Tang Thế Tình Nhân

Quyển 4 - Chương 254: Nước cờ hay nhất




Sắc mặt Đường Tư Hoàng vẫn không đổi, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Nói thử xem?"

Cố Lâm Thạc nói: "Mọi người đều biết, hiện tại động vật có thể có hai loại biến hóa, một là biến dị thành tang thi động vật, một loại khác là tiến hóa, trở thành động vật tiến hóa có được dị năng. Chúng có thể đều sẽ là kẻ thù của con người. Trong lúc đấu với tang thi, con người luôn ở thế yếu, nhưng nếu chúng ta có thể thuần hóa được động vật tiến hóa, con người có thể lật ngược thế cờ này. Căn cứ đang tận sức nghiên cứu mặt này. Dị năng của Hổ Vương khiến người ta thấy mà kinh hãi, càng làm mọi người thán phục là nó rõ ràng rất nghe lời tiểu thiếu gia nhà anh. Nếu như bắt đầu từ điểm này, có thể nghiên cứu sẽ có bước đột phá. Đến lúc đó, con người sẽ tiến một bước dài trên lịch sử."

"Ha ha.." Đường Tư Hoàng đặt chén trà xuống, cười đầy thâm trầm, "Tôi nên thấy may mắn vì cậu đã không "mượn" con tôi đi nghiên cứu luôn sao?"

Cố Lâm Thạc mặt không đổi sắc: "Đường tiên sinh thật biết nói đùa."

Đường Tư Hoàng nói: "Cố Lâm Thạc tiên sinh đã thẳng thắn như thế, vậy Đường mỗ cũng không cần nói vòng vo. Hổ Vương, không cho mượn."

Cố Lâm Phong nhíu mày nói: "Đường tiên sinh, tôi hy vọng anh nên cân nhắc kỹ càng. Đây là vì căn cứ, vì phúc của nhân loại."

Đường Miểu đè tay Đường Tư Hoàng, nhẹ giọng khẽ cười một tiếng, làm Cố Lâm Thạc cùng Cố Lâm Phong đồng thời nhìn sang.

Đường Miểu không nhanh không chậm nói: "Cố tiên sinh điều tra chuyện của Hổ Vương tường tận như vậy, hẳn cũng biết Hổ Vương là ân nhân cứu mạng của tôi, không chỉ tôi mà cả em trai anh. Anh thấy, tôi sẽ đưa ân nhân cứu mạng của mình lên bàn thí nghiêm sao? Người khác làm được chứ..." Cậu như có như không liếc qua Cố Lâm Phong, không chút để tâm đâm hắn ta một phát.

Cố Lâm Phong lúng túng dời mắt đi. Bất quá có Cố Lâm Thạc ở đây, còn chưa tới phiên hắn ta lên tiếng, muốn giải thích cũng không có cơ hội.

"Tôi thì không. Huống hồ, động vật tiến hóa trong căn cứ không chỉ có mỗi Hổ Vương. Dù có là động vật tiến hóa bên ngoài căn cứ, nhưng lấy thực lực của căn cứ, muốn bắt bao nhiêu mà chẳng được? Bên trên lại hết lần này đến lần khác "xem trọng" Hổ Vương, nguyên do trong đây thật làm người ta không cách nào hiểu được — "

Cố Lâm Thạc vừa định mở miệng, Đường Miểu đã tiếp tục: "Nếu Cố tiên sinh thấy việc Hổ Vương nghe lời tôi rất kỳ quái thì có phải còn có ý định muốn đưa toàn bộ chó của quân đoàn hoa quả tới viện nghiên cứu luôn không? Bởi vì chúng cũng rất nghe lời tôi. Tôi thật tâm đối đãi với chúng thì tất nhiên chúng cũng chân thành với tôi."

Cố Lâm Thạc nghĩ trong bụng, Đường Tư Hoàng cưng chiều Đường Miểu cũng không phải không có đạo lý, khéo ăn khéo nói thế mà.

"Cố tiên sinh đã đến trưng cầu ý kiến của chúng tôi, hiển nhiên cũng đã thừa nhận Hổ Vương thuộc sở hữu của chúng tôi, đã vậy, chúng tôi dĩ nhiên có thể đồng ý, cũng có thể từ chối." Đường Miểu cười đầy thiện ý.

Cố Lâm Thạc vừa há mồm, Đường Miểu lại nói tiếp: "Còn chuyện tạo phúc cho nhân loại, loại vinh quang này vẫn nên giao cho quân đội hoặc các đội sinh tồn khác đi thôi. Quân đoàn hoa quả chúng tôi tự mình hiểu mình, không dám tranh phong với mọi người."

"Đường thiếu gia quá khiêm tốn rồi." Cố Lâm Thạc học khôn, lập tức cướp lời: "Đã vậy thì Cố mỗ cũng không bắt buộc. Không dối gạt hai vị, căn cứ quả thật có ý để các đội sinh tồn bắt sống vài động vật tiến hóa về nghiên cứu, quân đoàn hoa quả gần đây không phải đang mở rộng thực lực sao? Nhiệm vụ lần này là cơ hội tốt, Đường tiên sinh và Đường thiếu gia nhất định sẽ không từ chối."

Đường Miểu nhướng mày, Đường Tư Hoàng chậm rãi nói: "Nghe không tồi. Nếu làm việc cho căn cứ, thù lao hẳn là khá tốt."

Cố Lâm Thạc trầm mặc một chốc rồi nói: "Không biết Đường tiên sinh có yêu cầu gì?"

Đường Tư Hoàng cười nói: "Không dám không dám, căn cứ là gia đình chung của chúng ta a..."

Mỗi lần nghe Đường Tư Hoàng nói câu này, Đường Miểu đều muốn bật cười.

"......Chúng tôi tất nhiên sẽ chi một phần. Chỉ cần căn cứ cung cấp xe, xăng, vũ khí và thức ăn, thì tôi sẽ không cần bất kỳ thù lao gì."

Cố Lâm Thạc nhìn chăm chú y một lúc, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, nhưng nhất thời vẫn không thể nghĩ ra y đánh chủ ý gì, gã cũng không tin Đường Tư Hoàng tốt bụng như vậy.

Đường Miểu không tiếng động nở nụ cười. Cậu cũng không hiểu cụ thể Đường Tư Hoàng suy nghĩ thế nào nhưng hiển nhiên, hiện tại bọn họ đang chiếm thượng phong. Cố Lâm Thạc rõ ràng là có ý muốn tính kế bọn họ nhưng bây giờ đã rơi vào thế bị động. Dù cho gã không đồng ý yêu cầu của Đường Tư Hoàng, quân đoàn hoa quả cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất gì.

"Đường tiên sinh, anh nói thật?" Cố Lâm Thạc cau mày.

Hỏi như vậy rõ ràng là thiếu tự tin, Đường Tư Hoàng khẽ cong môi, bình thản nói: "Đường mỗ luôn giữ lời."

Cố Lâm Thạc trầm ngâm một lúc rồi nói: "Được, chúng tôi đồng ý. Chúng tôi sẽ cung cấp đồ ăn đủ để hai mươi người dùng trong 3 ngày, xăng, xe và vũ khí, Đường tiên sinh phải cam đoan bắt cho chúng tôi mười loài động vật tiến hóa khác nhau, bắt sống. Nhưng mà, nếu hơn ba ngày mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, Đường tiên sinh phải bồi thường lượng xăng và đồ ăn tương tự như vậy."

"Khoan đã." Đường Miểu hỏi, "Yêu cầu của căn cứ với các đội sinh tồn khác thì sao?"

Cố Lâm Thạc im lặng.

Cố Lâm Phong không khỏi thầm mắng một câu tiểu hồ ly.

Đường Miểu híp mắt cười: "Nếu tôi đoán không sai thì nhỡ các đội sinh tồn khác không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ miễn toàn bộ tiền thù lao. Nhưng cha tôi vừa rồi đã nói là không cần tiền thù lao, nên điều kiện cuối cùng kia của Cố tiên sinh, chỉ sợ không thể đồng ý rồi." Cố Lâm Thạc rõ ràng là muốn tính kế quân đoàn hoa quả. Mà các đội khác cực kỳ tích cực với nhiệm vụ này, căn cứ không lo bọn hắn lừa gạt...Điểm này không khó đoán.

Đường Tư Hoàng không nói gì, mỉm cười sờ sờ mái tóc quăn của cậu.

Cố Lâm Thạc nói: "Vậy các anh làm thế nào có thể bảo đảm sẽ dùng xăng và vũ khí chúng tôi cung cấp vào việc chính?"

Đường Tư Hoàng đáp: "Rất đơn giản. Cùng làm nhiệm vụ không phải còn có các đội khác sao? Để bọn họ giám sát thì sao? Cố tiên sinh hẳn là biết, chúng tôi còn chưa tiếp xúc nhiều với các đội sinh tồn khác trong căn cứ Kinh đô, bọn họ sẽ không đến nỗi đi bao che cho chúng tôi."

Cố Lâm Thạc cảm thấy Đường Tư Hoàng dường như đang tính toán cái gì đó, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, thành giao."

"Thành giao." Đường Tư Hoàng tự châm trà.

Đường Miểu dường như đã đoán được cái gì, Cố Lâm Phong cùng Cố Lâm Thạc vừa đi liền không đợi được mà đưa ra nghi vấn.

Đường Tư Hoàng vui vẻ không thôi, ôm lấy eo cậu hôn hôn lên mặt cậu vài cái: "Học con thôi. Con nói trước đi, hôm trở lại căn cứ, tại sao lại giúp bảy người kia?"

Đường Miểu trả lời: "Đương nhiên là vì nhìn ra dao động tinh thần lực của bọn họ rất giống dị năng giả, mượn cơ hội mua chuộc bọn họ rồi." Nói đến đây, cậu đột nhiên khựng lại, trên mặt hiện lên nụ cười đầy ngạc nhiên cùng thán phục, "Cha, đừng nói cha định..."

Đường Tư Hoàng gật đầu: "Không sai. Có tiện nghi, ngu sao không chiếm."

Đường Miểu thoải mái cười ha hả, nhảy phốc lên đùi y, "Ha ha ha ha! Cố Lâm Thạc lần này phải chịu thiệt rồi! Ha ha ha..."

Đường Tư Hoàng ôm lấy thắt lưng cậu, sáp tới, nuốt tiếng cười của cậu vào bụng.

"Miểu, con có từng nghĩ tới, sở dĩ con có thể nhìn ra dao động tinh thần lực của bọn họ rất giống dị năng giả, là vì đó là dị năng của con?" Đây chỉ là suy đoán của y.

Đường Miểu mở to mắt. Quả thật rất có khả năng, vì trước kia cậu cũng không phát hiện ra được điểm này.

Đường Tư Hoàng nhìn bộ dáng ngây người của cậu, tay càng siết chặt hơn, kéo cậu sát về phía mình, hôn lên mắt Đường Miểu.

Đường Xuân đứng sau giàn hoa cách đó không xa, mặt mày trầm tư. Ông làm sao mà nghe không rõ tiên sinh định làm gì? Thoáng nhìn qua hình ảnh tiên sinh cùng tiểu thiếu gia dính vào nhau, gương mặt già của ông đỏ lên, nhẹ tay nhẹ chân rời đi.

Hôm làm nhiệm vụ, Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu mang theo Hổ Vương đến bãi đỗ xe, thấy một vị binh sĩ do Cố Lâm Thạc phái đến đã ở đó chờ bọn họ.

"Đường tiên sinh, Cố tiên sinh phái tôi đến đây. Thứ các vị cần đều đã chuẩn bị xong, mời kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào đây."

Đường Tư Hoàng kiểm tra mỗi chiếc xe cùng trang bị tương ứng, xác định xong thì ký tên. Năm chiếc xe do căn cứ chuẩn bị là loại xe tải thùng, thuận tiện chuyên chở động vật. Đợi khi binh sĩ kia rời đi, y liền thu toàn bộ vào không gian, chỉ để lại một chiếc xe.

Làm nhiệm vụ cùng bọn họ còn có bốn đội sinh tồn khác, đều là những đội ngũ có thực lực rất mạnh, cũng không khinh thường không để quân đoàn hoa quả vào mắt, thấy Đường Tư Hoàng và Đường Miểu thì gật đầu một cái xem như chào hỏi, mà lực chú ý thì đặt trên người Hổ Vương nhiều hơn, thấy nó ngoan ngoãn đứng cạnh Đường Miểu mà thầm lấy làm kỳ lạ.

"Chú em thiệt lợi hại, cậu làm thế nào mà nó nghe lời thế?" Có người hào sảng đáp lời với Đường Miểu, nhìn cậu đầy hâm mộ.

Đường Miểu cười nói: "Tôi cứu nó, nó cứu tôi."

"Người đã đông đủ, chuẩn bị xuất phát." Một người đàn ông dáng người cao lớn vừa đi tới vừa nói, "Tôi là trung đoàn trưởng của lần hành động này, cũng là đội trưởng Phi Tướng đội, gọi tôi là lão Chu được rồi." Nghe tốc độ nói mau lẹ của người này là biết đây là một người có tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.

Phi Tướng đội. Một trong những đội sinh tồn lớn nhất của căn cứ Kinh đô, thành viên có tổng cộng 212 người. Đường Tư Hoàng nhìn lão Chu thêm vài lần.

Lão Chu đảo mắt nhìn một vòng, hiểu được đại khái tình hình, cuối cùng dừng lại trên người Đường Miểu và Đường Tư Hoàng: "Các cậu chỉ có hai người?"

Đường Tư Hoàng nói: "Không, những người khác đơi ở ngoài."

"Vậy xuất phát thôi." Lão Chu không nghĩ nhiều.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng lên xe, nhanh chóng chạy về phía cổng căn cứ. Hổ Vương chạy sát bên xe, thân hình tráng kiện mà dũng mãnh.

Ra khỏi căn cứ, Đường Miểu dừng xe ở sát ngoại thành. "Ngoại thành" này thật ra là khu dựng lều, phần lớn mọi người đều quen gọi là "ngoại thành".

Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu mới vừa dừng lại ở ven đường, người lanh lợi đều nhìn mặt mà nói, thấy bọn họ đang tìm kiếm gì đó liền vội vàng chạy tới.

"Tiên sinh đây có gì cần giúp đỡ sao, tôi có thể góp một phần giúp đỡ!"

Chỉ chốc lát sau, trước mặt hai người đã có 40, 50 người xúm lại, liều mạng tự đề cử mình, ví dụ như lực lớn, biết công phu, sửa xe này nọ. Nhưng thực tế, khi căn cứ thống nhất quản lý những người này thì đã làm bản đăng ký đơn giản cho bọn họ rồi lập tức điều tra, nhân tài sớm đã bị căn cứ tóm về, ở ngoài thành là những người hoặc là có năng lực kém, hoặc thời cơ chưa đến chưa gặp được Bá Lạc.

(Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)

Đường Tư Hoàng thẳng thắn: "Chúng tôi muốn dẫn đội đi bắt sống mười loài động vật tiến hóa, đi hai ngày, bao ăn một ngày ba bữa, có xe và vũ khí. Cần tổng cộng 18 người, có hứng thú thì đi, ưu tiên người biết lái xe."

Khi Cố Lâm Thạc nhận được tin tức thì sắc mặt liền đại biến, đầy phẫn nộ đập mạnh lên bàn. Hay cho Đường Tư Hoàng anh, thì ra các người đánh chú ý này!!

Trương Vũ Cường gần như cùng lúc nhận được tin tức này, nhưng lại cười đầy bí hiểm, phất tay cho vệ binh lui ra.

Mà lúc này, Đường Tư Hoàng đã dẫn đi đội ngũ mới của mình chen lẫn trong đại đội ngũ, chạy về phía xa.

——————

Anh Hoàng chơi khôn vãi =))))

******************