*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các vị đội trưởng liếc nhìn nhau, không nói gì. Cố Lâm Phong là người đại diện cho căn cứ, bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cố kỵ. Cùng lúc đó, trong lòng tất cả đều thầm đoán nguyên nhân Cố Lâm Phong phản đối. Theo bọn hắn thì kế hoạch của Đường Miểu gần như là hoàn mỹ, ít nhất, đã thành công thuyết phục được tất cả bọn hắn, hơn nữa còn khiến bọn hắn vô cùng chờ mong trận đấu sắp tới. Đường Miểu thậm chí còn suy nghĩ tới cả vấn đề phòng ngừa việc gian lận luôn rồi.
"Không biết lí do Cố thiếu gia phản đối là gì?" Tiếu Hồ Lâm quyết định giúp Đường Miểu một chút. Hồ Đồ đội cùng quân đoàn hoa quả nhất định là liên minh.
Cố Lâm Phong nói: "Không dối gạt các vị, lãnh đạo của căn cứ rất xem trọng trận đấu lần này, cũng hi vọng thông qua trận đấu này, đích thân đến quan sát thực lực của các đội sinh tồn. Võ đài sẽ được thiết lập trong căn cứ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều vị lãnh đạo đến xem cuộc chiến, các đội biểu hiện xuất sắc có khi còn được căn cứ ngợi khen."
Đến lúc nào rồi mà còn có vụ thị sát thế này. Lúc này, Đường Miểu bỗng hiểu rõ vì sao Cố Lâm Phong phản đối kế hoạch của cậu. Nói trắng ra, đều là vì lợi ích cả, nếu tổ chức trận đấu trong căn cứ, sau khi xem mọi người thể hiện thực lực, căn cứ nhất định sẽ mượn cơ hội mà kéo về không ít nhân tài, thậm chí, chuyện thọc gậy bánh xe cũng không phải không có khả năng.
Các vị đội trưởng tụ lại với nhau, thấp giọng nghị luận.
Đường Miểu cười nhạt một tiếng, nói: "Cố thiếu, tôi không thể không nhắc nhở anh, tính toán ban đầu của tôi khi lập ra trận đấu này là để kiểm nghiệm và nâng cao thực lực của quân đoàn hoa quả, đây là cuộc tranh tài giữa các đội sinh tồn, cũng như đối chiến với tang thi, chứ không phải là một show biểu diễn. Đối thủ của chúng tôi là tang thi, không phải đồng bào. Nếu như lãnh đạo căn cứ muốn khảo sát thực lực của tất cả các đội sinh tồn thì hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa của căn cứ tổ chức một trận đấu khác lớn hơn."
"Đường tiểu thiếu gia, có phải cậu nói hơi quá rồi không?" Cố Lâm Phong có chút không hài lòng vì bị bẽ mặt trước mặt mọi người, sắc mặt khá khó coi.
Nụ cười trên mặt Đường Miểu vẫn không đổi, buông tay nói: "Tôi là người thẳng thắn, Cố thiếu nể tình tôi còn nhỏ tuổi, đừng so đo nhiều làm gì ha. Cố thiếu, không bằng để các vị đội trưởng ở đây giơ tay biểu quyết?"
Cố Lâm Phong không trực tiếp trả lời, mà lần nữa tạo áp lực: "Chúng ta không thể không cân nhắc ý tứ của cấp trên."
Lúc này Trương Đăng Cực mới mở miệng: "Đề nghị của Đường Miểu không tồi. Tôi tin bên trên cũng ủng hộ kế hoạch của cậu ấy."
"Trương thiếu.." Cố Lâm Phong nhíu mày liếc anh ta một cái, cảnh cáo anh ta đừng có gây cản trở, sau đó đảo mắt nhìn các đội trưởng: "Các vị, việc này đối với các người cũng là một dịp hiếm có. Căn cứ nhất định sẽ thưởng không ít."
Đến lúc này, tất cả những người ở đây đều đã có thể khẳng định, Cố Lâm Phong đây là đang lợi dụng Đường Miểu (quân đoàn hoa quả) — đề nghị trận đấu, lập kế hoạch, tập trung toàn bộ các đội trưởng lại đều là công của Đường Miểu, mà Cố Lâm Phong thì ở ngay vào thời điểm mấu chốt, nhúng tay vào.
Đường Tư Hoàng thờ ơ lạnh nhạt từ đầu tới giờ, nhìn sắc mặt của người yêu bảo bối, ngẫm một chốc, vẫn tiếp tục im lặng quan sát.
Đường Miểu thả bản kế hoạch trong tay xuống, nói: "Cố thiếu, xem như hôm nay ở đây không có chuyện của tôi, bàn hội nghị này cho anh mượn đấy. Đến lúc căn cứ tổ chức giải đấu, quân đoàn hoa quả nhất định sẽ cung cấp tài trợ — Chu đội trưởng, nếu như anh có hứng thú với phần đặt cược của bên tôi, hai đội ngũ chúng ta tìm một cơ hội để đọ sức đi, thế nào?"
Chu Trường Hưng cười cười đầy hứng thú: "Cứ dựa vào kế hoạch mà cậu đã lập đi, ngày mốt đấu."
"Hồ Đồ đội nữa." Tiếu Hồ Lâm nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhét một miếng khoai lang vào miệng.
"Các vị, mời qua bên này thương lượng chi tiết hơn." Đường Tư Hoàng đứng lên, làm tư thế "mời".
Chu Trường Hưng nhìn Cố Lâm Phong đầy áy náy: "Cố thiếu, thật xin lỗi, hiện tại tôi muốn tham gia kế hoạch lần này của Đường Miểu hơn. Về sau căn cứ có tổ chức trận đấu, Phi tướng đội chúng tôi nhất định sẽ tham gia."
Dứt lời, hắn liền đi theo Đường Miểu và Đường Tư Hoàng. Sau đó, lại có thêm vài vị đội trưởng đứng lên theo.
Cố Lâm Phong muốn đứng lên: "Các anh — "
Trương Đăng Cực đè vai hắn ta lại, quay sang nói với mọi người: "Cứ làm theo kế hoạch của Đường Miểu đi, bên phía lãnh đạo, tôi sẽ giải thích."
Chuyện đã đến mức này, Cố Lâm Phong không thể không nhún nhường: "Đã như vậy thì cũng không miễn cưỡng các vị nữa, cứ tiếp tục thương lượng đi."
Đường Tư Hoàng nhìn sang Đường Miểu: "Đường Miểu, con nói tiếp đi."
Đường Miểu đi tới, lịch sự mời mọi người ngồi trở lại, tiếp tục: "Nhiệm vụ được lựa chọn lần này đều tương đối nguy hiểm, nếu có đội sinh tồn nào muốn rút lui, hiện tại vẫn còn kịp. Năm giờ rưỡi sáng ngày kia, các vị đội trưởng cùng các đội viên tham gia trận đấu xin mời đến tập hợp đúng giờ ở bãi đậu xe, để phòng có người chuẩn bị trước, đến lúc đó chúng ta mới rút thăm quyết định xem đội nào làm nhiệm vụ nào. Có thể nhờ người ngoài đội, nhân số mỗi đội không được vượt quá mười người, cũng không nhất thiết đều phải là dị năng giả. Phiền các vị nộp danh sách cho tôi trước bảy giờ tối mai."
Họp xong, Tiếu Hồ Lâm không rời đi mà tiếp tục ở lại chiến đấu với hạt bí; Cố Lâm Phong cùng Trương Đăng Cực cũng thế.
"Còn chưa về?" Đường Tư Hoàng lườm Tiếu Hồ Lâm.
Tiếu Hồ Lâm mặt dày nói: "Không vội không vội, tôi ăn tối xong rồi về. Lâu rồi tôi không được nếm tay nghề của Đường Miểu a."
"Tiếu thúc thúc, chú cứ thế mà vứt bỏ thuộc hạ của mình, thật sự không có vấn đề đấy chứ?" Đường Hâm vừa rồi nhìn thấy Tiếu Hồ Lâm đuổi đội phó của hắn về.
"Hết cách rồi, mị lực của tiểu Thất quá lớn, mà thật ra ăn đồ Đường Miểu làm là chuyện phụ, ở lại nhìn Đường Thất mới là chuyện chính đó."
Đường Thất bị hắn đùa giỡn thành quen, đã sớm luyện được công phu "dù núi sụp mặt cũng không đổi sắc", ném cho hắn ánh mắt có phần cao ngạo.
Tiếu Hồ Lâm quay sang Cố Lâm Phong, giọng vui đùa: "Cố thiếu, Trương thiếu, tôi có hiểu lầm không? Sao tôi thấy gần đây căn cứ cứ nhằm vào quân đoàn hoa quả thế?"
Đây cũng là nghi vấn của Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu, nhưng bọn họ không tiện hỏi, bởi vì nếu đây là sự thật thì đối phương nhất định sẽ không thành thật trả lời. Mà Tiếu Hồ Lâm với tư cách là một "người ngoài" không hiểu rõ tình hình, thăm dò như vậy sẽ không ai nói gì, người không biết không có tội mà.
Cố Lâm Phong vội vàng phủ nhận: "Sao có thể? Lần này tôi đến là để truyền đạt ý tứ của căn cứ, chứ đây không phải là ý kiến của cá nhân tôi." Nói xong, hắn ta lại liếc sang Đường Hâm. Với tư cách cá nhân, hắn ta cũng không hy vọng chơi cứng với quân đoàn hoa quả.
Trương Đăng Cực cũng lên tiếng: "Căn cứ cũng không có ác ý, hết thảy đều vì thực lực chỉnh thể của toàn căn cứ."
Đường Tư Hoàng thản nhiên: "Tôi hiểu. Quân đoàn hoa quả cũng thế."
Cố Lâm Phong cùng Trương Đăng Cực nhất thời trầm mặc.
Một lát sau, Trương Đăng Cực lên tiếng: "Không còn sớm nữa, chúng tôi cũng nên về thôi."
"Đường Hâm, cậu tiễn chúng tôi một đoạn?" Cố Lâm Phong đứng lên.
Đường Hâm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không biểu hiện ra.
"Mời."
Tiễn Cố Lâm Phong và Trương Đăng Cực ra tới cửa, Đường Hâm dừng bước. Cố Lâm Phong thở dài tận đáy lòng.
"Trong căn cứ có một quán bar rất đặc biệt. Có cơ hội cùng đi uống một ly?"
Đường Hâm chưa kịp trả lời, Trương Đăng Cực đã nói: "Trận đấu ngày kia tôi cũng sẽ tham gia, đến lúc đó chúng ta là đối thủ, tôi sẽ không nương tay."
Đường Hâm càng buồn bực, đối thủ với nhau thì đương nhiên sẽ không nương tay, nhấn mạnh như thế làm gì?
Trương Đăng Cực nói xong rồi bước đi.
Đường Hâm nói với Cố Lâm Phong: "Cố thiếu, đi thong thả."
Cố Lâm Phong có chút thất vọng, nhưng lúc này xác thực không phải lúc để tiến thêm một bước, gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Rạng sáng hai ngày sau, Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu mang theo đội ngũ của mình xuất hiện ở bãi đậu xe. Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm, Đường Võ, Trương Vọng, Đường Thất, Phùng Dã cùng Đường Tam đều mặc đồ tác chiến gọn gàng, lưng đeo ba lô.
Tiếu Hồ Lâm buồn cười chỉ vào Hắc Uy: "Chín người cộng thêm nó? Nên nói các cậu tự tin quá sao?"
"Tiếu thúc, nếu như không tự tin thì đã không đứng ở đây rồi." Đường Miểu trêu ghẹo. Sở dĩ cậu mang theo Hắc uy là vì muốn nó kích phát ra dị năng.
"Hừ, nói chuyện càng ngày càng không đáng yêu." Tiếu Hồ Lâm thở dài, bổ tới bên người Đường Thất, giơ tay định gác lên vai hắn, Đường Thất nhảy sang một bên, làm Tiếu Hồ Lâm suýt chút nữa ngã sấp xuống.
"Chào mọi người." Người tham dự lục tục xuất hiện, tụ lại ở bãi đỗ xe.
"Đông đủ rồi thì đến bốc thăm đi." Đường Tư Hoàng ra hiệu với Đường Võ.
Đường Võ lấy ra một chồng giấy từ trong ba lô, trước hết để các đội trưởng kiểm tra, tất cả đều tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Đường Miểu nói: "Rút xong thì đưa cho các thành viên xác nhận, đừng để đội khác thấy, sau đó bỏ tờ giấy trở lại."
Chu Trường Hưng sững sờ: "Nói vậy, chẳng phải sẽ có khả năng nhiều đội rút được cùng một nhiệm vụ sao?"
Đường Miểu cười đầy thâm ý: "Vậy thì phải xem vận khí của các anh rồi, phải biết bình thường khi làm nhiệm vụ cũng có thể gặp phải tình huống giống thế này. Trận đấu lần này có thể nói là mô phỏng theo tình hình thực tế."
Tất cả đội trưởng cảm thấy hợp lý, cũng hiểu được làm như vậy sẽ càng thú vị hơn, không ai phản đối, lần lướt bước tới rút thăm.
10 phút sau, tất cả các đội sôi nổi xuất phát. Bởi vì độ khó của các nhiệm vụ tương đương nhau nên mọi người đều có năm ngày để hoàn thành nhiệm vụ. Bốn giờ chiều ngày thứ 5, phải tập hợp lại ở bãi đỗ xe, đến muộn tức là nhiệm vụ thất bại, không có tư cách chiến thắng.
Để tiện cho việc họp bàn kế sách, quân đoàn hoa quả lần này dùng một chiếc xe tải loại nhỏ để di chuyển. Đường Tâm cùng Trương Vọng lái xe, những người còn lại đều ở trong thùng xe.
"Nhiệm vụ của chúng ta là nhiệm vụ khó nhất trong toàn bộ nhiệm vụ." Phùng Dã nói.
Nhiệm vụ bọn họ rút thăm được là đến khu công nghiệp P thị chở vật liệu xây dựng về. Khu công nghiệp nằm ở trung tâm P thị, tiến vào đó chẳng khác nào tiến vào vòng vây của tang thi, độ khó cực cao. Nhiệm vụ này trước đó đã có 3 đội sinh tồn nhận làm, nhưng đều không thành công, hơn nữa còn tổn thất rất nặng nề. Sau đó căn cứ Kinh đô phải tạm thời buông tha nhiệm vụ này, nhưng gần đây vì phải chế tạo lưới trời nên căn cứ cần rất gấp những vật liệu xây dựng này.
Trần Lập dường như ở bất cứ thời điểm nào cũng không khẩn trương, còn không cho là đúng mà cười hắc hắc hai tiếng: "Càng ngày càng có tính khiêu chiến ha."
Đường Hâm nói: "Tuy từ P thị khá gần với B thị, nhưng thời gian năm ngày cũng không tính là nhiều. Chúng ta phải nắm chắc thời gian mới được."
"Miểu, xem xem đường nào gần nhất." Đường Tư Hoàng lấy một chồng bản đồ từ không gian ra đưa cho Đường Miểu.
*****************