứ Hắc Giang cũng có máy quét hình, chắc là lấy từ căn cứ Kinh đô. Sau khi đi qua máy quét hình, Đường Tư Hoàng đưa giấy Ủy quyền của căn cứ cho nhân viên công tác. Người nhân viên nọ mặc hai cái áo lông dài ngắn khác nhau và một cái áo khoác màu xác, môi vì đứng lâu trong tiết trời rét lạnh mà đã tái xanh. Thấy giấy Ủy quyền, mặt anh ta lập tức lộ vẻ vui mừng, vội giao việc trong tay cho một nhân viên công tác khác, định đưa Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đến nơi giao nhận nhiệm vụ.
Nhóm người của Jim chào bọn họ rồi đi trước.
Nhân viên công tác nói: "Con hổ này..."
"Nó sẽ không tấn công người." Đường Tư Hoàng nói với ngữ khí vô cùng chân thành đáng tin.
Nhân viên công tác đang vội muốn báo tin tốt, cũng không muốn dùng dằng mãi vì việc nhỏ này, nhưng cứ đi hai bước lại ngoái đầu nhìn, sợ Hổ Vương tấn công người khác.
Đường Miểu thấy nhưng không nói, biết vậy khi còn chưa vào căn cứ cậu đã tìm cơ hội đưa Hổ Vương vào không gian rồi. Nghĩ một lúc, cậu nói Đường Tư Hoàng lấy dây thừng ra buộc vào cổ Hổ Vương, chỉ một sợi dây thừng dĩ nhiên không thể kiềm giữ được Hổ Vương, nhưng ít ra có thể khiến người sợ Hổ Vương an tâm.
Nhân viên công tác nọ dẫn hai người lên thẳng lầu hai của một tòa nhà cao chừng năm sáu tầng, gõ cửa một phòng trong số đó. Người phụ trách nhận vật tư vừa khéo có ở đó, đứng dậy đón tiếp Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, vừa mừng vừa sợ, không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy.
Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu lại đi cùng ông ta tới nhà kho, lấy ra toàn bộ quần áo mà căn cứ Kinh đô bảo hai người đưa tới. Tốn chừng hai tiếng kiểm kê, sau đó hai bên ký tên ấn dấu vân tay lên giấy Ủy quyền xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Người phụ trách kia vô cùng kích động, lấy ra một bao nấm mật ong [1] khô nặng chừng mười cân nhất quyết muốn bọn họ nhận lấy.
Đường Miểu không từ chối, có điều khi cùng Đường Tư Hoàng đến gần thị trường giao dịch của căn cứ, lén chia nấm mật ong cho mấy người nhìn là biết sống không được tốt lắm. Điều kiện sống của những người sống sót của căn cứ Hắc Giang khắc khổ hơn rất nhiều so với bên căn cứ Kinh đô.
"Cái này..." Những người kia nhận lấy nấm mật ong, mắt rưng rưng nhìn Đường Miểu, không thể tin mình gặp được chuyện tốt đến vậy. Phần của mỗi người không nhiều nhưng sau khi ngâm thì sẽ nở ra, một cân hai cân cũng không tính là ít. Đám người đứng dậy định nói cám ơn. (1 cân = ½ kg)
Đường Miểu không muốn khiến người ta chú ý, kịp thời ngăn bọn họ lại, kéo Đường Tư Hoàng vội vàng rời đi.
Những người kia cũng rất nhạy bén, không dám ở lại lâu, ôm đồ rồi lẹ làng chạy đi.
"Cha, nghe nói nấm mật ong có rất nhiều chất bổ dưỡng, được khá nhiều nước phát triển xem như một loại thực phẩm. Chúng ta đi tìm thử xem, tiện thể mua về một ít."
"Con tự quyết định đi." Đường Tư Hoàng cảm thấy Đường Miểu thế này rất tốt, không quá thánh mẫu, cũng chẳng quá vô tình. (thánh mẫu: loại tính cách quá hiền lành, quá dễ tha thứ cho người khác._. dễ bị chịu thiệt)
Hai người cùng nhau đi sâu vào trong thị trường. Thị trường ở đây thấp hơn vài cấp so với thị trường của căn cứ Kinh đô nhưng cũng có không ít thứ tốt. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng tập trung tìm đặc sản ở đây, hầu hết là hoa quả khô, mộc nhĩ đen [2] , nấm đầu khỉ [3] , nấm tùng nhung [4] , nấm sò, nấm bào ngư vàng [5], nấm mỡ gà [6], nấm tùng khổng [7] vân vân, làm cho người rất thích ăn mấy thứ này như Đường Miểu cười mãi đến nỗi lúm đồng tiền trên má chưa bao giờ biết mất.
Đường Tư Hoàng làm máy rút tiền kiêm nhân viên chở hàng của cậu, thong thả theo sau.
Thị trường ở đây vẫn chưa hoàn thiện bằng thị trường của căn cứ Kinh đô, phần lớn mọi người đều dùng thức ăn, không dùng tinh hạch. Đường Miểu không dám lấy gạo ra, mà dùng khoai lang, khoai tây, ngô và lúa mạch để trao đổi là chính. Ngoài ra còn có mấy loại rau dại do người sống sót đào được như rau dương xỉ (hay rau đuôi chồn), rau vi, rau dớn, rau aralia, lily dại, rau chân khỉ (không tìm ra tên tiếng Việt, chỉ biết là cùng họ Rau dớn) vân vân, chỉ cần thấy là Đường Miểu đều gom về hết.
(rau đuôi chồn, rau vi và rau dớn đều có hình dạng khá giống cây dương xỉ)
rau dương xỉ
rau vi
rau dớn
Thú hoang cũng rất ít, những con thú mà mấy người sống sót bắt được, hơn phân nửa đều bị ăn hết, nhưng cũng có người bắt rồi đem bán, để hy vọng có thể đổi được nhiều lương thực hơn, có thể giúp bọn họ tiếp tục kiếm ăn.
Cuối cùng Đường Miểu đổi được năm con thỏ đã lột da và chín con gà gô (chính xác là gà Perdix dauurica), còn định đổi cả hai con hươu sống, ba bào tử sống (?), năm con linh dương Gazelle, khi rời khỏi căn cứ Hắc Giang sẽ mang chúng đi. Cậu định nuôi chúng trong không gian, để nó mập mạp thêm một chút rồi lấy thịt ăn.