Tang Thế Tình Nhân

Quyển 4 - Chương 271: Đoạt giải nhất




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe Đường Miểu kể xong, Đường Tư Hoàng lộ vẻ suy tư: "Hai viên tinh hạch đó hẳn không phải là tinh hạch màu xanh duy nhất. Nói như vậy, hẳn có thể xem là nếu có tinh hạch màu khác với cấp bậc đủ cao thì cũng có khả năng đề cao dị năng các hệ khác?"

"Đúng, đó chính là cái con muốn nói với cha!" Đường Miểu vô cùng hưng phấn, cơ thể bất giác động đậy, cảm nhận được biến hóa của Đường Tư Hoàng dưới thân, vội trượt xuống người y, cách y ra xa một chút.

Đường Tư Hoàng vươn tay ôm cậu trở về, siết chặt, nhưng không hề làm gì khác, trên mặt thoáng hiện vẻ thoải mái nhu hòa.

"Trước kia không phải không có để tinh hạch trong không gian nhưng không hề xuất hiện biến hóa nào như thế này, vì thế chúng ta có thể lớn mật đặt ra một giả thiết, chỉ tinh hạch của tang thi L6 mới có thể gây ra biến hóa này, mà rất hiển nhiên, không gian chính là một vật dẫn cực tốt giúp chúng ta hấp thu năng lượng trong tinh hạch."

Đường Miểu càng nghĩ càng kích động: "Đúng vậy, cha, về sau mục tiêu của chúng ta chính là tinh hạch siêu lớn, chẳng những có thể khiến không gian thăng cấp, còn có thể đề cao dị năng của chúng ta."

Đường Tư Hoàng cũng vì điều này mà cực kỳ vui vẻ, chỉ là y nghĩ xa hơn Đường Miểu nhiều. Nếu như phương pháp này có thể thực hiện được thì y, Đường Miểu và Đường Hâm cũng có khả năng được lợi thông qua không gian, nhưng những người khác thì làm sao đây? Kích thích bộc phát chính là biện pháp giúp thuộc hạ đề cao dị năng tốt nhất của quân đoàn hoa quả. Nhưng cách này không thể gấp được, từ từ mà tiến cũng không muộn. Về điểm này thì kỳ thật y và Đường Miểu đã hơn toàn bộ những người có dị năng của căn cứ rồi. Y không cho rằng không gian của các dị năng giả không gian khác cũng có khả năng kỳ lạ như không gian của Đường Miểu.

Y nâng người hôn lên trán Đường Miểu: "Nằm một lúc nữa đi, ta đi lấy đồ ăn cho con, tiện thể xem cái đài phun nước mới kia luôn."

Đài phun nước mới nằm ngay phía sau trúc lâu, từ cửa sổ trong phòng nhìn ra ngoài có thể thấy được một góc của nó, phần còn lại thì bị các nhánh cây che lấp. Đường Tư Hoàng khoác áo đi ra thì thấy một cái hồ đá hình hoa sáu cánh với đường kính lớn nhất chừng ba mét, trong hồ có những cột đá dựng đứng không theo quy tắc cao chừng một mét, ở đỉnh các cột đá không ngừng phun ra những dòng nước xanh lá, tựa như một đóa hoa cánh xanh, ánh lên màu xanh trong dưới ánh mặt trời. Dòng chảy trong hồ nước này dường như là một vòng tuần hoàn nước, y nhìn chừng mười phút, mực nước trong hồ không hề thay đổi.

Tầm mắt Đường Tư Hoàng nhìn ra xa, có thể thấy rõ những rặng núi xanh biếc, trong lòng đột nhiên thấy vô cùng vui sướng. Y và Đường Miểu chưa dạo một vòng quanh không gian bao giờ, khi nào rảnh có thể cùng Đường Miểu du ngoạn trong không gian hai ngày, cũng không tồi.

Đường Tư Hoàng bưng tô cháo gà đã nấu xong trở về phòng thì thấy Đường Miểu nằm ườn trên giường, tay phải huơ qua lại bất quy tắc trên không trung. Trên bệ cửa sổ có đặt một chậu dây thường xuân, vốn chỉ cao chừng mười centimet, bên trên điểm xuyến năm sáu phiến lá, lúc này lại càng lúc càng dài hơn, nhanh chóng quấn kín cửa sổ. Chỉ một chốc sau, dây thường xuân dần rút ngắn lại, tốc độ nhanh như nước rút, khôi phục về nguyên trạng trong nháy mắt.

"Nếu ta có dị năng hệ mộc này thì tốt rồi." Đường Tư Hoàng đặt cháo xuống bàn.

"Ý cha là sao?" Đường Miểu không muốn ngủ tiếp nữa, đứng dậy mặc quần áo.

"Con nói xem?" Tầm mắt Đường Tư Hoàng chậm rãi quét cậu từ trên xuống dưới như ra-đa, trên mặt treo một nụ cười khiêu khích.

Đường Miểu giật mình, tựa vào giường, nhẹ nhàng chống tay trái lên giường, híp mắt cười: "Cha nhắc con mới để ý, không bằng hôm nay con "công" cha ha."

"Hửm?" Ý cười trên mặt Đường Tư Hoàng càng thêm nồng đậm, cười nghiền ngẫm, "Con có thể thử." Lời còn chưa dứt, một nhánh dây leo xanh đã phóng thẳng tới, chính là dây thường xuân mới nãy kia.

Dây thường xuân phóng đến chỗ eo y, đột nhiên quấn thêm mấy vòng nữa, đồng thời còn càng lúc càng thô to hơn, không đến năm giây đã trói chặt cả người y. Hai tay Đường Tư Hoàng hoàn cũng bị trói lại, thử giật giật, cánh tay bị trói dán chặt vào người, không thể nhúc nhích. Trong mắt y không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, độ mạnh của dị năng hệ mộc của người yêu y dường như lớn hơn y tưởng.

Đường Miểu vốn nói đùa thôi, thấy thế thì trong lòng không khỏi dâng lên một ý niệm, đắc ý cười hắc hắc, vui vẻ bước xuống giường, dùng sức đẩy Đường Tư Hoàng ngã ra giường. Tay thì vươn đến bóp bóp bộ phận trọng yếu của Đường Tư Hoàng.

"Cha, trò chơi hôm nay nhất định cha sẽ thích lắm đấy."

Đường Tư Hoàng nhướng mày không nói.

Đường Miểu quỳ lên giường, bắt đầu cởi lớp quần áo vừa mới mặc vào, đầu óc không kiềm chế được mà không ngừng phát huy trí tưởng tượng, càng nghĩ càng thấy hưng phấn.

Cởi hết quần áo, cậu đè cơ thể rắn chắc của Đường Tư Hoàng xuống dưới thân, thô lỗ giật phăng áo ngủ của y, áp tới hôn môi y. Đường Tư Hoàng không hề phản kháng, còn vô cùng phối hợp, khiến cậu vui vẻ không thôi. Chờ đến khi cậu cảm thấy có một bàn tay đang xoa nắn mông mình thì cuối cùng cũng thấy có gì đó không đúng. Tay cha không phải đã bị trói rồi sao?

Cậu dùng sức đẩy Đường Tư Hoàng ra, cúi đầu nhìn, dây thường xuân vốn quấn trên người Đường Tư Hoàng chẳng biết từ lúc nào đã bị giật đứt, nằm mềm nhũn trên giường. Tiêu rồi! Quên mất dị năng của cha!

Chống lại đôi mắt đen láy vui sướng nhuộm đầy sắc dục, cậu cười khan một tiếng, lòng thầm niệm một tiếng, lập tức biến mất không thấy tăm hơi, từ giữa không trung xuất hiện trong phòng ở biệt thự.

Cả ngày hôm nay, Đường Miểu chỉ cần ở riêng với Đường Tư Hoàng trong một không gian thì sẽ lập tức nhích ra chỗ cách Đường Tư Hoàng khá xa, mà trên mặt Đường Tư Hoàng từ đầu đến cuối vẫn luôn treo một nụ cười vô cùng bí ẩn, thỉnh thoảng lại nhìn Đường Miểu với vẻ thâm ý, tiểu thiếu gia sẽ cười gượng vài tiếng, khiến cho mấy người trong biệt thự tò mò không thôi.

Thoáng cái đã đến hạn cuối trận đấu, ba giờ rưỡi chiều, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đi đến bãi đỗ xe. Vì để cùng nghênh đón người thắng cuối cùng, người nào trong nhà không có nhiệm vụ đều đi cùng, cười cười nói nói, hưởng thụ thời gian thảnh thơi thả lỏng hiếm có.

Charles, Hắc Uy, Hổ Vương và ba nhóc Tiểu Hắc đã được Đường Miểu đưa vào không gian hết, để chúng nó tiếp tục bồi dưỡng tình cảm. Nếu như ở trong hoàn cảnh khác, Đường Miểu tuyệt đối không dám để Hổ Vương ở riêng ở bầy chó. Dù sao hổ cũng là thú hoang, sao có thể hiền lành với những loài khác? Có điều, không gian rất có lợi cho việc rút ngắn khoảng cách giữa Hổ Vương và mấy nhóc chó này, tuy chúng không thân thiết nhưng tuyệt đối sẽ không công kích đối phương.

Trên đường đi, có không ít người đều đi về phía bãi đỗ xe, hiển nhiên là đi xem náo nhiệt.

Đến bãi đỗ xe, rõ ràng là đã có không ít người đến, đầu người đông nghịt một mảnh. Đám người Đường Miểu có thể nói là đến muộn. Các vị đội trưởng đã đến từ lâu, thấy Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thì khách khí gật đầu chào hỏi, chỉ cần nhìn trong nhiệm vụ lần này, tiểu đội của quân đoàn hoa quả không hề có thương vong là dễ dàng thấy được thực lực của họ không hề kém ai, nhất là Đường Tư Hoàng có đến hai loại dị năng. Trong lòng các đội trưởng đều có ý nghĩ muốn thân cận với quân đoàn hoa quả.

Đường Miểu đảo mắt một vòng thì thấy không ít người có khí chất đặc biệt mặc quân trang, là người do quân đội phái tới. Những người này thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

Đúng bốn giờ, bảy nhân viên công chứng bước lên cái bục thô sơ đã được dựng sẵn trước đó, một người bước ra đại diện mỉm cười nói: "Trước tiên tôi xin chúc mừng tất cả các tiểu đội đã tham gia trận đấu lần này, chúc mừng mọi người đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."

Một tràng vỗ tay vang lên, người nọ tiếp tục nói: "Đương nhiên, những nhiệm vụ lần này đều có mức độ nguy hiểm nhất định, chắc chắn cũng có không ít đồng bào mất mạng trong nhiệm vụ lần này, chúng tôi đều rất lấy làm tiếc nuối vì họ nhưng người sống phải tiếp tục cố gắng sống sót, cùng nhau cố gắng tạo ra tương lai tốt hơn! Nhận sự ủy thác của quân đội, đội trưởng Đường của quân đoàn hoa quả cùng các vị đội trưởng khác, bảy nhân viên công chứng chúng tôi đã chia ra giám sát khâu kiểm kê vật tư của trận đấu lần này rất nhiều lần, chứng tỏ toàn bộ quá trình không có bất kỳ dối trá nào, kết quả cuối cùng là thật."

Mọi người không có ý kiến, vỗ tay lần nữa. Nhân viên công chứng được chọn ngẫu nhiên, mà việc kiểm kê vật tư là do ba bên quân đội, nhân viên công chứng và người của các tiểu đội đứng ra giám sát cũng như đóng dấu xác nhận, hoàn toàn không có khả năng bị người ta động tay động chân vào.

"Sau đây, chúng tôi xin tuyên bố kết quả thi đấu lần này dựa theo trình tự trở của các tiểu đội. Đầu tiên là quân đoàn hoa quả, nhiệm vụ lần này đã mang về rất nhiều loại vật liệu xây dựng, trong đó có 4779 gạch xi-măng, 109 túi vôi, thép..."

Mỗi một mục được đọc lên đều khiến mọi người kinh hô.

Mặt mũi Đường Miểu đầy ý cười. Kỳ thật đây chỉ là số lượng tính theo không gian có diện tính 300 mét vuông thôi, bằng không, số liệu sẽ càng kinh người hơn thế này nhiều.

"Đội của căn cứ đưa về nhiều loại vật liệu xây dựng..."

"Phi Tướng đội mang về 872 túi lương thực..."

...

"Tóm lại, tổng điểm của quân đoàn hoa quả là 201049 điểm, thắng được giải nhất! Chúc mừng quân đoàn hoa quả!"

Tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp, mọi người xung quanh đều nhìn quân đoàn hoa quả với ánh mắt vừa hâm mộ lại ghen tị không thôi, trong lòng thì thầm cảm thán, quân đoàn hoa quả này người nào người nấy đều rất có tinh thần, tận thế đã xảy ra lâu như vậy mà ai cũng vẫn trắng trẻo hồng hào như vậy, bởi vậy có thể thấy được bọn họ sống rất tốt. Nếu có thể trèo lên núi dựa lớn này, bọn hắn còn sợ sống không nổi trong thời kỳ tận thế này sao? Tâm tư của không ít người bắt đầu lung lay.

"Tiên sinh, chúc mừng, chúc mừng!" Bọn Đường Văn, mấy người không đi theo lần lượt tiến tới chúc mừng.

"Không có gì, mọi người cùng vui."

Những xếp hạng sau đó Đường Miểu không nghe, chỉ chờ đến thông báo thu hoạch cuối cùng.

"Dựa theo quy định của trận đấu, toàn bộ thu hoạch mà mọi người mang về, sau khi khấu trừ các khoản trợ cấp, thì các tiểu đội vào top 3 sẽ được chia theo tỉ lệ 5:3:2..." Nhân viên công chứng giải thích kỹ một chút, "Nhiệm vụ mà quân đoàn hoa quả, đội của căn cứ và Phi Tướng đội hoàn thành là nhiệm vụ mà căn cứ đã thông báo treo giải thưởng từ rất lâu. Quân đoàn hoa quả thắng được 60000 viên tinh hạch có giá trị 1 điểm tích lũy, ngoài ra còn có bốn con ngựa, 800 cân lương thực, 50 cân thảo dược khô..." Ngựa là cái mà Phi Tướng đội đem ra đánh cược, còn lương thực, thảo dược khô, vân vân...là của các đội khác.

Lúm đồng tiền trên mặt Đường Miểu càng lúc càng sâu. Ha ha, phát tài rồi!

Phi Tướng đội cũng thu hoạch được không ít thứ, còn giành được ba phần mười lượng táo của quân đoàn hoa quả. Đội của căn cứ chiếm vị trí thứ ba.

Khá đáng tiếc cho đội của Tiếu Hồ Lâm, xếp ở vị trí thứ tư, trong đám thuộc hạ của hắn có bảy người kích phát được dị năng trong trận đấu lần này, cộng thêm khá nhiều điểm cho đội mình, chỉ là thiếu 19 điểm so với đội hạng ba. Hắn tỏ vẻ đáng thương cọ cọ Đường Thất, đầu ghé vào vai cậu ta cầu an ủi. Đường Thất vốn định đẩy hắn ra nhưng rồi nghĩ nghĩ một chốc, lại nhịn xuống.

"Đường đội trưởng, chúc mừng!" Chu Trường Hưng đi tới, thoải mái chúc mừng Đường Tư Hoàng.

*************

Chương sau: Hồng Môn yến

Rồi, vậy là xong q4 nhé, lặn tiếp đây, 2 tháng nữa gặp nhoe:3 ~